Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Mã Gia Thành nhướng mày "Sao bây giờ lại phải uống nhiều thuốc như vậy? Bệnh tình của em không phải đã chuyển tốt rồi sao? Sao lại như này?"

Mã Gia Kỳ không trả lời, mà vẫn ngồi ngây ngốc trên giường, ngẩng đầu rơi mình xuống.

"Do áp lực từ kỳ thi đại học quá lớn ư?"

"Anh ơi, thuốc của em sắp hết rồi. Anh lấy thêm giúp em với." giọng của Mã Gia Kỳ khản đặc

Mã Gia Thành đi đến ngồi xuống bên cạnh Mã Gia Kỳ, "Ngày mai đừng đến trường nữa, đến tìm chị ấy khám thử đi."

"Thôi, khám rồi cũng thế."

Dáng vẻ cam chịu của Mã Gia Kỳ mạnh mẽ đâm vào tận sau trong tim Mã Gia Thành, đứa em trai từng vui vẻ kia sao lại trở thành dáng vẻ như hiện tại rồi, mỗi ngày dựa vào một mớ uống để giữ cân bằng cảm xúc của mình.

"Rõ ràng lúc trước em đã khỏi nhiều rồi mà, sao bây giờ lại nghiêm trọng hơn thế này? Em nói thật với anh đi, có phải do áp lực thi đại học quá lớn không?"

Giọng nói Mã Gia Thành run rẩy lại tràn đầy đau lòng, lặng lẽ xoa dịu cảm xúc của Mã Gia Kỳ, "Không có đâu anh. Không phải áp lực quá lớn, ngày mai em đi với anh là được."

Mã Gia Thành dường như còn muốn nói gì đó thì đã bị tiếng gõ cửa cắt ngang. "Gia Thành? Gia Kỳ? Mẹ mang trái cây với sữa lên cho hai đứa đây."

"Em đắp chăn lên trước đi, bên phía mẹ để anh lo cho." Mã Gia Thành vừa đi ra cửa vừa nhắc Mã Gia Kỳ.

"Cảm ơn mẹ nha. Để con mang vào là được rồi."

Mẹ hai đứa nhìn vào trong từ khe cửa được hé ra, chỉ nhìn thấy một cục phồng phồng trên giường.

"Gia Kỳ nó...?"

Mã Gia Thành thản nhiên nói "À, em ấy á hả. Không sao, chỉ là đề tối nay làm khó quá, có hơi bực dọc. Không sao đâu, con hướng dẫn em ấy chút là được á mà. Không còn sớm nữa, đã mười giờ rưỡi rồi, mẹ nghỉ ngơi sớm đi."

Mẹ hai đứa nhìn thấy dáng vẻ không có chuyện gì của Mã Gia Thành liền tin rồi. "Vậy được, mẹ về phòng trước đây. Cục cưng à, từ đây tới khi hai đứa thi đại học vẫn còn thời gian mà, đừng vội quá, bài nào không biết thì có anh con đây mà, có phải không."

"Vâng ạ." Cục nhỏ trên giường cuối cùng cũng lên tiếng, chỉ là giọng nói bị lớp chăn dày che đậy nghe có vẻ khá ngột ngạt.

Mẹ cả hai sau khi nhận được câu trả lời mới an tâm về phòng. Mã Gia Thành bưng dĩa đặt lên tủ đầu giường. "Ngồi dậy, uống sữa đi. Ngoan ngoãn trả lời, vì sao bệnh tình dần được chuyển biến tốt lại đột nhiên nghiêm trọng trở lại."

Mã Gia Kỳ ngồi dậy một hơi uống cạn ly sữa, lại lập tức nằm trở về "Không có trả lời gì hết, em cũng không biết đâu, chỉ là tái phát thôi. Anh về trước đi, em buồn ngủ rồi."

Mã Gia Thành vẫn là hiểu rõ được em trai nhà mình, chỉ cần Mã Gia Kỳ không muốn nói, vậy thì ai hỏi cũng không ra được. So với việc ép hỏi tạo áp lực cho anh, còn không bằng đợi ngày mai lúc đi chữa trị để bác sĩ hỏi. Thế là Mã Gia Thành uống hết sữa của mình rồi cũng về phòng.

Nghe thấy tiếng Mã Gia Thành đóng cửa, Mã Gia Kỳ mở mắt, trong mắt toàn là đau khổ và ẩn nhẫn.

Sáng hôm sau, Mã Gia Kỳ giả vờ đến trường như thường lệ. Mã Gia Thành lại nói với bố mẹ hôm nay phải đi làm một vài giấy tờ cần thiết để xuất ngoại, cũng thuận lời rời khỏi nhà.

Đến nơi có thể xác định được bố mẹ không nhìn thấy được nữa, Mã Gia Kỳ ngồi chuyến xe ngược hướng đến trường, cùng Mã Gia Thành rời đi.

Xuống xe, Mã Gia Kỳ không nói gì chỉ đi theo phía sau Mã Gia Thành, vẫn là dáng vẻ chưa từng đến lần nào, nhưng thực ra đây đã không phải lần đầu Mã Gia Kỳ tới phòng khám tư nhân này nữa rồi, đổi một cách nói khác chính là Mã Gia Kỳ từng là khách quen ở nơi đây, cơ bản là mỗi tháng đều phải tới một lần.

"Gia Thành, qua đây, chúng ta vào phòng trong." Diệp Thanh dẫn hai người đi vào một căn phòng khá khuất.

"Gia Kỳ bây giờ là đại minh tinh rồi, ở bên ngoài dễ bị nhận ra lắm." Diệp Thanh nhìn Mã Gia Kỳ đang cúi đầu, cảm xúc kém quá mức, thế là nói vài câu khuấy động bầu không khí.

"Đàn chị, làm phiền chị rồi. Khoảng thời gian về nhà này bệnh tình của Gia Kỳ cực kỳ nghiêm trọng, hôm nay e là phải cần chị nhọc lòng rồi." Mã Gia Thành giới thiệu tình hình một cách đơn giản cho Diệp Thanh.

"Nên làm thôi, em ra phía sau ngồi trước đi, chị nói chuyện với em ấy một lát."

Mã Gia Thành nghe lời xoay người ngồi xuống sofa phía sau, ánh mắt vẫn luôn rơi lên người Mã Gia Kỳ.

Diệp Thanh, bác sĩ tâm lý, đã có thành tựu trên phương diện tâm lý học, cũng là đàn chị của Mã Gia Thành, hai người quen biết nhau là duyên phận từ cùng một vị ân sư.

Diệp Thanh ngồi bên cạnh Mã Gia Kỳ, nhìn chàng trai trầm mặc không nói trước mặt, bệnh tình dường như đã nghiêm trọng hơn nhiều rồi.

Mã Gia Kỳ, đứa trẻ ngoan trong mắt ba mẹ, anh trai dịu dàng trong mắt bạn bè, thần tượng toàn năng trong mắt các fan, nhưng trong mắt Diệp Thanh lại chỉ là một người bệnh đáng thương bất lực.

Lần đầu gặp Mã Gia Kỳ là vào năm 2018, lúc đó Diệp Thanh thường xuyên gặp được Mã Gia Kỳ, ít nhất có thể đảm bảo mỗi tháng hướng dẫn cảm xúc cho anh một lần. Về sau nghe nói nhóm của anh phải lập nhóm lại, Diệp Thanh lo lắng rất lâu, sợ rằng Mã Gia Kỳ sẽ bởi vì người bên cạnh thay đổi đột ngột mà bệnh tình càng thêm nặng, nhưng điều khiến Diệp Thanh không ngờ tới chính là, bệnh tình của Mã Gia Kỳ vậy mà lại tốt lên từng ngày.

Dần dần Mã Gia Kỳ thậm chí có thể không cần dựa vào thuốc để khống chế cảm xúc trong một khoảng thời gian, nhìn thấy Mã Gia Kỳ dần hồi phục, lại không nghĩ tới hai tháng không gặp, bệnh tình của Mã Gia Kỳ thậm chí còn nghiêm trọng hơn lần đầu gặp vào năm 2018 kia.

"Gia Kỳ, em không cần nói quá nhiều, cũng không cần áp lực, chúng ta đều quen biết nhau cả mà đúng không? Chị hỏi, em trả lời là được." Dường như đang sợ Mã Gia Kỳ không chịu phối hợp, Diệp Thanh lại bổ sung một câu "Đều là những câu hỏi rất đơn giản."

"Vâng."

"Tối hôm qua là bởi vì thi cử quá áp lực ư?" Diệp Thanh cẩn thận hỏi, bởi vì hôm nay phải tư vấn cho nên đã cố ý không để Mã Gia Kỳ dùng thuốc, Diệp Thanh sợ kích động đến Mã Gia Kỳ.

Mã Gia Kỳ ngẩng đầu đối mắt với Diệp Thanh, không chút tránh né mà trả lời "Không phải."

Diệp Thanh hơi ngây người, "Vậy thì có liên quan đến sự phát triển của nhóm bọn em sao?"

"Không phải."

"Vậy thì là công ty gây áp lực cho em, phải không?"

"Không phải."

Diệp Thanh vẫn không vội, ngược lại Mã Gia Thành ngồi không yên, "Tiểu Kỳ, em nghiêm túc trả lời. Đừng né tránh trị liệu, em quên trước đó em đã đồng ý gì với anh sao?"

"Không quên, những gì em nói đều là thật." Mã Gia Kỳ cúi đầu, tuy không nhìn rõ biểu cảm trên mặt, nhưng giọng nói lại rất kiên định.

"Vậy thì tốt, Gia Kỳ em nói cho chị biết là có liên quan đến bạn em sao?"

"Không phải."

Diệp Thanh tựa như đoán được gì đó, "Vậy được, thế em có thể nói cho chị biết khoảng thời gian bệnh tình chuyển biến tốt kia là vì một người đúng chứ?"

Nghe tới đây, Mã Gia Kỳ đột nhiên căng chặt cả người. Lần này Mã Gia Kỳ không trả lời nhanh chóng như những lần trước nữa, mà là trầm mặc không lên tiếng hồi lâu.

Thấy phản ứng này của Mã Gia Kỳ, Diệp Thanh đã có thể chứng thực được suy nghĩ của mình rồi, vào lúc Diệp Thanh định chuyển sang một câu hỏi khác, "Phải, là vì một người." Mã Gia Kỳ đột nhiên lên tiếng.

Sau câu trả lời khẳng định của Mã Gia Kỳ, phòng bệnh chìm vào khoảng lặng dị thường.

Có lẽ là đã phải giấu diếm quá mệt mỏi, hoặc có thể thật sự muốn tìm một người giúp bản thân giải quyết vấn đề, Mã Gia Kỳ tự mình tiếp tục:

"Em ấy quay lại rồi, em ấy cuối cùng đã trở về bên cạnh em rồi."

Mã Gia Kỳ ngừng một chốc lại nói tiếp.

"Em thật sự rất vui. Em ấy cuối cùng cũng không phải là chỉ xuất hiện trong giấc mơ của em nữa, em ấy ở ngay bên cạnh em, em có thể ôm em ấy, nắm tay em ấy một cách chân thực. Em cuối cùng cũng có thể nghe thấy em ấy không ngừng hát tướng thanh đơn khẩu bên tai em" Nói đến đây Mã Gia Kỳ đột nhiên cười lên một tiếng.

"Em ấy thật sự rất thích nói tướng thanh. Em ấy cứ luôn dính lấy em không để em đi, cũng sẽ luôn đi theo phía sau em như một cái đuôi nhỏ, như hình với bóng. Hơn nữa em ấy không chịu nổi người khác làm nũng nhất, cho dù em đưa ra yêu cầu gì, chỉ cần em làm nũng thì em ấy sẽ đồng ý toàn bộ. Trong mắt em ấy em vĩnh viễn là bạn nhỏ đáng yêu nhất, giỏi nhất thế gian, em ấy luôn nói em là một bạn nhỏ thích giải vờ thành người lớn, cho nên lần nào em ấy cũng đều yêu cầu em đừng kiên cường như thế trước mặt em ấy."

Nói đến Hạ Tuấn Lâm, ngập trong tim lẫn ánh mắt Mã Gia Kỳ đều là yêu thích, đến cả giọng nói cũng không tự chủ được mà mang theo ý cười.

"Chỉ cần có em ấy bên cạnh, em sẽ rất vui vẻ. Em, em thật sự rất yêu em ấy. Em yêu nụ cười ngây thơ của em ấy vô cùng, em cũng lưu luyến đôi tay nhóm lửa khắp nơi kia của em ấy, em càng tham lam cảm giác em ấy rúc trong lòng em. Em ấy thật sự rất tốt, em ấy vẫn luôn có thể phát hiện ra mọi cử động của em trong chớp mắt, em ấy vẫn luôn có cách an ủi em, chữa trị cho em. Cho nên, chỉ cần em ấy ở bên cạnh, em liền không cần uống thuốc, em ấy chính là sự cứu rỗi tốt nhất của em."

Mã Gia Kỳ nói mãi, đột nhiên nghĩ đến gì đó, không kiềm được cười khổ một tiếng.

"Nhưng thực ra có lúc em thật sự cảm thấy em ấy rất đáng thương, bị một tên biến thái như em yêu. Em ấy có thể vĩnh viễn cũng không ngờ tới lúc em ấy cười với em, thứ em nghĩ tới lại là làm sao giam cầm em ấy bên cạnh mình, làm sao nhốt em ấy lại, không để bất kỳ ai có cơ hội thèm muốn em ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro