
Chương 14:Lời cảm ơn "Đắt giá".
Sau khi Anastasia rời đi, cánh cửa phòng đóng lại, cắt đứt tiếng ồn ào bên ngoài. Jan Ford không nói gì, chỉ từ từ thò tay vào chiếc hộp gỗ trạm trổ tinh xảo. Anh ta lấy ra một tấm bùa màu vàng sáng chói, nhưng ở một góc lại lấm lem một vệt đen nhỏ. Đó chính là Tâm Ổ Bùa, một loại pháp cụ dùng để đo lường độ bất ổn về mặt tinh thần của đối tượng. Vệt đen trên bùa càng lớn, tinh thần càng hỗn loạn.
Jan Ford nhìn chằm chằm vào vệt đen nhỏ li ti ấy, khóe môi bất giác cong lên thành một nụ cười nhẹ nhàng. Nhưng sâu trong đáy mắt anh ta, một tia phấn khích rực rỡ bùng lên. Tinh thần của Anastasia chỉ bị ảnh hưởng một chút, gần như không đáng kể sau những gì đã trải qua. Đây là một sự ổn định tâm lý đáng kinh ngạc, một phẩm chất hiếm có của một Khiển Quỷ Nhân.
Anh ta cẩn thận đặt tấm bùa trở lại hộp, đóng nắp lại. "Hừm, cậu bé này... thú vị thật."
Bước ra khỏi căn phòng kín, ánh mắt Anastasia lướt qua đại sảnh Tòa thị chính. Đa số những người sống sót đã được gia đình đón về, chỉ còn lại lác đác vài người thân đang lo lắng chờ đợi. Bốn người bạn học khác đang trong cơn nguy kịch thì đã được đưa đến khu vực cấp cứu đặc biệt.
Anastasia nhanh chóng nhận ra Pandora, cậu bạn đang ngồi cùng ba của mình trên một hàng ghế dài. Thấy Anastasia bước ra, Pandora vẫy tay rối rít, nhanh chóng gọi ba mình.
"Ba ơi, cậu ấy kìa! Anastasia!"
Ông bố của Pandora, một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài phúc hậu, lập tức đứng dậy, bước nhanh về phía Anastasia, gương mặt tràn đầy vẻ biết ơn.
"A, chào bạn học của thằng Pandora! Nghe nói cậu chính là người đã cứu mạng con trai tôi."
Trước lời cảm ơn chân thành này, Anastasia có chút khó xử. Cậu gãi đầu, ánh mắt tránh né. Trong tình huống đó, Anastasia chỉ cố gắng sống sót mà thôi, cậu không hề có ý định cứu bất kỳ ai cụ thể nào.
"Dạ vâng, không có gì đâu ạ." Cậu đáp, giọng ngập ngừng.
Ông bố Pandora vỗ mạnh vai Anastasia, ánh mắt đầy ngưỡng mộ và tình cảm.
"Ôi chao, ơn nghĩa lớn như thế này thì khó mà đền đáp đủ được. Cậu đã cứu mạng thằng bé! Gia đình chúng tôi mang ơn cậu rất nhiều!"
Pandora cũng gật đầu lia lịa, vẻ mặt đầy biết ơn.
"Đúng vậy, Anastasia! Cảm ơn cậu nhiều lắm!"
Anastasia thực sự không biết nói gì hơn. Ông bố Pandora đề nghị đưa cho cậu một khoản tiền lớn để cảm ơn, thậm chí còn muốn mua tặng cậu một bộ quần áo mới và trang trải học phí. Tuy nhiên, Anastasia đều lịch sự từ chối. Cậu không muốn nhận quá nhiều từ lòng tốt của người khác, đặc biệt khi cậu cảm thấy mình không thực sự làm gì đặc biệt.
Thấy Anastasia kiên quyết, ông bố Pandora khẽ mỉm cười, hiểu ý. Trong lòng ông, một ý nghĩ chợt lóe lên: nếu sau này gia đình gặp chuyện khó khăn liên quan đến những điều kỳ lạ, Anastasia có thể là người giúp đỡ. Và một chiếc điện thoại sẽ là cầu nối tốt nhất.
Ông ta lấy ra từ túi áo một vật hình chữ nhật nhỏ gọn, màu đen bóng. Đó là một chiếc Điện thoại cầm tay. Không phải là những thiết bị viễn thông thô sơ, cồng kềnh thường thấy ở thế kỷ 19, mà là một mẫu thiết kế tiên tiến, gọn gàng, dù chỉ có chức năng cơ bản là nghe gọi và nhắn tin. Đây được coi là một trong những thành tựu công nghệ đáng chú ý nhất của thời đại.
"Vậy thì cậu hãy nhận cái này nhé, Anastasia," ông bố Pandora nói, đặt chiếc điện thoại vào tay cậu.
"Đây không phải để trả ơn, mà là một phương tiện liên lạc. Sau này, nếu cậu có bất cứ cần gì, hãy gọi cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ cậu."
Anastasia nhìn chiếc điện thoại trong tay. Cậu cũng cảm thấy mình cần một chiếc để liên lạc với bên ngoài, đặc biệt là khi Jan Ford và Milla sắp tìm đến. Dù vẫn có chút ngại ngùng, nhưng việc này thiết thực hơn nhiều so với tiền bạc hay quần áo. Cậu không từ chối nữa.
"Cảm ơn... cảm ơn hai chú rất nhiều ạ!" Anastasia nói, lần này nụ cười đã tự nhiên và ấm áp hơn. Cậu nắm chặt chiếc điện thoại, cảm thấy một chút ấm áp lan tỏa trong lòng. Đây là thứ đầu tiên cậu sở hữu kể từ khi đến thế giới này, và nó đến từ lòng tốt của những người bạn.
Ông bố Pandora vui vẻ vỗ vai cậu lần nữa. "Không có gì, không có gì! Bạn bè là phải giúp đỡ nhau chứ!"
Sau đó, ông bố Pandora đề nghị đưa Anastasia về trại trẻ mồ côi. Chiếc xe ô tô đen bóng lăn bánh êm ái trên những con đường dần trở lại bình yên của thị trấn. Khi đi ngang qua một cửa hàng quần áo, ông bố Pandora bất ngờ dừng xe.
"Anastasia, chú ghé vào đây mua chút đồ cho cháu nhé. Coi như lời cảm ơn nhỏ của ngày hôm nay."
Ông nói, trước khi Anastasia kịp từ chối, ông đã nhanh chóng bước xuống xe.
Một lát sau, ông bố Pandora trở lại với một chiếc túi giấy. Ông ta đưa nó cho Anastasia.
"Đây, cháu thay bộ đồ này đi. Trông cháu phong độ hơn nhiều đó!"
Anastasia có chút ngượng ngùng nhưng cũng nhận lấy túi đồ. Cậu cảm ơn rối rít.
Chẳng bao lâu sau, chiếc xe đã về đến cổng trại trẻ mồ côi. Anastasia cúi đầu cảm ơn ông bố Pandora một lần nữa rồi bước xuống xe, trên tay vẫn cầm chiếc điện thoại mới và chiếc túi quần áo. Cậu vẫy tay chào tạm biệt Pandora và ba cậu ấy.
Lúc này Anastasia có phần thở dài thán phục nhà Pandora.
"Công nhận không hổ là Quý tộc, không những giàu mà còn nhanh trí, khi biết mình là 'Chức nghiệp giả’ thì không ngần ngại tặng hàng tá quà đắt tiền cho mình để lấy lòng mình rồi sau này có chuyện gì về tâm linh là nhờ mình đến giúp."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro