Chương 10
Đề toán cho ra cũng không quá khó. Trong lúc làm bài, Phuwin thỉnh thoảng lại ngẩng lên đưa mắt nhìn ra xung quanh. Mọi người ai nấy cũng đều rất hối hả. Tờ giấy nháp của Tu ở bàn trên chưa gì đã viết kín chữ; Prim ngồi ở bàn phía bên kia, cười nhàn nhã chẳng chút lo lắng; Jun Sữa nhíu chặt đôi mày đen, có vẻ như suy nghĩ rất lung, cô bé này mỗi lần tính toán một việc gì đó, nếu không sơ ý để sót một con số nào đó thì cũng lại ghi thừa ra một chữ số 0...
Còn Pond? Pond thì sao? Cậu ta ngồi ở phía sau, Phuwin không thể nhìn thấy được, chỉ cảm thấy sau lưng mình mọi thứ sao mà yên tĩnh quá. Dù có cố lắng tai nghe đến mấy cũng không dám chắc rằng tiếng bút đang chạy sột soạt trên giấy kia có phải là của Pond hay không?
Không suy nghĩ nhiều thêm nữa, Phuwin vội cúi xuống tập trung vào bài làm của mình, thế nhưng một phần tâm trí dù muốn hay không vẫn cứ để rơi lại phía sau. Cho đến khi đã hoàn tất xong mọi câu hỏi của đề thi, mới có thể thở phào ra nhẹ nhõm, thả lỏng người dựa hẳn vào lưng ghế phía sau.
Ghế ngồi phút chốc rung lên nhè nhẹ. Có người đang dùng chân đá vào chân ghế của Phuwin. Ngoài Pond ngồi sau lưng cậu thì còn có thể là ai?
Trong phút chốc, Phuwin căng thẳng đến mức cả người cứng đờ ra, len lén nhìn lên thì thấy thầy giám thị đang đứng hút thuốc ngoài cửa lớp.
"Phuwin, Phuwin..." Đầu cây bút bi chạm khẽ vào lưng Phuwin. Là Pond đang gọi cậu.
Phuwin cố tìm cách quay người lại.
"Đừng, đừng có quay xuống. Làm xong rồi có phải không?"
Phuwin gật đầu.
"Vầy đi, cứ để bài làm ở trên bàn, còn cậu thì né người qua một bên."
Trước giờ vào thi, Pond đã nhìn cậu mà cười đầy ẩn ý, nói rằng. "Bỏ đi, có một trong top mười ngồi ở trước mặt cũng là tốt lắm rồi."
"Chúng ta là bạn lâu năm của nhau, lát nữa giúp đỡ an hem giùm với nhé."
Nụ cười của Pond cùng với những câu nói đó cứ lặp đi lặp lại, như một đoạn phim chiếu mãi chỉ có một cảnh, còn những dãy số trong bài làm thì giống hệt những con sóng, cứ không ngừng nhân lên, dâng cao. Một lúc nào đó, hai hình ảnh ấy gặp nhau, nhập lại làm một, biến thành một cảnh tượng hỗn loạn, mãnh liệt giằng xé bên trong Phuwin. Phảng phất như là ở trong một giấc mộng, nhưng không còn cách nào cười được như những ngày xưa.
Ghế ngồi càng lúc càng rung dữ hơn. "Winnie, Winnie..." Pond ở sau lưng không ngớt lời thúc giục, "Tránh qua đi, cậu tránh qua một bên, nhanh đi!"
Phuwin vẫn đờ đẫn ngồi đó, bên tai đều là giọng nói của Pond. "Winnie, Winnie..."
Cậu ta không thể nào gọi cậu là Winnie được. Lúc nhỏ còn ghét nhau như chó với mèo, chỉ một tiếng "nè" thôi đã là miễn cưỡng lắm rồi. Sau đó kết thành bạn tốt, đôi lần đến nhà Phuwin chơi, Pond nghe được mẹ Phuwin gọi tên ở nhà của cậu, có lúc còn gọi bằng hai chữ "bé cưng" đầy thương yêu, khiến cho Phuwin sau đó bị Pond đeo theo trêu chọc suốt cả ba ngày liền.
Pond rất ác, khi đó còn bắt Phuwin phải tự mình lựa chọn giữa hai cách gọi "Winnie" và "bé cưng". Cả hai cách Phuwin đều chẳng thích nhưng cuối cùng bất đắc dĩ vẫn phải chọn cái tên đầu. Từ đó về sau, mỗi khi có chuyện muốn kèo nài Phuwin, Pond luôn gọi cậu là "Winnie", dùng một giọng điệu cực kỳ ngọt ngào và dịu dàng gọi cậu như thế. Phuwin mỗi lần nghe thấy đều rất sợ, gai ốc khắp người đều nổi cả lên, sau cùng cũng đành phải nhận lời cậu ta. Bằng không, Pond sẽ gọi như thế, cứ gọi mãi như thế, và Phuwin trước sau gì cũng sẽ run rẩy không thôi, run rẩy đến bất lực. Cứ như thể một khiếm khuyết nào đó tận sâu bên trong đã bị cậu con trai ấy bắt được, lôi ra ngoài, mặc tình cười nhạo. Chỉ là sau này lớn lên rồi, cách xưng hô đó cùng rất nhiều chuyện cũ lúc nhỏ giữa đôi bên cũng đã dần dần phai đi trong trí nhớ...
Điếu thuốc trên môi đã gần tàn nhưng thầy giám thị vẫn còn nán lại đôi chút ở cửa nhàn nhã phủi đi bụi khói ám vào áo quần. Phía sau, càng lúc Pond giục càng gấp, ghế ngồi của Phuwin bị cậu ta lắc mạnh đến mức phát ra tiếng ồn. Trong phòng thi đã bắt đầu có người bị đánh động, ngẩng lên nhìn về phía họ.
"Điểm của cậu, cậu tự làm lấy." Nhân lúc nhổm người đứng dậy kéo ghế dịch lên phía trước một chút, Phuwin nghiêng đầu nói khẽ với Pond.
Câu nói vừa dứt, chân ghế đã bị đá mạnh một cái, Phuwin gắng xoay người nhìn lại, thấy trong đôi mắt giống hệt dì Jittra kia ánh lên một tia nhìn đầy oán hận.
Phuwin còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng thầy giám thị ngay lúc đó đã quay trở vào phòng thi, đi một vòng từ trên xuống dưới, ánh nhìn đầy vẻ dò xét lướt qua khắp nơi.
Phía sau lưng Phuwin cũng dần yên tĩnh trở lại, chỉ nghe thấy tiếng thước nhựa rạch vào mặt bàn gây nên những âm thanh đùng đục. Sau đó là tiếng ngòi viết nặng nề chạy trên giấy.
Tiếng bước chân đều đều của thầy giám thị càng lúc càng đi đến gần, sau khi ngừng lại ở sau lưng Phuwin một chút thì lại tiếp tục đi xuống phía dưới. Phuwin ngồi im, tim đập dồn trong ngực. Một góc bài thi cũng đã bị mồ hôi tay thấm ướt cả rồi.
Phía sau bỗng vang lên một loạt âm thanh khác thường, Phuwin còn chưa kịp trấn tĩnh lại, ai đó đã bất ngờ thò tay qua vai cậu giật lấy bài thi đang cầm trong tay.
Theo bản năng, Phuwin lập tức xoay người theo với tay giật lại, trong lúc vội vàng vô tình va phải hộp bút trên bàn, khiến nó rơi ngay xuống đất, gây nên một tiếng động chói tai. Âm thanh vang cao rõ ràng giữa phòng thi yên tĩnh, khiến cho hết thảy mọi người đều rất nhanh quay đầu nhìn về phía cậu.
"Sao thế?" Thầy giám thị đã đi xa một quãng cũng quay người nhìn lại.
Pond vốn đã cầm được bài thi của Phuwin trong tay, nhưng lúc này có lấy được cũng như không, đành lợi dụng lúc mọi người không để ý đến mình mà kín đáo buông tay. Tờ giấy phiêu phiêu đáp xuống mặt đất.
"Không có việc gì ạ." Phuwin vừa đáp vừa vội vã cúi người nhặt nhạnh các thứ, lúc vừa thẳng người ngồi lên thì Pond đã ghé vào bên tai cậu nhàn nhạt buông ra từng chữ một.
"Diễn hay lắm."
Những giờ thi sau đó, Pond cũng không đả động đến Phuwin thêm lần nào nữa. Vài lần nhân cơ hội thầy giám thị không chú ý đến, Phuwin lén quay xuống xem thử cậu ta. Chỉ thấy Pond nằm hẳn ra bàn, bài thi kê bên dưới cánh tay ngoại trừ vài dòng nguệch ngoạc cho có, tất cả phần còn lại đều là giấy trắng bỏ trống.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro