Chương 6:
Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, mới sáng sớm Đinh Trình Hâm đã rời giường, hiện tại cậu đang ngồi ở bàn ăn mà ăn sáng.
"Đinh nhi à, hôm nay là ngày đầu tiên con đến trường, đi chung một xe với Gia Kỳ đi, để thằng bé đưa con đến lớp." Bà Lưu Ngọc Mai, mẹ của Mã Gia Kỳ ngồi đối diện cậu, dịu dàng lên tiếng.
"Chú Mạc nói, sẽ đưa con đến trường ạ." Đinh Trình Hâm trả lời bà.
"Lão Mạc nào có quen trường bằng Gia Kỳ, thằng bé đã học ở trường đó sáu năm, để nó đưa con đi tốt hơn chứ."
Trường học mà cậu học là trường số một số hai ở thành phố này, học sinh trong trường đa số đều có bối cảnh. Vì sao bà Lưu Ngọc Mai lại nói sáu năm, bởi vì ngôi trường này là trường kết hợp cấp hai và cấp ba luôn, chỉ là khu cấp hai và cấp ba phân biệt nằm ở phía nam và phía bắc, giữa hai khu nối liền một cây cầu đá.
Đinh Trình Hâm không dám từ chối lời của bà, vì thế chỉ có thể nhỏ giọng đồng ý.
"Vậy lát nữa con đi chung với thằng bé, hiện tại còn sớm, đừng vội." Bà Lưu Ngọc Mai nói.
Đinh Trình Hâm gật đầu, tiếp tục bữa sáng của mình.
Sau khi ăn sáng xong, cậu ngồi trong phòng khách đợi một lúc, thời gian trôi qua từng tí từng tí một, vẫn chưa thấy bóng dáng Mã Gia Kỳ xuống lầu. Hôm nay là ngày đầu tiên Đinh Trình Hâm đi học, cậu không muốn đến lớp trễ, nhưng lại không tiện lên gọi anh.Đúng lúc này, dì Từ vừa dọn bàn ăn vừa lên tiếng: "Ấy, sao Gia Kỳ còn chưa xuống nữa.Đinh nhi à, con lên lầu kêu thằng bé đi, đứa nhỏ này lại ngủ nướng rồi."
Đinh Trình Hâm hơi trợn mắt lên, lắp bắp nói: "Con....con ạ?"
"Không sao đâu, bình thường dì cũng hay gọi nó dậy, thằng bé này ấy, cứ nhân lúc ông cụ không ở nhà là lại ngủ nướng." Dì Từ cười cười, trả lời cậu.
Đinh Trình Hâm cứng người đứng dậy, vẻ mặt khó tin hỏi: "Con, con có thể lên lầu ạ?"
"Con đi kêu giúp dì đi, dì đi rửa chén đã." Nói rồi dì Từ ôm chén đĩa đi vào phòng bếp.
Đinh Trình Hâm im lặng, nhìn thoáng lên lầu: ".....Dạ."
Một phút sau, Đinh Trình Hâm đứng trước cửa phòng của Mã Gia Kỳ, cậu khẽ gõ cửa, nhưng bên trong lại không có tiếng trả lời.Vì vậy cậu căng mặt ra, cẩn thận ấn mở chốt cửa đi vào.
Cậu đẩy cánh cửa ra một chút, nhìn qua khẽ hở, một căn phòng rộng rãi hiện ra trong mắt cậu, chỉ là màn cửa kéo kín mít, một chút ánh sáng cũng không thể lọt vào được, vậy nên cậu không nhìn rõ căn phòng được.
"Mã...." Đinh Trình Hâm vừa mở miệng lại im bặt, mím môi lại, nhớ lại việc hôm qua anh bảo cậu gọi anh, vì vậy cậu sửa lời, nhỏ giọng gọi: "Gia Kỳ ca."
Căn phòng im lặng, không ai đáp lại cậu.
"Dậy, dậy đi ạ."
Vẫn không ai đáp lại cậu, Đinh Trình Hâm nhìn thoáng qua chỗ phồng lên trên giường, nhấc chân bước lại đó.
"Anh ơi....Phải đi học ạ."
Soạt....
Người trên giường đột nhiên lật mình, Đinh Trình Hâm thấy vậy hoảng sợ, cho rằng anh đã tỉnh rồi. Nhưng đợi một lúc sau mới phát hiện, người này còn đang nhắm mắt, vốn không hề tỉnh lại. Máy lạnh trong phòng để nhiệt độ rất thấp, nhưng lúc này giữa trán Đinh Trình Hâm lại toát mồ hôi, cậu chậm rãi bước tới, duỗi tay kéo chăn của anh: "Rời giường đi ạ."
"Ừm?" Cuối cùng anh cũng có phản ứng, nhưng có lẽ còn chưa tỉnh hẳn, nên âm thanh của Mã Gia Kỳ rất trầm, còn hơi khàn khàn nữa.
Đinh Trình Hâm lập tức đỏ mặt, quay người lại muốn chạy đi, nhưng nhớ lại việc phải đến trường nên cắn răng đứng lại: "Anh còn không dậy, là, là trễ học mất."
Tâm trạng của Mã Gia Kỳ lúc bị người khác đánh thức vốn rất tệ, cho nên lúc anh mở mắt ra ánh mắt lóe lên tia tức giận. Thế nên hình ảnh đầu tiên lọt vào mắt anh, là cậu bé con đứng ở đầu giường anh, khúm núm sợ hãi.
"..."
"..."
"Sao em lại ở trong đây?" Vì mới vừa tỉnh ngủ, nên ánh mắt của Mã Gia Kỳ vẫn còn hơi mơ màng.
Đinh Trình Hâm vội trả lời anh: "Dì Từ bảo em lên gọi anh, gọi anh dậy đi học."
"Ừm." Mã Gia Kỳ cau mày lại, nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức để bên cạnh.
"Anh, dậy chưa ạ?"
Vẻ mặt của Mã Gia Kỳ vẫn tệ như cũ, chỉ là anh vẫn xốc chăn ngồi dậy.
"A!"Đinh Trình Hâm khẽ kêu một tiếng rồi quay người đi, Mã Gia Kỳ bị cậu dọa sợ, lúc sau mới nhớ lại thân trên của anh đang không mặc áo. Bị cậu ảnh hưởng, Mã Gia Kỳ khẽ ho một tiếng: "Em ra ngoài trước đi, tôi dậy rồi."
Đinh Trình Hâm không trả lời, mau chóng chạy về phía cửa, lúc sắp đóng cửa lại thì khẽ nói: "Anh ơi, em chờ anh, ở dưới lầu nhé."
Động tác mặc quần áo của anh hơi khựng lại.
Anh ơi.
Nghe lời anh đó chứ, bảo một lần là nhớ kỹ. Chỉ là, chờ anh làm gì chứ? Còn nữa, đều là con trai, sao lúc nãy hai người phải thẹn thùng thế làm gì nhỉ?.
...............
Đinh Trình Hâm hoảng hốt chạy ra khỏi phòng, đứng tựa vào cầu thang, ban nãy....cậu nhìn thấy cái gì vậy nha.
Cậu ôm hai má của mình lại để nhiệt độ trên mặt giảm bớt đi, nhưng vừa làm thế, trong đầu cậu lại hiện lên hình ảnh vừa rồi: thân hình săn chắc như ngọc tạc trong căn phòng mờ tối.....Tại sao anh đi ngủ mà không mặc áo chứ.Đinh Trình Hâm thở dài, cảm thấy ngượng quá đi mất.
"Đinh nhi à, Gia Kỳ có dậy không?" Ngay lúc này, dì Từ lên tiếng hỏi cậu.
Đinh Trình Hâm hoàn hồn lại, nói: "Dậy, dậy rồi ạ!"
"Vậy con bảo thằng bé nhanh xuống ăn cơm rồi tới trường nhé."
"Vâng ạ."
Mã Gia Kỳ xuống lầu thì thấy Đinh Trình Hâm đang ngồi ngay ngắn trên sô pha, lúc đi ngang qua cậu anh thuận miệng hỏi: "Chưa đi nữa à?"
"Tiểu Đinh còn chưa quen trường.Gia Kỳ, mẹ thấy con đi với em nó thì tốt hơn." Trình Hâm chưa kịp trả lời anh thì bà Lưu Ngọc Mai từ thư phòng bước ra nói trước.
Mã Gia Kỳ hơi khựng lại, xong cũng không trả lời bà mà đi nhanh vào phòng bếp ăn bữa sáng của mình.Lưu Ngọc Mai hơi gượng gạo đứng im tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Mã Gia Kỳ.
Đinh Trình Hâm không hiểu vì sao Lưu Ngọc Mai lại gượng gạo như vậy, chỉ cảm thấy chắc chắn là Mã Gia Kỳ không muốn đến trường cùng cậu, nên mới không trả lời dì ấy.
Đinh Trình Hâm là một cậu bé nhát gan hướng nội, không giỏi giao tiếp lại còn nhạy cảm, cậu không nói gì không có nghĩa là cậu sẽ không suy nghĩ.Sự im lặng của Mã Gia Kỳ lúc này quả thật là một đả kích với cậu. Ấn tượng tốt về anh mới nhen nhóm lên hôm qua hiện tại đã bay sạch.
"Dì ơi! Con, con muốn đến trường. Chú Mạc đâu rồi ạ?" Đinh Trình Hâm không nghĩ miễn cưỡng Mã Gia Kỳ, vì vậy rụt rè quay sang hỏi Lưu Ngọc Mai.
Lưu Ngọc Mai cũng lúng túng trả lời cậu: "Vậy...Để dì đi gọi lão Mạc."
"Dạ."
"Cũng không để tôi ăn cơm xong nữa à?" Mắt thấy Lưu Ngọc Mai muốn đi ra ngoài, Mã Gia Kỳ bèn lên tiếng.
Lưu Ngọc Mai dừng lại, Đinh Trình Hâm nghi hoặc quay đầu nhìn anh.
Mã Gia Kỳ liếc cậu, không lạnh không nhạt nói: "Không phải bảo chờ tôi dưới lầu rồi cùng đến trường sao, giờ em phải đi trước à?"
"Không phải, anh, anh...." Đinh Trình Hâm nghe thế hơi bất ngờ.
"Vậy còn đi gọi lão Mạc làm gì." Mã Gia Kỳ nói xong tiếp tục ăn sáng, ngay sau đó lại dùng giọng nửa dặn dò nửa ra lệnh nói: "Chuẩn bị cặp sách, ba phút sau xuất phát."
Chỉ một câu nói của anh thôi đã lập tức xua tan đi hết sự khó chịu nãy giờ trong lòng cậu , cậu thầm vui vẻ trong lòng, khóe miệng khẽ giương lên: "Ừm!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro