Chương 0: Văn án
Trong cơn mưa rào đầu hạ, thấp thoáng hình bóng người thiếu niên nhẹ nhàng ôm lấy chú mèo vàng bị bỏ rơi nơi góc phố, bước nhanh về phía tôi như cũng đang tìm chốn tránh mưa.
- " Mèo ngoan đừng sợ, ta đưa em về nhà, sau này cũng không cần phải lo lắng nữa ."
Nhìn thấy cậu ấy đang bước về phía mình, tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn, nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cũng không hiểu tôi lấy đâu ra nhiều dũng khí đến thế, nhưng có lẽ là bị sự ngốc nghếch của cậu ấy làm cho bật cười rồi, lúc đó không vẫn là không nhịn được mà nói nhỏ một câu :
- " Ngốc thật, người thì ướt hết cả rồi còn lo cho con mèo đó. "
Dưới mái hiên lam, hai ánh mắt chạm nhau, khuôn mặt thanh tú của anh hiện lên tựa nắng hạ, đường nét trên đó có phần dịu dàng như trời xuân, lại có phần sắc sảo như gió đông. Sống mũi cao thẳng, khóe miệng nhếch lên mang ý cười. "Giữa mưa có nắng, giữa ngày có sao", khoảnh khắc ấy, tim tôi như lỡ đi một nhịp, hai ánh mắt chạm nhau nhưng tiếc thay, sao chỉ có một trái tim là rung động...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro