Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Gặp Ác Mộng.

​Sau khi thử nghiệm tác dụng của Rose trong khoảng ba mươi giây, Anastasia nhanh chóng dừng lại. Cậu nhận ra việc duy trì năng lực tác động lên nhiều người như vậy khá tốn ma khí. Hơn nữa, năng lực thực sự của Rose là thông qua tiếng nhạc piano để rót ma khí vào mục tiêu. Người bình thường tiếp xúc lâu với ma khí không phải là chuyện tốt, nên để những người ngoài kia hưởng thụ một chút là đủ rồi.

​Khi tắm xong và định giặt bộ quần áo cũ, cậu bất chợt phát hiện trong túi quần có hai thứ quen thuộc. Cây bút máy màu đen với các vết gỉ sét và bức thư của Rose vẫn còn ở đây, hai vật này toát ra một nguồn năng lượng quỷ dị khiến con người vẫn có chút bất an.

"Quái lạ, mình cảm giác hai thứ này trông có vẻ không ổn chút nào," Anastasia lẩm bẩm. Cậu lại nhớ đến Ford và Milla. Có lẽ ngày mai cậu sẽ quay lại Tòa thị chính tìm họ hỏi về hai món đồ kỳ lạ này.

​Sau đó, khi thay bộ đồ và lấy chiếc áo sơ mi mới ra xem cậu còn phát hiện trong túi áo mà ông bố Pandora tặng có một xấp tiền giấy dày cộp. Nhìn thấy chúng, đôi mắt Anastasia sáng rỡ, một nụ cười gian như không còn liêm sỉ nào nở trên môi.

"Ôi ông chú này quả là người tốt bụng. Khoản tiền này có thể giúp mình và Lala ăn no đủ trong ít nhất hai tháng trời!" cậu thầm nghĩ, cảm thấy một gánh nặng vừa được trút bỏ.

​Sau khi đã tươm tất, cậu ra ngoài pha một bát mì nóng hổi, ăn cho đỡ đói sau một ngày dài mệt mỏi và căng thẳng. Vừa ăn xong, mọi người ở trại trẻ mồ côi lại quây quần xung quanh cậu, tò mò hỏi chuyện gì đã xảy ra. Anastasia cũng kể hết, cố gắng lựa lời sao cho không quá kinh dị để những đứa trẻ không bị hoảng sợ, và giấu nhẹm đi việc trong cơ thể cậu đang tồn tại hai con quỷ vì chuyện này không nên để quá nhiều người biết.

​Sau một hồi trò chuyện, Anastasia cũng vào phòng mình. Đáng ra giờ này cậu phải đang làm công việc được phân công ở cô nhi viện, nhưng Bà bảo mẫu và mọi người đều thúc giục cậu nghỉ ngơi đi, vì họ cũng thấy rõ sự mệt mỏi hằn sâu trên gương mặt cậu. Vì cũng cảm thấy kiệt sức, Anastasia liền đánh một giấc.

​Trong giấc ngủ, cậu bắt đầu chìm vào một cơn ác mộng.

​Anastasia thấy mình đứng trên một hành lang dài, tối tăm, nhuộm một màu đỏ thẫm của máu tươi. Khung cảnh chết chóc đầy bi thương, những xác người la liệt, và hàng tá cánh tay đỏ máu ghê rợn vươn lên từ nền nhà, từ hai bên bức tường, bám chặt vào chân cậu. Chúng cố gắng kéo cậu xuống một vực sâu vô định. Anastasia có cảm giác da đầu tê dại, toàn thân bị trói buộc, không thể cử động được. Những bàn tay lạnh lẽo, ghê tởm cứ cào cấu vào chân, kéo giật mạnh mẽ như muốn kéo cậu xuống địa ngục, nơi mà nỗi sợ hãi và tuyệt vọng thống trị.

​Bất giác, cậu chợt bừng tỉnh. Miệng cậu thở hồng hộc, ánh mắt có chút thất thần, mồ hôi lạnh toát ra. Giờ đã là lúc hoàng hôn dần hạ xuống, ánh chiều tà màu cam đỏ rọi qua cửa sổ, len lỏi vào trong căn phòng, nhuộm một màu u ám kỳ lạ. Anastasia bỗng hốt hoảng, tay theo bản năng vớ lấy cái chăn bên cạnh, che lại thân mình, người bất giác run lên bần bật.

Bỗng bên cạnh có tiếng nói trong trẻo quen thuộc, dịu dàng vang lên.

​"Này, anh bị sao vậy?"

​Lúc này, Anastasia bất giác nhìn sang. Stella đang ngồi quỳ bên cạnh chiếc giường, đôi mắt to tròn, long lanh nhìn cậu đầy lo lắng. Anastasia thấy vậy thì mới dần trấn tĩnh lại, nhận ra mình vừa mới trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng và nực cười thay cái bản năng tránh ánh nắng vẫn còn vương vấn trong tâm trí cậu.

​"Không có gì đâu, Lala. Chỉ là gặp tí ác mộng thôi," cậu cố gắng nói, giọng vẫn còn hơi khàn và run nhẹ.

​Stella nghe vậy thì càng thêm lo lắng. Cô bé biết Anastasia vừa mới trải qua một điều rất đáng sợ ở trường, nên nguy cơ bị tổn thương tâm lý nặng là rất cao. Cô bé không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng dịch sát lại, dựa đầu vào vai Anastasia, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay cậu, siết nhẹ.

​"Anh không sao thật chứ?" Stella hỏi khẽ, giọng đầy quan tâm, như muốn xua đi bóng đêm trong lòng anh trai. Cô bé cảm nhận được sự run rẩy nhẹ nhàng từ cơ thể anh trai mình, và biết rằng Anastasia cần sự ấm áp và an ủi lúc này.

​"Anh không sao thật mà," Anastasia nói, cố nở một nụ cười dịu dàng nhất để trấn an cô em gái. Hơi ấm từ Stella, sự gần gũi này như một liều thuốc an thần, xua tan đi phần nào bóng ma của cơn ác mộng.

​Sau đó, cả hai ngồi tựa vào nhau trên giường, trò chuyện một hồi. Câu chuyện dần chuyển sang một hướng khác, nghiêm túc hơn, khi Anastasia quyết định chia sẻ những điều quan trọng.

​"Anh đã được Hội Tâm Linh mời tham gia, Lala," Anastasia bắt đầu, giọng cậu trầm xuống, ánh mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ nơi ánh hoàng hôn đã lặn hẳn, chỉ còn lại màu xanh thẫm của màn đêm. "Họ là một tổ chức của chính phủ, chuyên đối phó với những Dị Biến và quỷ dữ."

​Stella im lặng lắng nghe, bàn tay vẫn nắm chặt tay anh trai. Cô bé cảm nhận được sự nghiêm trọng trong lời nói của Anastasia.

​"Nếu anh đồng ý, anh sẽ phải rời khỏi đây," Anastasia tiếp tục, giọng nói chứa đựng một sự nặng trĩu. "Anh sẽ đến thành phố Atris, gần trung tâm khu vực Aries 11, để học cách kiểm soát năng lực và chiến đấu."

​Ánh mắt Stella hiện rõ sự bất ngờ và bối rối. "Ch... chuyện này là sao...?"

​"Sau chuyện vừa rồi ở trường Kaiwer, anh đã là một Khiển Quỷ Nhân," Anastasia ngập ngừng, rồi quyết định nói ra sự thật. "Anh sở hữu hai con quỷ trong người."

​"Thật sao?!" Stella thốt lên, gần như bật dậy. "Nhưng vừa rồi kể chuyện anh đâu có nói ra?"

​"Chuyện này anh muốn ít người biết càng tốt," Anastasia khẽ vuốt tóc em gái, ánh mắt cậu trở nên sâu thẳm. "Nhưng hơn hết, lý do anh muốn đi là vì chuyện năm xưa... anh muốn mạnh hơn để quay lại trả thù cho ngôi làng của chúng ta." Nói đến đây, giọng Anastasia có phần khàn lại, đôi mắt ánh lên ngọn lửa căm hờn đã chôn vùi bấy lâu.

​Stella im lặng một lát, rồi từ từ gật đầu, đôi mắt nhỏ bé cũng bùng lên sự căm giận. "Em cũng muốn đi... em cũng muốn báo thù cho làng..."

​Anastasia nhẹ nhàng xoa đầu Stella, cố gắng làm cô bé bình tĩnh lại. "Đây là chuyện rất nguy hiểm, một khi bước vào là khó quay đầu được. Em nên suy nghĩ kỹ."

​Stella ánh mắt rủ xuống, cô ngồi cuộn lại trên giường có chút run lên. Nỗi sợ hãi từ ký ức kinh hoàng năm xưa vẫn còn ám ảnh. "Em đã luôn muốn quay về báo thù từ lâu rồi... nhưng khi nhớ về những cảnh tượng đó... nó khiến em cảm thấy sợ hãi..." Cô bé thì thầm, giọng run rẩy.

​Anastasia nhẹ nhàng ôm Stella vào lòng, cảm nhận cơ thể nhỏ bé của em gái vẫn còn run lên từng đợt. "Anh đi đâu thì em theo đó... em cũng muốn cùng anh đi báo thù." Stella nói tiếp, giọng cô bé dần trở nên đầy quyết tâm hơn, nhưng vẫn dựa chặt vào anh trai như tìm kiếm sự che chở.

​Nhìn vào ánh mắt kiên định của Stella, Anastasia dần cảm thấy có chút bối rối. Liệu rằng nên đưa theo Stella vào con đường đầy hiểm nguy này, hay để con bé ở lại trại trẻ mồ côi? Nếu để con bé vào con đường 'Chức nghiệp giả' thì sẽ nguy hiểm vô cùng, nhưng nếu để con bé lại đây, liệu nó có thật sự hạnh phúc không? Hay sẽ luôn sống trong sự dằn vặt không nguôi vì không thể báo thù cho gia đình? Nỗi lo lắng và trách nhiệm đè nặng lên vai Anastasia.

​Đúng lúc đó, một âm thanh quỷ dị xuyên qua màn đêm, vang vọng đến tận căn phòng. Đó là tiếng khóc ai oán, the thé như tiếng trẻ sơ sinh, nhưng lại u ám và đáng sợ đến rợn người, mang theo một năng lượng Quỷ dị nào đó khiến cả Anastasia và Stella đều sởn gai ốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro