Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

❥Chương 9

Hiệu Tích cảm thấy bản thân thật sự
không phải nghĩ nhiều, chẳng lẽ Kỳ ca ghi thù chuyện hôm qua cậu bỏ về nên
hôm nay hẹn tan học tính sổ. Không muốn nghĩ, lại cầm bút định kiểm tra số liệu Doãn Kỳ đưa qua, nhìn xong, cảm thấy anh ấy đưa nhầm cho mình "Học trưởng, hình như anh đưa nhầm".

"Cái gì nhầm?" Doãn Kỳ quay sang.

"Cái này thực sự không cần kiểm tra, anh đưa nhầm" - "Không nhầm, chính là cái này, hôm nay em xem xét số liệu này rồi nhập vào máy tính là được, lát giáo sư sẽ đến kiểm tra".

Được rồi, không nhầm thì không nhầm,
Hiệu Tích thật sự không muốn lí sự nhiều với Doãn Kỳ, dù sao thì cầm cái này coi như buổi sáng nay cậu rảnh, có thể hỗ trợ mọi người. Sau khi nhập dữ liệu lên máy, cậu quay sang hỏi Thạc Trân "Cần em hỗ trợ gì không?. "

"A. Cậu có thể lấy hộ anh mấy mẫu..." Chưa kịp nói hết câu đã bị cắt ngang:

"Cậu không có tay à? Tự làm việc của mình đi, đã chia đều rỗi" Doãn Kỳ nhìn Hiệu Tích "Lại đây, cầm cái này cho anh" Tiện tay đưa hai ống nghiệm qua.

Cầm cái này? Cầm có tác dụng gì? Lại còn chia đều? Cậu mới đến một ngày, công việc đâu ra mà chia? Hiệu Tích không dám nói ra miệng, cầm thì cầm, đằng nào lát nữa chả bị giáo huấn một trận. Cậu ôm suy nghĩ như vậy, cứng ngắc ngồi bên cạnh Doãn Kỳ đang loay hoay với mấy cái chai lọ.

Sau khi xong xuôi, Doãn Kỳ thấy tay Hiệu Tích vẫn cầm hai cái ống nghiệm,
hắn hỏi "Không mỏi tay à?"

"Mỏi" Giọng nói bé con nghe đã có chút
mệt mỏi.

"Sao không cài vào giá?"

"Anh nói cầm cho anh" Nói xong Hiệu Tích thật sự muốn cắn vào lưỡi một cái, cảm thấy mình thật ngốc. Doãn Kỳ bật cười "Anh xong rồi, đi ăn trưa".

"Nhưng mọi người..." Vẫn cố lí sự một chút, dù sao Hiệu Tích vẫn không muốn một mình đối diện với Doãn Kỳ.

"Mọi người sắp xong rồi? Đúng không?"
Âm cuối còn được Doãn Kỳ nhấn mạnh.

"Đúng đúng, sắp xong, sắp xong, hai
người cứ ăn" Thay nhau đồng ý, mặc dù cổ sắp gãy đến nơi vẫn không dám nhấc
mông dậy. Ai bảo người ta là chủ lực, còn ôm cả công việc của cả nhóm mà lại làm xong trước, biết than với ai bây giờ.

Không trốn được, Hiệu Tích đành lết xác sau lưng Doãn Kỳ, càng đi càng chậm, ôm ý đô lui xa hắn một chút. Đang đi, Doãn Kỳ chợt quay đầu lại làm cậu giật nảy mình "Em đi chậm như thế làm gì?" Hắn cũng đâu phải ôn thần, không biết ngày xưa là ai chân chó lẽo đẽo chạy sau lưng, giờ đi cùng hắn lại còn ngại gần.

"Em...sợ lạc" Cậu cảm thấy bản thân khổ
không tả nổi, hắn vẫn tiếp tục "À, ra là sợ lạc, lên đây "Nói xong còn đưa tay vẫy vẫy như vẫy cún. Lạc cái con khỉ, nghĩ như vậy nhưng vẫn lò dò bước lên, cách hắn một chút.

Có vẻ chưa hài lòng, Doãn Kỳ đưa góc áo ra, Hiệu Tích không hiểu gì, ngơ ngác. Thấy vậy, hắn đưa góc áo khoác của mình vào bàn tay cậu "Nắm vào đây, anh dắt em đi, không lạc".

"..." Hiệu Tích.

"Sao?" Thấy cậu không cầm, Doãn Kỳ vẫn đưa qua "Không sợ lạc? Ngại?"

"Dạ thôi, anh cứ dẫn đường đi" Nhìn hành động này, Hiệu Tích thật sự cảm thấy Doãn Kỳ xa cách bấy lâu bây giờ nhìn thật ấu trĩ, lấn át cả vẻ tri thức mà hắn có, con tim bình lặng đã lâu của cậu chợt đập mạnh một cách bất thường.

"Vậy thì đừng có tụt lại đằng sau, phải đi cạnh anh, đứng hẳn lên đây" Chỉ vị trí bên cạnh mình, đợi Hiệu Tích bước qua.

Hiệu Tích đi lên, cậu nghĩ Doãn Kỳ sẽ lôi cậu đến căng tin, cho ăn một bữa trước khi tử hình, không ngờ hắn đi tới bãi đỗ xe, dừng trước chiếc Maybach S650, mở cửa ghế phụ ra. Thấy cậu vẫn đứng đó, Doãn Kỳ nhíu mày "Lại nghĩ gì? Lên đây".

Đợi cậu lên xe, Doãn Kỳ đóng cửa rồi ngồi lên ghế lái, không quên dặn cậu thắt dây an toàn, chiếc xe vòng ra khỏi cổng trường. Hắn không đưa Hiệu Tích đi xa, đến nhà hàng cách hơn một con phố, lúc nãy hăn tiện tay đặt chỗ ở đây. Doãn Kỳ biết cậu đang sốt ruột, nhìn dáng vẻ nhấp nhôm không yên của Hiệu Tích, hắn thật sự muốn hỏi một câu: Em thật sự ghét ở cạnh anh đến như vậy ư?

Khi đến nơi, lúc Hiệu Tích ngồi ăn, Doãn Kỳ vẫn nhìn chằm chằm cậu chợt bâng quơ một câu không đầu không đuôi "Chuyện hôm qua..."

"Em xin lỗi, hôm qua quá thất lễ, xin lỗi
anh" Hiệu Tích chưa kịp nghe hết câu đã cuống cuồng lên, suýt rơi cả đôi đũa đang cầm trên tay.

"Không phải chuyện này. Doãn Kỳ ngập
ngừng "Là chuyện anh thích em"

"A. Em hiểu, em hiểu, em thật sự không để bụng đâu, thật đấy, anh yên tâm" Hiệu Tích gật đầu như chối bỏ.

Yên tâm cái con khỉ, Doãn Kỳ thực muốn gõ lên đầu bé con một cái, xem cậu có phải đang ngủ mê không "Ai bảo em quên?" - "Không quên thì làm gì ạ?" Cậu buột miệng.

"Làm người yêu anh" Hiệu Tích cảm thấy may mắn vì không phải đang uống nước, nếu không cầu thực sự có thể phun thẳng vào mặt Doãn Kỳ sau khi nghe câu này.

"Anh...anh bị ốm ạ?"

"Ốm cái gì?" Doãn Kỳ không hiểu.

"Em cảm thấy anh đang nói sảng?"

"..."

Được rồi, Doãn Kỳ hít sâu một cái, dù sao chuyện này cũng là lỗi của hắn, không thể trách cậu được "Em cảm thấy anh giống người không bình thường?"

Giống, ít nhất là bây giờ giống. Cậu không nói ra miệng, nhưng ánh mắt đã bán đứng suy nghĩ của cậu. Hiệu Tích thấy mặt mình nóng lên, đưa hai tay lên che hai bên má hồng hồng của mình, nhìn Doãn Kỳ "Em nghĩ anh cần nghỉ ngơi".

"???" Thật sự coi anh là kẻ điên đấy à? Doãn Kỳ cảm thấy đầu óc của Hiệu Tích bây giờ thật phong phú, ngày xưa hắn nói gì thì cậu làm đấy, chưa bao giờ cãi lại một câu. Bây giờ lại dám bảo hắn đi nghỉ ngơi, chả nhẽ lại coi hắn bị bệnh thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro