Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Tình địch ảo tưởng.

Chương 15: Tình địch ảo tưởng.
Tiết Trực ở Trịnh gia đến lúc trời tối, cuối cùng sửa xong nữa cái hàng rào, chỉ là nói cái gì cũng không chịu lưu lại dùng cơm tối, liền mang Tiết Thiệu trở về nhà.
Trịnh Tú nghĩ muốn lấy thêm đồ ăn cùng cơm cho Tiết Thiệu mang về, Tiết Trực không cho hắn nhận, hắn biết mình ăn nói vụng về, nếu không nhận Trịnh gia sẽ nói hắn ghét bỏ, hơn phân nữa là từ chối không được, dứt khoác không nói thêm gì, cáo từ sau đó liền nhanh chóng đi. Trịnh Tú muốn đưa đồ ăn cũng không kịp.
Bất quá sáng sớm hôm sau hắn liền lại đây.
Tiết Thiệu đến chậm chút, ở nhà luyện một canh giờ quyền cước mới được đến đây.
Trịnh Tú mở cửa chuồng gà, trong nhà nuôi hai con gà mái, dùng để đẻ trứng cung cấp cho người nhà ăn. Cộng thêm hai ngày trước tích góp được mấy trứng, tổng cộng được sáu quả trứng. Hôm qua nàng đã đi trấn trên mua ít thịt về, bây giờ lấy ra băm vụn, chuẩn bị làm canh thịt băm trứng gà. Mùa đông thức ăn xác thực rất thiếu, không có rau dưa không nói, thịt để ăn cũng toàn là thịt khô lạp xưởng, làm canh trứng gà này cũng coi như thêm món ăn.
Bất quá Trịnh Tú mới vừa ‘ đương đương đương’ băm thịt làm nhân bánh, Tiết Trực ở bên ngoài nghe âm thanh, liền kéo tay áo bước vào phòng bếp nói: “ Mấy việc nặng nhọc này, đại cô nương cứ để ta làm là được.”
Trịnh Tú vội nói: “ Việc nhỏ mà thôi, ta quen làm rồi. Tiết thợ săn cũng mệt rồi, ra ngoài ngồi nghĩ uống miếng nước đi, trong chốc lát liền có thể ăn cơm rồi.”
Tiết Trực lại khăng khăng muốn giúp đỡ, đã duỗi tay lấy dao phay, Trịnh Tú một cô nương gia, cũng không tốt cùng hắn tranh đoạt, chỉ có thể đưa dao phay cho hắn.
“ Đại cô nương đứng xa chút, đừng để bị văn trúng, bẩn y phục.”
Trịnh Tú cuối đầu nhìn tạp dề vải xanh trên người mình, lại nhìn trên người Tiết Thiệu,liền tháo tạp dề nói: “ Tiết thợ săn mặc vào đi, nước thịt dính vào người rất tanh, cũng không rửa sạch hết được.”
Trịnh Tú vốn tưởng rằng nam tử như Tiết Trực, hơn phân nữa chắc sẽ không mặc mấy cái nữ tính như vậy, lại không ngờ rằng Tiết Trực lại lơ đễnh tiếp nhận, trực tiếp mặc lên người. Quả thật là người không câu nệ tiểu tiết.
Hai thanh dao phay ở trong tay Tiết Trực như có thêm sức sống, Trịnh Tú ở bên cạnh xem, quả thực cảm thấy động tác rất mau.
Bất quá Tiết Trực mặc dù có khí lực, đao pháp tinh xảo, đến cùng tài nấu nướng vẫn là không thông. Trịnh Tú ở bên cạnh thỉnh thoảng  nhắc nhở  một câu: “ Nên trở mặt, đúng rồi, lật qua toàn bộ.”
Canh thịt bằm trứng gà, thịt càng nhuyễn vị càng ngon, Trịnh Tú ở bên cạnh xem đến vui vẻ, nghĩ tới món ăn hôm nay càng có tư vị hơn mội ngày.
“ Tỷ tỷ, có hai thẩm thẩm đến.” Trịnh Dự đang ở trong sân ngoạn cùng Tiết Thiệu chạy vào thông báo.
Trịnh Tú đáp một tiếng, xoa xoa tay liền cùng hắn ra ngoài xem.
Trong sân, Tiết Thiệu đang cùng với một phụ nhân xinh đẹp mặc một bộ quần vải làm bằng sợi gai. Phụ nhân kia bộ dáng khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, ăn mặc mặc dù đơn giản, tóc búi kiểu phụ nhân,trên búi tóc trùm một cái khăn trùm đầu, giỏi giang lại không mất phần dịu dàng. Da trắng như tuyết, ngũ quan thanh lệ, giữa lông mày điểm một nốt ruồi nhỏ đỏ thẩm, lại tăng thêm một phần phong vận. Đi cùng nàng, còn có một phụ nhân lớn tuổi hơn, nhưng hai bên đối lập, liền khiến cho người ta có thể thấy rõ hơn vẻ đẹp của người kia.
Hai người này Trịnh Tú không biết, cũng thấy lạ mặt, hai phụ nhân đang hỏi Tiết Thiệu cái gì đó.
Trịnh Tú tâm niệm chuyển một cái, đã đoán ra người đến là ai.
Nàng bước nhanh đi đến cửa viện, Tiết Thiệu thấy nàng liền quay đầu nói: “ Tỷ tỷ, hai vị thẩm thẩm này là tới tìm cha ta.”
Trịnh Nhân là người đọc sách, lại ở trên trấn dạy học, hai người này biết rất rõ, phụ nhân lớn tuổi hơn một chút liền cười nói: “ Quấy rầy Trịnh đại cô nương, chúng ta là người nhà Bạch thợ săn ở Liễu thôn, kế bên thôn Hòe Thụ. Hôm qua có mời Tiết thợ săn đến nhà uống rượu nhưng hắn không chịu đến, chúng ta cũng chỉ có thể đem vài thứ đến cửa đáp tạ. Chỉ là khi chúng ta đến nhà Tiết thợ săn lại phát hiện không có người ở nhà, liền hỏi thăm mới đến được đây.”
Trịnh Tú lúc này mới chú ý thấy có một người đang cầm giỏ, được che lại bằng vải bố, cũng không biết nàng mang theo cái gì.
“ Hai vị mời vào bên trong, ta đi gọi Tiết thợ săn ra.”
Nương tử Bạch thợ săn liền khoác tay nói: “ Không nhọc đại cô nương, chúng ta đưa đồ liền về.”
Các nàng hai người phụ nữ đem đồ tới tặng cho một người góa vợ, đặc biệt cô em chồng lại là một quả phụ, rất dễ gây chuyện thị phi, hiện giờ lại còn một đường tìm tới nhà người khác tìm người, đương nhiên sớm đi về thì tốt hơn.
Trịnh Tú liền dẫn các nàng vào nhà chính.
Nhà chính Trịnh gia chỉ cách nhà bếp một vách tường, vừa vào nhà chính, thanh âm bằm thịt trong bếp nghe rất rõ. Bất quá Tiết Trực rất nhanh liền ngừng tay, ra phòng bếp đi vào nhà chính.
Tạp dề vải xanh trên người hắn còn chưa có tháo ra, Trịnh Tú thấy nhất thời lúng túng, mới tiến lên phía trước nói: “ Tiết thợ săn đem tạp dề đưa ta đi, ta vào bếp nấu cơm, ngươi cùng hai vị tỷ tỷ tán gẫu đi.” Nói rồi liền mời nương tử Bạch thợ săn cùng Bạch quả phụ ngồi xuống, chính mình thật nhanh đi vào phòng bếp.
Thịt vụn trên thớt gỗ đã được băm không sai biệt lắm, Trịnh Tú cầm dao phay khi có khi không băm, lại nhịn không được dựng thẳng lỗ tay lên nghe động tĩnh trong nhà chính. Cũng không nên trách nàng nhiều chuyện, thật sự là thời đại này hoạt động giải trí quá ít, ngày thường nàng đều ở trong nhà, hoặc lên trên trấn mua đồ, có rất ít khi ra ngoài tiếp xúc với mấy chuyện bát quái.
Nương tử Bạch thợ săn vẫn nói lời cảm tạ, sau đó nói: “ Tiết thợ săn không chịu đến nhà uống rượu, ta cũng chỉ có thể đem lại đây chút ít hàng tết. Đồ không được tốt lắm, chỉ mong Tiết thợ săn không cần ghét bỏ.”
Tiết Trực cũng lười từ chối, người ta cũng đến cửa hai lần rồi, lần trước đã làm nhi tử hiểu lầm, lần này lại càng nói không rõ, trước mắt vẫn đáp: “ kia liền tạ ơn tẩu tử.”
Nương tử Bạch thợ săn vừa rồi thấy Tiết Trực ở trong bếp hổ trợ, lại mặc tạp dề đi ra, trong lòng không khỏi kinh ngạc, không lẽ Trịnh cử nhân chọn trúng hắn, muốn tìm hắn làm con rể? Cô nương nhà Trịnh cử nhân bộ dáng rất tốt, nổi tiếng khắp mười dặm tám thôn, đương nhiên còn kèm theo danh tiếng ‘ khắc phu’, nếu nàng không có thân phận này, cũng sẽ không tới mười lăm mười sáu tuổi mà còn chưa đính hôn. Vì vậy nàng cũng chẳng quan tâm có bị người chỉ trích hay không , liền kêu Bạch quả phụ vào bếp hổ trợ, chính mình bắt chuyện cùng Tiết thợ săn.
Tiết Trực không phải là người địa phương, mọi người đều biết. Nương tử Bạch thợ săn liền hỏi hắn nguyên quán nơi nào, trong nhà có mấy miệng ăn, còn có người thân không.
Ý tứ trong lời nói hết sức rõ ràng, đổi lại bình thường, Tiết Trực ngay thẳng, có khả năng sẽ không nghe ra cong cong quẹo quẹo trong đó đâu, là do cách đó một ngày, từ trong miệng nhi tử biết được tin đồn như vậy, liền bắt đầu cẩn thận, nương tử Bạch thợ săn hỏi tới, hắn cũng chỉ thuận miệng đáp lấy lệ, chẳng hề muốn nhiều lời cùng nàng.
Mà Bạch quả phụ bị chị dâu kêu đến phòng bếp, liền hướng Trịnh Tú cười nói : “ Tẩu tẩu kêu ta đến hổ trợ đại cô nương.”
Trịnh Tú làm sao có thể cho khách nhân lần đầu tiên đến nhà giúp việc, chỉ nói: “ Trên lò không sai biệt lắm, đồ ăn cũng chuẩn bị tốt, chốc nữa bỏ vào nồi xào là được.”
Nàng nói lời này,liền đem trứng gà ra đánh, quấy đều sau đó đem trộn chung với thịt băm, lại nêm thêm gia vị.
Bạch quả phụ không gấp rút giúp đở, đánh giá phòng bếp Trịnh gia. Phòng bếp mới vừa xây mới cách đây không lâu, nàng mới vừa bước vào liền phát hiện mấy gian gạch xanh nhà ngói cực kỳ khí phái, bên trong trần thiết đơn giản nhưng không mất phong cách, đừng nói ở trong thôn, đến trấn trên cũng rất có thể diện. Cho dù là bên trong phòng bếp, bếp đều là mới xây, đồ làm bếp mặc dù dùng đồ cũ, nhưng đều rửa sạch sẽ, chổ để phân biệt rõ ràng. Chỉ là sắp đến giờ cơm, trên bếp đặt đầy nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn để nấu, nhưng cũng không lộn xộn. Vừa nhìn liền biết rõ người lo liệu việc nhà cực kỳ nhanh nhẹn.
Lại nhìn Trịnh Tú, áo váy mặc trên người hơi cũ, tóc chỉ búi một búi tóc nhỏ còn lại để rủ xuống, trên búi tóc chỉ cài một cây trâm lục ngọc, làm nổi bật lên gương mặt sáng rở. Cực kỳ đơn giản, lại không thiếu phần đẹp mắt. Nếu là Bạch quả phụ của mười năm trước, nàng có lẽ có mấy phần tự tin cùng Trịnh Tú sánh ngang, còn bây giờ, nàng thẹn không bằng.
Người giàu có dạng này, trên đầu còn có một Trịnh cử nhân, đặc biệt Trịnh Tú còn trẻ, gương mặt lại xinh đẹp, chịu khó nhanh nhẹn. Nếu không phải nàng có danh ‘ Khắc phu’, đối mặt với ‘ tình địch’ dạng này, Bạch quả phụ quả thật một nữa tự tin cũng không có.
Trịnh Tú mắt nhìn thẳng vội vàng làm việc của mình, cảm giác được ánh mắt quan sát qua lại của Bạch quả phụ ở trên người mình băn khoăn. Bất quá nàng cũng làm như không biết, dù sao Bạch quả phụ cùng tẩu tử của nàng đến đây vì Tiết Trực, nàng cũng không muốn dính vào chuyện này.
Bên trong nhà chính, nương tử Bạch thợ săn mắt thấy không môi được gì từ trong miệng Tiết Trực, liền bắt đầu khen cô em chồng nhà mình, “ Cá  khô thịt khô đều do A Chỉ tự mình làm, già trẻ trong nhà đều rất thích ăn. Nàng lại là người chịu khó, bất luận là lúc chưa xuất giá hay lúc ở nhà chồng, đều đem trong nhà xử lý ngay ngắn gọn gàng. Nếu không phải chồng nàng mất sớm, cũng không biết sẽ trải qua ngày tốt lành như thế nào.”
Nàng nói thật cũng không giả, Bạch quả phụ lúc còn trẻ quả thật xinh đẹp nổi danh, cộng thêm Bạch gia cũng không thiếu ăn thiếu mặc, Bạch quả phụ lại biết xử lý gia vụ, lại rất rõ ràng rành mạch, bà mối đến nhà thiếu điều đem ngưỡng cửa đạp hư. Chỉ là mệnh không tốt lắm, xuất giá ba năm không sinh được, năm thứ năm còn mất trượng phu. Bà bà nói nàng mệnh cứng rắn, không mang tôn tử cho nhà họ không nói, còn khắc nhi tử của bà, liền đuổi nàng về nhà mẹ đẻ, cắt đứt quan hệ.
Nương tử Bạch thợ săn khen nàng tận trời, lại còn mang khuê danh Bạch quả phụ nói ra. Tiết Trực cũng không thể giả vờ câm điếc, đứng dậy hướng nàng ôm quyền nói: “ Hàng rào nhà Trịnh cử nhân còn chưa có sửa xong, ta còn bận việc, mắt thấy cũng sắp đến giờ cơm trưa, Bạch đại ca ở nhà cũng cần người chiếu ứng, tẩu tử nếu không có việc gì liền sớm trở về đi.” Nói xong liền trực tiếp đi ra sân sửa hàng rào.
Nương tử Bạch thợ săn không có biện pháp, chỉ đành kêu Bạch quả phụ trở về.
Trịnh Tú tiễn các nàng ra tới cửa, tinh mắt phát hiện ánh mắt lưu luyến của Bạch quả phụ trên người Tiết Trực, nàng còn chưa kịp thu hồi ánh mắt, Bạch quả phụ chuyển tầm mắt một cái, đã nhìn về phía nàng. Ánh mắt hai người vừa chạm, Trịnh Tú mới phát giác ra có chổ không đúng.
Bạch quả phụ như thế nào lại xem nàng giống như tình địch a?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro