Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19

Trường phổ thông Minh Nguyệt nằm ở khu Đông Bắc Giác, từ nhà Phuwin muốn đi đến đó dù là ngồi xe buýt đi chăng nữa cũng phải mất kha khá thời gian.

Tinh mơ mỗi ngày, khi hai vợ chồng nhà họ Tang còn mải mê trong mộng đẹp, cậu con trai độc nhất của họ đã thức dậy, rón rén rời giường, tiến hành mọi sinh hoạt cá nhân của mình trong sự yên tĩnh hết mức có thể.

Mua hai phần cơm ngũ cốc, hai bịch sữa đậu nành, một phần không đường, một phần có đường, cứ thế lỉnh khỉnh các thứ leo lên xe, bên tai sẽ tức thì vang lên một tiếng chào đầu ngày vô cùng hào hứng: "Sớm thế!"

Bên góc trái cửa phía Đông, Pond ngồi ở một băng ghế hai người, vẫy tay về phía cậu. Nắng sớm vàng nhạt chiếu xiên qua cửa kính, phủ một tầng mơ màng trên gương mặt cậu ta, đôi mắt sáng rực nhìn đăm đăm không rời phần điểm tâm trong tay Phuwin.

"Ngoan nào, kêu một tiếng 'anh' thì sẽ cho đằng ấy ăn." Nhìn thấy dáng điệu tươi cười nịnh nọt lấy lòng của Pond, Phuwin dù đã lấy phần nhiều hơn chia cho cậu ta, vẫn không nhịn được mà buông ra một câu trêu chọc.

Xe bắt đầu chạy, được một chốc lại ghé trạm, sau khi rước lên vài vị khách ngái ngủ thì lại chạy tiếp, cứ thế lúc chạy lúc ngừng, đến tận cổng trường mới thôi. Người ngồi bên cạnh sau khi ăn no rồi thì lăn ra ngủ, đầu gà gật gác trên vai Phuwin. Ngồi không cũng buồn, khí trời buổi sớm trong lành càng khiến tâm tình thêm dễ chịu, thế là quay sang chấm điểm bộ dạng khi ngủ của kẻ kế bên. Phía dưới cằm có vài sợi ria con vừa mới nhú, hàng lông mi đen sẫm lúc bình thường bây giờ đã yên ắng khép lại, đổ một cái bóng dài nhàn nhạt trên gương mặt Pond, mái tóc lúc trước bởi nhuộm vàng mà xác xơ bù xù nay qua quá trình tẩy rửa cũng đã trở lại màu đen đơn thuần như trước... Những đuôi tóc cứ đâm vào cổ Phuwin, gây ra cảm giác ngưa ngứa đến là buồn cười.

Phía trước đèn bất ngờ chuyển đỏ, bác tài mạnh tay kéo cần thắng, người trong xe đồng loạt mất thăng bằng ngã nhào về phía trước. Chỉ thấy Pond khẽ cau mày, đôi mắt đang nhắm nghiền đột nhiên mở bừng, ánh nhìn trong sáng đối thẳng vào Phuwin. Một thoáng ấy, có kẻ tim bỗng dưng vô cớ đập mạnh. Đang muốn quay mặt đi, đã nghe Pond dương dương ra vẻ tự đắc. "Đẹp trai ha? Nam thần Minh Nguyệt đệ nhất mỹ nam tử đấy!"

"Ghê quá!" Phuwin thụi ngay cho Pond một cái cùi chỏ, nhờ thế mà đàn áp được công cuộc tự sướng đầu ngày của kẻ kia.

Pond cũng chẳng nổi đoá, chỉ cười "he he" mấy tiếng, rồi quay sang bịch sữa đậu nành trong tay Phuwin, tò mò: "Không đường hả?"

"Ừa."

Nghe thế, nụ cười lập tức sinh ra mấy phần trêu chọc: "À ha, có người vẫn còn sợ say xe?"

Hồi tiểu học, có lần nhà trường tổ chức cho đám nhóc đi chơi xuân. Sáng sớm ngày hôm ấy, Phuwin vì uống quá nhiều sữa bò có vị ngọt gắt mà dọc đường đi cứ nôn lên nôn xuống ở trên xe. Cũng may các bạn nữ khác trong lớp cũng rơi vào tình cảnh tương tự, thậm chí còn nghiêm trọng hơn rất nhiều. Thế là cả đám tụm lại bên cạnh nhau, hợp thành một tập đoàn say xe đến mức trời trăng mây đất gì cũng không biết. Nhờ thế, hình tượng trưởng lớp uy nghiêm của Phuwin chúng ta vẫn còn giữ được. Chỉ có mỗi Pond, bé tuy khoẻ nhưng bé chẳng ngoan, về sau cứ lấy đó làm cớ cười nhạo bạn mãi. Cho đến giờ, tai nạn ngoài ý muốn ấy vẫn còn theo ám ảnh Phuwin, có cho vàng cũng không dám lớn gan ăn đồ ngọt trước khi lên xe nữa.

Kéo tay Phuwin lại gần ma mãnh uống trộm một ngụm, Pond không xấu hổ đã đành, lại còn nheo mắt cười gian bảo: "Mai mua cho mình một phần không đường luôn đi bồ." Cũng không ngờ rằng chỉ vì một câu nói tưởng như ngẫu hứng đó mà mỗi ngày sau đó luôn nhận được một phần điểm tâm nóng sốt từ người nọ.

Nhưng đó cũng là chuyện về sau này mới biết, còn hiện tại, bị động đến vết thương cũ trong lòng, trưởng lớp năm nào chỉ mặt lạnh làm ngơ.

"Ngày mai tự mà đi mua lấy!"

"Nè, nè, chúng ta là anh em với nhau mà..."

------------------------------------------------------------

Trong mười hai lớp mới vào năm nay, lớp của Phuwin và Pond xếp thứ tư, nằm ở phòng đầu tiên ở dãy phòng học trên lầu ba.

Chủ nhiệm lớp là một thầy giáo trạc tuổi trung niên họ Wong, dạy môn ngữ văn, đã có tật nói lắp lại còn nói rất nhiều, bọn học sinh trong lớp phải bàn nhau ngầm đặt cho biệt danh gọi là "Wong Lắp". Wong Lắp rất thích cổ văn, chỉ một bài "Liêm Pha, Lạn Tương Như liệt truyện" mà cứ dạy đi dạy lại đủ một tháng mới thôi. Bọn học sinh ám ảnh đến độ kêu bất kỳ đứa nào mở miệng ra là cũng có thể ê a đọc được: "Liêm Pha giả, triệu chi lương tương dã..."

Cũng bởi thế mà Pond đối với vị giáo viên này bất mãn vô kể: "Tụi bây coi Wong Lắp, người gì đâu vừa cao vừa ốm, hệt như một cây sào trúc. Thử mặc vào nguyên bộ đồ xanh coi, sẽ giống y như là cây tre di động luôn!"

Bốn phía rộ lên tiếng cười hưởng ứng, nhưng Pond vẫn chưa hả được ấm ức trong lòng, phải quay đầu sang hỏi Phuwin mới chịu: "Phuwin, cậu nói coi có đúng không?"

Lúc này, Phuwin đang bắc ghế đứng trên bảng cầm thước kẻ vẽ vời gì đó. Vào học chưa được bao lâu, cậu đã được thầy chọn làm uỷ viên cho hội tuyên truyền của trường, thế cũng tức là nhiệm vụ ra báo bảng hàng tháng cũng thuộc về Phuwin nốt. Dĩ nhiên là cậu không làm một mình. Bên cạnh đó cũng có các bạn khác phụ trách những phần như viết văn vẽ tranh, nhưng khổ nỗi họ đều là con gái cả, thế nên nhiệm vụ vinh quang leo trèo kẻ bảng này ngoài thân con trai duy nhất Là Phuwin ra thì còn ai khác?

Gọi một tiếng, thấy Phuwin chẳng thèm để ý đến mình, Pond đời nào chịu thôi, lại ầm ĩ kêu to hơn nữa: "Bớ~~~Phuuu Wínnnn!"

Phuwin lúc này mới cau mày quay đầu lại: "Nếu cậu rảnh rang như vậy thì đem bài cổ văn khi nãy dịch sang văn hiện đại đi, coi chừng chiều nay Wong Lắp khảo bài gọi ngay cậu cho xem."

"Hơ, dịch thì dịch."

Wong Lắp, ông thầy này nói dữ thì không dữ, còn hiền như cục đất là đằng khác, nhưng có một tuyệt chiêu cực kỳ lợi hại chính là nói, nói dai nói dài nói nhiều vô kể. Lỡ bị gọi lên mà dịch không xong bài học, dám chắc sẽ được nghe một tràng thuyết giáo ca cẩm, ca, ca mãi, cho đến tận hừng đông vẫn còn chưa xong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro