Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Bất kể chuyện đã xảy ra thế nào, tình hình chiến sự giữa hai bên cũng đã có chút chút tiến triển, ít ra thì cũng không còn như trước: ghét đến mức xúc đất đổ đi, có chết cũng chẳng thèm nhìn mặt nhau.

Thỉnh thoảng trên đường đến trường, Pond sẽ hỏi Phuwin thế này: "Bài toán sau cùng ngày hôm qua học ấy, mày có giải ra được không?"

Phuwin nhíu nhíu mày nhớ lại một lúc, sau đó sẽ thành thật gật đầu: "Giải ra được!"

"Kết quả là bao nhiêu?"

"Tôi làm ra 3."

"Ha, kết quả của tao cũng là 3 nè." Pond nói ngay. Nói xong lại tiếp tục đi, vừa đi vừa cố nghĩ ra chuyện gì khác để nói.

Phuwin cũng nghĩ nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ mãi không ra, lát sau thì đầu hàng.

Thế là lại tiếp tục im lặng mà đi, cho đến khi đám bạn trong lớp xuất hiện, chạy ùa đến chỗ hai đứa. Bên nào thì bên ấy nấy chơi, lôi lôi kéo kéo, chuyện nọ chuyện kia, khoảng cách giữa hai bên cũng vì thế mà càng lúc càng xa.

Lúc tan học thì có hôm sẽ thấy Pond đứng ở cửa lớp gọi Phuwin: "Bài học ngày hôm nay cô giáo bảo là phải đọc mấy lần?"

"Năm lần." Phuwin bước đi được vài bước, sực nhớ ra cái gì, quay đầu lại nói thêm. "Cô còn bảo là người lớn phải ký tên vào hai bên bài học đó."

Pond và đám bạn đi sượt qua bên người Phuwin, bá vai cặp cổ, cười đùa ầm ĩ, xem ra đã chẳng nghe được câu sau Phuwin nói là gì.
------------------------------------------------------------
Thời gian đó, mì ăn liền vừa mới xuất hiện nhưng đã làm một cuộc đổ bộ ngoạn mục vào trong cuộc sống của người dân. Thoạt đầu, thống lĩnh thị trường chính là loại mì thịt bò vị cay cay mùi thơm thơm, khiến người ta ngửi qua thôi đã thấy bắt thèm, chỉ muốn lập tức ngồi xuống, đũa muỗng sẵn sàng mà thưởng thức ngay một tô mì nóng sốt. Về sau, xuất hiện thêm một loại khác gọi là mì sợi khô gì đấy, bày bán đầy trong các quán quà vặt trước cổng trường học trong khắp cả nước. Ở chỗ Phuwin, quán đó khá lớn, nằm ngay lối đi bộ phía trên cây cầu vượt vừa mới được hoàn công, mở cửa suốt từ sáng sớm cho đến lúc hoàng hôn. Lúc nào trong ngày đi ngang qua đó cũng luôn ngửi thấy một mùi hương rất đặc trưng của mì sợi, lẫn trong vị cay cay thanh nhẹ của tiêu, hấp dẫn đến mức mị người.

Ông chủ kể ra cũng rất biết cách kinh doanh, bên trong mỗi túi mì đều có tặng kèm theo một tấm hình in màu rất sặc sỡ. Hình gì à? Đều là ảnh của các siêu anh hùng hoặc là nhân vật trong truyện hay phim hoạt hình mà tụi nhỏ hay xem, cả Bảng Phong Thần mà tụi nhỏ yêu thích, xem đi xem lại không biết chán. Hình ảnh của họ sống động, gần gũi hơn bao giờ hết, những bức tranh biếm họa đơn giản ngày xưa làm sao bằng được tấm ảnh bên trong túi mì kia, thần thái sống động hệt như người thật, mỗi nhân vật còn có một chỉ số sức mạnh khác nhau, sức mạnh phòng thủ này, sức mạnh tấn công kia.

Thế là một cơn sốt sưu tập ảnh bỗng nhiên dấy lên, đám nhỏ hăng say lao vào sự nghiệp thu binh thập tướng. Đứa nào cũng muốn gom đủ một bộ ảnh hình cho riêng mình, rồi đem ra khoe trước mặt nhau. Đôi khi chỉ vì sự lộ diện của một nhân vật hoạt hình khó tìm nào đó thôi mà cả lớp trở nên ầm ĩ như có giặc, đứa này giành xem, đứa kia giật ngắm, chẳng mấy chốc đã biến thành một cảnh tượng bát nháo hết chỗ nói.

Mùi vị của mì sợi ngon dở ra sao cũng đã chẳng còn quan trọng nữa. Người qua lại trên lối đi bộ đó giờ đây rất dễ bắt gặp quanh đấy hàng hàng lớp lớp những túi mì mới toanh vẫn còn đầy ắp không ai đụng tới, chỉ là tấm ảnh bên trong đã bị lấy đi mất rồi.

Trong đám trẻ say mê trò thu thập ảnh của các nhân vật yêu thích trên tivi, Phuwin cũng có một chân. Cậu nhóc của chúng ta liên tục mấy lần liền mua mì đều có được ảnh của các nhân vật trong"Jujutsu Kaisen", ngẫm nghĩ một lúc, nảy ra ý muốn sưu tập trọn bộ. Thế nhưng việc đâu có dễ như thế, ông chủ khôn khéo đã tính trước cả rồi, có những nhân vật thì đại trà đến mức tìm đâu cũng thấy, ai ai cũng có trong tay, nhưng cũng có những nhân vật hiếm hoi đến mức thảm thương, chỉ có duyên gặp được chứ không thể cầu có được. Bộ sưu tập của Phuwin cứ càng lúc càng đầy lên, nhưng trước sau gì vẫn không thể hoàn thành, lúc rảnh rỗi lại tự mình trải ra xem lại, có khi còn vô ý làm lạc mất thêm vài ba mảnh.

Pond cũng tham gia trò thu thập này, số lượng ảnh hình của cậu ta so với Phuwin chỉ có hơn chứ không kém, thậm chí nói là người sở hữu gia tài khổng lồ nhất trong khối lớp hai cũng không sai. Nói ra thì, Pond biếng nhác trong chuyện học hành bao nhiêu thì lại hào hứng tích cực trong những trò ganh đua trẻ con như thế này bấy nhiêu, quyết không chịu thua bất cứ ai. Lúc tan học, rất thường thấy cậu ta bày bộ ảnh hình của mình ra bàn, làm dáng khoe mã với đám bạn trong lớp.

Bên này, Phuwin cúi đầu nhìn mớ ảnh hình của mình, bên kia, Pond chỉ tay vào từng nhân vật của mình mà to mồm bình luận: "Hầy, chỉ số sức mạnh có tám mươi, thấp quá!"

"Son Goku này mới mạnh đây!"

"Con Pikachu 'hiếm' này nhìn dễ sung quá..."

Phuwin đứng nghe những câu bình luận không đâu vào đâu ấy, âm thầm ở trong lòng lắc đầu.

"Nè!" Pond tự nhiên nói to lên một tiếng, Phuwin rời mắt khỏi đám hình ngẩng đầu lên, ngần ngừ nhìn về phía cậu ta.

Dáng vẻ oai phong ngày thường của Pond tự nhiên biến đi đâu mất, hành động tiếp theo còn khó hiểu hơn, mặt thì lúng túng nhìn đi đâu đó, ngón tay lại cong cong búng khẽ một cái, một tấm ảnh hình cũng theo đó trượt trên mặt bàn chạy đến ngay trước mặt Phuwin.

Là Geto Suguru, nhân vật mà bấy lâu nay Phuwin vẫn đang đau khổ tìm kiếm. Không khỏi kinh ngạc hỏi: "Thế này là sao?"

"Cái kia....lần trước, tiết dự giờ..." Pond lại bắt đầu say mê ngó lên bình hoa phía trên bàn giáo viên, ngày thường ở trước mặt thầy cô vẫn nhanh mồm nhanh miệng thanh minh thanh nga này nọ là thế, bây giờ lại chẳng biết phải nói sao cho phải.

"Tôi không lấy nó đâu." Phuwin tất nhiên biết rõ, Geto Suguru này Pond cũng chỉ có duy nhất một ảnh mà thôi. Nếu muốn tìm được cái thứ hai để bộ sưu tập được trọn vẹn, không biết phải ăn thêm bao nhiêu túi mì sợi nữa đây.

"Cho mày thì mày cứ lấy đi!" Pond rốt cuộc cũng không kiên nhẫn thêm được nữa, nháy mắt đã quay lại bộ dáng hùng hùng hổ hổ của tiểu bá vương hôm nào.

Phuwin rụt vai lại "ưm" một tiếng. Sau đó y theo mệnh lệnh tiểu bá vương vừa ban ra, cẩn thận nhặt mảnh hình trên bàn bỏ vào trong cặp sách, trong lòng cũng tự nhiên đối với Pond sinh ra chút ít thiện cảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro