Chương 24
Rất nhiều chuyện trên đời này, chỉ cần cố gắng một chút là có thể quên đi. Tỷ như buổi sớm hôm đó màu vàng nhạt của nắng như có như không, lời nói ra đơn thuần chỉ là phút vui đùa vô ý, chuyện xảy ra đơn giản chỉ là phút bất cẩn mông lung. Ngược lại, cũng có một số chuyện vì không chú tâm nên chẳng hay biết gì, cứ lơ đãng thờ ơ như thế, đến khi thật tâm nghĩ lại thì mới phát hiện ra từ lâu đã quên đi thật rồi.
Đối với sự ra đi đột ngột của ông ngoại, gia đình Phuwin đều đã sớm có sự chuẩn bị từ trước. Người bị chứng ung thư phổi thời kỳ cuối, nhất định sẽ có một ngày ra đi như thế. Thế nhưng, so với thời gian bác sĩ dự đoán vẫn là sớm hơn một tháng. Con cháu trong gia đình trên dưới đều một lòng yêu thương hiếu kính ông, ngay lúc này vẫn là không sao chấp nhận được sự thật.
"Lúc trưa, ông tụi con còn ăn được những nửa chén cháo, sắc mặt cũng tốt hơn mấy ngày trước rất nhiều. Bọn nhỏ trong nhà khi đó còn đang bàn nhau coi có cách chữa bệnh nào tốt hơn hay không, muốn đưa ông đi khám thử xem thế nào. Kết quả, buổi chiều vừa mới ngủ được một chút đã bắt đầu ho, ho liên tục, ho ra cả máu, má cầm khăn lau cho ông, hết lần này đến lần khác, nhưng làm sao cũng không được...Lúc bác sĩ tới thì đã không kịp nữa rồi..."
Linh đường của ông đặt ngay trong gian phòng nhỏ của hai ông bà, bà ngoại Phuwin như người mất hồn mê man nói đi nói lại tình hình lúc đó. Không khí ngập mùi nhang trầm, cùng tiếng lạo xạo của giấy vàng mã bị đốt cháy trong chậu đồng, bài kinh "Đại Bi Chú" vẫn rì rầm vang lên, át đi tiếng nói chuyện của mọi người, chỉ loáng thoáng nghe được những câu đứt đoạn vụn vặt.
"Cứ tưởng ông có thể qua được hè năm nay..."
"... Hút thuốc, uống rượu, ông đều cai không được."
"Mới có sáu mươi bảy tuổi, còn chưa đến được bảy mươi..."
Phuwin đờ đẫn ngồi đó, chờ khi lễ làm xong, thì bước lên đưa một ly nước cho bọn họ. Khắp nơi nơi đều là vải trắng bạch, trên các bức tường treo đầy loại vải phướn năm màu vô cùng sặc sỡ, hình ảnh trước mặt lúc hư lúc thực, người vẫn ở đây nhưng hồn thì đã đi đâu mất rồi.
Có người từ sau đi đến hỏi chuyện: "Winnie vẫn còn đang đi học phải không con?"
"Dạ, cấp ba ạ"
"Thế à, vậy sắp thi vào cao đẳng rồi nhỉ? Cố gắng học hành nha con. Trong đám con cháu, đứa học giỏi nhất là con, bình thường ông rất thương con đó."
Người bên cạnh cũng quay sang tiếp lời: "Nói mới nhớ, lúc còn nhỏ hai ông cháu đã rất quấn quýt nhau rồi... Nhưng lúc đó cháu còn bé quá, chắc là không nhớ được đâu."
Phuwin cười khẽ đáp: "Không đâu, cháu vẫn nhớ rõ mà."
Ngôn ngữ bị nghẹn lại ở cổ họng, một tiếng khóc cũng không ra.
Phuwin biết, bản thân mình có được một gia đình rất hạnh phúc. Ông bà hai bên đều còn, bất luận là bên nội hay bên ngoại, anh chị em trong nhà trên dưới đều rất hòa thuận yêu thương nhau. Mỗi dịp lễ tết, dù bận rộn việc gì dù ở xa cách mấy, mọi người cũng đều tranh thủ thời gian về nhà, họp mặt đông đủ bên bữa cơm đoàn viên, khung cảnh yên vui và ấm áp biết mấy. Đây là lần đầu tiên biết đến cảm giác mất đi một người thân yêu là như thế nào, đã từng cho rằng bản thân sẽ vô cùng thương tâm hay đau khổ, nhưng khi sự việc thật sự xảy ra, chỉ cảm thấy phảng phất giống như một giấc mộng. Ngu ngốc quá phải không, nhưng trong lòng không hiểu vì sao lại vô cùng yên tĩnh và tỉnh táo, yên tĩnh đến lạ lùng, tỉnh táo đến không thực.
Tang sự diễn ra vô cùng trang trọng, mọi người cùng nhau quỳ xuống, cùng nhau dập đầu, lửa đỏ lúc nào cũng bập bùng cháy trong chậu đồng, cùng nhau đốt tiền giấy cho ông. Mọi nghi thức Phuwin đều nhìn theo người lớn trong nhà mà cẩn thận làm theo. Những đêm sau đó lại trằn trọc ngủ mãi không yên. Một mình nằm trong căn phòng quen thuộc của mình, nhưng trước mắt luôn là một quang cảnh trắng xoá. Bên tai nghe thấy những âm thanh nức nở đầy đau xót, hết tiếng này đến tiếng khác quẩn quanh không ngừng.
Cũng trong thời gian đó, ngày cứ kéo nhau trôi qua một cách vội vã.
Một lần, gặp nhau ở hành lang, Wong Lắp không nén được thương cảm mà dặn dò Phuwin: "Sức học của em rất khá, kỳ thi lần này sẽ ổn thôi. Đừng có cố sức quá, ép buộc bản thân mình quá cũng chưa hẳn là tốt. Nếu lúc này tự mình gây áp lực cho mình chỉ sợ đến lúc vào phòng thi ngược lại sẽ... Ưm, nói chung, em phải chú ý nghỉ ngơi nhiều vào."
Phuwin đáp: "Em hiểu ạ, cảm ơn thầy." Sắc mặt tiều tuỵ mà tái nhợt.
Trên đường về nhà, như mọi khi Pond lại từ phía sau quàng eo Phuwin kể lể này nọ, nào là bài tập nhiều quá đi, có khi thức đến sáng làm cũng chưa chắc đã xong; bà cô dạy vật lý sao mà khó tính thấy sợ, chẳng biết nói đùa là gì; còn nữa, con gái quá ít, bình luận về vấn đề âm thịnh dương suy này thì Pond nói một câu như sau: "Toàn thể con gái của cái tầng đó đứng lên xếp hàng điểm danh, còn chưa đến được mười đầu ngón tay. Số lượng đã ít như thế, đừng nói chi đến chất lượng!"
Pond nói xong còn cười cười trêu chọc Phuwin: "Coi cậu kìa, vẫn còn đang mơ ngủ trong chăn êm nệm ấm đấy à?"
Vì mặc cho Pond nói hết chuyện này đến chuyện khác, Phuwin đi bên cạnh mà hồn cứ để đâu đâu, thi thoảng chỉ đáp lại vài tiếng ừ à cho có.
Pond thấy bạn mình như thế, cũng không nói thêm nữa, đang sánh vai nhau đi đột nhiên ngừng lại, nắm chặt cánh tay Phuwin, buộc cậu quay lại nhìn thẳng vào mình: "Tôi làm sao lại có cảm giác eo cậu gầy hơn trước?"
"Không có đâu."
Pond lại phỏng đoán sang chuyện khác: "Hôm nay tôi tình cờ nhìn thấy Wong Lắp ở văn phòng, ôm trong tay một tập bài kiểm tra dày cộm, có phải lớp cậu lại vừa bị cổ văn hành cho một trận?"
"A... không có."
"Qua nay cậu có ngủ chút nào không?"
"Không có." Thuận miệng thốt ra.
Ngây ra năm giây, khi đã nhận ra Pond vừa hỏi gì và mình vừa đáp gì, Phuwin vội vã chối biến: "Không phải, có ngủ, ngủ đủ cả."
"Vậy cặp mắt thâm quầng như thế này là do ngủ đủ giấc mà ra à?" Pond vẫn không chịu buông tha. Lần này, Phuwin lẳng lặng cắn môi không đáp. Pond cười khổ một tiếng, cúi đầu thở dài: "Tôi nằm ngay bên cạnh cậu mà, cậu có ngủ hay không, lẽ nào lại không biết?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro