Chương 37 : Tự lập và kiêu hãnh
Chứng kiến nhiều người thề nguyện sống chết bên nhau rồi lại lần lượt rời xa nhau, anh thầm nghĩ, nếu sau này có chẳng may không đến được với ai đó, không biết anh phải sống như thế nào nữa, bởi tình yêu anh dành cho anh dường như là tất cả những gì anh có, những gì anh còn tin vào hiện hữu của tình yêu
Rồi một ngày, họ chia tay thật. Không có quá nhiều nước mắt và dằn vặt tự phía anh, dường như nỗi đau là một thứ gì đó không đậm sâu và khủng khiếp như anh vẫn tưởng tượng.
Anh dành thời gian để chăm sóc bản thân và theo đuổi những gì mà khi còn bên cô anh chưa bao giờ nghĩ tới. Anh vui vẻ và thanh thản một cách vô cùng tự nhiên chứ không hề miễn cưỡng. Anh tự hỏi, phải chăng tình cảm lúc trước trao cho cô không phải là tình yêu, bởi thế nên anh mới cảm thấy nhẹ lòng đến như vậy.Hay anh đang cố che đi những nỗi đau??
Sau rồi anh mới hiểu, anh đã yêu cô thật lòng, cũng đã quên cô thật lòng. Chỉ là anh mạnh mẽ đến nỗi anh đón nhận mọi thứ một cách thản nhiên đến chính mình cũng không tin được. Và cũng bởi đôi khi người ta quen với việc khuếch đại tổn thương của mình, khiến bản thân tự đày đọa và khiến người khác ảo tưởng về chính nỗi đau mà họ đang mang.
Thật ra chẳng có chàng trai nào là không thể tự chăm sóc cho mình, tự mình sống tốt, chỉ là họ muốn trở nên bé nhỏ, yếu ớt trong vòng tay che chở của phụ nữ mình yêu mà thôi.
Chẳng thế mà khi tình yêu đó chẳng may kết thúc, con trai có thể trở mình tự tin, mạnh mẽ và độc lập tới mức khó tin.
Đa phần con gái sẽ tiếc nuối khi thấy hình ảnh một người-yêu-cũ hoàn toàn khác như vậy. Họ nghĩ rằng nỗi đau làm anh ta thay đổi thành một con người khác.
Nhưng họ nhầm, thực ra kinh nghiệm và thương tổn giúp con trai nhận ra họ sống tốt nhất khi được là chính mình: Tự lập và kiêu hãnh.
Hóa ra là anh đã sống những ngày tháng không em
Yên lành và thản nhiên hơn là anh vẫn nghĩ.
Không ồn ào, đắm say, không ngọt ngào, thi vị,
Cuộc sống chẳng còn em bình lặng đến không ngờ...
Hóa ra chuyện chúng mình chỉ như một giấc mơ,
Giọt nước mắt đã khô khi anh trở mình về thực tại.
Không còn buồn lo, không còn sợ hãi,
Thứ không thuộc về mình có đáng phải vậy không?
Hóa ra là anh có thể một mình chống chọi với mùa đông
Những vấn vương trong lòng không còn vì em mà sống dậy,
Bước chẳng hẫng nhịp nào khi vô tình chợt thấy.
Bóng hình em chung lối bóng một người.
Hóa ra sau tất cả anh vẫn là anh thôi.
Vẫn nguyên vẹn tiếng cười, vẹn nguyên thương nhớ,
Vẫn dành trọn trái tim và từng nhịp thở
Cho kẻ bước tới sau, kẻ biết giữ ân tình.
Hóa ra quên một người không phải khó em à !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro