Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3:

Mã Trí Minh sau đó mang cho hai mẹ con họ rất nhiều đồ, đặc biệt là Đinh Trình Hâm, ông ấy còn dặn dò lão Mạc mua rất nhiều quần áo mới cho cậu.

Chỉ là mấy ngày này, cậu vẫn chưa gặp lại Mã Gia Kỳ lần nào, cậu nghe lão Mạc nói là anh đã đến trường học rồi. Vì thế, Đinh Trình Hâm mỗi ngày chỉ ngồi trong sân nhỏ, ngẩn người nhìn biệt thự xa hoa kia.Cậu rất cô đơn, nhưng mà, ở đâu cậu cũng cô đơn hết. Mẹ của Đinh Trình Hâm  có bệnh trong người nên luôn nằm trên giường. Lúc trước, khi ở nhà Đinh Trình Hâm cũng không có bạn, khi đến trường cũng chẳng có ai chơi cùng cậu. Thế nên lúc này, dù có cảm thấy chán, cậu cũng đã quen.

Hôm nay, Đinh Trình Hâm lén lấy máy chụp ảnh giấu trong hành lý, mang ra sân nhỏ ngồi nghịch. Chiếc máy ảnh này là chiếc mà bố cậu thích nhất, cũng là món đồ duy nhất bố để lại cho cậu. Nhưng Yên Lương rất ghét máy chụp ảnh, cho nên lúc trước cậu không lấy ra lần nào. Chỉ khi nào nhớ bố, Đinh Trình Hâm mới lén lấy ra ngắm nhìn.

"Nè, mấy cậu xem, chính là thằng nhóc đó, người mà Hạo Tường ca bảo sẽ làm vợ của Gia Kỳ ca á." Trước nhà bỗng nhiên có tiếng con trai vang lên, nghe có vẻ hơi non nớt.

Đinh Trình Hâm ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào trong sân nhỏ đã có thêm mấy đứa trẻ trạc tuổi cậu đứng đó.

"..."

"Vợ cái gì chứ, nói bậy bạ, thằng nhóc này kém xa chị Yến Chi cơ mà." Một cô bé xinh đẹp mặc váy hồng, đứng trong đám khinh thường nói, cô bé bước đến trước mặt Đinh Trình Hâm : "Này, cậu đứng lên coi."

"Các cậu là ai?"

"Tôi là Tiết Linh Linh." Cô bé kia trạc tuổi cậu, khoảng tầm mười ba mười bốn tuổi, nhưng lại cao hơn Đinh Trình Hâm nửa cái đầu : "Cậu đứng lên tôi coi coi."

Đinh Trình Hâm không quen tiếp xúc với nhiều người như vậy, cậu im lặng đứng dậy, quay người đi vào nhà.

"Cậu không được đi!" Tiết Linh Linh lập tức chặn cậu lại, sau đó nhìn từ trên cao xuống dưới đánh giá Đinh Trình Hâm : "Này nhé, tôi chỉ nói một lần thôi, cậu chẳng thể làm vợ Gia Kỳ ca được đâu, Gia Kỳ ca đã có chị Yến Chi rồi, cậu không được ở đây nữa."

"..."

Tiết Linh Linh trợn mắt, cô bé tràn đầy tinh thần. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ lặng im không nói tiếng nào của Đinh Trình Hâm, cô bé tức khắc cảm thấy như bị tạt cả chậu nước lạnh vào người.

Đinh Trình Hâm im lặng, vài giây sau cậu định vòng qua người Tiết Linh Linh lần nữa để đi vào nhà, nhưng Tiết Linh Linh nào chịu để cậu đi, vì thế cô nhóc nhanh tay giật lấy máy chụp ảnh cậu đang ôm trong lòng.

Đồ trong lòng không còn, Đinh Trình Hâm ngạc nhiên quay đầu nhìn cô bé: "Trả cái đó lại, cho tôi."

Tiết Linh Linh thấy cậu cuối cùng cũng chịu nói chuyện, đắc ý nói: "Không trả, trừ khi cậu dọn đi đi."

"Tôi, không dọn đi."

"Cậu không dọn thì tôi sẽ không trả cho cậu đâu!"

"Cậu, cậu trả lại, cho tôi."

Tiết Linh Linh lùi lại bên cạnh đồng bọn đang xem trò vui, vênh váo nói: "Chỗ của tụi này không chứa loại nhà quê như cậu, cậu dọn đi đi, dọn đi rồi thì tôi sẽ trả đồ cho cậu."

"Cậu, cậu!" Đinh Trình Hâm tức đến đỏ mặt, nhưng cậu không nói được gì, chỉ có thể bước lên giành lại đồ.

Cậu rất sợ sẽ xảy ra mâu thuẫn với người khác, nhưng đó là món đồ kỷ niệm duy nhất mà bố để lại cho cậu, thế nên dù thế nào đi nữa, cậu cũng không thể để nó bị người khác lấy mất.Nhưng Tiết Linh Linh dù sao cũng cao hơn cậu nửa cái đầu, Đinh Trình Hâm lại vừa thấp vừa bé, sao cậu có thể chạm được đến món đồ cô nhóc đang cầm trên tay cơ chứ.

Đinh Trình Hâm gấp đến độ sắp khóc, nhìn chiếc máy ảnh mình trân quý bị Tiết Linh Linh đưa đi đưa lại trên không trung, cậu hạ quyết tâm, đột nhiên lao thật mạnh vào người Tiết Linh Linh, đẩy ngã cô nhóc xuống đất. Đám nhóc kia cũng bị dọa một trận, có đứa còn hét lên. Nhưng mấy thằng nhóc cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, chạy đến hất mạnh Đinh Trình Hâm ra, cậu bị hất ngã mạnh xuống nền đất. Cũng không biết đứa nào bắt đầu, tụi nhóc như được tiêm máu gà, lập tức tay đấm chân đá liên tục vào người cậu.

Trong cơn hỗn loạn, Đinh Trình Hâm chỉ có thể ôm đầu cuộn tròn người lại.

"Các cậu dừng lại đi, đừng đánh cậu ta nữa." Có đứa nhóc đứng nhìn sợ sảy ra chuyện, lên tiếng can ngăn.

"Bỏ đi các cậu, tớ không sao." Tiết Linh Linh được đỡ dậy cũng lên tiếng, chủ yếu là vì cô nàng sợ làm to chuyện mà để người lớn biết thì hỏng.

Hóa ra, mấy đứa nhóc từ lâu đều đã nghe người lớn nói qua về mối hôn ước của nhà họ Mã và ông nội Đinh.

Nay cuối cùng người trong cuộc đã đến đây, vậy mà lại là một thằng nhóc xấu xí. Mặc dù bây giờ việc kết hôn đồng giới cũng không khác biệt với kết hôn khác giới là bao nhiêu, nhưng từ nhỏ đến giờ đám trẻ này luôn mặc định Gia Kỳ ca và chị Yến Chi là một đôi, thêm việc mọi người cứ truyền tai nhau, nói đùa rằng "vị hôn thê nhỏ" của Mã Gia Kỳ đã đến rồi. Thế nên hôm nay mấy đứa nhóc này mới tìm đến đây gây rối.

"Kệ nó đi, chúng ta đi thôi" Tiết Linh Linh kéo mấy đứa kia đi.

Đi được vài bước, cô nhóc đột nhiên quay đầu lại nói với Đinh Trình Hâm vẫn nằm trên mặt đất: "Này, Đinh Trình Hâm đúng không, khi nào cậu dọn đi thì nhớ nói cho tôi biết, tôi sẽ trả cái món đồ nát này lại cho cậu."

Lũ nhóc đó càng đi càng xa, vài tiếng nói chuyện của bọn chúng còn vọng lại.

"Nè, hình như tớ thấy thằng đó khóc đó. Các cậu đánh nó mạnh lắm đấy à?"

"Khóc thì khóc, sợ gì."

"Ấy...!Nếu lỡ bị anh tớ biết thì sao? "

"Mã Tinh Di, cậu có thôi đi không? Có muốn chị Yến Chi ôn bài tập cho cậu nữa không hả?"

"Muốn chứ!"

"Ừ, thế không phải ổn rồi sao. Cậu không biết mọi người đều nói Gia Kỳ ca cũng chẳng thích gì cậu ta à? Anh ấy chỉ làm theo lời ông Mã thôi. Còn mong anh ấy chống lưng cho, có ngốc không thế?"

..................

Đinh Trình Hâm chống cánh tay bò dậy. Thật ra, cậu không hề khóc nháo như trong suy nghĩ của đám trẻ con ấy, cậu chỉ hơi đỏ mắt nhìn theo bóng lưng bọn họ càng đi càng xa.

Đồ vật mình yêu quý nhất bị đoạt đi, cho dù cậu có nhút nhát tới cỡ nào đi nữa cũng sẽ nghĩ hết cách để lấy về.

Cậu không quen thuộc nơi này, bọn họ đi rồi cậu cũng chẳng biết phải đi đâu để tìm họ nữa. Chạy về nói cho mẹ sao? Nhưng bà ấy rất ghét cái máy chụp ảnh đó, chắn chắn sẽ không đi lấy nó về giúp cậu. Vậy còn ông Mã thì sao? Đinh Trình Hâm nghĩ chắc chắn ông ấy sẽ giúp cậu.

Nhưng không khéo là hôm qua ông ấy có việc đi rồi, hẳn là tuần sau mới trở về. Đầu óc Đinh Trình Hâm loạn thành một đoàn, sau khi cậu loại bỏ dần từng người, cũng chỉ còn dư lại một mình Mã Gia Kỳ. Nhưng lúc nãy Tiết Linh Linh kia đã nói Mã Gia Kỳ không thích cậu, cho nên sẽ không giúp cậu đâu. Cậu cũng biết Mã Gia Kỳ không thích mình.

Cũng phải, vì trên thế giới này, người thích cậu cũng chẳng được mấy người. Nhưng mà, chiếc máy chụp ảnh duy nhất bố để lại cho cậu đã bị người ta lấy đi mất rồi, cho nên dù anh có chịu giúp hay không, cậu cũng phải thử một lần.

Chập tối chiều thứ sáu, Mã Gia Kỳ về nhà. Sắc trời dần tối đi, sau khi Đinh Trình Hâm ăn cơm xong, cậu thấy Mã Gia Kỳ đi lên lầu, nhưng cậu không dám đi gõ cửa phòng của anh, nên chỉ có thể ngồi trên ghế sô pha giả vờ xem TV.

Hơn một giờ sau, anh đi xuống lầu, lúc này anh đã thay bộ đồ mới, bộ đồng phục ban đầu đã đổi thành bộ đồ mặc trong nhà đơn giản và thoải mái.

Cậu nghe thấy tiếng anh hỏi lão Mạc: " Khi nào ông về vậy chú?"

"Có lẽ là ba ngày nữa."

"Dạ." Anh không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài.

Dáng người Mã Gia Kỳ vừa cao, chân lại vừa dài, khi bước đi rất nhanh, lúc Đinh Trình Hâm chạy ra ngoài thì anh đã cách cậu một khoảng khá xa.

Ánh trăng trong trời đêm hiện ra sau đám mây đen đặc, soi xuống mặt đất kéo dài chiếc bóng của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro