Chương 19:
Bởi vì nhiệm vụ trong quân đội nên Mã Gia Kỳ cũng không nói rõ ngày nào sẽ về tới nhà. Anh chỉ nói một câu sẽ trở về, nhưng ngày nào sẽ mua vé máy bay về lại không nói với bất kì ai trong nhà họ Mã. Trong đại viện này, người đầu tiên biết Mã Gia Kỳ và Nghiêm Hạo Tường đã đặt chân tới thành phố Bắc Kinh là Trương Chân Nguyên.
Lúc anh ta nhận được điện thoại của hai người này liền rời khỏi văn phòng, tự mình lái xe đến đón bọn họ.
"Tôi nói chứ hai người các cậu cũng quá đáng lắm, bận rộn đến cỡ đó à? Lâu như vậy rồi cũng không về được một chuyến." Trương Chân Nguyên vừa lái xe về đại viện, vừa bất mãn nói.
Nghiêm Hạo Tường vắt hai chân lên ghế sau xe, vừa nhìn đã biết cực kỳ mệt mỏi: "Đền ơn tổ quốc, cậu biết cái gì."
"Này này, cậu đừng nói kiểu đó chọc tức tôi nhé."
Trương Chân Nguyên thở dài: "Thôi được rồi, tôi bây giờ là thương nhân cả người đầy mùi tiền, không so được với mấy quân nhân như các cậu."
"Cậu nói gì mà chua thế hả, cậu thử vào quân đội lăn lộn mấy ngày xem, rồi sẽ biết thương nhân cả người đầy mùi tiền là tốt hay xấu nhé."
"......"
Hai người tôi một câu cậu một câu mà tán gẫu, Mã Gia Kỳ ngồi ở ghế phụ chẳng buồn chen vào.
Xe đang chạy về phía trước, đúng lúc này, trước mắt anh xuất hiện một cậu thiếu niên, đôi chân thẳng tắp, trên người cậu còn mặc đồng phục trường trung học cũ của anh.
"Có người, chú ý một chút." Mã Gia Kỳ nói với Trương Chân Nguyên.
Trương Chân Nguyên "ờ" một tiếng rồi nhấn còi xe, Mã Gia Kỳ thấy cậu thiếu niên này nhích người vào trong, sau đó quay đầu lại. Xe chạy ngang qua, Mã Gia Kỳ lơ đang liếc mắt nhìn lại, là một cậu thiếu niên tuấn tú, hơn nữa còn.....rất quen mắt.
Tuy rằng tốc độ xe chạy không nhanh, nhưng đợi đến khi Mã Gia Kỳ phản ứng lại thì đã chạy xa hơn mười mét.
"Chân Nguyên , quay xe lại."
Trương Chân Nguyên đạp thắng xe, sau khi đạp xong mới phản ứng lại hỏi: "Gì cơ?
Mã Gia Kỳ liếc mắt nhìn vào kính chiếu hậu, hơi nheo mắt, nói lại lần nữa: "Quay xe lại."
Tuy rằng Trương Chân Nguyên còn chưa hiểu rõ tình huống ra sao nhưng cơ thể đã ra phản ứng trước, anh ta,Nghiêm Hạo Tường và Mã Gia Kỳ từ nhỏ đã chơi với nhau, tuổi tác cũng như nhau, nhưng trong ba người Mã Gia Kỳ luôn là người đứng đầu, vì thế hai người anh ta luôn không hề nghi ngờ mà tin tưởng Mã Gia Kỳ.
Xe chậm rãi lùi lại, Đinh Trình Hâm đứng tại chỗ, nhìn đuôi xe càng ngày càng tới gần mình. Một lúc sau, cửa xe bên ghế phụ mở ra, một người đàn ông mặc áo khoác đen từ trên xe bước xuống. Anh đứng bên cạnh xe nhìn vài giây, hình như còn chưa xác định rõ.
"Trình Hâm?"
Âm thanh quen thuộc pha lẫn tiếng gió lạnh lẽo khô khan trực tiếp xông vào tim cậu, Đinh Trình Hâm cứng người nhìn người trước mắt, đầu óc đột nhiên trống rỗng. Gần hai năm không gặp, anh có hơi thay đổi. Lúc trước, mặt dù anh lạnh lùng nhưng trên người vẫn còn nét ngây ngô của thiếu niên. Nhưng hiện tại, anh mặc áo khoác đen, chân mang giày lính, thân hình cao gầy, càng ngày càng cao lớn và anh tuấn. Mặt mày lạnh lùng và sắc bén, ánh mắt điềm tĩnh và sắc sảo, mỗi một động tác, đều chứng tỏ anh đã là một người đàn ông trưởng thành, không còn là chàng trai năm ấy nữa.
Đinh Trình Hâm vô thức lùi về phía sau một bước, bối rối cuộn bàn tay lại.
Mã Gia Kỳ dời tầm mắt xuống liền thấy được hai bàn tay đang nắm lấy nhau của cậu, anh biết một khi Đinh Trình Hâm căng thẳng đều sẽ như vậy cả.
"Vậy mà cao lên không ít đó." Mã Gia Kỳ bước lên phía trước, từ trên cao nhìn xuống Đinh Trình Hâm .
Dù thời gian qua Đinh Trình Hâm có cao lên không ít, nhưng lúc này đứng trước Mã Gia Kỳ , thân hình cậu vẫn lọt thỏm trước người anh.
Đinh Trình Hâm cảm thấy nếu mình còn không lên tiếng nữa thì sẽ không hay.
Cậu cố ép bản thân mình bình tĩnh lại: "Anh...anh Gia Kỳ."
Hỏng rồi, cậu đã sớm không còn nói lắp nữa, tại sao đến thời điểm mấu chốt lại mắc lỗi thế này!
"Ai yo đây là ai thế? Trời ạ, là nhóc con à?"Nghiêm Hạo Tường mặc một bộ quân trang giống với Mã Gia Kỳ, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo khoác dài màu xanh đậm, hắn khoanh tay lại, hơi cúi người nhìn gương mặt của Đinh Trình Hâm : "Sao mới một thời gian không gặp, mà em đã thay đổi khác thế này?"
Nghiêm Hạo Tường đứng thẳng người lên, bấm tay tính ngày tháng: "Chà, không chỉ con gái mà con trai lớn lên là đều thay đổi ha."
Mã Gia Kỳ liếc hắn một cái, ý bảo hắn im lặng một chút, nhưng cố tình Nghiêm Hạo Tường lại không hề cảm nhận được, tiếp tục nói: "Trưởng thành rồi cũng đẹp mắt thật nha, nhìn gương mặt nhỏ này xem, trắng trắng mềm mềm đáng yêu biết bao ha. Mã ca à, cậu vợ nhỏ của cậu....Ối!"
Mã Gia Kỳ thúc khuỷu tay vào người Nghiêm Hạo Tường, anh ta đau đến nỗi cong cả lưng.
"Cậu ... cậu ra tay tàn nhẫn thế."
Trương Chân Nguyên nhắm chuẩn thời cơ lôi Nghiêm Hạo Tường đi: "Này, cậu có thể bớt nói tí đi được không? Cậu đi lính để chơi à, sao chẳng có tí tiến bộ gì hết vậy?"
"Tôi làm sao hả?"
"Thằng nhóc ấy lớn như vầy đã hiểu chuyện rồi, cậu còn nói những lời đó, cậu cho rằng da mặt ai cũng dày như da mặt cậu à?"
Trương Chân Nguyên kéo Nghiêm Hạo Tường đi chỗ khác, chỉ là lời bọn họ không khéo rơi hết vào tai Đinh Trình Hâm .
Cậu đỏ hết cả mặt, ba chữ "cậu vợ nhỏ" đó quả thật khiến người ta khó mà tiêu hóa cho được. Hơn nữa còn khiến cậu nhớ lại lời cậu nói trước mặt Mã Gia Kỳ hồi ba năm trước: "bọn họ nói em là vợ của anh, vậy anh có thể chống lưng cho em không?" Lúc ấy nói xong cũng không cảm thấy gì cả, hiện tại nhớ lại cậu chỉ muốn tìm một cái hố chui vào, vứt thêm cây đuốc cháy, nướng hết mọi chuyện.
"Sao em lại ở đây?" Mã Gia Kỳ lại mở lời trước, giọng anh lạnh lùng, không hề bị Nghiêm Hạo Tường ảnh hưởng tí nào.
Đinh Trình Hâm : "Em, em đi đưa đồ cho dì Trương, hiện tại đang chuẩn bị về nhà."
"Ừm."
"Vậy còn anh?" Đinh Trình Hâm hỏi xong thì cảm thấy giọng điệu của mình hơi vội vã, cậu hơi xấu hổ, lấy chân cọ mũi giày xuống đất: "Em không nghe ông Mã nói hôm nay anh sẽ về."
"Công việc xong trước thời gian nên về sớm. Mọi người còn chưa biết." Mã Gia Kỳ nói rồi liếc cậu một cái, khẽ cau mày lại: "Nhiệt độ thấp như vậy, em mặc thế này không lạnh sao?"
Lạnh chứ, sao mà không lạnh cho được. Nãy đi cậu quên lấy áo khoác, bây giờ trên người cậu chỉ có chiếc áo sơ mi . Chỉ là anh vừa hỏi thế Đinh Trình Hâm liền cảm thấy xấu hổ, giống như đứa trẻ làm sai bị người lớn phát hiện: "Em, em nghĩ là sẽ nhanh về nhà, nên cũng không sao."
"Lên xe đi." Mã Gia Kỳ nhìn đôi tay run rẩy của cậu một cái, sau đó bước tới mở cửa xe.
Đinh Trình Hâm ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh.
Mã Gia Kỳ hơi nhếch mày lên: "Không lên à?"
"Dạ? Lên ạ!"
Đinh Trình Hâm lấy lại tinh thần, nhanh chóng chạy đến chỗ xe đậu, cậu nghiêng người lách qua anh chui vào xe.
Mã Gia Kỳ nhìn đám tóc xoăn nổi bật trên đầu cậu. Anh cũng từng học cấp 3, nên cũng không hiếm lạ gì chuyện mấy đứa con trai đi tiệm tóc làm đẹp.Chỉ là Đinh Trình Hâm cũng làm thì vẫn khiến anh hơi bất ngờ.
Mã Gia Kỳ khẽ cười.
Đúng là trưởng thành rồi, đã biết yêu cái đẹp rồi..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro