Chương 37
Mã Gia Kỳ trong tình yêu chính là dè dặt và trân quý như thế, luôn luôn trong tư thái sợ làm ra điều gì đó khiến Đinh Trình Hâm không hài lòng. Ban đầu, Đinh Trình Hâm khá thoả mãn với biểu hiện này của cậu, nhưng càng ngày cậu càng thấy một mối quan hệ như vậy không tốt chút nào. Mã Gia Kỳ thích mình, rất thích, cậu biết chứ, nhưng mối tình tuổi 17 không nên chỉ là những sự ngại ngùng mà còn là sự kích thích của tuổi trẻ. Là khi bọn họ vừa trưởng thành còn có chút đơn thuần. Vì thế, Đinh Trình Hâm quyết định chủ động hơn một chút.
Người ngoài nhìn vào họ chính là một cặp đôi yêu đương bất chấp nổi tiếng chốn học đường, cả hai đều không muốn sẽ xuất hiện những lời bàn tán như tình cảm bên nào sâu đậm hơn. Đó đều là vô nghĩa, thứ họ nhận được từ đối phương mới được tính là "sâu đậm".
Ngày 24/2, là ngày mà "Đinh Trình Hâm" thế giới này ra đời, và theo một thiết lập thần kì nào đó, đây cũng là ngày sinh của Đinh Trình Hâm tại thế giới trước. Ngày đầu tiên năm 18 tuổi của bản thân, Đinh Trình Hâm hiện tại không còn chắc mình có nhớ rõ không. Chỉ mang máng rằng đó là một ngày mưa lạnh, và vô tình chứa một kí ức chẳng vui vẻ gì.
-Alo, Gia Kỳ?
-Được rồi, cậu nhớ cẩn thận đó. Đừng về muộn quá.
Cất điện thoại đi, Đinh Trình Hâm giấu chiếc cằm tinh xảo vào cổ áo đồng phục rồi bước ra khỏi cổng trường. Hình như từ khi xuyên tới đây, đây là lần đầu tiên cậu tự đi bộ về nhà, thật không khỏi sẽ có chút lạ lẫm. Mặc dù Mã Gia Kỳ phát sinh chuyện gấp của hội học sinh ngay trong sinh nhật mình, Đinh Trình Hâm cũng không trách cậu. Sáng nay Mã Gia Kỳ mỗi lần nhìn thấy đều chúc mừng sinh nhật, thậm chí đã chúc tới mức gần như thành phản xạ ngắn hạn, Đinh Trình Hâm không có lí do gì buồn bực người kia không nhớ.
Nếu trách, chỉ trách ông trời không thương, đã giao việc cho Mã Gia Kỳ - một kẻ sống cực kì trách nghiệm vào hôm nay. Trong điện thoại Mã Gia Kỳ dè dặt biết bao nhiêu, Đinh Trình Hâm đều có thể nghe ra toàn bộ, bạn trai này trăm phần trăm chỉ sợ cậu không vui.
-Yo Đinh ca! Tên Mã Gia Kỳ kia đâu rồi?
-Cậu ấy bận chút việc bên hội học sinh
Việt Việt đánh mắt tới lớp trưởng, lập tức hai bên vai của Đinh Trình Hâm đều được ôm lấy.
-Aiza Đinh ca cậu nói xem, từ khi cậu yêu đương tới giờ chúng ta chẳng bao giờ gặp nhau mấy lúc tụ tập. Các cậu nói đúng không?
-Đúng đúng
-Lớp chúng ta có tụ tập gì sao?
Lòng Đinh Trình Hâm tràn đầy nghi hoặc, không phải đều tối ngày làm bài tập sao? Có bữa gì sao cậu lại không biết?
*Dĩ nhiên là không có* lớp trưởng không quản việc mình nói có phải bịa đặt hay không. Liến thoắng không ngừng, cuối cùng chốt ra một câu
-Vậy tối nay chúng ta hẹn một bữa đi, dù sao ngày mai khối dưới thi đội tuyển. Bọn họ mượn của chúng ta một buổi sáng
-Hợp lí hợp lí, quả nhiên là lớp trưởng
Đinh Trình Hâm như vừa nghe một bàu diễn văn, phảng phất cảm giác có lỗi khi bỏ bê bạn bè (?) nên cũng đồng ý tụ họp một lần. Thậm chí nhất thời không còn để ý hôm nay là sinh nhật mình nữa.
Cho tới lúc nhìn thấy một bàn tiệc cùng quà tặng bày biện ở phòng, Đinh Trình Hâm thầm cầu nguyện cho trí nhớ mình 3 giây. Cũng may nhà bọn họ làm tiệc sớm, khi cậu ra khỏi nhà là 7 giờ 23 phút tối, gọi điện báo tin Mã Gia Kỳ thì không nhận được hồi đáp, vội trả lời tin nhắn giục giã của Trương Tiểu Mộng vừa bắt xe đi.
Nhìn thấy nhà hàng nhỏ mộc mạc mà mình và Mã Gia Kỳ ghé thăm vài ngày trước, trong đầu Đinh Trình Hâm nhảy ra không biết bao nhiêu là bong bóng câu hỏi. Đây chẳng phải nơi mà ông chủ nói chỉ thường tiếp khách quen thôi sao, bọn cậu hôm nay là một đám bạn trẻ ồn ào náo nhiệt... Đinh Trình Hâm chần chờ vài giây rồi vẫn quyết định đẩy cửa vào. Ngay khi tiếng chuông trong trẻo vang lên trên đỉnh đầu, đèn trong nhà hàng đột nhiên bị tắt toàn bộ. Mọi ánh sáng bên ngoài đều không thể lọt qua lớp rèm vải chắc chắn của ông chủ, tầm mắt Đinh Trình Hâm phút chốc tối đen.
"Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday to 丁哥. Happy birthday to youuuu"
Giai điệu không thể quen thuộc hơn nữa vang lên, kèm theo tiếng đàn dương cầm đệm nhẹ nhàng. Giọng hát của những người bạn đều không có kĩ thuật nhưng đồng ca lại tạo ra hiệu quả âm thanh rất đáng khen. Đinh Trình Hâm kịp nhận ra bọn họ hát tặng mình, bên trong đám đông còn có một giọng hát mà cậu vô cùng quen thuộc. Những chiếc đèn vàng trong nhà hàng một lần nữa được bật sáng, khung cảnh bên trong thực sự khiến Đinh Trình Hâm bất ngờ. Mọi thứ đều như đã được chuẩn bị từ sớm, đây rõ ràng không phải một buổi tụ họp thông thường, mà đây là ngày chỉ dành riêng cho cậu.
-Đinh ca tới tới tới, đứng ngốc ở đó là gì. Tới xem Mã Gia Kỳ đã làm gì cho cậu nè.
Xếp giữa đống đồ trang trí chính là mấy hộp quà được đóng gói cẩn thận, trên cùng là một hộp quà nhỏ được gói bằng giấy kim tuyến. Đặt tại trung tâm quả nhiên vô cùng bắt mắt, đây cũng là lí do tại sao bọn họ lại cố ý đặt món quà của Mã Gia Kỳ lên đầu.
-Xem xem, quà của bạn trai người ta quả nhiên phải nổi bật rồi.
Đinh Trình Hâm lén lút trao đổi ánh mắt với Mã Gia Kỳ, còn chưa kịp phát ra tín hiệu cần phát đã bị đẩy tới trung tâm chuẩn bị thổi nến. Ông chủ vô cùng hoan nghênh những người trẻ này, mấy ngày trước, một trong hai vị khách ông rất ấn tượng đã tới và xin thuê không gian để tổ chức một buổi sinh nhật tại đây. Vốn dĩ nhà hàng nhỏ này chỉ do một mình ông duy trì, xưa nay chưa từng nhận đặt chỗ cho tổ chức bất cứ sự kiện nào, nhưng nhìn dáng vẻ ngượng ngùng mà năn nỉ của chàng trai trước mặt, ông đã có thể đoán ra được phần nào. Thậm chí còn ưu ái cho bọn họ mượn dùng chiếc dương cầm gỗ đã phủi bụi lâu năm của con gái ông.
Và quả nhiên, người mà ông nghĩ tới đang được vây giữa những người bạn cùng giai điệu của bài hát chúc mừng sinh nhật.
Ánh nến lấp lánh soi chiếu gương mặt thanh tú của thiếu niên, hàng mi dày cong của Đinh Trình Hâm hơi run vì hồi hộp, hai tay đan vào nhau thầm nói ra ước nguyện của mình bằng tiếng thì thầm trong trí óc.
Cho tới khi cây nến số 18 đã được thổi tắt, đèn lần nữa được sáng lên, Đinh Trình Hâm mới chú ý tới tiếng đàn đệm du dương kéo dài từ ban nãy tới giờ. Lưu Nhất Thành để ý tới, giương mắt lặng lẽ đối diện với cậu.
-Chúc mừng sinh nhật.
-Cảm ơn cậu.
Suốt những bài hát của mấy người bạn, chỉ ngoại trừ vài bài sôi động, Lưu Nhất Thành đều rất chú tâm hỗ trợ. Dáng vẻ thẳng lưng tiêu chuẩn, ngón tay lướt trên các phím đàn vừa thong dong lại thư thái. Bạn bè của Đinh Trình Hâm hát rất nhiều, xung phong hát "tình ca" tặng cho "người thành niên", thậm chí mấy cậu bạn hát lạc tone cũng không hề làm cậu ta nhíu mày.
Đặc biệt sau đó, cậu ta còn độc diễn một khúc dành riêng cho Đinh Trình Hâm, khi thấy ánh mắt cậu không có gì chuyển biến sau khi nghe xong. Lưu Nhất Thành trầm mặc không nói.
----------------
Sinh nhật Đinh ca còn một chương nữa, up đúng ngày 24/2. Cảm ơn mọi người vì đã chờ mình lâu tới vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro