
Chương 225: Bách chuyển thiên hồi thán tạo hóa
Khi Lạp Lệ Sa dẫn Ngự Lâm quân vào Cam Tuyền cung thì cánh cổng cuối cùng đã đóng lại.
Tất cả thành viên hoàng thất đều trốn trong linh đường, các đại thần mặc áo tang thì nơm nớp trông chừng. Có người cầm thùng nước, có người cầm đòn gánh, còn có người cầm chậu và cục đá. Khoảnh sân yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng châm rơi, phối với câu đối phúng điếu trên bức màn đen ngoài linh đường thì có vẻ đặc biệt quỷ dị.
Thống lĩnh Ngự Lâm quân đi đến bên cạnh Lạp Lệ Sa, vội vàng hỏi: "Phò mã gia, đã xảy ra chuyện gì?"
Lạp Lệ Sa suy nghĩ một chút và đáp: "Có lẽ là người bên trong đã nghe được tiếng gió. Ngươi đừng vội, ta tới kêu cửa."
Lạp Lệ Sa: "Các vị đại nhân trong sân, ta là Lạp Lệ Sa, phản tặc Phác Đạt đã đền tội, xin chư vị thông báo và mở cửa cung ra giúp ta."
Giọng nói của Lạp Lệ Sa giống như tiếng trời, rất nhiều người đều thở dài nhẹ nhõm. Lúc này bọn họ mới phát hiện, thì ra vị phò mã gia này không có quay về.
Công Dương Hòe gọi "Duyên Quân", hắn định bước vào điện bẩm báo, nhưng một vị võ quan đã kéo hắn lại và cẩn thận nói: "Binh bất yếm trá, chờ một chút."
Công Dương Hòe cả giận nói: "Ngươi có ý gì?"
Võ quan kia trả lời: "Không phải là ta đa tâm, nhưng hắn chỉ là một văn thần, chỉ bằng sức của một người thì sao có thể ngăn cơn sóng dữ? Nói không chừng hắn đã bị phản quân bắt cóc, gạt chúng ta mở cửa thì sao?"
Công Dương Hòe: "Nói năng bậy bạ, đường đường là phò mã gia còn sẽ làm ra những việc hèn hạ này sao?"
Võ quan kia rất khinh thường, hắn hừ lạnh một tiếng: "Phò mã thì sao? Không phải hoàng tử đã làm phản rồi à?"
Công Dương Hòe: "Ngươi...!"
Lời của võ quan kia đã nhắc nhở các quan văn có mặt trong sân, vì thế càng ngày càng có nhiều người không đồng ý mở cửa cho Lạp Lệ Sa, bọn họ ngược lại muốn chờ viện binh tới rồi nói tiếp.
Bọn họ đều không biết: Phác Đạt từng chỉ còn một bước nữa là đến thành công, mạng của bọn họ đều do Lạp Lệ Sa liều chết cứu về.
Sắc mặt Lạp Lệ Sa có chút lạnh lẽo, mà ánh mắt Ngự Lâm quân nhìn Lạp Lệ Sa cũng thay đổi. Nếu bọn họ không thể "danh chính ngôn thuận" thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Vài vị quan văn đứng ra phụ họa: "Đúng vậy, không bằng chờ một chút đi, có cánh cổng này ít nhiều gì vẫn được an toàn, lỡ như dẫn sói vào nhà thì phải làm sao bây giờ?"
Thị lang Binh bộ dự bị Tần Đức đứng dậy: "Ta tin tưởng nhân phẩm của Lạp đại nhân. Nếu người thực sự là phản tặc thì cần gì phải phiền toái như vậy, sao không trực tiếp bắn tên luôn cho rồi?"
Một người cười khẩy: "Ngươi tin? Ngươi lấy gì để tin? Thật đúng là vớ vẩn!"
Công Dương Hòe: "Được rồi, đừng ồn ào nữa! Thị lang Lễ bộ đâu!"
Thị lang Lễ bộ: "Có hạ quan."
Công Dương Hòe: "Ngươi dẫn mấy tên nội thị làm thành cái thang ở bên tường, cho Tần đại nhân giẫm lên để tìm hiểu sự tình, ta sẽ đi vào trong mời các vị điện hạ định đoạt."
Thị lang Lễ bộ: "Vâng."
Mấy nội thị ngồi xổm dưới chân tường, trèo lên nhau làm thành một cái thang. Tần Đức đứng trên đó nhìn ra ngoài, liền thấy Phác Đạt nằm bất động trên mặt đất, còn có một người bị trói, khuôn mặt đối phương đã bị biến dạng, đối phương hẳn là tâm phúc của Phác Đạt. Phía sau Lạp Lệ Sa là hai nhóm Ngự Lâm quân cầm bội đao, tổng cộng chưa đến năm mươi người.
Tần Đức cao hứng vẫy tay với Lạp Lệ Sa: "Đại nhân, Công Dương đại nhân đã đi hỏi ý các vị điện hạ, xin người chờ một lát."
Lạp Lệ Sa gật đầu, thống lĩnh Ngự Lâm quân thở phào nhẹ nhõm, hắn yên lặng đứng xa Lạp Lệ Sa ra một chút.
Công Dương Hòe chạy vào nội điện để bẩm báo tình huống, mọi người đồng loạt nhìn về phía Phác Tố Nữ.
Phác Tố Nữ nhìn tiểu muội bên cạnh, nói: "Mở cửa cung!"
Công Dương Hòe chạy ra, cao giọng nói: "Quỳnh Hoa điện hạ có lệnh, mở cửa cung!"
---
Mấy chục nội thị hợp sức và phải mất một lúc lâu mới mở được cửa cung ra. Lạp Lệ Sa dẫn thống lĩnh Ngự Lâm quân đi vào trình bày tình huống, Phác Tố Nữ nói: "Không ngờ Phác Đạt sẽ làm ra chuyện này, may mà có những vị tướng sĩ trung dũng đáng khen như các ngươi. Viện binh rất nhanh sẽ đến, còn mong chư vị bảo vệ mọi người trong sân."
Thống lĩnh Ngự Lâm quân quỳ xuống đất: "Xin Quỳnh Hoa điện hạ yên tâm, mạt tướng thề sống chết bảo vệ tất cả mọi người trong sân!"
Phác Tố Nữ: "Ừ, đi đi. Công lao của các ngươi tạm thời ghi nhớ, sau này sẽ được phong thưởng."
"Tạ điện hạ."
Phác Tố Nữ nhìn về phía Lạp Lệ Sa, nhưng đối phương đang nhìn chằm chằm Phác Thái Anh đang hôn mê, căn bản không có chú ý tới nàng. Phác Tố Nữ biết: Việc này tuyệt đối không đơn giản như vậy, nhưng hiện tại nàng cũng chỉ có thể tương kế tựu kế. Dù một khắc trước, những Ngự Lâm quân đó vẫn là phản tặc, nhưng lúc này bọn họ đã là công thần.
Nếu gây sức ép cho bọn họ, toàn bộ triều đình sẽ bị tận diệt. Phác Tố Nữ biết rõ: Chuyện này nhất định có công của Lạp Lệ Sa, nhưng lúc này không phải là lúc dò hỏi kỹ càng.
Phác Tố Nữ rất tò mò: Một thư sinh yếu ớt như Lạp Lệ Sa sao có thể chỉ dựa vào sức của bản thân để ngăn cơn sóng dữ? Đồng thời nàng cũng thật sự kinh ngạc và cảm thán trước dũng khí và trí tuệ của Lạp Lệ Sa.
Lạp Ngọc Tiêu chạy đến bên cạnh Lạp Lệ Sa, ôm chặt đùi Lạp Lệ Sa, ngẩng đầu nước mắt lưng tròng kêu một tiếng: "Phụ thân, người mau đến xem mẫu thân đi."
Phác Tố Nữ và Phác Xu Nữ nhìn Lạp Ngọc Tiêu, ánh mắt bọn họ tràn đầy sự tán dương.
Khi Lạp Lệ Sa không có mặt, Lạp Ngọc Tiêu luôn canh chừng Phác Thái Anh đang hôn mê, một tấc cũng không rời. Nàng quỳ trên mặt đất để mẫu thân của mình gối đầu lên đùi, còn chăm sóc mẫu thân thật là cẩn thận.
Mãi đến khi Lạp Lệ Sa quay về, Lạp Ngọc Tiêu mới giao Phác Thái Anh cho Thu Cúc, bản thân thì chạy đến bên cạnh Lạp Lệ Sa để tìm kiếm sự an ủi. Nhưng trước đó, sự điềm tĩnh và trưởng thành của Lạp Ngọc Tiêu đã vượt xa tuổi của nàng.
Lạp Lệ Sa ôm Lạp Ngọc Tiêu vào lòng, tiểu cô nương rúc vào lồng ngực Lạp Lệ Sa rồi khóc thầm. Nàng còn chưa đến bảy tuổi, sao có thể không sợ hãi?
Phác Xu Nữ dời mắt, nhìn ra ngoài cửa điện rồi buồn bã thở dài. Cũng không biết Tiểu Điệp ra sao rồi, nàng ấy vẫn không chịu gặp nàng.
Thi thể Phác Đạt lẳng lặng nằm trong một góc sân, Ngũ lương đệ dắt đại nữ nhi của Phác Đạt im lặng bước ra khỏi hàng, quỳ ở giữa điện: "Thần thϊếp không hề biết chuyện này." Nói rồi, nàng móc khăn lụa ra lau nước mắt
Không ai mở miệng, Ngũ lương đệ cứ tiếp tục quỳ như vậy.
Cuối cùng vẫn là Phác Tố Nữ lên tiếng: "Chuyện của ngươi, chúng ta đều không làm chủ được. Đợi đến khi tân hoàng đăng cơ, người đều sẽ có quyết đoán, mấy ngày nay ngươi cứ ở tạm trong cung đi."
---
Lạp Lệ Sa ôm Lạp Ngọc Tiêu đi tới bên cạnh Phác Thái Anh, nàng ngồi dựa vào cây cột.
Lạp Ngọc Tiêu tựa đầu lên vai Lạp Lệ Sa, nhẹ giọng nói: "Cha, lúc nãy mẫu thân có đuổi theo người, còn bảo nữ nhi về báo tin trước. Nàng muốn đi tìm người, nhưng đã bị Nhị di trượng đánh ngất mang về."
Lạp Lệ Sa sờ gáy Lạp Ngọc Tiêu, từ tốn nói: "Ta đã biết."
---
Binh U Châu phủ là những người đầu tiên chạy đến hoàng cung, có ba ngàn kỵ binh trong đội quân đầu tiên. Bọn họ được Trần Truyện Tự dẫn đường, nhẹ nhàng phá tan lớp phòng ngự của Ngự Lâm quân, xông vào chỗ sâu nhất Cam Tuyền cung.
Người dẫn đầu là phó tướng của Thượng Quan Võ, Mạc Phi.
Chỉ thấy áo giáp của hắn nhuộm đỏ, trên trường đao vẫn còn nhỏ máu. Khi cưỡi ngựa đến ngoài sân, nhìn thấy Ngự Lâm quân, Mạc Phi lập tức giơ đao chém ngay.
Đối phương sợ tới mức mềm chân, nằm liệt xuống mặt đất: "Tướng quân tha mạng, chúng ta tới để hộ giá!"
Lúc này Mạc Phi mới thu đại đao về, hắn siết dây cương: "Chư vị điện hạ và phu nhân ở đâu?"
Ngự Lâm quân: "Ở, ở trong đại điện!"
Mạc Phi nhảy xuống ngựa, ném trường đao cho tùy tùng, hắn giơ tay lau sạch vết máu trên mặt: "Các ngươi chờ ở đây, chớ có trốn."
"Vâng!"
Mạc Phi mang cả người máu me, sải bước vào sân một cách thư thái.
Vị Quốc thái bình nhiều năm, hiện giờ chỉ có một lượng ít quân binh phải chiến đấu, mà quân của U Châu phủ chính là một trong số đó.
Đừng nói là quan văn trong sân, thậm chí rất nhiều võ quan đều chưa từng nhìn thấy tình cảnh máu tanh như vậy. Trong lúc nhất thời khoảnh sân lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều nhìn Mạc Phi đi vào nội điện, không một ai ngăn cản.
Mạc Phi quỳ gối bên ngoài đại điện: "Mạt tướng hộ giá muộn, chư vị điện hạ có mạnh khỏe hay không?"
Thượng Quan Phúc nghe được giọng nói quen thuộc, nhanh chóng vọt ra: "Mạc thúc thúc!"
Mạc Phi: "Thiếu tướng quân!"
Phác Tố Nữ cũng đi ra: "Mạc tướng quân vất vả."
Mạc Phi: "Mạt tướng hộ giá tới muộn, làm phu nhân và thiếu tướng quân sợ hãi!"
Phác Tố Nữ: "Cũng may hữu kinh vô hiểm, các ngươi tới rất đúng lúc. Tổng cộng có bao nhiêu người?"
Mạc Phi: "Hồi phu nhân, chúng ta có ba ngàn thiết kỵ, trên đường tới hộ giá có gặp một số trở ngại, nhưng mạt tướng đã giải quyết."
Phác Tố Nữ cau mày, Mạc Phi là mãnh tướng đệ nhất của U Châu phủ, hắn khát máu thích gϊếŧ chóc, kiêu dũng thiện chiến, cũng không biết hắn đã "giải quyết" bao nhiêu người.
Phác Tố Nữ: "Mạc Phi nghe lệnh."
Mạc phi: "Vâng."
Phác Tố Nữ: "Truyền lệnh xuống, binh U Châu phủ còn lại vẫn đóng quân ở tại chỗ, tùy thời đợi mệnh. Ngươi mang ba ngàn người này tiến vào, chia làm ba nhóm, một nhóm nghe theo lệnh chỉ huy của Tứ Cửu công công, còn lại lần lượt giao cho Hình bộ và Đại Lý tự."
Mạc Phi: "Tuân mệnh."
Phác Tố Nữ vẫn chưa hành giọng khách át giọng chủ mà chỉ dùng thân phận trưởng nữ. Sau đó, nàng cứ chia binh quyền ra ngoài một cách hợp lý, ngăn không cho bách quan nghi kỵ.
Phác Tố Nữ: "Mạc Phi, ngươi dẫn một đội hố tống gia đình Trường An điện hạ về Vị Ương cung, sự an toàn của Vị Ương cung đều do ngươi tự mình phụ trách."
Mạc Phi: "Nhưng mà..."
Phác Tố Nữ than một tiếng: "Bản cung muốn ở lại, ngươi dẫn Phúc nhi về luôn đi, Hữu Hà cũng đang ở Vị Ương cung."
Mạc Phi: "Vâng."
Có binh U Châu phủ gia nhập, mọi chuyện đều được giải quyết tốt hậu quả.
Quay về Vị Ương cung chưa được bao lâu, Phác Thái Anh đã tỉnh lại.
Đầu tiên Phác Thái Anh hừ nhẹ một tiếng, sau đó nàng đột nhiên mở mắt ra, ngồi bật dậy: "Lạp Lệ Sa!"
Lạp Lệ Sa: "Điện hạ, ta ở đây." Lạp Lệ Sa vẫn luôn ngồi ở mép giường trông chừng Phác Thái Anh, một tấc cũng không rời.
Phác Thái Anh há miệng thở dốc, nàng ngồi quỳ ở trên giường, bổ nhào vào lồng ngực Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa ôm lấy Phác Thái Anh, một bàn tay cẩn thận che chở cái gáy của Phác Thái Anh: "Điện hạ để ý, ngự y nói e là người sẽ đau đầu mấy ngày."
Phác Thái Anh siết nắm tay đánh vào người Lạp Lệ Sa: "Ngươi điên rồi sao? Có phải là ngươi điên rồi không? Ngươi đoán được Phác Đạt sẽ tạo phản nhưng vì sao không thương lượng với chúng ta! Sao ngươi dám một mình đối mặt với năm ngàn Ngự Lâm quân, ngươi không muốn sống nữa có phải hay không? Ngươi thật sự cho rằng ngươi là thần tiên à?"
Lạp Lệ Sa vẫn còn sợ hãi, đây cũng là chuyện nguy hiểm nhất nàng từng làm sau khi đến Vị Quốc. Chuyện xảy ra đến tận lúc này còn không có một ai mở miệng quan tâm nàng, cuối cùng Phác Thái Anh lại là người đầu tiên.
Lạp Lệ Sa mặc cho Phác Thái Anh đánh, nàng thở dài: "Điện hạ nói không sai, thần không phải là thần tiên, cho nên ta cũng không ngờ Phác Đạt sẽ nóng vội như vậy. Chỉ là, ta cảm thấy hắn có chút không thích hợp nên mới chạy ra ngoài, may mà..."
Phác Thái Anh dừng tay, nàng gác cằm lên vai Lạp Lệ Sa và đỏ hốc mắt: "May cái gì mà may?"
Lạp Lệ Sa: "Thần suýt chút nữa thì khiến cho hắn..."
Phác Thái Anh: "Không có ngươi, ta phải làm sao bây giờ?"
Lạp Lệ Sa như ngừng thở, trong lòng bách chuyển thiên hồi, hốc mắt nàng cũng đỏ lên: "Thực xin lỗi."
Phác Thái Anh lắc đầu: "Là ta nên nói xin lỗi mới phải. Hôm đó, ta không nên..." Chuyện nàng tát Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh có chút không muốn nhắc lại.
Lạp Lệ Sa dịu dàng vuốt lưng cho Phác Thái Anh: "Chuyện đã qua rồi, đừng nhắc tới nữa."
Phác Thái Anh: "Vậy ngươi tha thứ cho ta sao?"
Nụ cười của Lạp Lệ Sa đầy chua xót: "Thần chưa bao giờ trách điện hạ."
Phác Thái Anh: "Ta hứa, sau này ta sẽ không... Tóm lại về sau, ta sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng ngươi, ta biết những chuyện ngươi làm đều là vì muốn tốt cho ta."
Lạp Lệ Sa lẩm bẩm: "Điện hạ, người đừng dễ dàng tin bất cứ ai...cho thỏa đáng."
Phác Thái Anh: "Vì sao?"
Lạp Lệ Sa đè nén sự chua xót và giãy giụa trong lòng, nàng vờ ra vẻ bình tĩnh và nói: "Phàm là kẻ bề trên, không thể quá tin tưởng người khác."
Phác Thái Anh cọ cọ vào cổ Lạp Lệ Sa: "Không bao gồm ngươi."
Lạp Lệ Sa yên lặng, Phác Thái Anh an tĩnh rúc vào lòng Lạp Lệ Sa, một lát sau nàng mới nhớ tới cái gì đó, hỏi: "Phác Đạt đâu?"
Ánh mắt Lạp Lệ Sa trầm xuống, nhàn nhạt nói: "Thần đã gϊếŧ hắn."
Lần này đổi thành Phác Thái Anh im lặng, qua một hồi lâu Phác Thái Anh mới nói: "Ngươi sợ sao?"
Lạp Lệ Sa: "Cái gì?"
Phác Thái Anh: "Gϊếŧ người."
Lạp Lệ Sa không có trả lời.
Phác Thái Anh thấp giọng nói: "Lúc trước, Ngũ ca...là một vị huynh trưởng tốt."
Lạp Lệ Sa tì cằm lên đỉnh đầu Phác Thái Anh, thấp giọng nói: "Ai rồi cũng sẽ thay đổi."
Phác Thái Anh: "Có lẽ Ngũ ca chưa bao giờ thay đổi...chỉ là lập trường của chúng ta bất đồng, vì thế quan điểm cũng trở nên khác nhau."
Phác Thái Anh: "Ngươi nói xem..."
Lạp Lệ Sa: "Hả?"
Phác Thái Anh: "Nếu ta không lựa chọn con đường này, có phải..."
Lạp Lệ Sa: "Không có nếu, điện hạ."
Phác Thái Anh: "Bên kia thế nào?"
Lạp Lệ Sa: "Binh U Châu phủ đã vào cung, Đại tỷ và Tứ Cửu công công còn có chư vị đại thần đang giải quyết tốt hậu quả, điện hạ đừng lo."
Phác Thái Anh: "Lạp Lệ Sa, ta có chút choáng váng, nhưng ta vẫn muốn ở bên cạnh phụ hoàng đến phút cuối cùng."
Lạp Lệ Sa: "Ngự y nói người phải tĩnh dưỡng mấy ngày. Điện hạ ngủ tiếp đi, ta sẽ ở bên cạnh người, khi nào người tỉnh lại thì chúng ta sẽ qua bên kia."
Phác Thái Anh: "Được."
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro