Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tập 80

Tiểu Viên, người phụ trách xem dữ liệu trực tiếp của tổ tiết mục, nhìn thấy lưu lượng khủng bố có chút lo lắng hỏi đạo diễn.

"Hiện tại kênh phát sóng chật ních người, cảm giác như khán giả đến vì Thành Nghị. Nếu hôm nay anh ấy thật sự hát, đạo diễn ông có muốn nghĩ biện pháp bù đắp giúp anh ấy không?"

Tiểu Viên xem qua các chương trình của Thành Nghị, cũng không có ác cảm gì với cậu.

Bây giờ nhìn bình luận vui sướng khi người gặp họa mong cậu flop, thì không khỏi toát mồ hôi cho đối phương.

Bây giờ độ hot của Thành Nghị cao như vậy, hơn nữa các chương trình trước đó về cơ bản đều đã thể hiện ra mặt ưu tú của cậu, nếu hôm nay cậu vấp ngã ở đây hẳn là có chút ảnh hưởng với sự nghiệp của cậu.

Cho nên, mặc dù biết kỹ năng ca hát của cậu không tốt lắm, nhưng nếu mọi người ôm cái kỳ vọng này mà tới, chỉ cần đạo diễn nói với các giám khảo trước và giúp cậu một chút, kết quả cuối cùng có thể sẽ tốt hơn một chút.

Tiểu Viên nhìn về phía đạo diễn, cho rằng đối phương cũng muốn nghĩ cách giúp.

Kết quả đối phương lại nhìn chằm chằm số liệu trong kênh phát trực tiếp, không chút nào để ý Thành Nghị như thế nào.

"Cậu ta tự mình muốn tới, thì liên quan gì đến chúng ta?"

Lúc Tiểu Viên nói chuyện với đạo diễn, Thành Nghị đã đến tổ chương trình.

Chương trình《 Đoán xem tôi là ai 》để duy trì cảm giác bí ẩn và bất ngờ, đã không cho các khách mời cơ hội lên sân khấu tập dợt.

Chỉ chụp hình cho họ xem cấu trúc trên sân khấu, rồi nói với họ vị trí của máy quay.

Thành Nghị xem xong, liền có nhân viên công tác đến thông báo với cậu là sắp bắt đầu rồi, có thể tự mặc quần áo mang theo.

Kỳ thật Thành Nghị tạo hình đã xong rồi, nhưng bộ dạng này không thể lộ ra trước được, nên tổ tiết mục đã yêu cầu các khách mời mặc một số quần áo lố lăng một chút để che giấu đặc điểm của chính họ, kẻo mọi người lại trực tiếp đoán ra người đó.

Sau khi nhân viên công tác rời đi, Thành Nghị mặc bộ quần áo thú bông đã được đặt may từ trước.

Trang phục thú bông là một con chó với cái đầu to.

Để không bị đoán bởi hình dáng, bụng của nó còn đặc biệt làm mập mạp.

Thành Nghị thân cao chân dài, mặc bộ đồ thú bông này vào, lại trở nên rất dễ thương.

Thấy Thành Nghị luôn rất xinh đẹp và năng nổ, lần đầu tiên trở nên đáng yêu như vậy, Tiểu Vương không nhịn được dùng điện thoại chụp vài bức ảnh của Thành Nghị.

"Anh ơi, em gửi ảnh cho anh."

Bởi vì muốn kéo violon nên móng vuốt thú bông của Thành Nghị phải tháo ra.

Cậu cởi bao tay, lấy điện thoại xem ảnh mà Tiểu Vương chụp cho mình.

Nhấn vào phóng to mới nhìn thấy, Tiểu Vương không chỉ tri kỷ giúp cậu thêm hiệu ứng đáng yêu còn đặc biệt dán gif động vật nhỏ dễ thương.

Thành Nghị nhìn bộ dạng ngốc ngốc của mình, không hiểu sao lại nghĩ đến Hồ Ly Tinh.

Tất nhiên Hồ Ly Tinh không ngốc, nhưng tại thời điểm đó, cậu lại thấy mình giống như Hồ Ly Tinh.

Cảm thấy bức ảnh này khá thú vị, Thành Nghị thuận tay gửi hai trong số các bức ảnh cho Tăng Thuấn Hy.

Thành Nghị: Trông có giống Hồ Ly Tinh không?

Sau khi gửi ảnh, tổ tiết mục thông báo cho cậu biết, 10 phút nữa sẽ bắt đầu ghi hình, lúc đó tổ tiết mục sẽ kêu gọi khán giả bình chọn, ai được nhiều phiếu nhất sẽ xuất hiện đầu tiên.

Thành Nghị đưa điện thoại cho Tiểu Vương, bật màn hình phát sóng trong kênh của cậu.

Lúc này, hình ảnh trên màn hình vẫn tối đen như mực, các bình luận viên trong trường quay đang từ từ ngồi vào chỗ.

Tống Trúc đến một nơi không có camera, lặng lẽ hỏi người đại diện.

"Đã tra ra Thành Nghị là ai chưa?"

Người đại diện lắc đầu, "Trang phục đều là bọn họ chuẩn bị, không ai biết là cái nào."

Nói xong, người đại diện thản nhiên cười, "Biết trước hay không cũng không được gì, dù sao đến lúc đó hắn nhất định là người hát dở nhất."

Tống Trúc cười cười, sửa sửa bộ cổ trang dài tay hôm nay đặc biệt mặc, "Đúng vậy."

"Bài PR đã viết xong, tài khoản marketing cũng đã đồng ý, khi hắn hát xong, tất cả đều sẽ được đăng lên."

Kể từ khi《 Rồng nước ngâm 》của Thành Nghị nổi tiếng lần trước, Tống Trúc, nghệ sĩ cổ nhạc số 1 của Trung Quốc, hắn đã trực tiếp lưu lạc thành người thay thế của Thành Nghị.

Các mặt đều bị so sánh với đối phương.

Nhiều người thậm chí còn trực tiếp đánh giá, nói gã không bằng Thành Nghị.

Bên này bị người đoạt bát cơm còn bị khán giả coi thường, Tống Trúc vẫn luôn ghi hận trong lòng.

Lần này thật vất vả mới bắt được thứ mà đối phương không bằng mình, gã đương nhiên sẽ nhân cơ hội mà giẫm mạnh.

Sau khi nghe người đại diện sắp xếp, gã tự tin ngồi vào ghế khách mời.

8 giờ tối,《 Đoán xem tôi là ai 》đúng giờ bắt đầu.

Khoảnh khắc kênh phát sóng trực tiếp chính thức được mở ra, vô số bình luận [Ngồi chờ Thành Nghị] lướt qua màn hình, hoàn toàn không thể nhìn rõ.

Khi người dẫn chương trình giới thiệu các khách mời và kim chủ tài trợ cho hôm nay, bình luận đều là.

[Nhanh lên, lần sau rồi nói]

[Ai muốn xem anh quảng cáo]

[Bây giờ, lập tức, lập tức, Thành Nghị, hiểu không?]

Sau khi người dẫn chương trình giới thiệu xong, 9 khách mời tham gia buổi ghi hình hôm nay được hiển thị trên màn hình.

Tổ tiết mục đã tạo ra một màn hình có 9 ô vuông và mỗi khách mời chiếm một vị trí.

Thành Nghị nhìn vào video trước mặt, và phát hiện chân dung thú bông chó của mình được sắp xếp ở vị trí thứ 9 ở góc dưới cùng bên phải.

Vị trí này là một trong những vị trí ít rõ ràng nhất trong khung.

Sau khi xem trong khung, khách mời và khán giả, đều đoán xem ai sẽ là Thành Nghị.

Đặc biệt là khán giả xem phát sóng, đã kịch liệt thảo luận.

[Hồ Ly Tinh đó hẳn là Thành Nghị đi? Hắn hình như rất thích Hồ Ly Tinh]

[Sao tôi cảm thấy hiệp sĩ kia khá giống anh ấy? Dù sao một anh chàng đẹp trai như anh ấy cũng nên giống bản thân hơn, phải không?]

[Không ai cảm thấy để che giấu mình... Ảnh có thể sẽ... Ăn mặc hở hang à??]

Mọi người đoán già đoán non, đại đa số mọi người đều đoán là sẽ cos nhân vật hướng nam, chỉ có một ít người đoán là đầu đội mũ chó.

Vì thế, trong vòng bỏ phiếu đầu tiên, "Hồ Ly Tinh" đã giành được thứ tự xuất hiện đầu tiên với lợi thế rất lớn.

Nhưng mà, ngay sau khi đối phương lên tiếng, khán giả liền thất vọng.

Giọng của đối phương là một ca sĩ ít nhất cũng 40 tuổi.

Sau khi thất bại ở vòng đầu tiên, khán giả đã thay đổi suy nghĩ và bình chọn lại cho người có tạo hình tương đối giống kẻ giả gái.

Nhưng mà, người ta vừa mở miệng thì hóa ra cô nàng là một nữ ca sĩ hàng thật giá thật.

Vì thế, kế hoạch bắt Thành Nghị của khán giả lần nữa thất bại.

Nhưng chính vì sự không chắc chắn này, sự nhiệt tình của khán giả đã trở nên cao chưa từng thấy.

Trong hai đợt bình luận tiếp theo, nhiều cuộc thảo luận và phân tích khác nhau bắt đầu được tiến hành xem cái nào giống Thành Nghị nhất.

[Ông già Noel, ngụy trang tốt quá đó]

[Anh em nghe tôi nói, đầu kỵ sĩ nhất định là đúng]

[Thật ra tôi nghĩ đầu heo đó hẳn có thể bỏ phiếu, không có khả năng nhất, bình thường nhất là có khả năng cao nhất]

Mọi người theo sau tranh cãi, cuối cùng ông già Noel được bình chọn lên sân khấu ở vòng thứ ba.

Nhưng lần này, mọi người đều vui vẻ.

Bởi vì ông già Noel không phụ sự mong đợi của mọi người, mở miệng câu đầu tiên đã trực tiếp hát đi đường hát nhạc đi đường nhạc luôn.

Khán giả vừa nghe!! Kia lập tức hưng phấn.

[Cái này, chắc chắn là cái này!! Cái này chắc chắn là Thành Nghị!!]

[Hhhha cười ẻ, câu đầu tiên đã tạch rồi, thật không hổ là anh]

[Ôii, cái hương vị quen thuộc này!]

[Câu đầu tiên tạch rồi, câu thứ hai lạc điệu, trình độ này, ngài còn dám tự làm khó mình sao?]

[Lúc trước sao ngài không biết xấu hổ đi chỉ điểm kỹ năng hát của Tuyên Diệc Hàm như thế, ngài thậm chí còn không bằng một phần mười của người ta nữa]

[Khi xem Siêu cấp thần tượng, tôi thấy những lời nhận xét của Thành Nghị rất hợp lý, còn nghĩ rằng rất lợi hại, nhưng kết quả chỉ là lão sư lý luận trên miệng người khổng lồ mà thôi?]

[Cười chết, so với bài hát trước thì Thành Nghị khó có thể tính là tiến bộ về kỹ năng ca hát nhỉ? 2333]

[Bài trước, thật dỡ tệ hhhha]

Anti-fan và một số người tới xem náo nhiệt, vui vẻ khi nghe ông già Noel ngũ âm không được hoàn chỉnh, liền chắc chắn đối phương nhất định là Thành Nghị.

Mấy tin tức này lập tức lan truyền đến các diễn đàn khác nhau.

Bên này mỗi khi ông già Noel hát ra một câu, họ liền công kích một câu, coi thường ông già Noel không đáng một đồng.

Ông già Noel trên sân khấu không biết điều này, dù hát không hay lắm nhưng vẫn nhất quyết hát hết bài, dù sao thì ta cũng có câu hát hay không bằng hay hát mà.

Nhưng mà trình diễn của anh ấy thật sự không tốt, vì vậy không chỉ khán giả, mà ngay cả những các khách mời đánh giá cũng đều cho rằng người ngũ âm không được đầy đủ này, là Thành Nghị.

Vì thế, trong phần chấm điểm sau khi đối phương hát xong, Tống Trúc đã không chút khách khí cho đối phương 3 điểm.

Nếu không phải muốn duy trì một mặt tiểu tiên tử dịu dàng trên trời rơi xuống, gã hiện tại càng muốn cho 0 điểm hơn.

Thực mau, số điểm được công bố.

Sau khi nhìn thấy điểm số mà từng khách mời đưa ra, ông già Noel không khỏi cúi đầu, hiển nhiên chịu đả kích rất lớn, thậm chí còn không nghe rõ mọi người đoán sai tên của mình.

Tuy nhiên các khách mời đánh giá không muốn buông tha cho anh ấy như vậy, nói ra các điểm tệ của anh ấy ngày càng tàn nhẫn hơn.

Chờ các khách mời công kích ông già Noel không trượt phát nào, Tống Trúc cũng cầm lấy micro chậm rãi nói.

"Tôi cảm thấy vị này vẫn cần dành nhiều thời gian hơn cho kỹ năng ca hát của mình."

Tống Trúc cười nhẹ, mang theo vài phần vân đạm phong khinh, "Ví dụ như mỗi ngày đều dành nhiều thời gian tập nhạc cụ để duy trì cảm giác tay... Cho nên nếu bạn xuất hiện trước công chúng với tư cách là một ca sĩ và bạn có thời gian làm những việc khác, vậy tại sao bạn không dành thời gian để cải thiện kỹ năng hát của mình hơn?"

Tống Trúc nói, đã sớm lập vô số bản nháp trong bụng, lần lượt nhấn mạnh thân phận ca sĩ, chỉ chưa trực tiếp chỉ thẳng vào Thành Nghị nói cậu không làm việc đàng hoàng.

Khi gã nói lời này, mặc dù cười, ngữ điệu cũng ôn hòa, nhưng vẫn có một số khán giả cảm thấy có gì đó không đúng.

[Sao tôi lại cảm thấy lời của Tống Trúc có chút kỳ lạ nhỉ]

[Tôi cũng cảm thấy anh ta đang nói Thành Nghị có thời gian chơi đàn tranh mà không có thời gian để luyện hát?]

[Fans cút đi, ca ca nhà mình không biết cố gắng, trách người khác nói thật? Hát dở như vậy, còn muốn khách mời nói tốt giúp?]

[Tống Trúc nói có sai sao? Thành Nghị cả ngày viết những thứ hoa mỹ, tại sao anh ta không luyện kỹ năng hát của mình? Không phải luôn tự cho mình là người toàn năng sao]

Vừa chất vấn vừa biện hộ, nhưng lời nói của Tống Trúc lại trực tiếp đưa cuộc bình luận lên cao trào.

Thừa dịp máy quay không quay mình, Thành Nghị trộm dùng điện thoại xem bình luận, phát hiện cư dân mạng nhận sai người còn ồn ào đến túi bụi, không khỏi nhìn thoáng qua khuôn mặt Tống Trúc trên màn hình.

Người này còn châm dầu vào lửa.

Lời Tống Trúc là lời nhận xét cuối cùng.

Nói xong, ông già Noel ủ rủ cụp đuôi tháo trùm đầu xuống.

Tống Trúc ngồi ở xa, nhàn nhã cười cười muốn thưởng thức vẻ mặt chịu đả kích của Thành Nghị lúc này.

Nhưng mà, khi khuôn mặt của ông già Noel hoàn toàn xuất hiện, nụ cười trên mặt gã liền tắt ngúm.

Người này không phải Thành Nghị, mà là một diễn viên tân binh gần đây đã đống một bộ phim vườn trường mới.

Phát hiện thế nhưng công kích sai đối tượng rồi, màn hình bình luận lập tức tràn ngập dấu chấm hỏi.

Các fan của nam diễn viên cũng không nói nên lời sau khi nhìn rõ khuôn mặt này.

Vừa rồi, khá nhiều người trong số bọn họ đã hùa theo mọi người cùng công kích ông già Noel...

Ai có thể ngờ rằng quả táo nhãn lòng tới nhanh đến vậy, bumerang sắp đáp lên người bọn họ rồi...

Hóa ra tên hề này  chính là thần tượng của bọn họ à...

Chứng kiến một màn này, khán giả và các khách mời tất cả đều trợn tròn mắt.

Tống Trúc cũng rất xấu hổ nhìn đối phương, đáy mắt mang theo vài phần xin lỗi.

Nếu biết không phải là Thành Nghị, gã chắc chắn sẽ không tàn nhẫn như vậy.

Nhưng gã phát hiện, đối phương vừa chạm mắt với mình đã lập tức quay đi.

Rõ ràng, những gì gã nói vừa rồi đã hoàn toàn đắc tội đối phương.

Sau đợt này, khán giả xem phát sóng nhất thời không thể hiểu được.

Vì vậy trong vòng thứ tư. Mọi người cũng không thảo luận nhiều, tùy ý bỏ phiếu cho một người.

Trên màn hình lại có hai khung hình, xuất hiện số phiếu cao nhất đã biến thành đầu cún.

Nhìn thấy phiếu bầu này, đạo diễn thầm kêu không xong.

Thật ra dựa theo dự đoán của tổ tiết mục, bọn họ mong là Thành Nghị sẽ ở vị trí thứ 5 trở về sau.

Như vậy rating của bọn họ, người vào xem và độ thảo luận có thể đứng vững.

Nhưng ai ngờ khán giả tùy tiện bỏ phiếu lại trúng, bọn họ cũng không muốn cố tình ngăn cản, chỉ có thể thông báo cho Thành Nghị chuẩn bị lên sân khấu.

Mà bên kia, người xem lại trách cứ lẫn nhau.

[Không phải nói chọn hiệp sĩ sao?? Sao lại thành đầu chó rồi]

[Lại phải chờ vòng nữa mới bỏ lại, phiền chết]

[Người thích chó thì muốn bỏ phiếu cho chó thôi, ý kiến gì]

[Chó dễ thương như vậy, liền muốn nhìn nó biểu diễn trên sân khấu đấy, sao nào?]

Trong khi mọi người đang tranh luận, sân khấu dần chìm vào bóng tối.

Vài phút sau, khúc dạo đầu của《 Ngày rằm trăng bay 》vang lên trong bóng tối, đó là tiếng đàn violon hết sức quen thuộc.

Nhưng những ai đã quen thuộc với bài hát này rất nhanh đã nhận ra rằng giai điệu này có một chút khác biệt so với phiên bản gốc, tiết tấu chậm và nhẹ nhàng hơn so với phiên bản gốc.

Nhưng lúc này, trên bục nâng, đội đầu giả chú chó màu vàng, đặt cây violon trên vai trái của mình.

Cậu hơi nghiêng đầu, kéo thật sâu.

Phòng ghi hình tối tăm bị xuyên thủng bởi tiếng đàn violon.

Như cơn gió mùa thu thổi mất, và như ngôi sao lẻ loi giữa trời đêm bao la.

U buồn, đau thương lại lặng lẽ.

Màn độc tấu violon kéo dài gần 30 giây đã làm dịu đi trái tim nóng nảy của khán giả, bình luận khắc khẩu cũng dần lắng xuống.

Mọi ánh mắt không khỏi theo nhạc hướng về phía sân khấu, nhìn cậu trai đội đầu chó kia nghiêm túc kéo violon, bắt đầu mong chờ cậu biểu diễn.

Sau khi khúc dạo đầu kết thúc, cậu trai đội đầu chó đặt cây violon lên bàn bên cạnh.

Sau khi mang găng tay vuốt chó lên, cậu mới chậm rãi đưa mic lên miệng.

[Chu mi em, vừa rồi thực sự đã thấy một chút tao nhã từ động tác của cậu ấy]

[Đầu chó này kéo cũng rất khá, nhưng nghĩ đến nó hát hết bài này luôn khiến tôi hơi mất hứng]

Vị người xem này vừa phát ra đoạn bình luận, liền lập tức nghe được một đoạn ngân nhẹ.

[Còn tựa đêm mất ngủ

Ngắm nhìn bầu trời

Vẫn nghe thấy tiếng vĩ cầm

Như khóc lại như khiêu khích]

Âm thanh phát ra từ người cosplay đầu chó, sạch sẽ thấu triệt, ôn nhu tinh tế như mùa xuân trong núi, lập tức lọt vào tai mọi người.

Cố ý hạ thấp giọng hát, như đang dệt nên một giấc mộng đẹp.

Dường như đang chậm rãi kể câu chuyện cũ, lại giống như cố gắng nhẫn nhịn nhớ lại quá khứ.

Khán giả bị sốc sau khi chỉ nghe đoạn đầu tiên.

Không ai có thể ngờ rằng một bài hát buồn và tình cảm như vậy mà một cậu trai lại có thể biểu diễn một cách xiêu lòng đến vậy.

Ban đầu, họ không mong đợi buổi biểu diễn này, một số người thậm chí còn muốn bỏ qua buổi biểu diễn này và tua nhanh đến phần sôi động.

Nhưng những suy nghĩ này đều bị cuốn trôi ngay khi đối phương cất giọng.

[Há miệng quỳ xuống cho bổn cung??]

[Rút lại câu vừa rồi]

[Đầu chó này có thể hát]

[Nó sẽ tạo ra một bầu không khí]

[Rất ổn, hay lắm nha]

[Aizzz, giọng ca này thật tuyệt]

Chỉ thấy cậu lẳng lặng đứng tại chỗ, không một động tác dư thừa cũng không có vũ đạo gì đẹp mắt.

Nhưng cậu chỉ có đôi tay cầm mic, một động tác vô cùng đơn giản, cậu đã dễ dàng đưa mọi người vào giấc mơ đầy tiếc nuối này bằng giọng hát.

[Nhưng trái tim tôi mỗi phút

Vẫn bị cô ấy chiếm hữu

Cô ấy tựa mặt trăng này

Vẫn cứ là không nói]

Nhân vật trên sân khấu dùng một tiếng phiêu nhỏ gọn và mạnh mẽ hơn để đẩy bài hát lên cao trào.

Thâm âm trong trẻo văng vẳng bên tai, không phải là bi thương và than thở của một mối tình tan vỡ, mà là một chút bi thương liều lĩnh, khiến cho bản nhạc này cuốn hết sức...

Vốn dĩ một số khán giả còn vì người này đội cái đầu chó mà cảm thấy khó chịu, lúc này đã hoàn toàn bị bỏ qua.

Trong lúc xuất thần, rất nhiều người đều bị cảm xúc chi phối, không khỏi nghĩ đến người mình đã từng thầm thích, rồi chính mình lại tránh xa cuộc sống của người kia.

Không phải thống khổ sau một mối tình không được đáp lại, mà là sự bất đắc dĩ và luyến tiếc mối tình thầm kín đã kết thúc mà không có lý do.

[Nỗi lo của tôi

Khao khát của tôi

Cho đến sau này]

Bất tri bất giác, cảnh trong mơ sắp kết thúc.

Khi bài hát kết thúc, nhân vật đứng trên sân khấu không nhúc nhích, bắt đầu nhẹ giọng ngâm nga.

Trong giọng hát mờ mịt thuần túy, có sự nhẹ nhõm của quá khứ.

Cũng chỉ là nhớ lại một đoạn chuyện cũ.

Mãi đến nốt cuối cùng, mọi người mới tỉnh mộng.

Giống như mộng về mối tình đầu kết thúc mà không lý do...

Mà trên sân khấu, chú chó dễ thương không phù hợp với không khí của bài hát lại rất dễ dàng điều khiển cảm xúc của mọi người, khiến mọi người không tự chủ được say mê giọng hát của cậu, như si lại như say.

Sau khi Thành Nghị hát xong, hiện trường rất yên tĩnh.

Phải đến khi tổ tiết mục bật đèn trở lại, các khách mời và các khán giả đi theo giấc mộng mới thực sự "Tỉnh giấc".

Khán giả đột nhiên phát hiện, chính mình lúc này phải làm gì đó.

Vì thế lúc đầu, hiện trường chỉ có vài âm thanh lẻ tẻ vang lên.

Nhưng vài giây sau, khán giả như sấm dậy, thét chói tai không ngừng.

Bình luận lúc này cũng phát điên rồi.

[Nghe xong, khóc ngất]

[Tôi cảm thấy cậu ấy đang thể hiện kỹ năng của mình, nhưng lại có cảm xúc không giải thích được...]

[Đây có phải là sự hợp nhất của kỹ năng và cảm xúc? Cũng quá trâu bò rồi đó]

[Đoạn cao âm vừa rồi, thật sự quá cao, không đột ngột chút nào, rất nghệ]

[Trước kia tôi từng ghét người khác hát âm cao, bây giờ mới biết là vì tôi chưa nghe qua tiểu ca ca này]

[Eo ôi, khóc]

[Ôn nhu tinh tế, cảm giác hoàn toàn khác với những gì tôi nghe trước đây]

[Màn biểu diễn vừa rồi, tôi muốn gọi nó là không khuyết điểm]

[Phát âm chuẩn thế, ca sĩ địa phương đến từ tỉnh nào sao?]

[Đây là nuốt CD đi]

[Rõ là đến cười nhạo, kết quả không ngờ lại nghe được một giọng ca "mỹ riệu" đến thế]

Nhìn thấy đủ kiểu lời khen của khán giả, đạo diễn《 Đoán xem tôi là ai 》choáng váng.

"Thành Nghị hát hay như vậy? Chẳng lẽ lạ nhầm người?"

Đạo diễn nhịn không được quay đầu xác định một lần nữa, đúng là Thành Nghị mà!!

Nhưng không phải cậu ta không thể hát sao???

Tại sao đột nhiên lại lợi hại như vậy!!

Nhưng mà, khi đạo diễn còn hoài nghi nhân sinh, thì các khách mời bình luận đã bắt đầu chấm điểm Thành Nghị.

Mỗi tập chương trình chỉ công bố trước một số ca sĩ có độ hot và tương đối nổi tiếng, còn lại các khách mời căn bản sẽ không biết ai là ai.

Vì vậy, mặc dù tổ bình luận đã biết trước danh sách khách mời của tổ chương trình, nhưng vì trình tự bị rối và một số khách mời bí ẩn nên bọn họ cũng không biết từng người lên sân khấu rốt cuộc là ai.

Cho nên đến bây giờ, bọn họ ở trước mặt mọi người, không ai dám chắc đầu chó trên sân khấu là ai.

Vì thế các khách mời ghé tai nhau, "Có biết là ai hát không?"

"Chắc không phải là ca sĩ gốc đi..."

"Giọng của ca sĩ ban đầu trưởng thành hơn, người này rõ là tuổi vẫn còn trẻ."

"Chắc là ca sĩ thế hệ mới."

Thảo luận tới thảo luận lui, khách mời bình luận cũng không biết người này là ai, vì thế bắt đầu dùng phương pháp loại bỏ.

"Trong giới này còn có ca sĩ nhỏ tuổi nào hát hay như vậy?"

Một số tiền bối nhà phê bình âm nhạc đã liệt ra rất nhiều, nhưng cuối cùng cũng không tìm ra ai là người phù hợp nhất.

"Xin các vị khách mời chấm điểm càng sớm càng tốt."

Nghe MC thúc giục, các khách mời thật sự đoán không ra người này là ai, chỉ có thể chấm điểm cho đối phương trước.

Mà lúc này bình luận cũng bắt đầu đoán mò.

[Tiểu ca ca này là ai? Sao trước đây không chú ý tới nhỉ]

[Tổ tiết mục kiếm đâu ra kho báo này thế, hát c-cũng quá hay rồi]

[Tôi là người hâm mộ mười tuổi!]

[Tôi chỉ chào chồng tôi thôi!]

[Giọng hát này, kỹ năng ca hát này, kỹ xảo này, cảm xúc này, thật sự là bị thổi bay luôn rồi!! Vậy có ai đoán ra là ai chưa?]

[Là quốc bảo ca sĩ khi ai ta còn không biết, nhưng đầu tiên, chúng ta có thể loại trừ một số người đã]

[Đúng vậy, dù sao chắc chắn không phải là Thành Nghị]

Tống Trúc nhìn nhân vật đầu chó trên sân khấu, vì đã có kinh nghiệm về vụ diễn viên trước đó, nên lần này gã cẩn thận cho điểm 9.

Không cao cũng không thấp, đứng giữa là an toàn nhất.

Ngay sau khi các khách mời chấm điểm xong, điểm của mỗi người được hiển thị trên màn hình lớn.

Không ngoài dự kiến, trừ một người cho 8.5 điểm, còn lại cơ hồ đều là 9 trở lên.

Mọi người đều cho điểm Thành Nghị rất cao.

Vì hiệu ứng chương trình, MC đã đặc biệt hỏi người chấm 8,5 tại sao lại cho điểm này.

Kết quả đối phương trả lời, bởi vì cosplay đầu chó ảnh hưởng đến thẩm mỹ, nên trừ 1,5.

Không phải vì kỹ năng ca hát, mà vì cosplay đầu chó...

Đối với lý do kỳ quái này, khán giả tỏ thái độ không đồng tình.

Nhưng đây chỉ là một tình tiết nhỏ, mọi người cũng không chú ý quá nhiều.

Quan trọng nhất chính là, mọi người đều muốn biết người này thật sự là ai!

Vì vậy, chương trình cũng đưa vào chủ đề, khách mời phê bình và khán giả bắt đầu đoán xem cậu ta là ai.

"Mễ Y?"

"Khổng Xương?"

"La Từ Ninh?"

Một dàn đề cử đều là ca sĩ thực lực hệ Gen4.

Mọi người đoán xem cậu ta là ai, nhưng không ai trong đám người này đoán ra cái tên Thành Nghị.

Một vài người hâm mộ nhắc đến hai chữ Thành Nghị ngay lập tức bị khán giả đá văng đi, cảnh cáo họ không cần dát vàng lên mặt ca ca nhà mình.

Các khách mời của chương trình đã đoán nửa ngày cũng không đi đến kết luận thống nhất được.

Cuối cùng, chỉ có thể áp dụng thiểu số theo đa số, La Từ Ninh đắc cử.

MC cười trở về sân khấu.

"Vậy xem cậu trai cosplay chú chó thâm tình chân thành của chúng ta rốt cuộc có phải là La Từ Ninh không nhé?"

Thành Nghị nhìn sân khấu qua một khe hở trên mũ trùm đầu, giọng nói MC vang lên bên tai cậu, đối phương đã muốn chạy tới bên cạnh cậu.

"Hiện tại xin vị này, cởi mũ trùm đầu của bạn xuống được không."

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào chiếc mũ trùm đầu của chú chó, ánh mắt tràn ngập sự mong đợi.

Có người thậm chí còn nín thở.

Nhưng mà khi MC đang đếm ngược, Thành Nghị lại cố ý lắc lắc đầu.

MC lại nói, "Cậu không muốn cởi mũ?"

Thành Nghị gật đầu.

"Tại sao?"

Thành Nghị ra hiệu bảo người MC đưa tay ra, sau đó viết hai chữ "Không vui" lên tay đối phương.

"Tại sao lại không vui?"

Viết xong, Thành Nghị không tiếp tục.

Nhưng MC lại như hiểu ra cái gì, giúp cậu phiên dịch, "Bởi vì không đoán đúng??"

Nghe lời này của MC, Tống Trúc đột nhiên có dự cảm không tốt.

Gã lập tức nhìn về phía sân khấu, và thấy người kia đã cởi bỏ chiếc mũ đội đầu của mình một cách lưu loát hào phóng.

Trên sân khấu, dưới ánh đèn khuôn mặt đó lại hiện ra trước ống kính...

Hóa ra là Thành Nghị!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro