Chương 3: Quỷ Tân Nương (3)
"Bé con, cha mẹ em đâu rồi?"
Đinh Trình Hâm nắm lấy khuỷu tay đứa trẻ, dịu dàng như anh trai nhà bên.
Như có vẻ đứa trẻ không nhận thấy sự thân thiện của cậu, đôi mắt đen láy rút đi niềm vui vẻ, hân hoan ban nãy, chỉ còn những mảnh tối đen câm lặng, không ngừng xoáy sâu đâm thẳng vào con ngươi cậu.
"Hâm bảo?"
Mã Gia Kỳ thấy cậu đột nhiên ngồi im không động, đối mắt cùng đứa trẻ kì lạ, lo lắng gọi một tiếng.
Sau đó, khi anh nhìn về đám trẻ, liền phát hiện thấy điều dị thường, tất cả chúng đều dừng hoạt động của mình, lẳng lặng dùng hai mắt to đó nhìn thẳng vào hai người, một lời cũng không nói.
Không gian yên lặng, những đợt gió lạnh từ rừng cây lũ lượt ùa về, cảm giác áp bức trong yên lặng dần dần tăng lên.
Nhận thấy không ổn, Mã Gia Kỳ gần như lập tức kéo Đinh Trình Hâm đứng dậy, đẩy cậu lùi về phía sau.
"Hâm bảo, đừng lại gần đám trẻ đó!"
Đinh Trình Hâm vẫn còn vương lại trong mớ âm trầm mà đứa trẻ mang lại, ngơ ngác gật đầu.
Đôi mắt đó khiến cậu không thoải mái.
Quá lạnh lẽo, cậu cảm thấy nó chất đầy oán hận và không cam lòng...
Đứa trẻ được cậu cầm tay khi nãy có vẻ là đứa cầm đầu, tất cả đều chậm rãi bước đến phía sau nó, tạo thành một đội quân nho nhỏ, nhưng đủ khiến người khác rét lạnh.
Nó nghiêng đầu nhìn cậu, đôi mắt đen bỗng lóe lên những sắc đỏ của tia máu, đen đen đỏ đỏ, bất giác đưa người đến những ảo giác hoang đường. Từng sợi gân xanh đen khắp người nó nổi cộm lên khỏi lớp da, nhấp nhô từng hồi như những con giun dài ngoằn đang không ngừng di chuyển, dị dạng đến gớm ghiếc.
Đứa trẻ cứ nghiêng đầu như thế, đến một góc độ mà cậu cứ nghĩ nó sẽ rơi hẳn xuống, nó bật cười.
Những chiếc răng nhọn hoắc lấp ló trong khoang miệng, loang lổ màu nâu đỏ hoen gỉ của máu, Đinh Trình Hâm nghĩ trong lúc hoa mắt, dường như cậu còn thấy vài miếng thịt sót lại bên trong kẽ răng, toát ra mùi hôi tanh tưởi nồng nặc...
"Ngươi... trông ngon hơn bọn kia... nhiều ha ha ha ha ha."
Đứa trẻ nhìn cậu một lúc lâu, nhắm mắt ngửi ngửi vài cái như đang chờ thưởng thức mĩ vị, hào hứng rú lên từng tiếng hoang dại.
"Gia Kỳ, nó bảo em ngon kìa!"
Phản ứng đầu tiên của Đinh Trình Hâm không phải là tẩn đám nhóc khó ưa này, mà là quay sang mách lẻo với vị sắc mặt tối thui bên cạnh.
Ái chà, muốn xem trọng Đinh Trình Hâm này thì còn phải nhìn mặt mũi đại gia Mã Gia Kỳ đó.
Mã Gia Kỳ siết chặt nắm tay, rít lên từng tiếng rét lạnh.
"Giết nó nhé?"
Đinh Trình Hâm nhếch miệng, lạnh lùng nói, "Không cần, sau này giải quyết cũng không muộn, xem dáng vẻ thèm muốn mà không làm gì được, có lẽ chúng không thể rời xa cây đa đâu."
Cậu nghĩ nghĩ một lúc lại nói, "Tám phần là oán linh của những đứa trẻ bị giết rồi chôn dưới gốc cây, đợi giải quyết xong vụ này rồi chúng ta siêu thoát cho chúng."
"Xác người chắc là có thứ đem tới cho chúng."
Mã Gia Kỳ ôm chặt tay cậu, ra vẻ khiêu khích với con quỷ ở đối diện.
Đây là người yêu của bố, của bố, của bố! Biết chưa ranh con!
Đinh Trình Hâm bất lực trước tên nhóc to xác này, không thể làm gì khác, chỉ có thể ôm lấy tên nhóc nhà mình tiến lên phía trước.
Làng Trác Nguyên... cậu thật sự chưa từng nghe về nơi này.
Những ngôi nhà gỗ xập xệ, đan xen những vệt đen trắng của gỗ mốc cũ kĩ, cây cỏ xung quanh mọc cao đến nửa người, dưới màu trời u tối của chiều tà, rọi lên những bóng hình như ẩn như hiện, nghịch ngợm tinh quái.
Hai người đi thong dong chậm rãi, xem xét từng ngôi nhà, tất cả đều không còn chút nội thất nguyên vẹn, mục nát nằm ngổn ngàn trên sàn nhà.
"Gia Kỳ, tối nay ở đâu?"
"Ở trong lòng anh."
Tên nhóc nghiện thả thính chết tiệt, nếu tối nay cậu phải ngủ ngoài đường thì cậu nhất định không tha cho anh.
Soạt!
Một thứ gì đó vừa loé qua.
Cậu vội vàng đưa mắt tìm kiếm, chỉ một chốc, sương trắng không biết từ đâu nhanh chóng tràn đến, bao phủ mọi thứ xung quanh, thậm chí, không thể thấy được Mã Gia Kỳ nữa.
"Gia Kỳ? Mã Gia Kỳ?"
Dưới chân lạnh toát, một nhúm sương nhỏ đang mon men đến gần Đinh Trình Hâm, ôm siết lấy cổ chân, làn sương bên ngoài như được đà, nhanh chóng tìm cách túm lấy cậu, nuốt trọn vào sương trắng.
Đinh Trình Hâm không dám chần chừ, rút sợi roi đỏ được cậu xem như thắt lưng mà quấn quanh eo, nâng tay đập mạnh xuống đất. Linh khí như thuỷ triều, ào ạt xông tới cắn nuốt màn sương, khiến nó chùn bước, lui hẳn ra xa, lấy cậu làm trung tâm, tạo thành một vòng tròn rỗng bán kính năm mét.
"Dư lang? Là chàng sao?"
Một âm thanh vang vọng trong không khí, chứa nồng đậm nỗi thê lương cùng cực, lại mang theo luồng khí áp bức như có như không, đè ép cậu không tài nào thở nổi.
Một bóng hồng y từ từ hiện ra, đầu đội khăn voan, thân mặc giá y đỏ thẫm, nàng đứng đó, vẫn không ngừng dùng chất giọng khàn khàn của mình dò hỏi.
"Dư lang? Là chàng sao?"
"Dư lang? Là chàng sao?"
Đinh Trình Hâm không nhúc nhích, cậu đang nghĩ nếu như mình dốc toàn lực thì có bao nhiêu phần trăm thắng, toàn vẹn cứu Mã Gia Kỳ ra. Còn nếu thua...
Khi cậu còn đang miên man trong dòng suy nghĩ, bất ngờ, từ đằng sau một bàn tay nắm chặt lấy cậu, không nói không rằng một mực kéo cậu bỏ chạy.
"Hâm bảo, chạy thôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro