Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Trong nhà không có người.

Chương 5: Trong nhà không có người.
Trịnh Tú đứng ở cửa, sau đó đem mảnh dây thép thu vào, xoay người vào phòng.
Mà sau cây đại thụ cách Trịnh gia không xa, một thân ảnh nho nhỏ lóe lên.
Chu thị té ngã ở Trịnh gia, trở về liền lên án với hán tử nhà mình.
Trịnh Toàn ở trên giường lười biếng, nghe nàng kể lể cũng chỉ nói một câu không đến nơi đến chốn: “ không có ngã bị thương thì thôi, nhắc tới liên tục như vậy có phiền hay không?”
Chu thị càng thêm tức giận, la ầm lên: “ Nếu không phải trong nhà không có tiền, ta cũng gấp gáp làm mối cho cái nha đầu khắc phu kia làm chi, ta rảnh rổi lắm chắc!”
Trịnh Toàn vừa nghe lời này, ngược lại hào hứng, nói: “ Phùng viên ngoại hứa chổ tốt gì?”
Chu thị xòe bàn tay ra, nói: “ Năm mươi lượng bạc trắng!” Đây mới chỉ là chổ bên mặt ngoài, Phùng gia còn nói, chỉ cần Trịnh Tú chịu gả đi, không cần một phân đồ cưới. Đất đai trên danh nghĩa Trịnh Nhân là sản nghiệp tổ tiên, không thể bán lấy tiền mặt, đến lúc một nhà Trịnh Nhân đi trấn trên, đất ở đây đều không phải quy trên danh nghĩa Trịnh lão đầu sao, cũng sẽ đến tay nhà mình thôi.
Trịnh Toàn tặc lưỡi: “ Đưa nhiều như thế a! vậy ngươi ngã một cái tính là gì? Mai tiếp tục đi a!”
Chu thị vẫn hầm hừ, một mặt vẫn nhớ nhung năm mươi lượng bạc kia, một mặt vẫn bất mãn hết sức với thái độ hai tỷ đệ Trịnh Tú. Rõ ràng mấy năm trước, Trịnh Tú vẫn là cô nương tính tình ôn nhu, nhát gan, đối với Nhị thẩm nàng một câu nói cũng không dám nhiều lời, ai biết sau khi bệnh nặng một trận liền thay đổi. Tuy nói cũng không có đại bất kính gì, nhưng nhớ lại gương mặt cười như không cười kia của nàng, Chu thị lại cảm thấy buồn bực cực kỳ!
Chu thị ở trong phòng sinh khí một hồi mới đi sang phòng cha mẹ chồng.
Hai lão nhân gia đã sớm nghe được động tixng sau khi nhị tức phụ vào nhà, cũng không biết nàng không vui ở nơi nào. Tính tình của nhị tức phụ, hai người rõ ràng nhất, là người hiếu thắng, ăn không nổi một chút thiệt thòi.
Chu thị vào phòng liền khóc lóc kể lể: “ Ta có ý tốt, vì hôn sự của Tú nha đầu suy nghĩ, nàng lại không nhận, còn ở cửa làm ta vướng chân ngã.”
Trịnh lão thái do dự nói: “ Tú nha đầu không phải là người như vậy đi.”
Chu thị hừ lạnh: “ Chẳng lẽ ta còn nói oan nàng? Ta không phải cũng yêu thương nàng sao, qua năm cũng mười sáu tuổi rồi, hôn sự còn chưa định. Tuy nói chúng ta cùng đại bá phân nhà, nhưng đến cùng vẫn là người một nhà, nha đầu nha ta có một tỷ tỷ như thế, hôn sự sau này làm sau bây giờ?”
Chu thị nói một hồi, không cho Trịnh lão thái nói. Trịnh lão đầu xưa nay là một cái hủ nút, càng không nói lời nào.
Chu thị lại nói: “Mẹ chồng là không biết rõ, ta hôm nay tự mình đi đến nhà đại bá, chứng kiến Tú nha đầu dùng bánh bao trắng cho chó ăn đâu, nhà chúng ta bây giờ còn ăn lương thực phụ, bánh ngô, so ra còn kém con chó nhặt nhà họ, ngài nói, có nhiều tiền cũng không nên phung phí như vậy đi.”
Trịnh lão thái ở trên giường đùa giỡn với Trịnh Vinh, hắn là hài tử nhỏ nhất trong nhà, so với Trịnh Dự còn nhỏ hơn nữa tuổi. Bởi vì dinh dưỡng không đủ trong thời gian dài nên nhỏ xíu, xanh xao vàng vọt, so với Trịnh Dự nhỏ hơn rất nhiều. Nàng đồng ý với cái nhìn của Chu thị, gật đầu nói: “ Một lát ta đi nói với nàng.”
Thấy nói động được Trịnh lão thái, Chu thị liền nói đến Phùng viên ngoại trấn trên, hy vọng Trịnh lão thái có thể nói thêm cùng Trịnh Tú. Kỳ thật như nhà bình thường, Trịnh lão thái cũng có thể quản gia, bất đắc dĩ Trịnh Nhân có tiền đồ, hai nhà lại phân gia, ai cũng không dám cưỡng bức Trịnh Tú.
Trịnh lão thái chưa thấy qua Phùng viên ngoại ra sao, nhưng cũng có nghe qua danh tiếng giàu có của Phùng viên ngoại. Thấy Chu thị chưa nói động Trịnh Tú, nàng định chờ hai ngày nữa Trịnh Nhân trở về, liền đích thân qua nói với hắn.
Buổi chiều, Cửu nương tử đi đến Trịnh gia, mang tới tin tức nhà Tiết Thiệu.
Nguyên lai tháng trước cha của Tiết Thiệu cùng vài thợ săn ở sát thôn Hòe Thụ lên núi Hổ Khẩu đi săn, đúng lúc hôm đó trời có bão tuyết, tới bây giờ còn ở trong núi chưa có đi ra.
Núi Hổ Khẩu cách thôn Hòe Thụ không xa, bởi vì địa thế hung hiểm, còn là một ngọn núi nhìn cực giống lão hổ nằm há miệng, nên mới có tên là Hổ Khẩu. Bình thường chỉ có thợ săn không sợ hung hiểm, có bản lĩnh mới đến núi Hổ Khẩu đi săn.
  Bởi vì cha Tiết Thiệu không đi cùng mấy người thợ săn trong thôn, nhà bọn họ nhân khẩu lại đơn giản, chỉ còn lại một đứa bé là Tiết Thiệu, không có người nói chuyện này, cũng không có ai biết có thợ săn mất tích.
Loai sự tình tuyết phủ kín núi, tuy lớn mà nhỏ, vận khí tốt, có lẽ tránh thaost được một kiếp, nếu vận khí kém một chút, để mạng lại trên núi cũng không thể không có khả năng.
Bất quá Cửu nương tử cũng có nói, cha Tiết Thiệu là người luyện võ, chắc không có chuyện gì đâu, hai ngày nay thời tiết cũng ấm lại, chờ tuyết tan thì sẽ lên núi cứu người.
Trịnh Tú nghe xong, trong lòng mong sao cho vị Tiết thợ săn chưa từng gặp mặt có thể bình yên vô sự, nếu không lưu lại một mình Tiết Thiệu, đứa nhỏ nhỏ như vậy cũng quá đáng thương. Cái thời đại này cũng có địa phương như cô nhi viện, gọi là Từ ấu cục, cũng đừng nói thời đại trước mắt này, chính là ở hiện đại, tiểu hài tử ở cô nhi viện trôi qua thập phần không tốt, chớ nói chi mùa màng năm nay lại thất bát.
Cửu nương tử cũng là người mềm lòng, nói lát quay về nàng sẽ đưa chút thức ăn qua cho Tiết Thiệu, sau đó còn dặn dò Trịnh Tú nếu có thấy Tiết Thiệu nhớ mang thằng bé qua nhà nàng, những thứ khác không nói, trước lo cho vài ngày cơm no, chờ cha hắn có tin tức, lại an bài sau.
Trịnh Tú đáp ứng, tiễn Cửu nương tử ra về.
Trong phòng Cửu nương tử đi rồi, Trịnh Tú lại lấy đoạn dây thép ra quan sát chốc lát. Nàng mồ hồ thấy dây thép này chính là của Tiết Thiệu, nàng cảm thấy đứa bé kia nhất định sẽ đến tìm nàng.
Trịnh Tú liệu không có sai, buổi tối hôm đó ăn cơm xong, bên ngoài liền truyền đến tiếng kêu sung sướng của chó đen.
Trịnh Tú nghe liền lập tức ra ngoài.
Dưới ánh sáng của ánh trăng, Tiết Thiệu đứng ở ngoài hàng rào, nhón chân nhìn quanh nhà. Hắng còn mặc kiện áo da thú vô cùng bẩn kia, gò má vì bị đông lạnh mà đỏ bừng.
Trịnh Tú cầm hai cái bánh bao ra ngoài: “Chưa ăn tối đi? Trước ăn tạm đi.”
Tiết Thiệu đem hai tay để sau lưng không chịu lấy, trong miệng còn nói: “ Ta không cần, ta chính là đến lấy đồ của ta.”
Trịnh Tú lại vào trong nhà, lấy vải bọc bánh bao lại, liền đi ra đem bánh bao nhét vào ngực hắn: “ Ngươi không cần thì ta không biết ép ngươi nhận a.” Tiết Thiệu mới không kiên trì không nhận nữa.
Trịnh Tú thăm dò, lấy ra mảnh dây thép đưa hắn.
Tiết Thiệu đoạt lấy cực nhanh, cẩn thận tỉ mỉ cất vào trong lòng.
Trịnh Tú nói: “ Nhìn ngươi xem như bảo bối như thế, về sau cũng không nên tùy tiện lấy ra ném loạn.” Bất quá Tiết Thiệu cùng Nhị thẩm nàng không oán không thù, làm như vậy tự nhiên là giúp nàng trút giận. Phần tình nghĩa này Trịnh Tú nhận.
Tiết Thiệu bĩu bĩu môi, đáp: “mắc mớ gì tới ngươi.” Sau đó xoay người muốn đi.
Trịnh Tú muốn dẫn hăn đến nhà Cửu nương tử, nơi nào chịu để hắn đi, thấy hắn xoay người liền vội vàng kéo hắn. Tiết Thiệu tựa như sau ót có con mắt, thân thể vặn vẹo một cái, né tránh tay nàng.
Trịnh Tú chụp hụt, trượt chân liền té ngã trên mặt đất.
Nàng ‘ Chao ôi’ một tiếng, Trịnh Dự rất nhanh liền vọt ra.
“ Tỷ tỷ, ngươi không có sao chứ.” Trịnh Dự lo lắng hỏi.
Trịnh Tú được hắn đở dậy, vân vê cái cằm,thanh âm không rõ nói: “Không có việc gì không có việc gì, là ta không có coi chừng.”
    Trịnh Dự quay dầu hương Tiết Thiệu hô lớn: “ Ngươi cái dã hài tử, tỷ tỷ ta hảo tâm giúp ngươi,  ngươi hại nàng sảy chân té ngã. Ngươi đi! Mau rời khỏi nhà ta!”
Tiết Thiệu khi thấy nàng ngã cũng bị hù hết hồn, theo bản năng muốn tiến lên đỡ nàng, nghe Trịnh dự nói, hắn liền đứng im, mím môi, nghiêm mặt xoay người chạy đi, đến đầu cũng không quay lại nhìn. Chờ thời điểm Trịnh Tú muốn đi cản hắn, hắn đã chạy mất dáng.
“ Ngươi sao lại đi nói những lời như thế với người ta?” Trịnh Tú nhìn chằm chằm Trịnh Dự.
Trịnh Dự bĩu môi nói: “ Vốn đều tại hắn, sao lại trách ta?”
Trịnh Tú thở dài, nhẫn nại đáp: “ Ban ngày Nhị thẩm cũng mắng chúng ta ‘ dã hài tử’, trong lòng ngươi nghe có cảm thụ gì, như thế nào còn nói lời này với người khác?”
Trịnh Dự cuối đầu không lên tiếng, ban ngày lúc Nhị thẩm nói như vậy, trong lòng hắn thấy rất khó chịu. Chỉ là lúc thấy Tiết Thiệu hại tỷ tỷ hắn vấp ngã, đích xác đáng giận!
Trịnh Tú được hắn đỡ vào nhà, không thiếu được dạy dỗ hắn vài câu.
Trịnh Dự cũng không có già mồm, ngoan ngoãn nghe khuyên bảo.
Sáng ngày hôm sau, Trịnh Tú dậy sớm một chút, mặc dù ngày hôm qua ngã cũng thật ác, qua cả đêm, ngược lại không thấy đau. Nàng lưu loát nhào bột, làm mì sợi. Canh xương còn dư lại, ngược lại làm nước dùng rất tiện. Lại cắt một chút cải trắng cùng đậu phụ ăn kèm.
Bỏ mì vào nồi, canh xương sôi sùng sục, mùi thơm bay khắp phòng. Trịnh Dự ngửi mùi liền rời giường.
“ Tỷ tỷ, hôm nay ăn mì a!” Ăn cháo mồng tám tháp chạp đã nhiều ngày, hắn đã ngán lắm rồi,hôm nay được ăn mì, Trịnh Dự vui rạo rực lởn vởn quanh bếp.
Trịnh Tú xem mà phát hỏa, nói với hắn: “ Chốc nữa chúng ta đi Tiết gia một chuyến, đi xem Tiết Thiệu thế nào.”
“ Nhìn hắn làm gì?” Trịnh Dự bất mãn lầm bầm, sau đó không chống lại được ánh mắt của Trịnh Tú, liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Mì rất nhanh liền nấu xong, Trịnh Tú múc đầy một bát to, lại múc thêm không ít đậu phụ cùng cải trăng.
Trịnh Dự đã đói bụng lắm, nhìn thấy liền chảy nước miếng.
Trịnh Tú cũng mặc kệ hắn, cầm giỏ, đem bát to đặt vào cẩn thận, lại dùng một cái bát khác úp lên, lấy thêm hai cái bánh bao trắng từ trong lồng hấp bỏ chung vào trong giỏ xách.
Trịnh Dự bất dắt dĩ theo nàng ra cửa, đi đến nhà Tiết Thiệu ở đầu thôn tây.
Nhà Tiết thiệu hiện tại, vốn ngày trước là nhà hoang ở trong thôn, có thể thấy đã thu thập đơn giản qua, nhưng nhìn cũng thập phần đổ nát, hai cái vách tường phòng đất loang lổ, ngược lại có cái sân nhỏ, chỉ là thật lâu không có người thu thập qua, bên trong tuyết động cũng không có quét dọn.
Trịnh Tú ở trước cửa kêu một lát, bên trong cũng không có người lên tiếng. Thấy cổng cũng không khóa, nàng dứt khoác đẩy cửa vào. Cửa nhà mở rộng, bên trong có một cái bàn cùng vài cái ghế dài.
Trịnh Tú vừa vào đã nghe một cổ mùi kỳ lạ, có chút giống mùi đồ ôi thiu cùng mùi nấm móc hỗn tạp. Nàng đem giỏ đặt lên bàn, đánh giá bốn phía, phát hiện trên xà nhà buộc không ít thịt khô. Nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là thịt khô, nhìn một cái sẽ thấy hết trong phòng này không còn thức ăn nào khác.
“ tỷ tỷ, đồ chúng ta cũng đã đem tới rồi, trở về đi.” Trịnh Dự ở bên cạnh liên tục thúc giục.
Trịnh Tú chưa từ bỏ ý định , lại hướng về phía phòng trong kêu hai tiếng, vẫn không có người nào đi ra, nàng liền đi thẳng vào phòng trong, trong phòng chỉ có một cái giường đất, căn bản không có người.
Buổi sáng trời lạnh như vậy, cửa chính trong nhà đều mở, đứa bé kia đi nơi nào a?  Trịnh tú dạo một vòng hai gian thổ phòng Tiết gia, vẫn không tìm được người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro