Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 30

Lưu Diệu Văn đến rướt ba đứa nhỏ 5 tuổi này đi học, cũng quá quen thuộc rồi nên chẳng xa lạ rồi khóc gì.

Nghe ba đứa nhỏ nói lớp hôm nay có thầy giáo mới từ Mỹ về, nên là cần phụ huynh ở lại để trao đổi tí chuyện. Diệu Văn đã giúp thì sẽ giúp cho trót, nên là đương nhiên sẽ ở lại.

Tống Á Hiên đã chuẩn bị xong xuôi hết thảy. Chỉ còn chờ từng đứa trẻ được phụ huynh đưa vào thôi. Cậu đang cực kì cực kì hưng phấn, thân là đứa con của Trung Quốc, cậu nhất định sẽ làm tròn bổn phận giáo dục thế hệ tiếp theo thành tài.

Dần dần ngoài sân trường cũng đã đầy ấp trẻ con và ba mẹ của chúng. Lưu Diệu Văn không phải là chưa từng đến đây, chỉ là cậu hơi ghét ồn ào. Đưa ba đứa nhỏ đến lớp thì còn phải trao đổi với giáo viên mầm non mới.

Phòng học của những đứa trẻ 5 tuổi.

Tống Á Hiên đứng ngay trước cửa nở nụ cười thật tươi khiến người ta say đắm nhìn hoài không chán mà cười với các bé. Mấy vị phụ huynh cũng âm thầm đánh giá Tống Á Hiên. Xem ra vị thầy giáo mới này có kinh nghiệm rất nhiều. Ba đứa nhỏ chân ngắn trắng trắng tròn tròn bước vào. Lễ phép chào thầy giáo mới:

"Con chào thầy ạ~" Dễ thương quá! Tống Á Hiên cảm thán trong lòng. Gặp biết bao nhiêu đứa trẻ xinh đẹp, vậy mà không nhờ ba đứa bé này lại cướp đi chức vô địch xinh đẹp rồi.

"Chào các con, phụ huynh của các con đâu rồi?" Tống Á Hiên hỏi, đã dặn là phụ huynh sau khi đưa con tới hôm nay thì sẽ phải ở lại mà. Đi về là sao! Vô trách nhiệm! Anh cả Trương Cực thay mặt hai đứa em của mình trả lời.

"Đi nghe điện thoại rồi ạ, thầy đừng giận nhé? Thầy là xinh đẹp nhất." Được đứa trẻ 5 tuổi khen xinh đẹp là cảm giác thế nào? Rất ngượng đó! Sao không phải là khen thật soái, thật đẹp trai đi? Sao lại phải là...'xinh đẹp'? Suy nghĩ của Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên: "..."

Ba đứa nhỏ bước vào lớp rồi tiến đến chổ ngồi bình thường của mình. Đặt mông cái 'phịch' xuống ghế lông mềm mềm. Tay bắt đầu cầm đồ chơi lên tiến hành sự nghiệp ăn chơi của mình. Trương Tuấn Hào ngồi yên không nhúc nhích, trên tay chỉ có duy nhất một cuốn sách. Sách toàn là chữ!? Đây là con út có đúng không vậy?

Tống Á Hiên xếp chổ cho các phụ huynh xong xuôi thì chợt nhớ đến phụ huynh của ba đứa trẻ kia đến giờ vẫn chưa quay lại. Chợt nghe tiếng kêu 'baba' non trẻ từ đâu đó phát ra. Thu hút không ít ánh nhìn của các bậc phụ huynh.

Ở ngoài cửa là Lưu Diệu Văn đang đứng ngó vào bên trong xem xem ba đứa nhỏ kia đang ở đâu. Giọng cũng quá lớn đi? Trong phòng ồn như vậy mà vẫn nghe được tiếng kêu thanh thất của ba đứa. Lưu Diệu Văn cười một cái rồi len lách đi đến đó.

Tống Á Hiên đang hoảng loạn. Cũng quá trùng hợp đi? Vừa về nước là liền gặp được Lưu Diệu Văn. Ông trời cũng sắp xếp thấu đáo quá đó chứ. Thôi kệ, cái gì tới rồi cũng sẽ tới. Ánh mắt của cậu vẫn không thể rời khỏi Lưu Diệu Văn. Biết bao nhiêu năm xa cách, Lưu Diệu Văn vẫn mang vẻ đẹp lạnh lùng như vậy. Chẳng thay đổi chút nào, chỉ là...cậu ấy có gia đình rồi, còn có tận ba đứa con nhỏ nữa. Vẫn là một mình Tống Á Hiên mang nặng một mối tình nhiều năm không dứt.

Bắt đầu giờ phút trao đổi thông tin của học sinh giữa phụ huynh và giáo viên. Đến lượt của ba đứa trẻ họ Trương thì Lưu Diệu Văn mới ngẩng mặt lên xem. Ánh mắt dừng lại trên gương mặt đó, bốn con mắt nhìn nhau. Tống Á Hiên đã ở đây, đã ở đây tận biết bao lâu vậy mà cậu lại không nhận ra thậm chí là không hề hay biết là có sự hiện diện của Tống Á Hiên. Thật tệ hại!

Cũng thật trùng hợp, hôm nay là ngày dỗ của Đinh Trình Hâm. Ngày này
8 năm trước tai nạn giao thông đã mang Đinh Trình Hâm đi mất rồi. Ba mẹ của Đinh Trình Hâm vẫn để nguyên ngôi mộ không thi thể ở đó, tránh sự nghi ngờ của bên ngoài. Đợi sau khi Đinh Trình Hâm nắm hết quyền hành của công ty rồi mới công bố sự thật với thế giới. Rằng con trai Đinh Trình Hâm của họ vẫn còn sống tốt, rất tốt là đằng khác.

Nhóm tiến sĩ tâm lý học vẫn đang thi, nhưng trái tim vẫn nhớ hôm nay là ngày gì. Họ cầu mong Đinh Trình Hâm ban phước đến cho họ. Trương Chân Nguyên đã bàn trước là sau khi thi xong sẽ đến thăm Đinh Trình Hâm đang cô đơn nơi kia. Nhưng mà chắc giờ này Đinh Trình Hâm cũng đã đầu thai chuyển kiếp thành một người khác rồi, đã có một gia đình mới không còn cô đơn nữa. Bọn họ cũng cô đơn, cô đơn là thiếu mất đi Đinh Trình Hâm ngây thơ hồn nhiên kia.

Mã Gia Kỳ đương nhiên sẽ không thể quên. Làm sao có thể quên được? Cho dù công việc có bận đến đâu, mệt mỏi bao nhiêu thì hắn vẫn không thể quên được ngày này 8 năm trước tử thần đã cướp đi mạng sống của bạn thân hắn-Đinh Trình Hâm, thiếu niên ngây thơ, vô tội, hiền lành lại còn bao dung.

Trưa đó, Mã Gia Kỳ một mình đến thăm Đinh Trình Hâm. Trên tay cầm đoá hoa Lan mà Đinh Trình Hâm thích nhất, còn nhớ lúc sống cậu rất thích được nghe kể chuyện cổ tích mà đem theo cuốn truyện cổ tích để kể cho cậu nghe. Có tốn thời gian bao nhiêu thì Mã Gia Kỳ cũng có thể dành ra được, vì hôm nay là ngoại lệ.

Đứng trước nơi Đinh Trình Hâm đang nằm, hắn nhìn lên ngôi mộ đó với ánh mắt hết sức ôn nhu rồi mỉm cười nói:

"A Trình, tớ đến thăm cậu đây tớ còn đem cả hoa Lan mà cậu thích nhất. Truyện cổ tích cũng có để kể cho cậu nghe này."

Mã Gia Kỳ ngồi xuống ngay cạnh ngôi mộ, đặt đoá hoa Lan xinh đẹp xuống rồi bắt đầu mở cuốn truyện ra.

"Hôm nay tớ sẽ kể cho cậu nghe một câu chuyện cổ tích tên là 'kết nghĩa' nhé. Cậu phải nghe cho thật kĩ, tớ không kể lại lần hai đâu."

Bắt đầu.

"Ngày xửa ngày xưa, tại ngôi làng nọ có hai chàng trai xa lạ rồi một ngày kia kết nghĩa huynh đệ. Hai người họ hoà thuận dựng lên túp lều tranh nho nhỏ rồi sống chung với nhau, làm việc, kiếm tiền,...."

"....Cho đến 3 năm sau, người em trai đi câu cá không cẩn thận bị rơi xuống sông. Mà đúng lúc, nước sông đang chảy rất xiếc, khó có thể bơi lên được. Người anh trai lại không ở đó, không biết em trai của mình thế nào."

"....Về túp lều tranh nhỏ của mình, không thấy bóng dáng của em trai kết nghĩa của mình đâu thì lo sợ. Tìm kiếm khắp nơi vẫn không thấy, lúc đó người anh trai chút nữa tuyệt vọng thì...."

".....Thì trưởng thôn bên cạnh cho người sang nói là vớt được người của bên thôn này từ dưới sông lên. Hiện tại sức khoẻ đã hồi phục. Nghe thấy thế, người anh trai liền lập tức chạy sang thôn bên cạnh xác nhận người đó có phải em trai của mình hay không."

"....Đúng là người em trai đó, cũng may thôn bên cạnh lại là dân đánh bắt. Vớt được người em trai lên liền đem đi sơ cứu, cứu một mạng sống mang ơn cả đời."

"....Hai chàng thiếu niên đó tiếp tục cuộc hành trình này của mình, người anh trai hứa là sẽ cố gắng bảo vệ người em, sẽ không có chuyện như vậy xảy ra lần nữa." Kết thúc câu chuyện.

"......." Mã Gia Kỳ kể xong liền im lặng. Viền mắt hắn đã đỏ lên, sống mũi cay cay, hình ảnh nhìn thấy đã bị nhoè đi phần nào. Mã Gia Kỳ khóc rồi!

Tại sao chứ? Cùng là xảy ra tai nạn, nhưng tại sao người trong truyện lại cứu sống được còn Đinh Trình Hâm thì không cứu được chứ?! Tại sao bất công như vậy? Mã Gia Kỳ không thể tiếp tục cuộc hành trình với Đinh Trình Hâm nữa rồi.

Trưa đó...thời điểm đó...không chỉ có một mình Mã Gia Kỳ khóc, mà còn có thêm một đôi mắt không thể ngăn dòng chảy của nước từ trong mắt chảy ra. Nhưng đã rất cố gắng để không phát ra tiếng động nào.
----------------
Hôm nay là ngày 16 tháng 04 năm 2021. Tôi muốn gửi đến một người tôi yêu một lời chúc:

Trương Chân Nguyên! Chồng của em ơi! Chúc anh sinh nhật vui vẻ nhé. Anh cứ bảo vệ sự nghiệp của mình đi, còn em sẽ bảo vệ anh!

Sẵn tiện đây tôi muốn gửi lời này đến một số bạn:

Idol là thanh xuân quan trọng của tôi
Nếu bạn tôn trọng tôi
Thì xin đừng làm tổn thương thanh xuân của tôi!

.................16/04/2021....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro