Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 81:

Trong thời kỳ đầu mang thai Đinh Trình Hâm nôn  nghén rất nghiêm trọng.Có đôi khi đột nhiên muốn nôn, nhưng đều là nôn khan nửa ngày không hề nôn ra cái gì.Đứng ngồi không yên, cả người đều không thoải mái.

Sau đó phải đến bệnh viện kiểm tra kĩ càng một lần nữa, điều chỉnh chế độ ăn uống, cuối cùng cũng đỡ một chút.

"Rốt cuộc là con trai hay con gái?" Mã Tinh Di ngồi bên cạnh Đinh Trình Hâm, vẻ mặt tò mò.

Đinh Trình Hâm sờ lên bụng vẫn còn bằng phẳng của mình: "Không biết."

"Bệnh viện không nói cho sao? Hai người không muốn biết hả."

Đinh Trình Hâm: "Con trai hay con gái đều được."

Mã Tinh Di: "Em nói con gái là tốt nhất, anh xem nhà chúng ta một lần sinh ra tận hai đứa con trai, có con gái mới thú vị."

Tống Á Hiên và Mã Tinh Di không hợp nhau, luôn thích oán giận cậu ấy, vì thế khi nghe thấy vậy lập tức nói: "Thú vị cái gì, hai đứa con trai của chúng tôi không thú vị sao."

"Tôi không có nói như vậy, tôi chỉ thích con gái thôi."

Tống Á Hiên: "Thích con gái thì cậu tự đi mà sinh một đứa, cậu không phải có bạn gái đó sao."

Mã Tinh Di trừng mắt nhìn cậu ấy một cái: "Nói bừa, tôi có bạn gái bao giờ."

"Không phải dì Từ nói cậu đi xem mắt à, đối phương lại là đại tiểu thư có tiền có thế lực."

"Đó chỉ là đi xem mắt mà thôi! Không thành!"

"Không thành công hả?" Tống Á Hiên lắc đầu: "Thật đáng tiếc, chẳng qua Mã Tinh Di này, chắc do cậu không có bao nhiêu mị lực á, nên chỉ có thể đi xem mắt mới có bạn gái."

"Nói láo! Nữ sinh theo đuổi tôi có cả một đám lớn đó có biết không, tôi đây không phải bị gia đình làm phiền cho nên mới đi à, tôi cảnh cáo cậu nhá đừng có nói hươu nói vượn........"

"Cảnh cáo ai?" Đúng lúc này, có hai người đàn ông đi vào phòng khách, chiều cao không sai biệt lắm, biểu tình cũng không khác biệt, mà ngay cả ánh mắt nhìn Mã Tinh Di cũng không khác là mấy.

Mã Tinh Di nhìn thấy người đến sau, nhất thời ủ rũ.

Sợ Mã Gia Kỳ, từ nhỏ đã sợ, mà Lưu Diệu Văn, khi còn bé cậu không thích anh ta, bởi vì cậu nghĩ anh ta là người ngoài, nhưng bây giờ Lưu Diệu Văn là người nắm giữ mạch máu kinh tế của công ty, là cấp dưới, cậu không thể đắc tội với anh ta. 

"Không có ai hết....."

Mã Gia Kỳ đi tới trước mặt Đinh Trình Hâm, liếc Mã Tinh Di một cái: "Nói chuyện phải lễ phép một chút."

Mã Tinh Di cúi mặt: "Vâng."

Mã Gia Kỳ cũng lười nói lý với Mã Tinh Di, vươn tay kéo Đinh Trình Hâm: "Hôm nay không thoải mái sao?"

Đinh Trình Hâm: "Không sao ạ."

"Cái gì mà không sao, buổi trưa ăn cơm còn nôn ra." Tống Á Hiên lo lắng nhìn Đinh Trình Hâm một cái: "Ăn cơm cũng không được nhiều."

Mã Gia Kỳ nhíu mày, bất mãn mà nhìn Đinh Trình Hâm một cái: "Dám không nói thật."

Đinh Trình Hâm lôi kéo tay anh, lắc nhẹ: "Nhưng so với lúc trước thì tốt hơn nhiều mà."

"Em....."

"Nhân tiện, em muốn ăn ô mai, anh mua chưa?" Đinh Trình Hâm thấy anh bắt đầu muốn nói, vội chuyển đề tài.

Mã Gia Kỳ liếc cậu một cái, đem túi mới vừa rồi vào cổng mang theo đưa qua: "Đừng ăn nhiều quá, lát nữa còn phải ăn cơm."

"Vâng ạ!"

Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm về phòng nghỉ ngơi, Tống Á Hiên tuỳ ý dựa vào trên ghế sô pha, một bên vừa thưởng thức cặp vợ chồng kia một bên ngưỡng mộ nói: "Anh trai anh đối với Đinh ca thật tốt, ô mai này sao lại hot thế, cửa hàng kia rất xa, đi xe cũng phải mất hai giờ đồng hồ đó."

Lưu Diệu Văn ừ một tiếng: "Về phòng thôi, mà hai đứa nhỏ đâu rồi?"

Tống Á Hiên đi theo anh lên lầu: "Này, tại sao trước kia anh không mua ô mai cho em, lúc em mang thai cũng không được đãi ngộ như thế."

Lưu Diệu Văn dừng bước, quay đầu lại nhìn cậu ánh mắt sâu thẳm: "Em không ăn chua như vậy được đâu."

"Đúng không?"

"Cứ nửa đêm là đều muốn ăn bánh bao hấp ở phía nam thành phố, quên rồi à?"

Tống Á Hiên chớp chớp mắt, nhớ lại đúng là có chuyện như vậy, lúc cậu mang thai Lưu Diệu Văn không ít lần bị cậu dày vò.

Tống Á Hiên xấu hổ mà cười cười: "Em mang thai nên ngốc sáu năm, ha ha." 

Lưu Diệu Văn hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đi lên: "Con sói mắt trắng.*"

* Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn....!Người Đông Bắc khi nói đến Bạch nhãn lang là ý chỉ loại người lúc bình thường thì có vẻ hiền lành dễ bảo như chó, lúc không ngờ đến mới lộ ra bản chất hung tàn của sói.

Tống Á Hiên vội vã theo sau: "Em không phải là sói mắt trắng."

"Em không phải là sói mắt trắng thì là cái gì."

Tống Á Hiên đưa tay sờ soạng mông anh: "Em là sắc lang nha, quào uuu!"

Lưu Diệu Văn: "......"

                          ______________

Bụng của Đinh Trình Hâm ngày càng to hơn, đến tháng thứ tám, Mã Gia Kỳ trực tiếp nghỉ phép ở nhà với cậu.Mỗi buổi chiều tối, Mã Gia Kỳ sẽ cùng Đinh Trình Hâm đi ra ngoài tản bộ, có đôi khi là ở trong đại viện, có đôi khi sẽ lái xe đến một chỗ hơi xa.

Hôm nay sau khi cơm nước xong, Đinh Trình Hâm đột nhiên nói: "Chúng ta đi đến trường học đi?"

Mã Gia Kỳ: "Trường học? Trường đại học của em sao?"

"Tất nhiên là không phải, là trường sơ trung mà chúng ta đã học.Em nhớ ở bên ngoài trường học có một con phố, ở đó có rất nhiều đồ ăn ngon."

Mã Gia Kỳ cười cười nhéo khuôn mặt cậu: "Em không thể ăn những thứ đó."

"Nhưng bây giờ em muốn đi xem." Đinh Trình Hâm kéo chặt tay Mã Gia Kỳ: "Đi mà đi mà, dù sao cũng không xa, đi dạo một chút thôi."

Mã Gia Kỳ không còn cách nào nhìn cậu: "Được rồi, đều nghe em."

Quả thật trường học cách đại viện không xa, chỉ mất mười mấy phút lái xe đã tới.Mã Gia Kỳ bảo tài xế đỗ xe ở trên đường, anh nắm tay Đinh Trình Hâm đi bộ vào trong.Đã nhiều năm trôi qua, con đường này đã thay đổi rất nhiều nhưng khiến người ta vui sướng chính là nhiều cửa hàng vẫn đứng vững như cũ.

"Anh xem quán trà sữa kia kìa, ngày trước em cùng Hạ nhi còn có Tống Văn Gia thường hay đến đó, trà sữa ở đó uống rất ngon."

"Thật à."

"Đúng vậy, khi đó anh đã tốt nghiệp, vậy nên mới không thể đến uống." Đinh Trình Hâm nói xong liền có chút thèm: "Ồ, anh có muốn nếm thử không?"

Mã Gia Kỳ mỉm cười nhẹ : "Là muốn cho anh nếm thử hay là bản thân muốn uống."

"Em không muốn uống đâu."

Mã Gia Kỳ ờ một tiếng: "Anh không có hứng thú với đồ uống đó, mà em cũng không muốn uống vậy chúng ta cũng không mua nữa."

"Ơ ơ, mua đi mua đi." Đinh Trình Hâm giữ chặt ống tay áo của anh: "Anh còn chưa nếm thử làm sao lại biết không có hứng thú."

Đinh Trình Hâm thật sự kéo Mã Gia Kỳ đi vào tiệm trà sữa: "Xin chào, một ly Macchiato nhiệt độ bình thường năm phần ngọt, thêm trân châu."

Mã Gia Kỳ: "Nói trôi chảy như vậy, chắc dự tính lâu lắm rồi."

Đinh Trình Hâm không nhận: "Đây là vì em muốn để anh nếm thử hương vị lúc trước em thích nhất."

"Tốt nhất là như vậy."

Rất nhanh trà sữa đã được làm xong, Mã Gia Kỳ tay trái cầm trà sữa, tay phải nắm tay cậu.Anh nhìn đồ uống trong tay, cau mày uống một ngụm.

"Ngọt." 

Đinh Trình Hâm chăm chú mà nhìn anh: "Mới chỉ năm phần ngọt thôi mà."

Mã Gia Kỳ: "Vẫn rất ngọt."

Đinh Trình Hâm: "A....Không ngon hả?"

Mã Gia Kỳ nhìn cậu một cái: "Nói không chừng đã nhiều năm trôi qua, không còn giống như trước nữa." 

Đinh Trình Hâm vội vàng nói: "Không thể nào? Quán vẫn vậy mà!"

Bên miệng Mã Gia Kỳ ẩn chứa ý cười, đưa trà sữa cho cậu: "Thử một ngụm không?"

"Có!"

Đinh Trình Hâm ngậm ống hút, cẩn thận hút một ngụm, trà sữa thơm ngon cộng với ba bốn viên trân châu , một ngụm trôi xuống, lỗ chân lông cả người đều được mở ra.

Mã Gia Kỳ nhìn Đinh Trình Hâm giống như người được ăn món ngon, bất đắc dĩ mà lắc đầu: "Uống ngon như vậy à?"

"Rất ngon!" Đinh Trình Hâm rung động cực kỳ: "Em cảm thấy hương vị vẫn không thay đổi dù chỉ một chút, ngon cực kỳ."

Mã Gia Kỳ: "Vậy có muốn uống một ngụm nữa không?"

Đinh Trình Hâm che miệng lắc lắc đầu: "Dì Từ nói, trà với đường không thể ăn lung tung, dù sao em uống một ngụm là được rồi."

Mã Gia Kỳ xoa xoa đầu cậu vươn tay đỡ lấy cánh tay cậu: "Nhẫn nhịn thêm chút nữa, chờ đến khi con ra đời, em muốn ăn như thế nào đều được." 

"Vậy cũng không được, sinh con ra rồi em phải kiểm soát cân nặng."

"Phải bồi bổ thân thể, không cần phải quan tâm chuyện này."

" Hiên nhi nói, chồng là loại sinh vật ngoài miệng nói một đường trong lòng nghĩ một nẻo." Đinh Trình Hâm nghiêm túc nói: "Vợ béo, anh ta nhất định sẽ nói không sao, rất đáng yêu, nhưng đảo mắt anh ta lập tức nhìn chằm chằm mỹ nhân ở trên đường."

Mã Gia Kỳ dừng bước, mặt mày đen sì mà nhìn Đinh Trình Hâm: "Em đừng nghe mấy lời này của cậu ấy."

Đinh Trình Hâm nhỏ giọng nói: "Nhưng mà em cảm thấy có lý mà."

Mã Gia Kỳ: "....."

Đinh Trình Hâm: "Chẳng lẽ không phải sao?" 

Mã Gia Kỳ hít sâu một hơi: "Em nghĩ anh là ai?"

"Em cảm thấy......." Đinh Trình Hâm nhìn Mã Gia Kỳ chợt thấy ánh mắt nguy hiểm, trong lòng có linh cảm xấu, vì vậy nhanh chóng đổi hướng: "Em cảm thấy mọi việc có đều có ngoài ý muốn, tất nhiên anh không phải!"

Mã Gia Kỳ: "Coi như em biết thức thời."

Hai người đi dạo đến cửa trường học, lúc này là giờ tan học, rất nhiều học sinh ra về.

Đinh Trình Hâm đứng ở cửa trường học, liếc mắt nhìn lại, phát hiện ra trường học có chút thay đổi.

Khu dạy học được tân trang lại, trồng được nhiều cây xanh, cổng trường cũng huy hoàng hơn. Nhưng điều duy nhất không thay đổi chính là hơi thở của thanh xuân, chỉ cần bạn đứng ở đây, đều có thể phảng phất nhìn thấy suy nghĩ và khát vọng trong những năm tháng đi qua khi bản thân còn mặc đồng phục.

"Này cậu chờ một chút đã." Ở bên cạnh một đôi thiếu niên đi qua, chàng trai nhỏ đuổi theo phía sau nam sinh đi trước, có chút vội vã kéo áo khoác đồng phục của cậu. 

Đinh Trình Hâm quay đầu lại nhìn, vừa lúc thấy nam sinh bị chàng trai nhỏ tóm được, cau mày nhìn chằm chằm chàng trai: "Cậu làm gì vậy?"

Chàng trai: "Thiến Thiến nhắn tin cho cậu vì sao cậu không trả lời lại, lúc trước là tớ giới thiệu cậu cho cậu ấy làm quen, cậu như vậy là khiến cho tớ bị mất mặt."

"Cậu ấy nhắn cái gì thì tớ phải trả lời lại cậu ấy sao?"

"Đều là bạn bè, đương nhiên......."

"Vậy được, cậu ấy nói cậu ấy thích tớ muốn làm bạn gái của tớ, cậu nói xem tớ phải trả lời cậu ấy như thế nào?"

Chàng trai kia sửng sốt một chút.

Từ góc độ này của Đinh Trình Hâm, vừa lúc có thể nhìn thấy vẻ mặt của cậu chàng không biết phải làm sao.

"Tớ...."

"Cậu nói đi."

"Tớ không biết!"

Cậu nam sinh hừ lạnh một tiếng: "Cái này mà cũng không biết, cậu nói xem cậu ngốc hay là không thông minh vậy?"

"Được rồi cậu làm sao mà mắng người rồi." 

"Lười nói với cậu."

Cậu nam sinh buồn bực, quay đầu bỏ đi.

chàng trai đó đứng tại chỗ một lúc lâu, dường như có chút khó xử, nhưng lại nhìn bóng dáng đã đi xa ở phía trước rốt cuộc liền nhấc chân chạy theo. 

Đinh Trình Hâm nhìn cảnh tượng này đến thích thú, Mã Gia Kỳ vươn tay kéo cậu: "Còn nhìn gì nữa, đi thôi." 

Đinh Trình Hâm không nhúc nhích: "Hai người đó nhất định là rất thích nhau."

"Cái gì?"

"Hai đứa trẻ vừa rồi, bọn họ nhất định là thích nhau." Đinh Trình Hâm cười nói: "Còn mai mối cho người khác, anh nhìn cậu nam sinh kia tức giận kìa, chàng trai nhỏ này quả nhiên có chút ngốc nha."

Mã Gia Kỳ liếc cậu một cái: "Có ngốc cũng không ngốc bằng em."

Đinh Trình Hâm: ".....Đâu có chuyện liên quan đến em."

Mã Gia Kỳ trầm ngâm nói: "Chàng trai đó là vì không biết những cô gái khác cũng thích nam sinh kia cho nên mới mai mối, nhưng còn người nào đó, biết rõ có mấy người đối với vị hôn phu của mình không an phận còn nhiệt tình thay mấy người ta đưa thư tình, em nói đi, là ai mới ngốc?"

Đinh Trình Hâm sửng sốt, bỗng nhiên nhớ tới thật lâu trước kia cậu vẫn còn là một học sinh của trường này đã làm một chuyện ngu ngốc....Lúc đó, cậu làm công việc chuyển phát nhanh cho các nam, nữ sinh toàn trường, đem thư tình của bọn họ đưa cho Mã Gia Kỳ.

Đinh Trình Hâm biến sắc: "Lúc.... lúc đó em không biết gì cả!"

Mã Gia Kỳ: "À....Không biết."

"Tất nhiên là không biết rồi, nếu bây giờ để cho em trở lại vậy sẽ....."

"Em sẽ như thế nào?"

Đinh Trình Hâm phồng má, tức giận nói: "Em sẽ nói cho mọi người biết anh là của em, bọn họ một ngày có viết tám trăm lá thư cũng vô dụng."

Mã Gia Kỳ bật cười, nhéo nhéo khuôn mặt cậu: "Ngốc quá." 

Mọi thứ trên thế giới này, đều có nhân quả.

Nếu trở về quá khứ, cậu vẫn như cũ sẽ không làm gì. 

Bởi vì anh biết, sự kết hợp từ mọi khía cạnh trong sự trưởng thành cậu mới có thể có được cậu của bây giờ, bất kể cậu đã thay đổi như thế nào.Anh tin rằng, bánh xe của vận mệnh thuỷ chung sẽ đưa bọn họ thắt chặt cùng một chỗ.

HOÀN CHÍNH VĂN..

[Tg ver: Còn 3 phần ngoại truyện nữa, tối chủ nhật sẽ up cho mn 🥰]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro