Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 64

Thiệu Quyên thật cao hứng vì con trai cùng Đinh Trình Hâm về nhà, tự mình xuống bếp chuẩn bị hoa quả cho bọn họ, đem hoa quả đã bổ xong mang lên bàn trà.

Nàng đem hoa quả để lên bàn xong liền đi ra cửa chờ người, nhiệt tình tiếp đón Đinh Trình Hâm: "Hâm Hâm, mau ăn nhiều hoa quả một chút, hoa quả này đều là dì tự mình đi mua, rất tươi ngon a."

"A di, cám ơn người!" Đinh Trình Hâm mang theo chân thành tha thiết, cảm kích tươi cười nhìn mẫu thân Mã Gia Kỳ.

"Khách khí như vậy làm cái gì, hài tử ngốc, Gia Kỳ, con tiếp đón Hâm Hâm cho chu đáo nha, đưa Hâm Hâm đi chơi đi dạo thăm thú cảnh vật phương Bắc nữa." Thiệu Quyên thật sự rất thích Đinh Trình Hâm, tính cách ôn hòa, bộ dạng lại nhu thuận, thật sự khiến người ta yêu thương, không giống con trai nhà mình, cao lớn thô kệch, còn tuổi trẻ mà mang bộ dạng thành thục, nàng làm mẫu thân một chút cảm giác thành tựu đều không có.

Mã Gia Kỳ cười nhìn về phía Đinh Trình Hâm, bất đắc dĩ nhún vai, đáp ứng mẫu thân, "Mẹ, mẹ cứ yên tâm, Bắc Đều là địa bàn của con, con nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố Đinh Trình Hâm, dẫn cậu đi chơi khắp Bắc Đều, người yên tâm đi!"

Thiệu Quyên đương nhiên tin cậy con trai, cũng yên tâm giao Đinh Trình Hâm cho hắn, lại đối Đinh Trình Hâm nói, "Hâm Hâm, a di chuẩn bị cho cháu một gian phòng, cháu muốn hiện tại đi xem hay không, không thích liền đổi một phòng khác."

Đinh Trình Hâm vội vàng xua tay, "A di, không cần, liền theo dì an bài."

Nghe thấy mẫu thân bảo đã an bài cho Đinh Trình Hâm một phòng riêng, kia chẳng phải là muốn tách ra ngủ, Mã Gia Kỳ đương nhiên không vui, hắn đương nhiên phải phản đối.

"Mẹ, Đinh Trình Hâm không cần đi phòng khác ngủ, liền cùng con ngủ chung một phòng đi, cậu ấy mới đến nhà chúng ta, mà con cũng muốn cho cậu ấy xem phòng con, buổi tối chúng con còn muốn cùng nhau chơi trò chơi, cùng nhau nói chuyện phiếm, tách ra ngủ nhiều phiền toái, phòng con cái giường cũng đủ lớn rồi."

"Như vậy a...... Kia Hâm Hâm cháu......" Thiệu Quyên không nghĩ tới con lại nói như vậy, bất quá quả thật người trẻ tuổi đều thích ở chung như vậy, cùng nhau chơi, có bạn có bè.

Đinh Trình Hâm liếc mắt Mã Gia Kỳ một cái, không cần đoán cũng biết nguyên nhân hắn phản đối, Đinh Trình Hâm cười nói: "A di, cháu như thế nào cũng được."

"Cậu cứ theo tôi ngủ một gian phòng đi, đừng phiền toái." Mã Gia Kỳ giúp cậu đưa ra quyết định cuối cùng.

Nếu Đinh Trình Hâm cũng không phản đối, Thiệu Quyên tự nhiên cũng sẽ không phản đối, nàng chính là không nghĩ tới con cùng Đinh Trình Hâm cảm tình lại tốt đến thế, còn thân mật như vậy nữa.

Nhân sinh khó có được một tri kỷ, nàng ngay từ đầu còn lo lắng với tính cách con trai, chỉ sợ rất khó kết giao bằng hữu, không nghĩ tới có thể cùng với Đinh Trình Hâm tính cách hoàn toàn không đồng dạng làm bạn tốt như vậy, có thể là bù trừ cho nhau, nàng cũng thật cao hứng.

Đinh Trình Hâm ở Bắc Đều nơi thứ nhất đi thăm chính là đến đại học Bắc Đều.

Đứng ở trước cổng lớn mang phong cách cổ xưa của đại học Bắc Đều, Đinh Trình Hâm cảm thán, quả nhiên không giống với nơi khác, ngay cả cổng trường đều có thể làm cho người ta cảm thụ rất nặng về bầu không khí lịch sử và văn học lắng đọng lại đây.

Đinh Trình Hâm thật sự thực cảm động, đứng ở khung cửa, để cho Mã Gia Kỳ giúp cậu chụp ảnh.

Sau đó lại nhờ một người qua đường, chụp cho hai người bọn họ đứng chung một chỗ, Mã Gia Kỳ khoác vai Đinh Trình Hâm, trong nháy mắt bức hình chụp hai người đứng thân mật trước cổng trường Bắc Đều được chụp lại, trở thành kỉ niệm đáng quý của hai người sau này.

Nói cảm ơn với người chụp ảnh, lấy lại máy, Đinh Trình Hâm xem lại ảnh chụp vừa rồi, thập phần vui vẻ.

Bắc Đều đại học có lịch sử đã lâu đời, lưu truyền rất nhiều kiến trúc từ xưa đến nay, cây cối cũng đều rất to, trải qua lịch sử lâu dài, nơi nơi đều là rừng già, cho dù thời tiết thực nóng, ánh nắng mặt trời rất mạnh, nhưng là ở trong giáo khu đại học Bắc Đều, hết thảy đều an tĩnh lại, yên lặng thong thả, ngay cả ánh mặt trời đều tràn ngập ôn nhu, đi trong này tuyệt không oi bức, phi thường nhàn nhã, làm cho người ta không muốn rời đi.

Mã Gia Kỳ mang Đinh Trình Hâm đến một nơi đính ước nổi ở đại học Bắc Đều, hồ Gia Minh, hai người chậm rãi đi dạo, bên bờ hồ có rất nhiều rặng liễu.

Quả nhiên là thánh địa đính ước, hẹn hò, bọn họ một đường đi dạo nhìn thấy rất nhiều đôi tình lữ, đương nhiên cũng có không ít cha mẹ mang con nhỏ đến bên hồ tản bộ.

Đinh Trình Hâm cảm thán đại học Bắc Đều thật sự là địa phương tốt, đại học này bản thân cũng chính là một văn vật trân quý, hấp dẫn học sinh cả nước các nơi đến học ở trường, cậu đã thập phần chờ đợi tương lai làm sinh viên ở trong này.

Mã Gia Kỳ nhìn đến ánh mắt Đinh Trình Hâm sáng ngời trong suốt, chỉ biết cậu thực thích nơi này, tự nhủ chính mình vô luận như thế nào cũng phải thi đỗ vào đây, ngẫm lại cùng có thể Đinh Trình Hâm ở nơi này trải qua bốn năm, cũng là khát khao thập phần tốt đẹp a!

Gió thổi nhẹ nhàng, hai hàng dương liễu bên hồ Gia Minh liền theo gió phiêu đãng phất lên.

Đinh Trình Hâm nhìn ánh mặt trời phản chiếu trên mặt hồ, gợn sóng lăn tăn lại lung linh, cảm thán,"Thật sự đẹp quá, thật luyến tiếc phải đi mà."

Mã Gia Kỳ cũng tràn đầy đồng cảm, thật là rất đẹp, "Cảnh đẹp khó cưỡng lại, nhưng hiện tại cậu còn phải theo tôi về nhà, về sau thời điểm chúng ta đến đây học đại học, tôi có thể cùng cậu mỗi ngày đến đây."

Lời này làm Đinh Trình Hâm thập phần khát khao, bất quá lập tức lại khôi phục lý trí, cười lắc đầu, "Cậu nói cũng thật tốt đẹp quá đi, thi vào đây nào có dễ dàng như vậy, trở về cần hảo hảo cố gắng, còn có một năm đó."

"Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ thi đỗ vào đây!" Mã Gia Kỳ ánh mắt kiên định hứa hẹn.

Đinh Trình Hâm đương nhiên tin tưởng hắn, cười gật đầu.

Bọn họ dọc theo hồ đi bộ một vòng, chuẩn bị rời đi, Đinh Trình Hâm lại vì một tiếng nói ở gần đó mà ngừng lại, cậu nhìn đến phía trước có một tiểu hài tử, hai ba tuổi, bé bỏng nộn nộn, một tiểu oa nhi thập phần đáng yêu, đi đường còn chưa vững, cao hứng chạy chạy, sau đó ngã sấp xuống, cậu định đi lên đem tiểu hài tử nâng dậy, liền thấy còn có một người lớn hẳn là ba ba của tiểu hài tử, đứng ở phía trước một chút đối nhóc vỗ vỗ tay, "Bảo bảo, đến, chính mình tự đứng lên, đến bên người ba ba này."

Tiểu hài tử thực ngoan không khóc, nghe ba ba cổ vũ lại đứng lên, còn có hành động vỗ vỗ áo vỗ vỗ quần, rồi vui vẻ chạy đến trong lòng ba ba, khanh khách cười rộ lên.

Đinh Trình Hâm nhìn cảnh tượng này, chính mình cũng cười đến vui vẻ, không biết như thế nào trước mắt hiện lên một mảnh trắng xóa, trong đầu cậu xuất hiện một ít hình ảnh mông lung, cũng là một tiểu hài tử ngã sấp xuống, ba ba ở phía trước vỗ tay làm cho đứa bé đứng lên, nam nhân kia ôn nhu hô, "Bảo bảo, đến, đến bên ba ba này!"

Đối phương cười, thanh âm thực ôn nhu, thực ôn nhu, làm cho trong lòng cậu thêm ấm áp, đối với thanh âm nàu có tưởng niệm thật sâu sắc, chính là thấy không rõ mặt đối phương.

Cậu rất muốn cố gắng thấy rõ ràng, nhưng mà cố gắng như thế nào cũng chính là nhìn không tới, đầu cũng vựng huyễn dần lên.

Mã Gia Kỳ biết Đinh Trình Hâm thích tiểu hài tử, đáng tiếc đời này bọn họ không thể có đứa nhỏ, nhưng là hắn sẽ cho Đinh Trình Hâm cuộc sống hạnh phúc nhất, nhìn đến người ba ôm tiểu hài tử đi rồi, hắn quay đầu cùng Đinh Trình Hâm nói, "Hâm Hâm, còn có rất nhiều địa phương cần đi thăm, phải đi thôi."

Nhưng mà Đinh Trình Hâm không có đáp lại, hắn nhìn thấy Đinh Trình Hâm hai mắt vô thần không tiêu cự, trên mặt còn lưu lại nước mắt, hai tay đỡ đầu, bộ dáng thực không thoải mái.

Hắn không biết Đinh Trình Hâm làm sao, đau lòng lại lo lắng, nhanh chóng lay động Đinh Trình Hâm, "Hâm Hâm, làm sao vậy, tỉnh tỉnh, Hâm Hâm!"

Đinh Trình Hâm đầu rất đau, cậu phi thường muốn nhìn được bộ dáng người kia, nhưng mà chính là nhìn không thấy, mỗi lần nếu muốn đến gần thì sẽ rơi vào một mảnh hắc ám.

Bên tai truyền đến giọng nói Mã Gia Kỳ đầy lo lắng, Đinh Trình Hâm lúc này mới chậm rãi thoát ly khỏi vực sâu hắc ám trong đầu, trước mắt khôi phục thanh minh, lăng lăng nhìn Mã Gia Kỳ.

"Gia Kỳ, làm sao vậy?" Đinh Trình Hâm có chút mê mang nhìn thần sắc lo lắng của Mã Gia Kỳ.

Mã Gia Kỳ nhìn thấy Đinh Trình Hâm tỉnh táo lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi, giúp cậu lau đi nước mắt trên mặt, lo lắng hỏi: "Cậu vừa rồi dọa tôi muốn chết, còn dám rơi lệ nữa, gọi như thế nào cậu cũng không phản ứng, giống như lạc vào mộng mị vậy đó."

Đinh Trình Hâm theo bản năng nâng tay lên, sờ sờ khóe mắt, trên lông mi còn vương chút bọt nước, cậu cũng không biết chính mình là làm sao nữa, đang yên lành liền rơi lệ.

Mã Gia Kỳ nhìn đến gần đó có một cái ghế đá, giúp đỡ Đinh Trình Hâm qua đó ngồi, "Chúng ta ngồi xuống trước đã, cậu khả năng là đi bộ lâu, bị say nắng."

Đinh Trình Hâm còn chưa có hoàn toàn lấy lại tinh thần, đối với Mã Gia Kỳ gật gật đầu, được hắn giúp đỡ ngồi xuống ghế đá.

Mã Gia Kỳ không muốn tiếp tục hành trình, hắn cảm thấy thực không thích hợp, có thể là do khí hậu Bắc Đều bên này cùng khí hậu phương Nam khác nhau rất nhiều, Đinh Trình Hâm có lẽ là không thích ứng kịp với khí hậu, thân thể Đinh Trình Hâm thật sự có thể là chịu không nổi mà bị say nắng, đáng chết hắn thế nhưng không chú ý tới.

"Hâm Hâm, cậu nghỉ một chút, tôi gọi cho tài xế trong nhà đến đây đón, chúng ta hôm nay đi như vậy thôi, về nhà sớm nghỉ ngơi đi!"

Đinh Trình Hâm cũng hiểu được đầu có chút vựng huyễn, khả năng thật sự mệt mỏi, mới có thể xuất hiện ảo giác vừa rồi, nhưng lại không nghĩ đó là ảo giác, trong lòng cậu bất an, nhìn về phía Mã Gia Kỳ, chậm rãi mở miệng, "Gia Kỳ, tớ có cảm giác tớ đã tới nơi này, hình ảnh vừa rồi rất quen thuộc, từng cũng có người mang tớ đến nơi này dạy tớ học đi, nhưng mà tớ không nhớ nổi bộ dáng của người đó."

Cậu thật sự muốn nhìn rõ bộ dáng của người ôn nhu cổ vũ cậu, thật sự là rất tưởng niệm, nghĩ đến đây đầu lại bắt đầu đau, tay vỗ cái trán, thập phần thống khổ.

Mã Gia Kỳ vội vàng bắt lấy tay Đinh Trình Hâm, để cho toàn bộ người cậu tựa vào trên người mình, tay kia thì nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương cho Đinh Trình Hâm, "Hâm Hâm, đừng nghĩ, đừng nghĩ, về sau khẳng định sẽ nhớ ra, hiện tại đừng nghĩ, chậm rãi thả lỏng chính mình!"

Ở dưới sự dẫn dắt của Mã Gia Kỳ, Đinh Trình Hâm chậm rãi thả lỏng, đau đầu cũng giảm bớt.

Tay tiếp tục mềm nhẹ xoa bóp huyệt thái dương cho Đinh Trình Hâm, để cho cậu dựa vào trong lòng mình hảo hảo thả lỏng bình phục, Mã Gia Kỳ tuyệt không để ý người đi ngang qua tò mò tìm tòi nghiên cứu cùng với ánh mắt kì quặc bất thiện, vẫn quan sát vẻ mặt Đinh Trình Hâm.

Đinh Trình Hâm ngồi một hồi lâu, đầu rốt cục không còn đau nữa, cậu không biết vì cái gì chính mình lại đột nhiên nhớ tới hình ảnh này.

Giống như một cái hộp đột nhiên bị mở ra.

Đinh Trình Hâm tuy rằng không có việc gì, nhưng hai lần đau đầu làm cho cậu cảm thấy hao phí rất nhiều sức lực, cả người có chút suy yếu, cậu nhìn đến ánh mắt đầy lo lắng của Mã Gia Kỳ, còn hiện lên tươi cười an ủi hắn, "Tớ không sao, cậu yên tâm, chỉ là có chút mệt mỏi, về nhà ngủ một giấc thì tốt rồi."

Khuôn mặt trắng bệch tươi cười làm cho lời nói của Đinh Trình Hâm không đủ thuyết phục, Mã Gia Kỳ đau lòng sờ sờ mặt cậu, "Hảo, xe trong nhà hẳn là nhanh đến thôi, tôi đã phát định vị rồi, chúng ta đến đường cái bên kia chờ xe đến".

Vị trí bọn họ cách đường xe chạy một khoảng cách không gần, phải sớm đi qua mới được, Mã Gia Kỳ giúp đỡ Đinh Trình Hâm đứng lên.

Lúc sắp rời đi, Đinh Trình Hâm lại kéo Mã Gia Kỳ, cậu nhìn hồ Gia Minh, "Chúng ta chụp ảnh chung ở chỗ này đi!"

Mã Gia Kỳ lo lắng cho thân thể cậu, thầm nghĩ dẫn cậu nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi, "Chúng ta lần sau lại đến chụp ảnh chung cũng không muộn, hiện tại về nhà trước được không?"

Đinh Trình Hâm lắc đầu, cậu chính là muốn hiện tại chụp ảnh chung, đưa ánh mắt cầu xin nhìn Mã Gia Kỳ.

Mã Gia Kỳ chịu không nổi Đinh Trình Hâm nhìn hắn như vậy, dù sao chụp ảnh chung cũng không mất bao nhiêu thời gian, cũng không muốn để Đinh Trình Hâm không vui ảnh hưởng đến thân thể, đành phải đáp ứng, "Hảo, chúng ta chụp ảnh chung ở chỗ này đi, nhưng phải tìm người giúp chúng ta chụp ảnh đã."

Lại vừa vặn khu vực bọn họ đứng không có người, nhìn bốn phía, ở phía trước có hai người đi tới, xem ra phải chạy qua đấy nhờ.

Mã Gia Kỳ nhìn nhìn Đinh Trình Hâm, có chút lo lắng không dám rời quá xa cậu.

Đinh Trình Hâm đối hắn cười cười nói: "Tớ không sao, còn không đến mức suy yếu đến nỗi không đứng nổi một mình."

Nhìn đến hai người kia sắp đi chỗ khác, Mã Gia Kỳ vội vàng đi lên phía trước, hỏi: "Xin chào, xin hỏi có thể giúp chúng tôi..... Là chú, Trầm thúc thúc!" Lời vế sau hắn nói có chút nghiến răng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: