Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

"Mày lấy nó thiệt hả?" Pond giật mình trừng to mắt, vẻ tiếc nuối thoáng chốc dâng đầy trong ánh mắt nhìn theo tay của Phuwin.

Phuwin khó hiểu đáp ngay một câu: "Chính cậu bảo tôi lấy còn gì."

"Tại... tao tưởng mày sẽ không thèm lấy chứ bộ..." Giọng nói nhỏ tới mức khó nghe, chẳng qua là muốn một lần đóng vai bạn tốt có tinh thần chia thân sẻ ái, ngờ đâu tính sai rồi a, mất cả chì lẫn chài~

"Thế tôi trả lại cho cậu là được chứ gì." Vừa nói Phuwin vừa làm ra vẻ muốn lấy ra trả lại.

"Thôi đi thôi đi, lỡ nói ra rồi." Pond lắc đầu nguầy nguậy, sau còn dõng dạc triết lý thêm một câu, "Đồ cho đi rồi mà đòi trở lại, người ta cười cho thúi mặt." Nói thì nói vậy nhưng hai mắt cứ luyến tiếc mà nhìn nơi cặp sách của Phuwin.

Phuwin đứng im ngó Pond một lúc, sau bỗng nhiên loay hoay lục tìm gì đó trong cặp mình. "Tôi với cậu đổi cho nhau là được rồi."

Nói xong, đưa một mảnh hình ra trước mặt Pond, là Gojo Satoru nhân vật Pond tìm hoài không thấy và Phuwin tìm mãi mới được. Pond nhận ngay lấy, cũng hết sức cẩn thận mà cho vào bên trong cặp sách của mình.

Hai bên len lén nhìn trộm cặp sách của nhau, ngoài mặt không nói, trong lòng lại âm ỉ một trận buồn thương.

Ngày hôm đó, đem hai mảnh hình quý giá tặng cho nhau, nhờ thế mà về sau, cuộc trò chuyện giữa đôi bên không còn chỉ quanh đi quẩn lại một hai đề tài nhàm chán như bài tập toán hay bài đọc ngữ văn nữa.
------------------------------------------------------------
Thỉnh thoảng, Phuwin lại rủ Pond đến nhà cùng làm bài tập chung, đôi khi cũng ngược lại, Pond sẽ sang nhà Phuwin. Ba mẹ Pond vô cùng bận rộn, phần lớn thời gian đều không có ở nhà, nhờ thế mà đến chơi cũng tự nhiên hơn. Tấm thảm đỏ trải trong phòng ngủ nhà Pond và bộ dụng cụ dao nĩa làm bằng bạc theo kiểu Châu Âu là hai thứ Phuwin rất thích, lần nào đến cũng phải chạy đi ngắm qua một lúc. Vật dụng ở nhà Phuwin toàn làm bằng gỗ thôi, vì các anh em của ba đều là thợ mộc cả, lúc ba mẹ Phuwin lấy nhau, mọi người đã cùng trổ tài đóng tất cả vật dụng trong nhà để làm quà tặng. Phuwin không phải không thích đồ gỗ, nhưng thỉnh thoảng sờ tay vào tấm thảm đỏ mềm mại hay nghe tiếng lanh canh phát ra từ đám dao nĩa bằng bạc đó thì cũng hay hay. Nhưng mà, Pond hình như lại rất thích gia đình của Phuwin, cậu ta khen ba Phuwin nấu ăn ngon, nói ông ấy còn giỏi hơn con trai mình trong việc làm cho má Phuwin vui lòng.

Mỗi lần đến kỳ nghỉ hè và nghỉ đông, sáng tinh mơ đã thấy Pond có mặt ở trước cửa nhà Phuwin, cầm trên tay cái máy chơi game yêu thích của mình. Sau đó, mỗi đứa một cây kem đá, ngồi trên cái bục bên dưới quạt máy đang chạy ro ro mà ăn. Không thì ngồi trước ti vi hì hục đánh nhau với nhân vật trong game, từ sáng sớm cho đến chạng vạng tối chơi đùa không biết mệt, ngay cả cơm nước bà nội Phuwin mang cho cũng bị bỏ lơ một cách đáng thương.
------------------------------------------------------------
Về sau này, mẹ Phuwin vẫn hay nhìn theo dáng hai đứa nhỏ sóng vai đi học mà cảm thán thốt lên: "Con nít đúng là con nít mà, trước đây ghét nhau như chó với mèo vậy, bây giờ đã trở thành anh em tốt của nhau, thân thiết đến như thế rồi."

Những lúc cả nhà đang cùng ngồi quây quần ăn cơm, người lớn lại bắt đầu vừa cười vừa nhắc lại chuyện năm xưa, lúc mẹ Phuwin và mẹ Pond còn giường sát giường, cùng nằm chung một gian phòng sinh. Phuwin sinh ra trước, "trắng trẻo bụ bẫm, giống hệt một khối bột mì", mẹ Pond thấy thế thì thích vô cùng, hay nói đùa rằng nếu đứa bé trong bụng mình sinh ra là con gái thì hai nhà sau này hãy kết làm thông gia đi. Ai ngờ đâu, vài ngày sau sinh ra Pond, cũng là bé trai, chuyện vui đùa cũng chỉ đành nói cho vui miệng mà thôi.

Nghe đến đây, hai đứa con trai đang mải mê gắp hết món nọ đến món kia đều đồng loạt ngẩng mặt lên, sau ít giây ngẩn tò te ra ngó nhau thì buông chén bỏ đũa, lật đật quay lưng đi, vờ nôn lên nôn xuống.

Rất lâu về sau này, có lần Pond nhớ lại quãng thời gian đó mà buông lời cảm khái: "Khi ấy, thiệt tình là con nít ngây ngô đến mức cái gì cũng không nhớ rõ."

Thật vậy, trong cuộc đời này, cũng chỉ những năm tháng ấy là vô lo vô nghĩ, mỗi sáng thức dậy và mỗi tối chui vào chăn, có khi còn cười khanh khách trong mơ...
------------------------------------------------------------
Mọi lần, bà nội và mẹ Phuwin vẫn có thói quen vừa ngồi ở bàn gói hoành thánh vừa chuyện phiếm với nhau, còn Phuwin thì ngồi làm bài tập ở gian phòng khách phía ngoài. Nghe thấy hai người lớn nói với nhau đủ thứ chuyện, từ chuyện con dâu nhà kia ngược đãi mẹ chồng, đứa cháu gái nhà nọ vừa đỗ đại học điểm cao, cho đến cả chuyện đứa con trai bất hiếu của nhà xấu số nào đó đêm qua vừa đem nướng cả gia tài vào sòng bạc.

Một lần, bỗng nghe thấy nội hạ giọng nói khẽ với mẹ: "Má Winnie có nghe nói chuyện này chưa? Thằng ba nhà họ Lertratkosum nhà chúng ta có tiền sinh tật rồi...Nghe đâu bên ngoài có đàn bà khác..."

Mẹ Phuwin cũng nói: "Con có nghe nói, bữa trước đi đường con còn nhìn thấy anh ba mà, cặp kè với một cô thư ký trẻ tuổi nào đó...Ăn diện phấn son lắm, chứ không đẹp như Jittra."

"Jittra hở? Ài, nó cũng không hiền gì đâu..." Vừa nói nội Phuwin vừa vớt mấy chiếc hoành thành đã nấu xong xếp ngay ngắn ra bàn, "Ông ăn chả bà ăn nem ấy mà. Hai chiếc này để cho Winnie ăn thử xem thế nào, hôm nay má lỡ tay bỏ hơi nhiều muối, chắc là hơi mặn."

Từ nhà bếp thoang thoảng bay ra mùi hương hấp dẫn của nước hầm xương, rồi tiếng má Phuwin gọi to: "Winnie làm bài xong chưa con? Ăn cơm thôi."

Nghe thế, cậu nhóc đang chăm chú làm bài bèn gấp lại quyển sách trước mặt, buông bút, dạ to một tiếng.

Người lớn cứ cho rằng con trẻ tuổi nhỏ tâm tư đơn thuần nghe không hiểu chuyện, nào đâu biết rằng, có những thân cây chỉ trong một đêm đã lặng lẽ vươn mình, chỉ là lặng im không nói.

Ngày thường nghe những người xung quanh chuyện ra chuyện vào, Phuwin vốn biết rất rõ, trong nhà họ Lertratkosum, ba Pond chính là đứng hàng thứ ba, còn Jittra chính là tên của mẹ Pond.

Bộ phim trên ti vi chiếu mãi rồi cũng đến hồi kết, từ màn ảnh vang vang giọng hát trong trẻo buồn buồn của trẻ nhỏ.

"Ba đi về nhà nọ

Má đi về nhà kia

Con một mình ở lại

Thừa ra không ai cần..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro