Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Sự lo lắng của mọi người.

​Anastasia vừa bước vào cánh cổng trại trẻ mồ côi quen thuộc, chưa kịp đặt chân xuống sân, thì một tiếng khóc nức nở vang lên, khiến tim cậu thắt lại. Giọng khóc này, dù có đánh chết cậu cũng không thể quên được. Đó chính là giọng của Stella, cô em gái bé nhỏ mà cậu yêu thương nhất. Cậu nhanh chóng thả chiếc túi đồ và điện thoại xuống, không một chút chần chừ, lao thẳng vào bên trong.

​Trong phòng sinh hoạt chung, cậu thấy một bóng dáng nhỏ bé với mái tóc màu vàng nâu quen thuộc đang ngồi co ro ở một góc, ôm chặt đầu gối khóc nức nở. Bên cạnh là vài đứa trẻ khác và Bà bảo mẫu đang cúi xuống, dịu dàng an ủi cô bé, nhưng dường như không mấy hiệu quả.

​"Có... chuyện gì vậy, Lala?" Anastasia cất tiếng, giọng nói run run.

​Khi nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, tất cả mọi người trong phòng đều ngẩn người ra, sự im lặng bao trùm. Stella từ từ ngẩng đầu, dùng mu bàn tay quệt đi những giọt nước mắt lăn dài trên má, đôi mắt sưng húp nhìn về phía cửa. Khoảnh khắc ánh mắt cô bé chạm vào thân ảnh quen thuộc của Anastasia, một tiếng "Aa... anh Anasta..." vỡ òa khỏi lồng ngực.

​Không chần chừ một giây phút nào, Stella lao như bay về phía Anastasia, vùi đầu vào lòng cậu, ôm chặt lấy anh trai như thể sợ cậu sẽ biến mất lần nữa. Dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng có lẽ mọi người đang rất lo cho cậu.

​Anastasia vừa xoa đầu an ủi Stella vừa hỏi. "Sao vậy Lala? Có chuyện gì vậy?"

​"Em cứ tưởng... anh đã chết trong trường rồi... Khi em đến đó đón anh thì chỉ thấy có vài người đi ra rồi họ rào lại cổng... em cứ tưởng..." Stella nói với giọng nức nở, nước mắt lại trào ra.

​"À ra vậy, anh có chút biến cố nên ra trễ hơn xíu thôi. Anh không sao mà." Anastasia trấn an.

​Mọi người thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm.

​"Mồ, đồ Anasta ngốc cứ làm người ta lo lắng."

​"Rồi rồi, anh xin lỗi nè, nín đi." Anastasia tiếp tục an ủi Stella, cảm nhận hơi ấm từ vòng tay em gái, một sự bình yên hiếm có sau chuỗi sự kiện kinh hoàng.

​Stella dần nín khóc, nhưng khi cô bé ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh nhỏ bé bỗng mở to, nhìn chằm chằm vào chiếc áo sơ mi rách rưới và những vết máu khô bám trên vai áo, cánh tay của Anastasia. Khuôn mặt nhỏ bé của cô bé lập tức tái mét đi, sự sợ hãi và lo lắng lại dâng lên.

​"Anh... anh bị thương sao? Máu... máu nhiều quá!" Stella thốt lên, giọng nói run rẩy, những giọt nước mắt chực trào. Cô bé vội vàng dùng bàn tay nhỏ xíu chạm nhẹ vào vết rách trên áo cậu, như muốn kiểm tra xem có phải anh trai mình đang đau hay không.

​Anastasia vội vàng trấn an, cố gắng che giấu sự mệt mỏi và những vết trầy xước bên dưới lớp áo. "Không sao đâu, Lala. Đây không phải máu của anh. Chỉ là một chút... bẩn thôi. Anh đã gặp chút chuyện nhỏ trong trường, nhưng giờ thì anh hoàn toàn bình an rồi. Thấy chưa?"

​Lúc này, Bà bảo mẫu bước tới gần, ánh mắt đầy quan tâm và lo lắng. Bà đưa tay nhẹ nhàng chạm vào vết rách trên áo Anastasia, cẩn thận kiểm tra những vệt máu khô.

​"Anasta à, con làm Bà lo quá. Vết máu này... trông không giống con tự làm đâu." Bà bảo mẫu nói, giọng trầm xuống. "Sao con lại ra nông nỗi này? Có thật là con không sao không? Để Bà xem vết thương cho con.” Bà nhìn Anastasia với ánh mắt dò xét, như muốn đọc được sự thật ẩn giấu trong đôi mắt cậu.

​Anastasia biết không thể che giấu hoàn toàn khỏi Bà bảo mẫu, người đã chăm sóc cậu từ lúc cậu mười tuổi. Cậu chỉ khẽ gật đầu. "Con không sao thật mà Bà. Chỉ là con bị ngã một chút thôi ạ. Con sẽ đi tắm và thay đồ ngay đây ạ." Cậu vội vàng đứng dậy, ra ngoài cầm lại chiếc túi đồ mới và chiếc điện thoại để tránh ánh mắt quá đỗi quan tâm của Bà bảo mẫu và ánh mắt vẫn còn đầy lo lắng của Stella.

​"Được rồi, con đi đi. Nhớ cẩn thận đó." Bà bảo mẫu dặn dò, nhưng trong lòng vẫn không yên. Bà nhìn theo bóng lưng Anastasia, khẽ thở dài. Bà biết Anastasia là đứa trẻ mạnh mẽ, nhưng những vết máu kia... không phải là điều bình thường.

​Stella cũng nhìn theo Anastasia, ánh mắt cô bé vẫn chưa hết lo lắng. "Anh Anasta... anh hứa là sẽ cẩn thận đó..."

​Anastasia quay lại mỉm cười với em gái, rồi nhanh chóng đi về phía phòng tắm. Cậu cần một mình để sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn độn và chuẩn bị cho những gì sắp tới.

​Trong phòng tắm, Anastasia cởi bỏ bộ quần áo rách rưới và dính máu, quăng chúng vào xó xỉnh. Dòng nước ấm xả xuống, rửa trôi đi mệt mỏi, bụi bẩn và cả những dấu vết của cuộc chiến. Cậu nhìn cơ thể mình trong gương, những vết trầy xước, bầm tím hiện rõ trên da thịt. Chúng không quá nghiêm trọng, nhưng là minh chứng cho trận chiến sinh tử vừa qua.

​Bỗng nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Anastasia. Khối Hồn Thể của Rose, con quỷ piano mà cậu đã thu phục, giờ đây đã hoàn toàn thuộc về cậu. Cậu chưa thực sự khám phá hết khả năng của nó. Một sự tò mò thôi thúc, một khao khát được kiểm tra sức mạnh mới.

​Anastasia khẽ búng tay. Ngay lập tức, một cái bóng trắng mờ ảo, mang hình dáng một người phụ nữ thanh mảnh, cùng với một chiếc đàn piano cũ kỹ, xuất hiện nhẹ nhàng trên trần phòng tắm. Bóng trắng đó chính là Rose, hiện thân Hồn Thể của con quỷ piano. Nó bắt đầu chơi. Những nốt nhạc đầu tiên vang lên trong không gian chật hẹp, êm tai đến lạ thường, như những giọt sương mai nhẹ nhàng chạm vào tâm hồn. Bản nhạc du dương, dễ chịu đến mức khiến Anastasia chỉ muốn thả lỏng hoàn toàn, quên đi mọi phiền muộn mà chìm đắm trong sự thư thái.

​Cậu nhắm mắt lại, lắng nghe từng giai điệu. Không, đây không chỉ là những bản nhạc đơn thuần để nghe. Chúng len lỏi sâu vào nội tâm, xoa dịu mọi lo lắng, kích thích một cảm giác bình yên và tự tin lạ lùng. Một sự hiểu biết chợt bừng lên trong tâm trí cậu. Rose, con quỷ của âm nhạc, có thể thao túng cảm xúc thông qua giai điệu!

​"Tuyệt vời..." Anastasia lẩm bẩm, một nụ cười rạng rỡ nở trên môi. "Như vậy là khi gặp tình huống sợ hãi, chỉ cần dùng năng lực này để khuếch đại sự tự tin là được. Hoặc thậm chí, nếu điều khiển Rose đánh những bản nhạc ma quái, kinh dị, nó có thể khiến kẻ thù phát điên lên, đánh mất lý trí."

​Cậu nhìn cái bóng trắng trên trần, ánh mắt lấp lánh sự hứng thú. Tiềm năng của Rose còn lớn hơn cậu nghĩ rất nhiều. Đây chắc chắn sẽ là một năng lực cực kỳ hữu ích trong những trận chiến sắp tới. Với Hồn Thể của Rose, cậu đã có một công cụ mạnh mẽ để thao túng tinh thần đối thủ, hoặc trấn an đồng đội.

​Kích thích này quá lớn, Anastasia đã cười lên rất lớn. Tiếng cười sảng khoái, pha thêm chút điên rồ của niềm vui khám phá, vang vọng trong phòng tắm, dội ra ngoài hành lang trại trẻ mồ côi.

​Bên ngoài, Stella đang quét dọn cùng các bạn bỗng giật mình. "Ôi... anh có bị gì không vậy?" Cô bé thì thầm, vẻ mặt khó hiểu và một chút bất an. Bà bảo mẫu cũng nhíu mày, nhìn về phía phòng tắm với ánh mắt đầy nghi hoặc.

​Ngay sau đó, đột nhiên cả trại trẻ mồ côi đều nghe thấy tiếng Piano vang vọng bên tai. Tiếng nhạc dịu dàng và nho nhã, không đến từ bất kỳ đâu cụ thể mà như lơ lửng trong không khí, len lỏi vào từng ngóc ngách. Tiếng nhạc ấy không chỉ dễ nghe mà còn mang theo một năng lượng kỳ lạ, khiến tinh thần họ đều cảm thấy sảng khoái hơn, những lo lắng dường như tan biến đi phần nào, thay vào đó là một cảm giác bình yên đến lạ lùng. Mọi người đều lắng nghe tiếng nhạc, trên môi họ nở những nụ cười thư thái.

​"Tuyệt thật..." Bà bảo mẫu lẩm bẩm, cảm thấy tâm hồn mình như được gột rửa sau một ngày dài mệt mỏi. Bà không hiểu sao tiếng nhạc lại xuất hiện, nhưng bà biết nó không hề tầm thường.

​Trong khi đó, Anastasia, với nụ cười mãn nguyện trên môi, đang tận hưởng thành quả từ việc kiểm soát năng lực mới của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro