Chương 28: Cùng nhau đi học.
Chương 28: Cùng nhau đi học.
Tiết Trực có một giấc mộng xuân hoang đường như vậy làm sao dám cho người khác biết, tỉnh lại lập tức đứng dậy thu dọn, thay quần. Rồi sau đó liền tự trách bản thân thật sâu……
Hắn thế nhưng lại đối với tiểu cô nương có loại ý tưởng này!
Chẳng lẽ sống ở núi rừng quá lâu khiến hắn quá mức tịch mịch sao
Sau đó vì tránh tiếp xúc với Trịnh Tú, Tiết Trực liền trực tiếp không cho nhi tử mình lui tới cùng Trịnh Dự.
Nhưng Tiết Thiệu lại không biết suy nghĩ của cha mình, ngước đôi mắt trong suốt lên hỏi cha hắn.
Dưới ánh mắt ngây thơ của nhi tử Tiết Trực càng cảm thấy tâm tư mình thật dơ bẩn, không có chổ dung thân.
“Tóm lại, ngươi ít đi là được. Nhà người ta vừa mới dọn nhà rất bận rộn, chúng ta cũng nên biết điều, đừng làm phiền người ta.” Hắn miễn cưỡng giải thích.
Tiết Thiệu không khỏi nở nụ cười, nguyên lai cha hắn không phải thật sự không cho hắn đi tìm Trịnh Dự a, có phải hay không qua vài ngày nữa, bọn họ đã thích nghi dần ở trấn trên, hắn liền có thể đến trấn trên tìm Trịnh Dự?
Vì tiêu trừ tạp niệm, Tiết Trực ngoài việc lên núi săn thú, thì cũng ở trong sân nhà mình luyện tập quyền cước. Nhân tiện dạy luôn Tiết Thiệu.
Sự yêu thích mới mẻ đối với học đường của Trịnh Dự không tới hai ngày liền qua đi.
Rốt cuộc mỗi ngày phải dậy sớm đến học đường, lại phải quy củ ngồi học, mỗi ngày còn phải học một đống thứ, về nhà cha hắn còn khảo bài hắn lại, hơn nữa còn bắt hắn luyện chữ. Hắn mỗi ngày đều phải viết ba trang giấy, viết xong liền nằm vật ra mà ngủ.
Thật vất vả mới tới ngày nghỉ hưu mộc, cha hắn còn bắt hắn viết năm trang giấy lớn để luyện chữ. Nếu viết qua loa sẽ phải viết lại, Làm xong bài cha hắn giao thì một ngày cũng trôi qua hơn phân nữa rồi.
Bất quá Trịnh Dự đối với việc cha hắn giao, dù có muốn lười cũng không dám lười biếng, chỉ là thường cùng tỷ tỷ nàng làm nũng oán giận một chút, nói bản thân rất vất vả, ở học đường trẻ em mười tuổi mới bắt đầu đi học, hắn là đứa nhỏ tuổi nhất ở học đường.
Trịnh Tú tuy đau lòng hắn nhưng cũng không dung túng hắn.
Thời đại này, muốn trở nên nổi bật, vậy thì phải thi đậu công danh. Nàng cũng không cầu đệ đệ có thể làm quan lớn gì, nhưng có công danh trên người sẽ được miễn thuế má, đối với cả đời sau này, đều là chuyện tốt. Huống hồ cha hắn luôn hy vọng đệ đệ sẽ có tiền đồ tươi sáng, tự nhiên sẽ có tính toán của riêng mình.
Sau này lại bị hắn làm nũng đến không có biện pháp, Trịnh Tú liền ở nhà bồi hắn luyện chữ. Nguyên chủ của Trịnh Tú là nữ nhi của cử nhân lão gia nên cũng hiểu biết chữ nghĩa, Trịnh Nhân cũng chuẩn bị cho nàng bảng chữ mẫu, Trịnh Tú thường không có việc gì làm cũng thường lấy ra luyện chữ. Bây giờ mỗi ngày đều bồi Trịnh Dự luyện chữ, nàng cũng lớn hơn so với Trịnh Dự, khả năng tập trung tốt hơn đệ đệ nhiều, hắn bình thường có thể viết ba trang giấy, nàng sẽ viết được năm trang. Hắn viết năm trang, nàng liền viết được bảy, tám trang.
Đời trước Trịnh Tú khi còn nhỏ có tham gia câu lạc bộ viết thư pháp, nên có căn bản. Sau một tháng luyện chữ, chữ Trịnh Dự có một chút tiến bộ, chữ Trịnh Tú lại càng thêm uyển chuyển. Trịnh Nhân còn khen nàng mấy lần.
Vào xuân, thời tiết mỗi ngày một ấm dần. Tiết Trực cũng không thể thanh thản như mùa đông, càng ngày càng thường xuyên lên núi săn thú hơn.
Tiết Thiệu thừa dịp này liền thường chạy đi trấn trên tìm Trịnh Dự.
Trịnh Dự thường thường hay mời Nhị Bảo đến nhà mình chơi, Nhị Bảo cũng rất vui lòng đi, mỗi lần đến nhà tỷ tỷ Trịnh Dự đều sẽ chuẩn bị thức ăn ngon, lại đối với hắn thập phần ôn hòa.
Có rất nhiều lần, Tiết Thiệu đứng ở xa, nhìn Trịnh Dự cùng Nhị Bảo tay nắm tay, vừa nói vừa cười hướng nhà mà đi, hoặc là vừa chạy vừa đuổi mà cười đùa.
Khi đó hắn tiến cũng không phải mà đi cũng không được.
Hắn chỉ có một mình Trịnh Dự là bằng hữu, nhưng Trịnh Dự lại không giống hắn, Trịnh Dự ngoài hắn ra còn có những người khác. Hôm nay là Nhị Bảo, ngày mai còn có những đồng học khác. Mỗi lần nghĩ đến đây, hắn đều cảm thấy rất buồn.
Có một ngày vào lúc chạng vạng tối, Trịnh Dự một mình về nhà, hắn cuối đầu đi rất chậm, Tiết Thiệu đứng cách đó không xa cũng không phát hiện.
“ A Dự” Tiết Thiệu gọi hắn một tiếng, “ Ngươi làm sao vậy?”
Trịnh Dự ngẩng đầu, hốc mắt hồng hồng, nói: “ Không có gì.”
Tiết Thiệu đến gần nhìn kỹ, phát hiện vạt áo hắn đều bị người ta xé rách, “ Ngươi đánh nhau cùng người khác? Ai khi dễ ngươi? Ta giúp ngươi thu thập hắn!”
Trịnh Dự cũng không gạt hắn nói: “ Ở học đường có một người gọi là Phùng Nguyên, rất là hư, lần trước khi dễ Nhị Bảo, ta bất quá chỉ tức giận nên lý luận cùng hắn vài câu, hắn liền động thủ đánh ta.”
Ở học đường đều là hài tử mười tuổi trở lên, tuổi của Phùng Nguyên lại lớn hơn một chút, đã mười hai tuổi rồi. Trịnh Dự đương nhiên không thể là đối thủ của hắn, hơn nữa nhà hắn còn tìm thư đồng cho hắn, mấy gia đinh cùng thư đồng kia tuy không giúp đỡ, nhưng lại đứng bên cạnh tạo uy nên cũng không ai dám tới cản. Trịnh Dự liền chịu thiệt.
“ Hắn ở đâu? Ta đây liền đi tìm hắn!”
Trịnh Dự có chút do dự nói: “Hẳn là còn đang ở học đường, tiên sinh thấy hắn đánh ta, phạt hắn ở lại viết chữ. Bất quá... A Thiệu, ngươi vẫn là đừng đi, hắn lớn hơn chúng ta rất nhiều, lại còn có người giúp đở nữa.”
Lúc trước Tiết Thiệu có lén đi theo Trịnh Dự đến học đường nên biết đường đi, khi nghe hắn nói xong liền quay đầu hướng học đường mà đi.
Bất quá Trịnh Dự lo lắng không phải không có lý do, Phùng Nguyên kia tuy rằng mới mười hai tuổi nhưng thân hình so với thiếu niên mười bốn mười lăm chỉ có hơn chứ không kém, cao lớn vạm vỡ, nhìn rất có lực.
Tiết Thiệu trực tiếp chạy ra cản đường hắn. Trịnh Dự chạy vội theo sau, sợ Tiết Thiệu chịu thiệt, một bên lôi kéo hắn rời đi, một bên nói: “ Bình tĩnh, mau cùng ta về nhà đi.”
Tiết Thiệu đứng bất động, “ Là ngươi khi dễ A Dự?”
Phùng Nguyên cợt nhả, cũng không đem Tiết Thiệu so với mình thấp hơn để trong mắt, chỉ nói: “ Chính hắn không biết tự lượng sức, còn hiệp nghĩa ra tay giúp người khác, cũng không xem xem mình có bao nhiêu phân lượng. Như thế nào, bây giờ lại tìm thêm người tới giúp đỡ?”
Tiết Thiệu không cùng hắn nói nhảm, nhìn thư đồng cùng gia đinh xung quanh, hỏi: “ Những người này ở đây giúp đỡ ngươi?”
Phùng Nguyên tự tin tràn đầy mà hất cằm, “ Chỉ với hai người các ngươi không cần bọn họ ra tay!” liền phân phó bọn họ, “ Các ngươi nghe cho rõ, chỉ cho đứng xem, không được tới gần!”
Mấy hạ nhân đi theo hắn nghe xong liền tản ra.
Tiết Thiệu đẩy Trịnh Dự sang một bên, hai người bắt đầu khoa tay múa chân. Tiết Thiệu quyền cước nhanh nhẹn, dáng người mạnh mẽ, Phùng Nguyên cũng đã luyện qua một chút công phu quyền cước, lại ỷ mình lớn tuổi hơn, tay chân cao dài hơn, nhất thời không phân biệt thắng bại. Triền đấu ước chừng mười lăm phút, Tiết Thiệu xem chuẩn thời cơ, né tránh một cái quét chân của Phùng Nguyên, liền đánh trả một quyền vào mũi Phùng Nguyên.
Phùng Nguyên hô đau một tiếng, che mũi liên tục lui về sau mấy bước, lúc thả tay ra khỏi mũi liền nhìn thấy một tay toàn là máu.
“ Ngươi ngươi ngươi…” Phùng Nguyên chỉ vào Tiết Thiệu nói không nên lời.
Gia đinh cùng thư đồng thấy hắn bị thương, vội vàng chạy lên quan tâm. Phùng Nguyên đẩy người ra, ngửa đầu nói: “ Tiểu tử ngươi được lắm! Chờ tiểu gia dưỡng thương thật tốt sẽ lại cùng ngươi đại chiến ba trăm hiệp!”
Hắn cũng không bảo gia đinh trả thù giúp, chỉ gọi người mang hắn về nhà.
Trịnh Dự sùng bái mà nhìn Tiết Thiệu, “ A Thiệu, ngươi thật là lợi hại a!”
Tiết Thiệu lắc lắc đầu, “ Nếu không phải do hắn thiếu cảnh giác, ta có lẽ cũng không đánh lại hắn.”
Trịnh Dự không để bụng mà dùng bả vai đụng hắn một cái, “ Đừng nói như vậy, ta tin tưởng ngươi! Một quyền vừa rồi của ngươi, thật là uy phong!”
Hai người một đường trò chuyện, rất nhanh liền tới nhà.
Tiết Thiệu vốn không định đi vào, nhưng nghĩ tới cha hắn mới lên núi lúc chiều, hẳn sẽ không về sớm đâu, liền cùng Trịnh Dự vào nhà.
Trịnh Tú còn đang kỳ quái Trịnh Dự sao tan học lâu như vậy rồi còn chưa về nhà, nhìn thấy vạt áo hắn lộn xộn cùng Tiết Thiệu bẩn hề hề như lăn lộn trên đất, liền hiểu ngay, hỏi bọn hắn: “ Các ngươi có phải hay không lại đánh nhau ở bên ngoài?”
Trịnh Dự chạy nhanh đến khoe mẽ: “ Không phải đâu tỷ tỷ, ở học đường của ta mới tới một người gọi là Phùng Nguyên, không có việc gì lại đi khi dễ Nhị Bảo. Ta thấy bất bình, liền cùng hắn tranh luận mấy câu, hắn thế nhưng liền nhào vào đánh ta. A Thiệu sau khi biết liền xuất đầu thay ta, hung hăng giáo huấn hắn một phen!”
Trịnh Tú kéo hai đứa nhỏ đến trước mặt nhìn kỹ, xác nhận trên người không có vết thương, mới thở ra một hơi, “ Các ngươi không bị thương là tốt rồi.”
Lại hỏi Trịnh Dự, “ Phùng Nguyên kia làm sao lại khi dễ Nhị Bảo?”
Nhị Bảo là đứa trẻ trắng trẻo mập mạp, gương mặt lúc nào cũng cười, đối với ai cũng rất hòa khí, Trịnh Tú cũng rất thích.
Trịnh Dự lắc đầu, “ Không biết, dù sao Phùng Nguyên kia chính là cố ý tìm Nhị Bảo gây chuyện, hắn ngồi ở phía sau Nhị Bảo, liền nói Nhị Bảo lớn lên rất béo, ngăn trở tầm mắt hắn, muốn Nhị Bảo đổi chổ với hắn.”
Không nghĩ tới ở học đường còn có một tiểu bá vương như vậy. Trịnh Tú không khỏi cảm thấy đau đầu, “ Hắn như vậy là hư, ngươi không có việc gì thì không cần đi trêu chọc hắn. Nhưng nếu hắn khi dễ đến trên đầu ngươi, ngươi cũng đừng sợ, nếu phu tử có phạt ngươi, tỷ tỷ cũng sẽ chống lưng cho ngươi!”
“ Ân!” Trịnh Dự cười tủm tỉm gật gật đầu, “ Ta mới không sợ hắn, hắn đánh cũng đánh không lại A Thiệu. Hắn sau này nếu dám làm chuyện xấu, ta sẽ khiến A Thiệu đánh hắn!”
Trịnh Tú biết nam hài khi nhỏ vẫn thường đánh nhau, bất quá vẫn dặn dò: “ A Thiệu cũng không phải lúc nào cũng ở bên cạnh ngươi, có thể giúp ngươi lần này, nhưng còn những lần khác đều có thể giúp ngươi sao?”
Tròng mắt Trịnh Dự vừa chuyển, liền dính lấy tỷ tỷ hắn mè nheo, “ tỷ tỷ, làm cho A Thiệu đến học đường cùng ta đi, có được không? Ta mấy ngày mới có thể thấy hắn một lần, vốn rất nhớ hắn. Hiện tại nếu hắn không ở đây, Phùng Nguyên kia liền khi dễ ta.”
Vấn đề này lúc trước Trịnh Tú cũng đã suy nghĩ qua, Tiết Trực bận rộn như vậy, trong nhà không có người chăm sóc, nếu đem hài tử đến học đường, Tiết Thiệu vừa có thể đi học, vừa có người chăm sóc, nếu không có chổ ở cũng có thể ở ở nhà mình, vẹn cả đôi đường.
Cho nên khi lí chính nói ruộng đã cho người thuê, nhắn nàng trở về viết thêm khế ước, nàng liền nghĩ thuận tiện đến tìm Tiết Trực nói chuyện này.
Thời điểm nàng đi đến, liền thấy cửa lớn Tiết gia mở toang, vốn tưởng trong nhà có người, nàng ở trong sân gọi vài tiếng, không có người đáp lại, liền đi thẳng vào nhà, trong nhà thế nhưng một người cũng không có.
Nàng cảm thấy rất kỳ quái, lại đợi một lát, không thấy có người trở về, lúc này mới rời đi.
Trịnh Tú cũng không biết, nàng chờ nóng lòng, Tiết Trực cũng không dễ chịu gì, hắn vừa nghe tiếng nàng, liền hướng hậu viện trong nhà mà trèo tường ra ngoài, ngồi xổm dưới chân tường đến khi nàng đi mới dám trèo vào nhà, lúc đứng lên chân cũng đã tê rần.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro