Chương 4:
Đinh Trình Hâm dần nằm yên trong vòng tay đối phương. Cả người cậu vẫn cứng còng, không dám nhìn hắn, cũng không dám rời mắt khỏi sợi chỉ đỏ mới xuất hiện trên cổ hắn.
Một vết rạch thật nhỏ, trên đó đang rỉ ra một giọt máu đỏ tươi.
Nhưng đối phương tựa như không cảm nhận được gì. Hơi ấm từ bàn tay phía sau lưng đều đều truyền đến cậu.
Cậu không biết do chột dạ hay vì sự trấn an đó, cũng có thể vì cả hai, cảm giác kháng cự dâng lên dưới đáy lòng cậu đang được xoa dịu đi nhanh chóng.
Qua một lúc lâu, cơ thể cứng đờ của cậu bắt đầu mỏi nhừ, các cơ dần sụp xuống. Đến khi tựa đầu vào vai đối phương rồi, cậu mới phát hiện ra rằng, sự cảnh giác của bản thân đã bị mài mòn nhanh đến cỡ nào.
Mới chỉ trong hai ngày mà thôi.
Sáng nay, cậu còn hướng mũi kiếm về phía hắn, bây giờ, cậu đã ngồi yên trong lòng hắn.
Đối với bất kỳ sinh vật nào mà cậu từng gặp, từ vẻ ngoài đến cách sống, cậu đều nghiễm nhiên là một kẻ khác loài.
Cậu không săn mồi như dã thú, thậm chí là không gặm nổi một miếng thịt tươi. Nó khó chịu không khác gì việc năng lượng đen trong cơ thể lúc nào cũng cuộn trào. Cậu có thể chém đứt cổ một con linh cẩu trên sa mạc nhưng lại không thu được gì từ việc đó cả.
Cậu không sống thành nhóm như loài người, kiếm ăn trên sa mạc mà loài người sẽ không đặt chân đến, trái cây cậu thu hoạch được trong khu rừng bên ngoài nơi cậu ngủ luôn có năng lượng đen nhàn nhạt quấn quanh. Cậu sẽ đi xa hơn, đến nơi mà con người ở mỗi khi không thể tìm được thức ăn nữa và lấy lương thực từ chỗ họ. Đến khi cậu bắt đầu hiểu được chút ít quy tắc sống của loài người, cậu muốn đổi những thứ cậu kiếm được đó lấy đồ của họ, nhưng thứ cậu có thể ăn ngon lành lại khiến họ vơ lấy gậy, vừa đánh vừa dọa, đuổi cậu đi ngay.
Sức mạnh của cậu khiến những sinh vật khác e ngại, vẻ ngoài như ác quỷ khiến bọn họ sợ hãi, ngay cả khi cậu vô tình gặp được ác quỷ, chúng cũng không chấp nhận cậu.
Cậu khác với tất cả các sinh vật khác, vậy nên, cậu sẽ luôn chỉ có một mình.
Đinh Trình Hâm từng nghĩ, cậu không rõ bản thân là thứ gì nữa, khi cậu mệt mỏi nằm nhoài trong tổ của mình, cậu chỉ muốn nằm mãi.
Cho đến khi cậu sắp quyết tâm không nhúc nhích nữa, lần đầu tiên có một sinh vật thứ hai xuất hiện trong địa bàn của cậu.
Năng lượng màu tím xuất phát từ hắn khiến năng lượng đen trong cậu dậy sóng, nó như muốn xé toạc cậu ra, điên cuồng lao về phía đối phương.
Cảm giác đó đau đớn tột cùng, ép cậu không thở nổi.
Cậu biết lý do khiến năng lượng trong cơ thể dao động, vì vậy, cậu cắn răng kìm lại bàn tay đang run rẩy, không chút do dự mà giương cung, bắn thẳng về phía hắn.
Sau đó, cậu bị hắn khống chế, mất ý thức.
Năng lượng đen vẫn đang cuộn trào, trong nháy mắt đó, cậu đã nghĩ rằng, thật ra như thế này cũng không tệ lắm, ít nhất thì trước khi có thể nằm yên, cậu đã cố gắng chống cự một lần.
Trong bóng tối vô tận, Đình Trình Hâm cảm nhận được năng lượng trong cơ thể đã thôi sôi sục, như đã bị đàn áp đánh tan một nhánh quân tiên phong, lặng lẽ thu về một góc nằm yên.
Những chuyện xảy ra tiếp theo, Đinh Trình Hâm cảm thấy rất mờ mịt, rất khó hiểu. Cậu không hiểu nổi Mã Gia Kỳ muốn làm gì hay muốn điều gì từ cậu. Khi hắn nói hai người là ‘bạn đời’, cậu càng thấy kỳ lạ hơn. Thật ra, cậu có thể hiểu được chút ít về hai từ lạ lẫm đó, cậu đã từng thấy trong thành trì của loài người, hay cả dã thú, bọn chúng sẽ đi thành đôi với nhau, có những con non cho riêng mình.
Nhưng cậu vốn đã là kẻ khác loài cơ mà?
Sao lại có bạn đời cơ chứ?
Cậu ý thức được, cậu lưu luyến thứ phát ra hơi nóng ấm áp trong hang động, cũng đã hơi dao động trước từng cái vỗ về nhẹ nhàng trên lưng.
Rõ ràng đều là những thứ có thể khiến cậu phải chịu đau đớn.
Rõ ràng cậu nên tránh xa hơn nữa.
“Em có muốn đến thành trì của loài người với ta không?”
Cậu nghe thấy Mã Gia Kỳ nhẹ giọng hỏi.
Cậu hiểu hắn nói gì nhưng khi mở miệng muốn đáp thì chỉ có thể phát ra một vài âm đơn khàn khàn.
Không thể giao lưu bình thường nổi, sao lại chắc nịch cậu là bạn đời của hắn được?
Có lẽ do thấy cậu không trả lời, hắn lại nói thêm: “Pháp thuật của Tinh Linh sẽ giúp em nói chuyện được bình thường, chỉ cần em muốn nói, không điều gì có thể ngăn em được. Bây giờ em chưa thành thạo, vậy chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu thôi, được không?”
Đinh Trình Hâm muốn gọi tên của hắn nhưng âm thanh phát ra vẫn cứ rời rạc như cũ.
Trong lòng bỗng xuất hiện một cảm giác xa lạ, khiến hốc mắt cậu nóng lên.
Như có thứ gì chực chảy ra.
Cậu tựa trán vào vai Mã Gia Kỳ, đôi mắt chớp liên tục, muốn xua đi sự nóng hôi hổi đó.
Chợt, bàn tay vốn đang vỗ trên lưng cậu dừng lại, di chuyển lên trên, nhẹ nhàng vuốt xuôi mái tóc của cậu.
Có cảm giác như một con sư tử mẹ đang liếm láp đứa con của mình vậy.
Mang đến sự yên tâm không cách nào nói hết.
Cậu vô thức cọ trán lên lớp vải, khẽ gật đầu.
Nhịn lại cảm giác đang tràn lan trong lòng, cậu nghĩ.
Nếu hắn giống như những sinh vật khác, cậu sẽ cắn đứt cổ hắn bằng bất cứ giá nào.
—
Đinh Trình Hâm được người đàn ông bế trong lòng, đi xuyên qua dòng người tấp nập trong thành.
Khuôn mặt được chiếc mũ liền với áo choàng che đi gần hết vầng trán, cậu khẽ ngước mắt, chỉ lộ ra đôi mắt sau bờ vai đối phương.
Bình thường, cậu đi từ khu rừng đen đến thành trì của loài người sẽ mất ba đến bốn ngày không ngừng nghỉ, nhưng khi đi cùng Mã Gia Kỳ, cậu chỉ kịp cảm nhận được bản thân xuyên qua một thứ như bức tường nước, thành trì của con người đã ở ngay trước mắt rồi.
Sức mạnh này, cậu theo bản năng nhìn vào bàn tay mình, ngay từ đầu cậu đã không thể chống lại được.
Nhận thức này khiến quyết tâm trong lòng cậu vơi đi một nửa.
“Em muốn ăn chút gì đó trước rồi tìm chỗ dừng chân hay tìm chỗ dừng chân trước rồi mới ăn?” Cậu lại nghe hắn hỏi.
Đinh Trình Hâm không biết nên diễn đạt thế nào. Cậu khẽ phát ra hai tiếng gầm nhỏ rồi nghiêng đầu nhìn hắn.
Cậu không thích con người lắm, mà con người cũng không chào đón cậu. Cậu biết ở chỗ con người sẽ có đồ ăn, nhưng cậu cũng không muốn chen chúc với một đám con người.
Cậu thấy đối phương nhìn cậu trong chốc lát. Cậu có ảo giác rằng hắn hiểu được hết những gì cậu muốn biểu đạt.
“Vậy ta sẽ thuê một nhà trọ trước, em ở đó chờ ta, ta đi mua chút đồ ăn về nhé?” Hắn nói.
Cậu lại gật đầu.
Thành trì của loài người không có gì mới mẻ với cậu cả. Cậu đã ôm hy vọng mà đến đây vô số lần, cũng thất vọng trở về vô số lần, nửa đêm lén ngồi trên chạc cây cao để quan sát sự náo nhiệt bên dưới vô số lần, cũng từng bị dội nước lạnh đuổi đi vô số lần.
Cậu quen rồi, dù là với những con đường ngoằn ngoèo ở đây, hay là con người ở đây.
Cậu định sẵn là sẽ bị xua đuổi, vậy nên không có gì phải tò mò cả.
Đinh Trình Hâm lại tựa đầu vào vai người đàn ông, lần này, cậu hơi nghiêng đầu, nhìn về phía sườn cổ của hắn.
Trên làn da trắng nõn là một sợi chỉ đỏ rướm máu.
Có một giọt đã chảy vào cổ áo, biến thành một chấm đỏ trên cổ áo trắng tinh.
Cậu nâng tay, khẽ lau lên miệng vết thương. Năng lượng đen mỏng manh như sợi chỉ kéo dài từ đầu ngón tay, lan đến vết thương.
Đột nhiên, người đàn ông cắn chặt răng, xương quai hàm vì thế mà hiện rõ lên. Hắn nắm lấy tay cậu, kéo nó thành tư thế vòng qua cổ hắn, sau đó, cậu thấy năng lượng màu tím xuất hiện trên đầu ngón tay hắn, phất qua vết thương, miệng vết thương lập tức khép lại, biến mất không dấu vết.
“Vết thương nhỏ mà thôi, không đáng kể, em đừng bận tâm.” Hắn thấp giọng nói, vừa nói vừa vuốt ve mái tóc cậu.
Đinh Trình Hâm theo động tác của hắn mà vùi đầu vào hõm cổ hắn.
Cậu hiểu được, với cậu, năng lượng đen vừa khiến cậu đau đớn vừa chữa lành vết thương của cậu, nhưng với đối phương, nó chỉ khiến hắn đau mà thôi.
Nhà trọ mà Mã Gia Kỳ chọn nằm cạnh khu biệt thự, khá yên tĩnh, cách chợ và những cửa hàng khác một con phố.
Sau khi trả tiền cho chủ nhà, cậu được hắn bế về phòng.
Căn phòng không phải quá rộng nhưng đầy đủ đồ dùng, có thứ cậu biết, cũng có thứ không.
Đinh Trình Hâm được thả ngồi xuống ghế dựa. Mã Gia Kỳ rót cho cậu một ly nước, nói: “Ta ra ngoài mua đồ ăn, em đói thì ăn tạm chút trái cây trước đi.” Hắn chỉ vào túi trái cây đã đưa cho cậu ban sáng.
Đinh Trình Hâm vô thức sờ lên miệng túi, vẫn đóng chặt, đồ của cậu vẫn còn nguyên. Lúc này, cậu mới gật đầu với hắn.
Hắn lại nhắc cậu thêm mấy câu, cậu cũng phối hợp, tỏ ý đã biết, xong xuôi hắn mới xoay người ra khỏi cửa.
Cậu đặt túi trái cây lên bàn, mở túi ra, lục tìm bên trong được một quả táo.
Quả táo hơi dài, đỏ tươi, có lẽ do mới hái nên lớp vỏ vẫn căng bóng, thoang thoảng một mùi thơm dễ chịu.
Không giống như táo cậu tìm được trong rừng, từ trong ra ngoài chỉ có một màu đen, nhuốm đầu hơi thở chết chóc.
Nhưng bản thân cậu đã là một vật chứa đầy năng lượng đen, chút ít đó không ảnh hưởng nổi đến cậu. Chỉ là những thứ có thể ăn trong rừng quá ít, nếu tìm được một quả, cậu có thể chia nó ăn trong ba ngày.
Chưa từng có chuyện trái cây đủ màu sắc bày đầy trước mặt, tùy cho cậu chọn bao giờ.
Cậu ghé mặt nằm lên bàn, bàn tay thò ra khỏi áo choàng, khẽ đẩy đẩy quả táo trước mặt.
Áo choàng trắng trượt xuống khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay ngăm sạm hiện lên đầy vân đen, đối lập rõ ràng.
Lúc đó, cậu không biết đã kéo dài bao lâu, có thể chỉ trong nháy mắt, cũng có thể đã qua một lát, cậu cứ nhìn chằm chằm vạt áo choàng vắt lên cánh tay của mình, đầu óc trống rỗng.
Cho đến khi Mã Gia Kỳ trở về.
Hắn nhẹ nhàng nhéo má cậu một cái, khiến cậu bừng tỉnh.
Cậu thấy khóe môi hắn cong lên, lộ ra một nụ cười dịu dàng.
Giống như ánh nắng bên ngoài cửa sổ.
“Sao lại ngẩn ngơ thế?”
Hắn cười, xoa đầu cậu, trong giọng nói đong đầy một cảm xúc mà cậu không biết tên.
Cậu lại sững sờ lần nữa, cứ vậy mà nhìn hắn.
Lần này, hắn chỉ cười, bày hết đồ đang cầm trong tay lên bàn.
Tô lớn tô nhỏ, cũng gọi là xếp đầy cả bàn.
Mùi thức ăn thơm phức kéo tụt tâm trí cậu về, bụng cũng rất thức thời mà réo mấy tiếng.
“Đi rửa tay rồi ăn cơm.”
Cậu nghe lời, đi đến chậu nước đặt sẵn trong góc phòng để rửa tay.
“Tộc Tinh Linh ăn chay, không thể ăn đồ tanh được, sau này em muốn ăn gì thì nói cho ta, cùng lắm là ta làm cho em.”
Khi ngồi về chỗ cũ, cậu nghe hắn nói như thế. Tuy vẫn chưa hiểu tộc Tinh Linh trong miệng hắn có đang chỉ cái gì, nhưng quả thật cậu không nuốt nổi thịt cá, ngửi mùi thôi cũng thấy khó chịu.
“Dạ dày của em còn yếu, ăn chút đồ dễ tiêu trước, về sau rồi ăn thêm những món cầu kỳ khác.”
Hắn vừa nói vừa lấy cho cậu một bát đồ ăn, thứ đựng trong bát như chất lỏng nhưng lại đặc hơn, từng hạt trắng phau nở bung ra, có chút rau củ khác, mùi thơm thanh thanh dễ chịu.
“Ăn cháo trước.” Hắn đặt bát xuống trước mặt cậu.
Cậu nhìn thứ gọi là cháo đó, nước bọt hơi ứa ra, bàn tay lập tức nâng lên, muốn bốc ăn ngay.
Nhưng giữa chừng, Mã Gia Kỳ lại nắm chặt lấy tay cậu. Cậu thấy hắn nhăn mày một cái thật nhẹ rồi giãn ra ngay.
“Dùng thìa kìa.” Hắn ra hiệu.
Cậu nhìn theo, thấy thìa đặt trong bát. Cậu từng thấy con người dùng thứ này, nhưng bản thân cậu chưa từng.
Ngay lúc cậu còn do dự, một bàn tay trắng nõn đã cầm cả bát cháo lên.
Tầm mắt cậu cũng dời đi theo bát cháo đó, hơi ngước mắt nhìn Mã Gia Kỳ.
Vì không biết dùng thìa nên cậu không được ăn nữa sao?
Hay vì trước đó cậu có hành động khiến hắn không vừa ý à?
Cậu rũ mi, bàn tay giấu trong áo choàng cuộn tròn.
Bỗng nhiên, một thìa cháo rau củ đưa đến trước mặt cậu. Mùi cháo thơm ngon lập tức bay vào mũi.
Cậu hơi giật mình, theo bản năng ngước lên nhìn.
“Cháo còn nóng, ta thổi giúp em. Đây là lần đầu, lần sau phải tự ăn đấy nhé.”
Mã Gia Kỳ ngồi đối diện cậu, nói.
Ánh mắt như một dòng suối, chầm chậm bọc lấy trái tim cậu trong đó, từ từ nhấn chìm.
Cậu hơi há miệng, ngậm thìa cháo đó vào.
Mùi vị thơm ngon y như cậu đã nghĩ, nhưng lại có thêm chút gì đó khó nói thành lời, khiến cổ họng hơi nghẹn lại.
Cậu hít mũi, ngoan ngoãn ăn hết một bát cháo. Sau đó lại được Mã Gia Kỳ đút thêm một bát súp cà rốt, một ly sữa đậu nành.
Cậu xoa xoa cái bụng tròn vo của mình, ngồi thẫn thờ trên ghế.
Cậu nhìn Mã Gia Kỳ lúc này mới bắt đầu ăn. Số đồ cậu ăn còn dư lại bị hắn giải quyết sạch sẽ. Từ lúc bắt đầu đến lúc gác đũa lau miệng, mỗi một động tác đều toát lên khí chất hơn người của hắn.
Cậu rũ mi, không phát ra chút âm thanh nào.
Sau khi dọn dẹp xong, Mã Gia Kỳ để cậu ngồi lên giường, bản thân quỳ một chân xuống đất trước mặt cậu.
Hắn hơi ngẩng đầu lên nhìn cậu, khiến cậu có ảo giác rằng mình cao hơn hắn một bậc.
“Em đừng sợ.” Hắn nói: “Năng lượng đen tích tụ quá lâu sẽ khiến cơ thể em suy kiệt. Ta giúp em thanh lọc nó, nhé?”
Đinh Trình Hâm vô thức siết chặt bàn tay, trong chốc lát đó, cậu hình như đã có rất nhiều suy nghĩ, cũng hình như chẳng nghĩ nổi gì cả.
Qua một lát, cậu gật đầu.
Cậu thấy Mã Gia Kỳ lại cười.
Hắn nắm bàn tay cậu, năng lượng màu tím xuất phát từ ngón tay hắn, quấn quanh cánh tay cậu, len lỏi vào tận bên trong.
Biển năng lượng đen như bị một thiên thạch rơi trúng, ầm ầm dậy sóng, muốn cắn nuốt hết thảy năng lượng của nó.
Hai nguồn năng lượng đối lập đấu đá đàn áp lẫn nhau.
Thoáng chốc, mồ hôi đã chảy dọc theo sườn mặt của cậu.
Đau.
Chỉ có một từ ‘đau’ mà thôi.
Đau đến nỗi mắt cậu nhòe đi.
Đau đến nỗi cả người cậu run lên bần bật.
Rồi, một bàn tay đặt sau đầu cậu, nhè nhè ấn đầu cậu xuống.
Trán cậu tựa vào một vầng trán khác, đối phương khẽ cọ một cái, nhẹ giọng nói: “Ngoan, một lát nữa là ổn rồi.”
Hốc mắt cậu lại nóng bừng.
Không biết đã qua bao lâu, cậu mềm nhũn cả người, dựa vào lòng Mã Gia Kỳ mà thở dốc.
Đối phương hơi ngả người ra sau, để cậu tựa vào thoải mái hơn, một tay khẽ vỗ lên lưng cậu, một tay dùng khăn tay, thấm đi mồ hôi nhễ nhại trên trán cậu.
“A Trình giỏi lắm.”
Trước lúc thiếp đi, cậu nghe hắn nói như thế.
Thời gian tiếp theo, ngoài ăn no ngủ kỹ, Mã Gia Kỳ sẽ thanh lọc năng lượng đen giúp cậu.
Năng lượng đen đã tích lũy quá lâu, gần như bành trướng cả cơ thể, đến lõi năng lượng cũng chỉ còn chút năng lượng lay lắt, nếu rút ra hết trong một lần sẽ khiến cậu gặp nguy hiểm do không đủ năng lượng để chống đỡ cơ thể, chỉ có thể làm từng bước một.
Mã Gia Kỳ giải thích với cậu.
Hắn cũng sẽ dạy cậu một số kiến thức khác.
Ví dụ như kiến thức về các bộ tộc trên đại lục, về tộc Tinh Linh.
Ví dụ như cách để sử dụng sức mạnh của Tinh Linh.
Khi hắn nói về tộc Tinh Linh, Đinh Trình Hâm nhìn hắn không chớp mắt.
Vậy, cậu và hắn là đồng loại đúng không?
Nhưng, sao giữa đồng loại lại có sự khác biệt lớn đến thế?
Đinh Trình Hâm rũ mi nhìn bông hoa tuyết xanh trắng trên cổ tay.
Cậu nghĩ, chỉ cần nó vẫn còn là được.
Cậu không nói được, chẳng có cách nào mở miệng hỏi hắn.
Cậu không có sức mạnh mạnh mẽ, chẳng thể chèn ép được hắn.
Vậy nên, chỉ thế này thôi. Đã đủ rồi.
Cậu vùi suy nghĩ này xuống đáy lòng, nhưng nó lại như một hạt giống, bắt đầu lặng lẽ hấp thụ dưỡng chất rồi mọc rễ.
…
Qua một thời gian ngắn, Đinh Trình Hâm dần thích ứng với cuộc sống trong thành trì của con người.
Cậu không thích việc phải ra ngoài, phần lớn thời gian đều ngồi trong phòng học pháp thuật với Mã Gia Kỳ.
Mã Gia Kỳ cũng không ép cậu. Hắn đảm nhận hết việc dọn dẹp căn phòng, phụ trách cơm ngày ba bữa, quần áo tắm giặt, … Tóm lại là không để người nào khác tiến vào phòng.
Nhưng cũng có những lúc, cậu sẽ bắt gặp một vài con người đi ngang qua phòng hoặc những người bên ngoài ngước lên nhìn cậu qua cửa sổ.
Phản ứng đầu tiên của bọn họ là kinh ngạc, sau đó cứ nhìn đăm đăm vào cậu, thỉnh thoảng quay đầu nói nhỏ với người bên cạnh.
Nếu lúc đó Mã Gia Kỳ đang ở trong phòng, hắn sẽ đóng cửa vào thay cậu, xoa đầu cậu rồi hỏi có muốn ăn táo không. Nếu hắn không có trong phòng, cậu sẽ cứ để cửa mở như thế, cũng nhìn lại bọn họ.
Bộ đồ màu đen tinh xảo ôm lấy cơ thể cậu. Những viên pha lê xâu lại thành chuỗi treo trên bả vai, vạt áo dài qua đầu gối thêu hoa văn vàng kim để lộ chiếc áo lụa bên trong, hàng khuy áo được cài đến tận cổ. Trông không khác gì một vị công tước sống trong lâu đài.
Nhưng mái tóc đen nhánh xõa sau lưng, vài lọn tóc rũ ở bên sườn mặt cậu, bất kể là khí chất hay nét mặt cũng âm u như màn sương trong đêm tối, đôi mắt hai màu kỳ lạ, bên trong nó như chứa một thứ vật chất gì đó đang sôi trào. Cứ như một con ác quỷ khoác lên mình lớp da của con người, lúc nào cũng có thể há miệng xé rách cổ họng người ta.
Nhìn những người đó nhanh chóng lủi đi, cậu xoa xoa cổ tay, xoay người lấy một quả táo ở trên bàn, im lặng gặm hết.
Hôm nay, sau khi thanh lọc năng lượng đen, cậu lại được Mã Gia Kỳ bế lên, ôm vào lòng.
Lần này, khi năng lượng đen rút đi, cậu đã có thể cảm nhận một nguồn năng lượng khác trong cơ thể. Tuy yếu ớt nhưng vẫn ngoan cường vô cùng.
Bên trong đó là hơi thở mà cậu đã quen thuộc.
Thanh lọc nhiều rồi, cảm giác đau đớn không còn quá kịch liệt như ban đầu nữa.
Cậu vô thức nắm chặt vạt áo Mã Gia Kỳ, cuộn mình trong lòng hắn.
Nhưng vòng tay của người này vẫn ấm áp như thế.
Khiến cậu cứ muốn nằm mãi.
Cho đến một ngày, Mã Gia Kỳ tựa đầu vào vai cậu, cả người lạnh ngắt.
Buổi sáng hôm đó, sau khi ăn sáng cùng cậu xong, hắn nói muốn quay lại rừng Tinh Linh lần nữa, sẽ nhanh thôi, muộn nhất là buổi chiều sẽ về, hắn đã dặn nhà trọ chuẩn bị cơm trưa cho cậu, sẽ kịp về ăn tối cùng cậu.
Cậu gật đầu, nắm chặt quả táo hắn cho trong tay.
Buổi sáng luyện tập pháp thuật. Bữa trưa là súp rau củ, nấm xào và một ít đồ ngọt. Cậu bây giờ đã có thể dùng đũa thìa thành thạo, nhưng tốc độ ăn vẫn rất nhanh, dù có cố kìm lại những vẫn không thể từ từ chậm rãi được như Mã Gia Kỳ, thoáng chốc đã ăn hết. Sau khi đặt bát đĩa bẩn ra ngoài cửa phòng, cậu lại đóng cửa lại, đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài một lúc lâu.
Mặt trời đã lên đến đỉnh. Mã Gia Kỳ nói, nếu mặt trời lên đến vị trí đó thì cậu phải ngủ trưa. Cậu bèn leo lên giường, bò vào trong cùng, đi ngủ.
Quả táo đỏ tươi đặt ngay bên gối đầu.
Nhưng cậu nằm một lúc vẫn không chợp mắt nổi. Cậu nhắm mắt, chốc chốc lại trở người. Cuối cùng, cậu nhíu mày mở mắt ra.
Cậu tự gãi lòng bàn tay mình, cảm thấy nên có thứ gì đó nằm trong lòng bàn tay. Sau đó, cậu nhìn thấy gối đầu của người kia. Qua thoáng chốc suy nghĩ, cậu với lấy nó, ôm vào lòng.
Có mùi hương nhàn nhạt của hắn sót lại trên gối.
Như một chất thôi miên người ta tốt nhất.
Cậu nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Nhưng không được bao lâu, cậu lại choàng tỉnh.
Hô hấp trở nên khó khăn, trái tim như có một tấm lưới siết lại, cổ tay nóng bừng lên.
Không phải cảm giác đau đớn như lúc thanh lọc năng lượng đen, nhưng nó khiến cậu khó chịu hơn gấp bội. Cảm giác khủng hoảng không rõ lý do ập đến như muốn nhấn chìm cậu. Cậu siết chặt cái gối trong bay đến biến dạng, bất chấp vùi mặt vào đó. Chỉ là, điều này càng phóng đại thêm tảng đá trong lòng cậu. Cậu ngơ ngác ngẩng đầu lên, mùi hương trên gối rất nhạt nhưng vẫn quen thuộc như thế, nhưng lại chẳng còn tác dụng như trước.
Tại sao chứ?
Đinh Trình Hâm ghì chặt gối đầu, trong mắt có một tia sáng tối nghĩa thoáng qua.
Cậu cứ nằm như thế suốt cả buổi. Đến khi mặt trời chuyển sang màu đỏ cam lúc chạng vạng, cậu mới đứng dậy.
Cậu lấy khăn lau sạch mồ hôi trên trán, yên lặng đứng trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Mặt trời dần khuất sau hàng cây và dãy nhà san sát rồi biến mất. Màu đỏ ối ban chiều biến thành xanh đen thăm thẳm của màn đêm.
Căn phòng không có một tia sáng nào, tối đen như mực. Đinh Trình Hâm siết chặt hai tay lại.
Cậu đứng một hồi lâu, nhưng tấm áo choàng trắng ấy không hề xuất hiện một lần nào.
Cậu thầm đếm trong lòng rất nhiều lần, mồ hôi ướt đẫm hai lòng bàn tay, quả táo trong tay cậu gần như vỡ ra.
Đinh Trình Hâm xoay người, cầm áo choàng đen treo trên giá rồi mặc lên. Có thể do tay trơn, cũng có thể do chưa quen hoặc một lý do nào khác, dây áo liên tục trượt khỏi tay cậu. Qua một lát, sau khi cậu thắt liên tục mấy nút chết xiêu vẹo thì áo choàng mới nằm yên trên người.
Cậu đẩy cửa bước ra. Ngoài phòng, ánh đèn hành lang màu vàng ấm, nhưng cậu chỉ thấy lạnh toát. Cậu nhìn quanh, tìm nơi xuống lầu rồi bước ra ngoài.
Người dân trong trấn rất ít ra ngoài vào buổi tối, trên đường chỉ lác đác vài người. Những ánh đèn từ trong nhà hắt ra bên ngoài như ánh sáng đom đóm trong đêm.
Đinh Trình Hâm nhớ rõ đường đi trong trấn, cậu yên lặng đi về một hướng. Mũ áo choàng gần như che khuất toàn bộ khuôn mặt cậu. Cậu nhìn dưới chân, thỉnh thoảng nhìn lên để xác định phương hướng rồi cứ thế đi thẳng.
Tiếng con người vọng ra từ trong những ngôi nhà liền kề. Hoặc là tranh cãi ầm ĩ, hoặc là cười đùa vui vẻ. Ánh đèn ấm áp chiếu lên người họ.
Nhưng không có ánh đèn nào cho cậu cả.
Cậu muốn đi tìm nó về.
Bỗng, một vạt áo trắng xuất hiện trong tầm mắt cậu, đứng ngay trước mặt cậu. Hoa văn màu bạc, có một bông hoa tuyết nho nhỏ ở góc.
Cậu lập tức dừng chân, ngẩng phắt đầu lên.
Ánh đèn màu vàng ấm chiếu lên khuôn mặt người đó, không biết có phải ảo giác của cậu không, cậu thấy đôi mắt tím kia nhạt hơn một chút, trở nên lấp lánh như pha lê.
“Ta về muộn quá, xin lỗi em.” Hắn nói: “Em ra ngoài làm gì vậy?”
Cậu không trả lời, chỉ ngước mắt nhìn hắn. Mũ áo choàng rất dài, cậu phải cố ngước lên mới thấy được khuôn mặt hắn.
Đối phương vòng tay ra sau đầu cậu, nắm một nắm vải rồi kéo xuống, cái mũ dài rộng che khuất tầm nhìn của cậu vì thế mà được kéo lên theo.
Cậu thấy hắn mỉm cười: “Tìm ta sao?”
Lần này, hắn không đợi cậu trả lời nữa, ôm vai cậu xoay người lại, đi về hướng nhà trọ.
Đinh Trình Hâm nhìn áo choàng trắng hơi bay lên trong gió phía trước, rồi nhìn vào lòng bàn tay mình.
Cậu bước nhanh vài bước, bắt lấy bàn tay buông thõng bên trong áo choàng của đối phương.
Cậu cảm nhận được nó run rẩy, nhưng thoáng chốc đã trở lại bình thường.
Hắn nghiêng đầu cười với cậu rồi dắt cậu trở về.
Sau khi về đến, có lẽ hắn biết cậu sẽ không tự chuẩn bị đồ ăn nên thông báo với chủ nhà trọ trước, sau đó mới đưa cậu lên phòng.
“Sao lại đổ nhiều mồ hôi thế này? Tắm xong rồi ăn cơm nhé?”
Cậu gật đầu, cầm lấy quần áo hắn đưa cho cậu, xoay người vào phòng tắm.
Cậu tắm rất nhanh, gần như là tăng hết tốc độ, vậy nên đến khi ra ngoài, đồ ăn vẫn chưa được mang lên.
Mã Gia Kỳ đã cởi bỏ áo choàng, ngồi tựa lưng vào ghế dựa, đôi mắt khép lại.
Khi cậu bước ra, hắn không hề mở mắt, vẫn giữ nguyên tư thế.
Cho đến lúc cậu bước lại gần, hắn mới hơi hé mắt ra, thấy là cậu thì cầm khăn khô đã đặt sẵn bên cạnh lên, ra hiệu cho cậu lại gần hơn, muốn lau khô tóc cho cậu.
Nhưng hắn vừa đứng lên đã loạng choạng ngồi phịch xuống ghế, khăn trong tay cũng rơi xuống sàn.
Đinh Trình Hâm nghe trái tim mình đập lỡ một nhịp.
Cậu luống cuống chạy đến trước mặt hắn. Bình thường, da hắn vốn đã trắng trẻo hơn người khác, đến giờ nhìn kỹ lại cậu mới phát hiện, nó còn trắng hơn mọi ngày, là loại trắng nhợt không còn một giọt máu. Bàn tay đặt trên tay vịn siết chặt đến trắng bệch, nổi rõ gân xanh.
Cậu thấy cơ thể hắn hơi run, nhưng bàn tay đang lấy tay hắn của cậu còn run rẩy dữ dội hơn. Trong cổ họng có âm thanh muốn bật ra, cậu há miệng, nhưng chỉ toàn tiếng thở dốc.
Có thứ gì đó nghẹn lại trong lòng, chỉ chờ thời khắc bùng nổ.
Đinh Trình Hâm nghiến răng. Đầu ngón tay cậu xuất hiện một dải năng lượng màu vàng kim mỏng manh quấn lấy ngón tay hắn, từ từ chui vào trong.
Là pháp thuật hồi phục cơ bản mà Mã Gia Kỳ dạy cậu.
Cũng là lần đầu tiên cậu sử dụng thành công.
Mã Gia Kỳ hơi mở mắt ra, lật bàn tay nắm ngược lại tay cậu.
Năng lượng màu vàng kim bị đứt đoạn.
“Ta hơi mệt, nghỉ một chút là ổn rồi, em đừng cố sức. Lát nữa có người đưa bữa tối lên, em cứ ăn đi nhé, ta nghỉ trước ha.”
Hắn nói xong thì muốn đứng lên lần nữa.
Nhưng chỉ mới đứng lên một nửa đã bị Đinh Trình Hâm chớp thời cơ luồn tay qua đầu gối, bế ngang hắn lên.
Vóc người của cậu nhỏ hơn hắn cả khúc, như một con gà còi cõng một con hạc vậy, lúc bế hắn lên rồi mới thấy hơi mất sức. Nhưng cậu kiên quyết không buông hắn ra, bước nhanh tới bên giường, lúc này mới nhẹ nhàng đặt hắn xuống.
Vẻ mặt Mã Gia Kỳ ban đầu là hốt hoảng, đến lúc này chỉ còn bất đắc dĩ. Hắn khẽ xoa đầu cậu, tựa vào vai cậu.
“Ngoan, lần sau chỉ để ta bế em thôi nhé.”
“Lát nữa nhớ phải ăn cơm. Đến sáng mai ta sẽ ổn thôi. Ta hứa với em sẽ không thất hứa nữa.”
Đinh Trình Hâm nghiêng đầu, thấy mi của hắn đã rũ hẳn xuống.
Cậu học theo hắn, vụng về ôm chặt, vuốt lưng hắn xuôi theo mái tóc màu bạc xõa tung phía sau.
Một lát sau, có người đứng bên ngoài thông báo đã chuẩn bị xong đồ ăn. Cậu không nhúc nhích, yên lặng vỗ về hắn.
Người bên ngoài chờ một lúc thì đi xuống, sau đó có lên thêm hai lần nhưng vẫn không nhận được sự đáp lại nên đành mang đồ ăn về.
Đinh Trình Hâm sợ Mã Gia Kỳ sẽ mỏi, một tay đỡ lưng một tay đỡ đầu, đặt hắn nằm xuống.
Cậu có thể cảm nhận được cơ thể hắn hạ nhiệt, đã trở nên lạnh lẽo bất thường.
Giống như con thú bị cậu giết bên ngoài rừng Tinh Linh, hơi ấm cũng từ từ rút đi như vậy.
Cảm giác ngột ngạt ban trưa càng thêm rõ ràng hơn, vừa ngột ngạt vừa hoang mang. Cậu ngồi bên cạnh hắn, năng lượng màu vàng kim lại xuất hiện, lặng lẽ chui vào người hắn.
Cậu ngồi như vậy cả đêm, cho đến tận khi ánh mặt trời đầu tiên len lỏi vào trong phòng.
Trời đã sáng rồi.
Cậu dán mắt vào người nằm trên giường.
Có thể đã qua rất lâu, cũng có thể chỉ trong chớp mắt, cậu thấy hàng mi của hắn khẽ động đậy, từ từ mở ra.
Đôi mắt tím sẫm gần như biến thành đen, hắn mỉm cười, nói với cậu: “Chào buổi sáng.”
Đinh Trinh Hâm hơi run tay, cậu chầm chậm vươn tay ra, vuốt ve đôi mắt ấy, sau đó, cậu nằm sấp trên người hắn.
“Mã Gia Kỳ.”
“Mã Gia Kỳ, Mã Gia Kỳ, Mã Gia Kỳ…”
m thanh hơi khàn.
Hai mắt cũng nóng bừng, có chất lỏng kỳ lạ chảy ra.
Cảm giác đè nén suốt một ngày như tìm được lối thoát, tuôn trào theo mỗi một lần gọi tên hắn.
Cậu cảm nhận được bàn tay hắn theo thói quen vuốt nhẹ lưng cậu.
Cho đến khi cậu ngồi dậy, hai mắt đã hơi sưng, đỏ ửng. Mà áo nơi bả vai Mã Gia Kỳ cũng ướt sũng.
“Khóc thành mèo con đi tắm rồi này.”
Mã Gia Kỳ lau khóe mắt còn ươn ướt của cậu: “Tối qua có phải không ăn gì đúng không? Vậy bây giờ ăn cùng ta nhé, rồi nằm thêm một lát cùng ta.”
Cậu gật đầu.
Khi bữa sáng được mang đến, cậu lại muốn bế Mã Gia Kỳ vào bàn, nhưng bị hắn cản lại. Cậu nhớ đến lời hôm qua hắn nói, bèn đổi thành đỡ hắn đi qua.
Bữa sáng được giải quyết rất nhanh.
Hai người nằm trên giường, Mã Gia Kỳ nghiêng người ôm cậu vào lòng, khẽ vỗ lên lưng cậu.
“Em đã gọi tên ta đúng không?”
Hắn bỗng nhỏ giọng hỏi.
Cậu đang vùi đầu trong lòng hắn, nghe xong thì ngẩng đầu lên.
“Mã Gia Kỳ.” Cậu gọi.
“Ừm, ta đây.” Hắn lại nở nụ cười. Cậu cảm nhận được lồng ngực của hắn cũng rung lên theo.
Mã Gia Kỳ bị Đinh Trình Hâm ép ở trong phòng vài ngày.
“Nếu ngài ra ngoài, em sẽ sắn cổ ngài rồi tha về rừng Tinh Linh.”
Mã Gia Kỳ chỉ đành bất đắc gì cười trừ.
Mã Gia Kỳ bình thường sẽ chỉ ra ngoài mua chút đồ, sau đó sẽ lại quay về phòng trọ. Bây giờ Đinh Trình Hâm ép buộc hắn bàn giao công việc đó lại cho cậu, cậu sẽ ra ngoài, hắn chỉ việc ở nhà chờ thôi.
Cậu khi ra ngoài vẫn sẽ mặc áo choàng, dùng mũ che khuất khuôn mặt, nhưng dây áo choàng sẽ được Mã Gia Kỳ buộc cho cậu. Hắn chê cái dải nút chết của cậu lần trước.
Do những ngày gần đây hắn không khỏe nên cậu cũng không cho hắn thanh lọc năng lượng đen cho mình nữa.
Mấy hôm trước, cậu đã sử dụng được pháp thuật chữa trị thành công, cũng chứng tỏ hai nguồn năng lượng trong cơ thể đã đạt đến thế cân bằng, bản thân cậu cũng đã tự có khả năng kìm hãm năng lượng đen. Vậy nên, Mã Gia Kỳ dạy cậu pháp thuật thanh lọc, cậu trúc trắc học theo nhưng vẫn thất bại. Chỉ là, sau vài ngày, cậu lại đột nhiên có ý tưởng khác, pháp thuật thanh lọc biến thành hấp thụ và chuyển hóa dễ sử dụng hơn.
Đã có lần sử dụng pháp thuật thành công lần đầu tiên, những lần sau trở nên suôn sẻ hơn nhiều.
Một ngày nọ, Mã Gia Kỳ vừa lau tóc cho Đinh Trình Hâm, vừa hỏi cậu: “Em muốn biết lý do của ngày hôm đó không?”
Giọng hắn vẫn nhẹ nhàng như thế, nhưng lại như một cây búa gõ vào lòng cậu.
Cậu đã không hỏi đến, vờ như không quan tâm nữa.
“Có liên quan đến em sao?” Cậu khàn giọng.
“Nói chính xác thì là có.”
Bởi vì em không giống ngài sao? Hay bởi vì ở cùng em khiến ngài phải chịu hậu quả nào đó?
“Ta đã từng nói với em tộc Tinh Linh được sinh ra từ cây Sinh Mệnh rồi đúng không? Những Tinh Linh gọi đó là Tinh Linh tự nhiên, mà cho đến bây giờ, em và ta là hai Tinh Linh tự nhiên cuối cùng được cây Sinh Mệnh tạo ra.”
Đinh Trình Hâm sững sờ. Cậu quay phắt đầu lại, đối diện với người đang ngồi phía sau.
“Tóc vẫn ướt đây này, em ngồi yên đi.”
Nhưng cậu vẫn bướng bỉnh đối diện với hắn. Cậu hỏi: “Tại sao ngài biết?”
Trong khi giữa em và ngài chẳng có gì giống nhau cả. Ngay cả việc sử dụng pháp thuật cơ bản, ngài có thể làm được thuần thục dễ dàng như thế, nhưng đến em lại lằng nhằng mãi không xong.
Cậu thấy Mã Gia Kỳ ngẩn ra, như chưa hiểu cậu đang hỏi vấn đề nào, qua chốc lát hắn mới cười đáp: “Vì Tinh Linh là bạn đời định mệnh của nhau sẽ được hình thành và ra đời cùng lúc. Tuy thời gian ra đời của ta và em hơi khác biệt nhưng không thể phủ nhận điều này được. Trên tay em có dấu ấn của ta.”
Hắn kéo cổ áo xuống, bên dưới xương quai xanh là một bông hoa tuyết màu trắng xanh. Hắn chỉ tay vào vị trí tương tự trên người cậu: “Cánh hoa đào của em ở chỗ này.”
Cậu biết. Chủ yếu là do làn da sạm đen sẫm màu, khiến hình dáng và màu sắc cánh hoa khá khó phát hiện. Trước đây cậu chỉ nghĩ đó là một vết thương trong lúc vô ý nào đó hoặc tương tự như vậy, mãi cho đến hôm nay.
Đó là dấu ấn của cậu, cũng in trên người bạn đời của cậu.
“Có nghĩa là, ngài thuộc quyền sở hữu của em đúng không?”
Trong mấy ngày thay hắn ra ngoài này, cậu học được cụm từ mới từ con người.
Chỉ thấy đối phương lau đi giọt nước trên tóc chảy xuống má cậu, cười nói: “Phải.”
Tảng đá đè nặng trong lòng vỡ tan, trái tim nhảy nhót tưng bừng. Cậu rất vui, vui lắm, đến nỗi muốn cười thật to, mà cậu cũng làm y như vậy.
Cậu cười khúc khích, xoay người lại cho hắn tiếp tục lau tóc giúp cậu.
Sau đó, cậu nghe được lý do của hắn, cũng biết được lý do hai người được sinh ra.
Lõi năng lượng của cây Sinh Mệnh rất yếu, năng lượng đen tích tụ trong đó gấp bội so với cậu. Mã Gia Kỳ mấy ngày trước đã thử thanh lọc một lần, kết quả là năng lượng đen đột nhiên tràn ra khỏi cây, điên cuồng cắn nuốt năng lượng của hắn. Đối với sự tấn công đột ngột và dữ dội như thế, hắn lâm vào thế yếu, giằng co rất lâu mới thoát khỏi nó được. Chỉ là khi ra khỏi rừng Tinh Linh thì đã hơi kiệt sức, vậy nên ngất đi ở bìa rừng.
Còn về phần hai người, có thể nói cậu và Mã Gia Kỳ là phương pháp cuối cùng để cứu lấy cây Sinh Mệnh. Tại sao lại kiềm hãm sự ra đời của một trong hai Tinh Linh định mệnh? Bởi vì giữa hai người sẽ có sự cộng hưởng năng lượng mạnh mẽ, nói cho dễ hiểu thì với tình hình của bọn họ, dù cậu có bị năng lượng đen ảnh hưởng nhưng phía Mã Gia Kỳ vẫn phát triển tốt thì lõi năng lượng của cậu sẽ được duy trì một phần, cơ bản là rất khó chết, trừ khi cậu chủ động. Trong truyền thuyết của tộc Tinh Linh, hai Tinh Linh định mệnh có tiềm lực khổng lồ. Vậy nên, để một Tinh Linh trưởng thành thuận lợi, một Tinh Linh làm quen với năng lượng đen, khi thời cơ chín muồi, hai người có thể vừa hấp thụ và chuyển hóa năng lượng đen, vừa có thể thanh lọc nó.
Đây là cách mà cây Sinh Mệnh lựa chọn, cũng gần như là cách duy nhất để cứu rừng Tinh Linh.
Còn một cách khác, đó là người thanh lọc năng lượng đen phải có nguồn năng lượng tinh khiết còn nhiều hơn cả nó. Nhưng điều đó không thực tế, cũng không có khả năng.
Trong lúc nói, tóc của Đinh Trình Hâm cũng đã được lau khô.
Sau khi nghe xong, cậu chỉ ồ một tiếng.
Cậu biết đám năng lượng đen đó hung hăng đến cỡ nào. Ngay cả cậu còn không chịu nổi thì nói gì đến người sử dụng năng lượng tinh khiết chứ?
Chắc chắn là rất đau, cũng rất khó chịu.
Vậy nên, cậu quay đầu hỏi: “Ngài còn đau không? Em có thể sử dụng pháp thuật chữa trị để giúp ngài.”
Cậu thấy đối phương sửng sốt, không ngờ điều cậu quan tâm lại là cái này. Hắn nói: “Ta không sao.”
Sau đó, như còn hơi lo lắng, hắn hỏi cậu có cảm nghĩ gì.
Có cảm nghĩ gì được đây?
Nói thật, vì rừng Tinh Linh và cây Sinh Mệnh là nơi cậu quen thuộc nhất kể từ khi cậu sinh ra, nhưng cũng là nơi khiến cậu đau đớn nhất. Tình cảm của cậu đối với chúng không nhiều như những Tinh Linh mà Mã Gia Kỳ đã kể. Cậu coi đó là địa bàn của mình, không muốn bản thân bị quấy nhiễu nên sẽ bảo vệ nó, nhưng cũng không phải chỉ nơi đó mới được.
Nhưng nếu Mã Gia Kỳ muốn cứu cây Sinh Mệnh, cậu rất sẵn lòng làm cùng hắn.
Chẳng những vậy, cậu còn bắt đầu tưởng tượng cảnh tượng trời xanh mây trắng nắng vàng trải rộng trên bầu trời rừng Tinh Linh, mà ở đó, có cậu và Mã Gia Kỳ.
Chắc chắn là rất ấm áp, rất tươi đẹp.
Mã Gia Kỳ nghe câu trả lời của cậu xong thì im lặng, rất lâu sau với kéo cậu vào lòng, đặt một nụ hôn lên trán cậu.
…
Ngày đầu tiên hai người thử thanh lọc cây Sinh Mệnh là sau khi Đinh Trình Hâm hoàn toàn loại bỏ được năng lượng đen nửa tháng.
Có lẽ cũng vì đã thanh lọc và chuyển hóa tất cả năng lượng đen, vẻ ngoài của cậu cũng thay đổi đáng kể, năng lượng vàng kim cũng tăng lên một cách chóng mặt, như được giải phong ấn vậy, đến nỗi Mã Gia Kỳ nói đùa với cậu rằng bây giờ kỳ phát triển của cậu mới đến.
Cậu cao lên mỗi ngày, dùng mắt thường cũng có thể thấy được, cơ thể phát triển nhanh chóng, làn da cũng đã chuyển sang hơi nâu vàng, chỉ có mái tóc và đôi mắt hai màu là giữ nguyên. Điều này khiến Mã Gia Kỳ đăm chiêu rất lâu.
Cậu lại thấy như vậy là ổn rồi. Nhất là khi thấy Mã Gia Kỳ lộ ra đôi tai nhòn nhọn giống như cậu. Do tộc Tinh Linh hòa vào xã hội của con người, dù ở một thành trì độc lập nhưng vẫn không thiếu người bên ngoài ra vào, để khỏi gặp rắc rối, tộc Tinh Linh dùng pháp thuật để giấu đi đôi tai đặc trưng của mình, chỉ để lộ ở những dịp trọng đại chỉ có Tinh Linh.
Đinh Trình Hâm nhìn cây cao trước mắt. Đây là nơi cậu đã sống một thời gian rất dài, không ai quen thuộc nó hơn cậu. Nhưng qua lời của Mã Gia Kỳ, cậu lại biết được nó còn một mặt khác mà cậu chưa từng thấy.
“Phải cẩn thận. Thấy không ổn thì lập tức dừng lại ngay.”
Cậu cong môi, đáp lại hắn: “Ngài cũng vậy.”
Khi hai luồng năng lượng màu tím và vàng kim xuất hiện, năng lượng đen từ trong thân cây cũng trồi lên lúc nhúc như dòi bọ, lập tức tấn công cả hai người.
Năng lượng vàng kim lập tức chia ra một nhánh khác, cuộn hết năng lượng đen phía bên kia lại rồi kéo về phía mình. Đối với một cơ thể từng chứa đựng năng lượng đen, rõ ràng Đinh Trình Hâm là một miếng mồi quen thuộc thơm ngon hơn với bọn chúng, vậy nên chúng nó chuyển hướng, ồ ạt tiến về phía cậu.
Sắc mặt Đinh Trình Hâm hơi tái đi, tay thoáng run rẩy. Đó là nỗi sợ in trong não cậu. Năng lượng đen bị cuốn lấy để thanh lọc đã làm giảm đi sức sát thương rất nhiều, đến khi nó dồn dập tiến vào người cậu lần nữa, cảm giác đau đớn cũng đã giảm bớt.
Sau khi thanh lọc xong năng lượng đen tích tụ trong cơ thể mình, cậu đã học được cách kiềm chế nó, vậy nên hiện tại, cậu có thể vừa kiềm chế vừa sử dụng lại nó.
Đừng quên, nguồn năng lượng ban đầu cậu dùng chính là năng lượng đen.
Khi năng lượng đen được cậu sử dụng để chống lại chính nó, tuy rằng hiệu quả không cao do khả năng dung hợp năng lượng cùng nguồn nhưng cũng giảm được sức ép khi cả hai thanh lọc.
Cậu không kịp lau mồ hôi, để nó trượt vào mắt, cảm giác đau xót thoáng qua. Cậu theo bản năng quay sang nhìn Mã Gia Kỳ. Mã Gia Kỳ cũng đang nhìn cậu, bây giờ, cậu đã đọc hiểu được cảm xúc trong mắt hắn, là đau lòng, là không nỡ, là chua xót.
Đinh Trình Hâm mỉm cười, muốn nói với hắn vài câu, bỗng nhiên, lõi năng lượng của cậu hơi dao động, một luồng năng lượng tỏa ra mọi ngóc ngách, làm dịu đi cảm giác đau đớn mà năng lượng đen mang lại.
Là năng lượng mà cậu đã quá quen thuộc.
Cậu thấy hắn mỉm cười với cậu, cực kỳ dịu dàng.
Việc thanh lọc này tiếp diễn cho đến khi cả hai kiệt sức rời khỏi rừng Tinh Linh, rồi lặp đi lặp lại mỗi tuần, kéo dài cho đến tận mùa đông.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro