Chương 25: Kinh sợ quá độ.
Chu thị bị dọa tè ra quần, chạy một mạch về phòng mình.
Trong phòng một người cũng không có, im ắng, nàng có thể nghe được nhịp tim mình nổi trống.
Trịnh Dự tới gọi cha hắn, Trịnh Nhân cùng Trịnh lão nhân thương lượng không sai biệt lắm. Trịnh Dự muốn cha hắn mau về nhà, lại không mở miệng hối thúc được. Cũng may bọn họ nói xong rồi, ngồi nghỉ một lát, Trịnh Nhân liền mang theo nhi tử về nhà.
Trịnh Dự vừa ra khỏi cửa, liền lôi kéo cha hắn bước nhanh hơn.
Trịnh Nhân cười hỏi hắn: “ A Dự đói bụng lắm phải không? Sao lại gấp về như vậy.”
Trịnh Dự lắc đầu, “ Cha, đi mau, nhị thẩm đến nhà chúng ta. Ta sợ nàng khi dễ tỷ tỷ.”
Trịnh Nhân vừa nghe cũng bước nhanh chân hơn, Chu thị này thật có chút khó chơi. Thế nhưng lại dám đến tận nhà gây khó dễ. Kiên nhẫn của hắn đã toàn bộ tiêu tán, nếu Chu thị còn dám lỗ mãng, hắn tuyệt đối sẽ không chừa mặt mũi cho nàng!
Hai người bước chân vội vàng mà trở về nhà, vừa đến cửa nhà, liền thấy được một lổ thủng lớn trên cửa cổng.
Trong lòng Trịnh Nhân cả kinh, vội vào nhà hỏi: “A Tú đây là làm sao vậy?”
Trịnh Tú từ trong phòng ra, nói: “ Cha không cần khẩn trương, đó là lúc nảy Tiết thợ săn vì đe dọa nhị thẩm mà đánh hư, còn nói ngày mai sẽ tới nhà chúng ta sửa lại cửa.”
Trịnh Nhân đối với cửa bị hư hỏng không quan tâm, chỉ là hỏi: “ Mới vừa rồi phát sinh chuyện gì? Nhị thẩm ngươi làm cái gì?” Hắn cùng Tiết Trực lui tới cũng được một đoạn thời gian, biết hắn không phải là loại người hay sinh sự, chắc chắn là do Chu thị làm chuyện gì quá phận.
Trịnh Tú không muốn cho đệ đệ nghe được mấy lời khó nghe của Chu thị, liền gọi hắn vào phòng ăn cơm, nàng cùng cha vào đông phòng, đem việc mới phát sinh vừa rồi nói tỉ mỉ một phen.
“ Hồ nháo!” Trịnh Nhân vỗ mạnh tay xuống giường đất, đứng dậy, “ Ta đi nhà gia gia ngươi một chuyến, hảo hảo mà nói chuyện một phen, nhất định sẽ không buông tha nàng!”
Trịnh Tú trên mặt mang vẻ vui sướng khi người gặp họa , “ Cha hiện tại đi, sợ là nhị thẩm bị dọa chưa bình tĩnh lại được đâu. Đừng nói phân trần, có thể đứng vững cũng không tồi. Trước không vội, chúng ta ăn cơm xong lại đi.”Trịnh Nhân là một người đọc sách, rất có khả năng đánh không lại sự càn quấy của Chu thị. Không bằng đợi muộn một chút nữa rồi hẳn đi, cho cha hắn nói chuyện cùng nhị thúc, nhị thúc tuy rằng lười nhác, chơi bời lêu lổng, nhưng đối với cha hắn từ trước đến nay cũng được xem là nói gì nghe nấy.
Thời điểm ăn cơm trưa, Trịnh Dự vẫn luôn nhịn không hỏi, kỳ thật trong lòng đã tò mò muốn chết, cửa lớn trong nhà bỗng xuất hiện một cái lỗ thủng a, rốt cuộc làm sao mà lại bị như vậy?!
Thật vất vả cơm nước xong xuôi, Trịnh Dự theo tỷ tỷ hắn thu thập chén bát. Trịnh Tú làm sao lại không biết tiểu tâm tư của hắn, liền giải thích nói: “ Nhị thẩm nói lời không tốt, Tiết thợ săn giúp tỷ tỷ xả giận, liền hướng cánh cửa cạnh nàng đánh một quyền, xuyên thẳng qua cánh cửa nhà chúng ta.”
Trịnh Dự kinh hô lên một tiếng, lòng sùng bái đối với Tiết Trực càng tăng thêm, “ Tiết thúc thật lợi hại!”
Trịnh Tú cũng thập phần đồng ý, gật đầu nói: “ Đúng vậy, Tiết Túc ngươi ngày thường thấy trầm mặt ít nói, ta còn tưởng hắn không có tính tình gì, không nghĩ tới nỗi giận lên cũng thật ghê gớm.”
Trịnh Dự ưởng ngực, “ Chờ ta trưởng thành, cũng có thể bảo hộ tỷ tỷ như vậy!”
Trịnh Tú điểm mũi hắn một cái, “ Muốn bảo vệ tỷ tỷ cũng có rất nhiều phương pháp, A Dự phải nổ lực lớn lên nga.”
Trịnh Dự trịnh trọng gật đầu đáp ứng.
Chu thị sau khi về nhà, cơm trưa cũng không ra ăn. Chỉ cảm thấy tim đập thật nhanh, đầu óc có chút hôn mê, liền nằm lăn ra giường đất mà ngủ.
Mãi cho đến khi Trịnh Tiêm dùng xong cơm, bưng đồ ăn vào phòng cho nương nàng, mới phát hiện nương nàng nóng sốt, thần chí không rõ, lại nói mê sảng.
Trịnh Tiêm cửa lớn không ra, cửa nhỏ không đến, chỉ ở trong nhà thêu hoa luyện chữ, đối với chuyện trong nhà không quan tâm lắm. Vừa thấy nương nàng bị như vậy liền luống cuống tay chân, nghiêng ngả lảo đảo mà chạy về phía nhà chính, “ Gia nãi, nương ta sinh bệnh, còn nói mê sảng.”
Trịnh lão thái vội đi theo vào nhìn, không bao lâu liền đi ra, cùng Trịnh lão nhân nói: “ Vợ lão nhị nóng đốt người, chúng ta mau mời đại phu đi.”
Trịnh lão nhân gật đầu, phân phó Trịnh Tiêm nói: “ Ngươi đi trấn trên tìm cha ngươi, kêu hắn về.” Rồi sau đó liền đứng lên, “ Ta đi thỉnh đại phu.”
Trịnh Tiêm luống cuống tay chân, hô: “ Ta nào biết cha hắn ở nơi nào!”
Trịnh lão nhân bất mãn nhìn nàng một cái, đều lớn như vậy, gặp chút chuyện liền hoảng loạn như vậy, nhưng lúc này cũng không dám nói nàng cái gì. Chỉ nói: “Cha ngươi nói đi uống rượu cùng Trần Nhị, ngươi đi Trần gia hỏi một chút, bọn họ nếu không biết, mấy nhày nay trấn trên mở mấy tiệm cơm thôi, ngươi đi tìm một chút, hỏi người ta một câu, tự nhiên có thể tìm được.”
Trịnh Tiêm không biết đường đến nhà Trần gia, trấn trên càng không đi được mấy lần, càng không biết mấy tiệm cơm ở đâu, nàng không quá nguyện ý đi, mà nói: “ Kêu A Vinh đi thôi, hắn thường xuyên chạy đến trấn trên chơi, đối với nơi đó quen thuộc hơn ta.”
Trịnh lão nhân gật gật đầu, “ Đi thôi.” Gọi Trịnh lão thái ở trong nhà cầm bạc ra.
Trong thôn tuy có một lão đại phu, nhưng ngày thường đều không thích đến nhà khám bệnh, càng đừng nói chi nay lại đang còn trong tháng giêng. Trịnh lão nhân liền quyết định đi y quán trấn trên thỉnh đại phu.
Trịnh lão thái nói: “ Y quán trấn trên không biết đã mở chưa, lão nhân, không bằng chúng ta đi thỉnh lão đại phu đi, hắn cùng lão đại có quen biết, bán chút mặt mũi, sẽ tới khám.”
Trịnh lão nhân liếc mắt bà một cái, “ Lúc trước Chu thị làm cái gì, ngươi không biết? Cô ta sinh bệnh ngươi còn muốn dùng quan hệ của lão đại? Ngươi càng lớn tuổi da mặt cũng càng dày a.”
Trịnh lão thái bị hắn nói mà nghẹn lời, lão nhân xem ra rất bực bà, đã nhiều năm nay chưa nói một lời nào quá nặng, thế mà hôm nay một chút mặt mũi đều không để lại cho nàng.
Trịnh lão nhân ở trên đường lớn ngăn xe bò, đi về cũng nữa canh giờ.
Sauk hi đại phu tới chẩn trị cho Chu thị, nói nàng kinh sợ quá độ, khai mấy thang thuốc hạ sốt. Người ta đang ăn tết, đến khám bệnh tại nhà phí cao gấp đôi, hết một lượng bạc. Làm Trịnh lão thái đau lòng không thôi.
Đại phu kia coi như là phúc hậu, thấy nhà không có tráng niên, cũng không để Trịnh lão nhân đi hốt thuốc , mà nói chốc nữa về y quán sẽ kêu dược đồng đem thuốc lại nhà.
Sauk hi tiễn đại phu, Trịnh lão nhân không khỏi hỏi tới: “ Lão nhị như thế nào còn chưa về? Tức phụ hắn đều bệnh thành như vậy.”
Trịnh lão thái từ nãy đến giờ vẫn ở cạnh canh Chu thị, cũng không nghĩ tới chuyện này. Lúc này liền nói: “ Sợ là còn chưa tìm được.”
Không bao lâu, thuốc được dược đồng đưa tới nhà.
Trịnh lão nhân nhận thuốc, liền đưa Trịnh lão thái đi sắc thuốc.
Thời điểm ông chuẩn bị về phòng, ẩn ẩn nghe được tiếng khóc, theo âm thanh một đường tìm đến, thế nhưng là từ phòng Trịnh Vinh phát ra.
Trịnh lão nhân vào phòng liền thấy, Trịnh Vinh đang ở trên giường đất oa oa khóc lớn, Trịnh Tiêm cũng ở một bên gạt lệ.
Trịnh lão nhân nhất thời tức giận, trách cứ nói: “ Mẫu thân các ngươi còn chưa biết làm sao, các ngươi ở đây khóc cái gì?!”
Trịnh Tiêm dùng khăn lau nước mắt nói: “ Gia gia, A Vinh không chịu đi trấn trên tìm cha.”
A Vinh cũng khóc lớn nói: “ Gia gia, trên mặt ta đau, không muốn ra ngoài, ngươi sai tỷ tỷ đi đi!”
Trịnh lão nhân thế mới biết, đôi tỷ đệ này thế nhưng dưới tình huống mẫu thân bệnh nặng, đều không muốn ra cửa, còn đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, đứa nhỏ khóc, đứa lớn cũng khóc theo, thế nhưng lại giằng co lâu như vậy.
Trịnh lão nhân hét lớn một tiếng: “ Được rồi, đừng khóc!”
Trịnh Vinh cùng Trịnh Tiêm đều sợ tới mức co rụt cả người, nhịn khóc xuống.
Trịnh lão nhân phất tay nói: “ Đều đi canh nương các ngươi đi, ta đi tìm cha các ngươi.”
Tỷ đệ Trịnh Tiêm nghe lời mà đi.
Trịnh lão nhân không có biện pháp, chỉ có thể kéo đôi chân nhức mỏi chạy đến Trần gia một chuyến, hỏi thăm hắn đi tiệm cơm nhà ai để đi tìm.
Trịnh Toàn đang cùng đám người Trần Nhị uống rượu đến hứng khởi, bỗng nhiên nhìn thấy Trịnh lão nhân, nhất thời thập phần kỳ quái, chân cẳng cha hắn không tốt, quanh năm suốt tháng cũng không ra khỏi cửa, làm sao lại tốt lên mà chạy đến trấn trên tìm hắn?
Trịnh lão nhân lời ít ý nhiều nói: “ Tức phụ ngươi bị bệnh, mau về nhà nhìn xem nàng đi.”
Trịnh Toàn muốn hỏi cha hắn một chút xem Chu thị có bệnh nặng lắm không, nếu không nặng lắm, chút nữa hắn về cũng được, cùng còn đại kế phát tài cùng Trần Nhị chưa thương lượng xong đâu. Bất quá thấy sắc mặt cha hắn xanh mét, lại đi đường xa tới kêu hắn, hắn cũng không dám hỏi ra khỏi miệng, cùng đám người Trần Nhị cáo từ một tiếng, liền theo cha hắn trở về.
Bệnh tới như núi đổ, Chu thị lần này sinh bệnh rất cổ quái, một chén thuốc uống hết cũng chưa hạ sốt.
Trịnh Toàn hỏi cha mẹ hắn, “ Trước khi ta ra cửa còn tốt mà, bây giờ sao lại sốt cao như vậy?”
Trịnh lão thái nôn nóng nói: “ Ai biết được, cha ngươi cả buổi sáng đều ở trong phòng cùng đại ca ngươi nói chuyện, ta chuẩn bị cơm trưa. Tức phụ ngươi nói đi chiếu cố A Vinh, ta để cho nàng đi. Thời điểm đến giờ cơm trưa, ta tới kêu nàng, nàng nói nàng không muốn ăn cơm, trước muốn ngủ một lát. Sau lại vẫn là Tiêm nha đầu đem cơm tới cho nàng, mới phát hiện nàng phát sốt. Đại phu nói do kinh sợ quá độ, ta cũng không rõ, trong nhà này nơi nào khiến nàng vừa kinh lại vừa sợ đây.”
Trịnh Vinh bĩu môi nói: “ Nương không có chiếu cố ta, chỉ tới nhìn ta một cái liền đi ra ngoài.”
Mọi người càng không hiểu, Trịnh Toàn kinh ngạc nói: “ Thật là kỳ quái, chẳng là nàng trộm đi nơi nào? Bị kinh hách?”
Mọi người đều đoán không ra nguyên do.
Đến buổi chiều, Trịnh Nhân lại tới một chuyến nữa. Nghe nói Chu thị sinh bệnh, liền đem chuyện lúc sáng phát sinh nói với mọi người.
Trịnh Toàn nghe xong, bất mãn mà lẩm bẩm nói: “ Tên Tiết thợ săn ka, đường đường là một đại nam nhân, làm sao lại đi làm khó một cái nữ nhân chứ.”
Trịnh lão nhân vừa nghe, lập tức trách cứ nói: “ Nàng làm nhị thẩm, lại ở trước mặt mọi người bố trí chất nữ của mình, người ta nghe xong sẽ nói ra sao? Đừng nói Tiết thợ săn không làm nàng bị thương, một quyền kia nếu đánh trên người nàng cũng là xứng đáng!”
Trịnh Nhân cũng nghiêm mặt nói , “ Nhị đệ, những chuyện lúc trước, ta đều có thể không so đo. Chỉ riêng chuyện hốn sự của A Tú, còn chưa đến phiên nàng khoa tay múa chân! Ta hôm nay đem chuyện này gác lại, nếu có lần sau, nhà chúng ta liền xem như không có cửa thân thích này nữa!”
Trịnh Toàn liền cười làm lành nói: “ Đại ca, bảo đảm không có lần sau! Chờ đến lúc nàng hết bệnh rồi, ta khẳng định hảo hảo giáo huấn nàng một phen!”
“ Ngươi cũng đừng oán trách Tiết thợ săn, người ta là vì Tú nha đầu nhà chúng ta mà ra mặt. Nhưng nếu ngươi muốn gây hấn gây chuyện” ánh mắt Trịnh Nhân thâm trầm nhìn hắn một cái, “ Ngươi có thể đi thử.”
Trịnh Toàn vội nói không dám.
Trịnh Nhân cũng không trì hoãn nhiều liền trở về nhà, đem chuyện Chu thị sinh bệnh nói cho Trịnh Tú.
Trinh Tú nghe xong cũng không khỏi cười nhạo nói: “ Lúc trước thấy nhị thẩm ở nhà nhảy nhót lung tung, cứ nghĩ lá gan nàng cũng không hề nhỏ đâu, bây giờ lại bị người ta dọa cho một quyền liền sợ đến sinh bệnh.”
Trịnh Nhân không khỏi lắc đầu, “ gia gia nãi nãi ngươi đều là người tốt tính, nhị thúc ngươi lại lười quản nàng, cứ như thế lại càng cổ vũ tính tình của nàng. Xảy ra chuyện hôm nay, cuối cùng cũng có thể cho nàng nhớ lâu một chút!”
Chu thị bệnh một lần này, liền bệnh mãi đến mười lăm tháng giêng mới chuyển biến tốt lên.
Khi đó cửa lớn Trịnh gia đã sửa lại tốt rồi. Tiết Trực cái khác không nói, lại có một thân bản lĩnh nghề mộc. Ước lượng kích cở, không tới hai ngày liền làm xong một tấm ván cửa mới. Tuy màu sắc có chút không đồng nhất, nhưng cả nhà Trịnh Tú cũng sắp dọn đi rồi, cũng không phiền hắn sơn lại cửa lớn.
Tiết nguyên tiêu ngày đó, cả gia đình Trịnh gia đoàn tụ ở bên nhau ăn cơm chiều. Trịnh Tú lấy rượu cẩu kỹ đã được ủ ăn cùng với bánh trôi, bánh trôi mềm mại xứng với hương thơm của rượu, khiến cho cả nhà mở rộng bụng ra mà ăn uống.
Chu thị bệnh nhiều ngày, còn chưa có thể xuống giường được, cũng không ăn được những đồ ăn khó tiêu hóa, không có lộc ăn.
Trịnh Tú cũng đem tặng phụ tử Tiết gia một ít, bỏ trong một cái nồi nhỏ, đặt ở trong rổ. Sợ Trinh Dự mang đi không cẩn thận làm đổ, nàng tự mình đem đi một chuyến.
Tiết gia một chút không khí lễ tết cũng không có, trong nhà tuy rằng quét tước còn được tính là sạch sẽ, nhưng trừ trước cửa dán một bộ câu đối, cũng không có thêm cái gì khác.
Thời điểm Trịnh Tú tới, bọn họ vừa mới dọn cơm lên bàn, món chính là màn thầu mua ở trấn trên, đồ ăn chính là lạp xưởng chưng cùng một bồn canh cải trắng lớn.
Tiết Trực thấy Trịnh Tú, không khỏi giật mình, vốn tưởng rằng mấy ngày trước Chu thị vừa náo loạn như vậy, Trịnh Tú là một cô nương chưa chồng, sẽ kiêng kị một chút, không nghĩ tới thế nhưng còn tự mình đem đồ đến tặng.
Trịnh Tú đem rổ đặt lên bàn, cười nói: “ Cũng không phải thứ gì tốt, là tự ta làm, đưa một chút tới cho A Dự nếm thử mới mẻ.”
Nàng cguaarn bị một nồi nhỏ, cũng đủ hai người ăn, lại chỉ nói chuẩn bị cho đứa nhỏ Tiết Thiệu, hiển nhiên chính là không muốn làm Tiết Trực cảm thấy ngượng ngùng.
Nàng tự mình đem tới tặng, Tiết Trực tự nhiên không tốt mà từ chối.
Trịnh Tú cũng không có ở lại lâu, nói người trong nhà còn đang đợi mình về nhà ăn cơm liền đi trở về.
Tiết Thiệu tiễn nàng ra tới cửa rồi mới chạy vào nhà, gấp gáp mở nấp nồi ra xem.
Nấp nồi đưuọc mở ra, một cổ hương thơm ngọt ngào tỏa khắp phòng, làm hắn thèm đến chảy nước miếng.
Tiết Trực nói: “ Hảo, ăn cơm trước đi, cơm nước xong mới được ăn.”
Tiết Thiệu gật gật đầu, lưu luyến không rời mà đem nấp nồi đậy lại, sau đó bắt đầu ăn cơm, thành thạo ăn xong một cái màn thầu kèm đồ ăn, sau đó mắt trông mong mà nhìn cha hắn.
Tiết Trực bị hắn nhìn không có biện pháp, chỉ phải nói: “ Ăn đi, ăn đi.”
Một mình Tiết Thiệu ăn được non nửa nồi, thật sựu ăn không nổi nữa mới buông bát xuống, đi quanh nhà tiêu thực.
Nhìn hắn ăn ngon như vậy, Tiết Trực cũng không nhịn được nếm thử một ngụm, hương vị ngọt thuần, lại mềm mại. Xác thực ngon miệng.
Hơn nữa trong chè trôi nước có thêm vào một ít rượu gạo, tạo thêm mùi hương, cũng không làm chè ngọt quá mức. Làm cho người không thích ngọt như hắn cũng ăn được ngon miệng. Khó trách tiểu tử nhà hắn ăn mà cứ như tám đời chưa được ăn.
Tiết Thiệu ở trong sân đi một vòng, lúc đi vào nhà liền thấy cha hắn đang ăn chè trôi nước, vẻ mặt hắn như thấy quỷ hỏi cha hắn: “ Cha, ngươi không phải không ăn đồ ngọt sao?”
Tiết Trực ho nhẹ một tiếng, hơi có chút xấu hổ, “Khụ, cha chính là giúp ngươi nếm thử.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro