101
[Giả vờ như lần đầu gặp gỡ]
—–oOo—–
Sáng nay, Tần Tiểu Du đã từ biệt Lý tiên sinh, tưởng rằng ít nhất cũng phải nửa tháng mới gặp lại, nhưng không ngờ chỉ sau sáu bảy tiếng, họ lại gặp nhau ở trường thể thao.
Lúc này, Lý tiên sinh mặc bộ vest xám được cắt may riêng, thiết kế chiết ở phần eo làm dáng người của hắn càng trở nên cao ráo lịch sự. Mái tóc vàng dài ngang lưng được buộc gọn thành đuôi ngựa thấp, rủ xuống sau lưng một cách mềm mại. Trên sống mũi cao thẳng là cặp kính gọng vàng dùng để trang trí, làm tôn lên vẻ lịch lãm.
Nhưng mà mới vừa tối qua còn cùng Lý tiên sinh hoàn toàn trần trụi, Tần Tiểu Du hiện tại đã hiểu rõ, Lý tiên sinh khi cởi đồ ra chẳng hề nho nhã chút nào.
Vạm vỡ, tràn đầy sức mạnh, vòng eo săn chắc, dũng mãnh cường tráng, tay chân rắn chắc, đủ sức bẻ gãy cả núi non.
Khi bị hắn khống chế quyền chủ động, Tần Tiểu Du chỉ có thể nằm yên, mặc hắn đòi hỏi, muốn làm gì thì làm.
Điều duy nhất khiến cậu cảm thấy may mắn là hôm nay cậu phải đi xa, Lý tiên sinh đã rất để ý mà không làm đến bước cuối cùng.
"Vân Hà, em cùng bạn học này so tài tranh bóng à?" Chủ nhiệm Trương cười tươi, ân cần hỏi Vân Hà.
"Chào thầy Trương!" Vân Hà ôm bóng, lễ phép trả lời: "Vâng, chúng em đang so tài tranh bóng."
Chủ nhiệm Trương quan sát Tần Tiểu Du, ngập ngừng hỏi: "Bạn học này trông lạ quá, có phải là học sinh của trường ta không?"
Nghe vậy, Tần Tiểu Du gỡ chiếc mũ lưỡi trai trên đầu xuống, mỉm cười nói: "Chào thầy Trương, em tên là Tần Tiểu Du, là sinh viên dự thính vừa chuyển đến trường hôm nay."
Chủ nhiệm Trương cẩn thận đánh giá Tần Tiểu Du, bừng tỉnh: "Ồ, đúng rồi... Em là sinh viên dự thính mới chuyển đến..."
Lúc nãy chàng trai đội mũ, vành mũ kéo thấp che khuất gương mặt, nên không nhìn rõ ngũ quan. Bây giờ mũ vừa gỡ xuống, để lộ mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi và khuôn mặt đẹp trai, làm ông nhớ lại.
Hôm qua, ông đã xử lý thủ tục nhập học cho một sinh viên chuyển trường, rõ ràng đã xem ảnh thẻ, nhưng hôm nay lại không nhận ra người này.
Chỉ có thể nói rằng ngoại hình của chàng trai này quá nổi bật, ảnh chụp không thể lột tả được sự linh hoạt cùng tuấn tú của cậu.
Vừa ngồi trên khán đài xem hai người tranh bóng, ông nhận ra sự chênh lệch giữa họ. Phản xạ, sự nhanh nhẹn và tốc độ của sinh viên dự thính này đều vượt trội so với Vân Hà.
Vân Hà vốn dĩ là tài năng bóng đá đầy triển vọng, nhưng so với sinh viên dự thính này, vẫn còn kém xa.
Chủ nhiệm Trương nhìn Tần Tiểu Du với vẻ tiếc nuối.
Thật đáng tiếc cậu không phải là sinh viên của trường này, sau này cũng không biết cậu sẽ chọn trường thể thao nào, tạm thời không thể tập trung bồi dưỡng.
Ngay sau đó, chủ nhiệm Trương chuyển sự chú ý sang Vân Hà, mỉm cười giới thiệu: "Đây là Lý tiên sinh từ Câu lạc bộ bóng đá Hoàng Thiên, đây là quản lý Hàn, và đây là giám sát viên Lưu..."
Sáu chữ "Câu lạc bộ bóng đá Hoàng Thiên" như một cú đánh mạnh vào đầu Vân Hà, khiến y căng thẳng đến mức không biết phải làm sao, mê man mà chào hỏi từng người một.
Nghe vậy, Tần Tiểu Du không khỏi ngạc nhiên, ánh mắt đầy thắc mắc liếc nhìn Lý tiên sinh đang đứng ở vị trí trung tâm. Lý tiên sinh cảm nhận được ánh mắt cậu, khóe miệng khẽ nhếch lên, cười một cách thân thiện.
Câu lạc bộ bóng đá Hoàng Thiên để lại ấn tượng sâu đậm với Tần Tiểu Du.
Năm mười lăm tuổi, cậu từng chơi bóng tại Trung tâm đào tạo bóng đá Thanh Tường và được giám đốc câu lạc bộ bóng đá Hoàng Thiên lúc đó là Khổng Thịnh Hoa để mắt tới, muốn ký hợp đồng với cậu làm cầu thủ dự bị cho câu lạc bộ.
Tần Tiểu Du đã kiên quyết từ chối.
Sau đó, khi cậu trở về thôn để đón Tết Trung Thu, cậu tình cờ gặp Khổng Thịnh Hoa, người đang du lịch tại thôn Vạn Hoành.
Vì sự ngây thơ và đơn giản, cậu đã bị Khổng Thịnh Hoa lợi dụng, đưa lên núi để ngắm thác nước lớn.
Khổng Thịnh Hoa, vì muốn tìm kiếm huy hiệu của Ám vương, đã không từ thủ đoạn nào, cuối cùng gây ra trận lũ quét, nhấn chìm thôn Vạn Hoành, gây nên biết bao thảm kịch.
Tần Tiểu Du không có ấn tượng tốt về câu lạc bộ bóng đá Hoàng Thiên, nhiều năm trôi qua, khi nghe lại cái tên này, cậu mới biết Lý tiên sinh đã trở thành cổ đông lớn của câu lạc bộ.
Thật sự cậu quá không để ý, mà Lý tiên sinh cũng chưa bao giờ nhắc đến điều này với cậu.
Chớp chớp mắt, Tần Tiểu Du lén liếc nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của Lý tiên sinh.
Chủ nhiệm Trương tiếp tục giới thiệu Vân Hà với những người trong câu lạc bộ, lời nói đều ẩn ý đề cử y.
Vân Hà kích động, vô thức ôm chặt quả bóng, ánh mắt đầy hy vọng nhìn về phía Lý tiên sinh.
Câu lạc bộ Hoàng Thiên là một trong những câu lạc bộ bóng đá hàng đầu thế giới, nếu có cơ hội trở thành thành viên chính thức, tương lai sau này của y sẽ được đảm bảo.
Dĩ nhiên, Vân Hà yêu bóng đá, nếu có cơ hội phát triển sự nghiệp ở một câu lạc bộ có điều kiện tốt, làm ít hưởng nhiều, tương lai sẽ càng tiến xa hơn.
Chủ nhiệm Trương dẫn y đến gặp quản lý của câu lạc bộ, chẳng khác nào trao cho y một cơ hội tuyệt vời, y nhất định phải nắm bắt thật tốt.
Chỉ là...
Vân Hà hít một hơi thật sâu, kéo Tần Tiểu Du lại, đẩy cậu đến trước mặt Lý tiên sinh.
"Cậu ấy tên là Tần Tiểu Du, hôm nay vừa nhập học, trước đây là sinh viên của học viện Anid Kerry ở nước Ciro. Kỹ thuật chơi bóng của cậu ấy tốt hơn em, Lý tiên sinh và quản lý Hàn có thể xem xét cậu ấy."
Tần Tiểu Du đột nhiên bị đẩy về phía Lý tiên sinh, vừa xấu hổ vừa có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng xen lẫn niềm vui.
Vân Hà đúng là một người bạn tốt.
Y có tấm lòng rộng rãi, nhiệt tình, cao thượng.
Chủ nhiệm Trương thấy vậy, không khỏi thở dài tiếc nuối.
Hành động của Vân Hà chẳng khác nào nhường cơ hội tốt cho người khác.
Nhưng phải thừa nhận rằng, y thật sự là một đứa trẻ tốt.
Tần Tiểu Du phát huy kỹ năng diễn xuất, dè dặt nhìn Lý tiên sinh, trong đôi mắt đen láy ánh lên tia sáng lấp lánh, vừa mong đợi vừa ngập ngừng, thể hiện rõ sự non nớt của một chàng trai mười tám tuổi.
Lý tiên sinh nhẹ nhàng hỏi: "Tần Tiểu Du đúng không?"
"Dạ đúng." Tần Tiểu Du ngẩng cao đầu, nghiêm túc như khi được huấn luyện viên gọi tên: "Chào ngài, Lý tiên sinh, rất vui được gặp ngài."
Lý tiên sinh vươn tay nhẹ vỗ vai cậu, không dấu vết mà nhéo hai lần, khen ngợi: "Cậu khá lắm."
"Vâ...vâng, cảm ơn ngài." Tần Tiểu Du nuốt nuốt nước miếng, cảm nhận đầu ngón tay của Lý tiên sinh lướt qua cánh tay mình, cảm thấy tê dại.
"Cuộc so tài vừa rồi tôi đã xem, mỗi người có một thế mạnh riêng. Cậu thì nhanh nhẹn, tốc độ tốt, còn Vân Hà thì thể lực và ý chí mạnh mẽ, không vội vã, làm đâu chắc đấy." Lý tiên sinh quay sang nói với quản lý Hàn: "Ghi lại tên của cả hai người này."
Quản lý Hàn kính cẩn gật đầu: "Vâng, Lý tiên sinh."
Chủ nhiệm Trương thấy Lý tiên sinh chọn cả Vân Hà, hòn đá treo trong lòng ông cuối cùng cũng buông xuống.
Quả nhiên, vị Lý tiên sinh này có địa vị không hề tầm thường trong câu lạc bộ bóng đá Hoàng Thiên, đến cả quản lý Hàn cũng phải nghe lệnh hắn răm rắp.
Quản lý Hàn muốn lấy số điện thoại của Vân Hà và Tần Tiểu Du để tiện liên lạc sau này.
Vân Hà vui vẻ đọc một dãy số, còn Tần Tiểu Du thì do dự một chút, khéo léo nói rằng mình vừa về nước, chưa làm xong số điện thoại mới.
Cậu vốn không dễ dàng cho ai số điện thoại của mình, trong nhiệm vụ lần này số điện thoại của cậu cũng ở trạng thái không liên lạc được. Xem ra, cậu phải mua một chiếc điện thoại bình thường để đối phó với những tình huống như thế này.
Quản lý Hàn liếc nhìn Lý tiên sinh, đợi hắn ra quyết định.
Lý tiên sinh rút từ túi áo ra một tấm danh thiếp, đưa cho Tần Tiểu Du. "Khi nào có số mới, hãy liên lạc với tôi."
"Vâng ạ." Tần Tiểu Du vô cùng kinh ngạc nhận lấy tấm danh thiếp được in nổi mạ vàng.
Chủ nhiệm Trương đạt được mục đích, tiếp tục dẫn khách quý đi tham quan những nơi khác. Khoa bóng đá còn nhiều học sinh xuất sắc, ông phải nghĩ cách lần lượt giới thiệu, cố gắng hết sức để nhiều sinh viên có thể ký hợp đồng với câu lạc bộ Hoàng Thiên.
Khi mọi người rời đi, Vân Hà nhảy cẫng lên, phấn khích ôm chầm lấy Tần Tiểu Du, vui sướng nói: "Ha ha, Tiểu Du, cậu đúng là thần hộ mệnh của tớ! Cảm ơn cậu!"
Tần Tiểu Du sững người một lúc, rồi mỉm cười vỗ lưng y: "Là do cậu có thực lực."
Vương Kỳ Hạo ngồi gần đó xem từ nãy đến giờ, cũng nhào vào ôm lấy hai người bạn cùng phòng: "Trời ơi! Các cậu giỏi quá! Câu lạc bộ Hoàng Thiên đấy! Sau này chắc chắn sẽ thăng tiến vượt bậc rồi!"
Triệu Ba từ trên khán đài nhảy xuống, chạy thẳng vào sân bóng, tiến về phía Tần Tiểu Du và những người khác.
"Các cậu! Nếu sau này có giàu sang, đừng quên tôi nhé! Từ giờ tôi sẽ dựa vào các cậu đấy!"
Ai có thể ngờ, vận may thật sự lại rơi trúng họ như vậy. Chỉ là một trận so tài bóng đá bình thường, thế mà lại may mắn gặp được quản lý của câu lạc bộ bóng đá Hoàng Thiên. Vân Hà và Tần Tiểu Du đều được chọn, sự nghiệp sau này của họ xem như đã được đảm bảo.
Với những sinh viên thể thao như họ, ngoài niềm đam mê thể thao, sau này còn phải dựa vào một vài kỹ năng nào đó để kiếm sống.
Có rất ít người có cơ hội vào đội tuyển quốc gia, phần còn lại thì hoặc vào câu lạc bộ để thi đấu, hoặc làm các công việc liên quan đến thể thao, như giáo viên thể dục, huấn luyện viên thể hình, v.v.
Trong số những ngành nghề đó, làm việc ở câu lạc bộ là công việc kiếm tiền nhiều nhất.
Vì vậy, bất kỳ sinh viên thể thao có chút tài năng đều cố gắng hết sức để giành được một suất vào câu lạc bộ.
Vân Hà và Tần Tiểu Du đúng là quá may mắn.
Bốn người bạn cùng phòng trên sân bóng vui vẻ nhảy múa, còn các sinh viên trên khán đài thì trầm trồ bàn tán.
"Trời ơi! Câu lạc bộ Hoàng Thiên đấy! Đứng đầu thế giới! Vân Hà và cậu bạn mới kia thật sự là quá may mắn!"
"Khi vận may đến, không ai có thể ngăn cản. Đúng là số tốt!"
"Nói chứ, cái vị tóc vàng kia đẹp trai quá! Đúng kiểu tôi thích!"
"Người ta là đại cổ đông của Hoàng Thiên... người có tiền, chúng ta chẳng với tới nổi."
"Nếu hắn là đại cổ đông, thì Hoàng Thiên còn được xem là câu lạc bộ bóng đá của nước Sùng Hạ không?"
"Cổ đông không phải là người điều hành trực tiếp, không có quyền quyết định, chỉ là nhà đầu tư thôi."
"Thôi, đi thôi, đói quá rồi, trễ là hết cơm ở nhà ăn đấy."
Nhắc đến ăn uống, đám sinh viên trên khán đài lập tức đứng dậy, phát huy sở trường của sinh viên thể thao, chạy vọt về phía nhà ăn.
Ngô Kỳ vẻ mặt kỳ quái, chống cằm nhìn chú nhỏ trên sân bóng.
Vừa rồi, màn tương tác giữa chú nhỏ và Lý tiên sinh thật sự rất thú vị.
Cả hai diễn xuất tuyệt vời, thể hiện sự xa lạ và khách sáo lần đầu gặp mặt, hoàn hảo lừa được mọi người xung quanh.
Bác Cố nói đúng, với những điều kiện tuyệt vời của chú nhỏ, không bước chân vào làng giải trí thì thật là uổng phí.
Chỉ có điều, có một điều cậu nhóc không hiểu.
Chú nhỏ đến trường thể thao để làm nhiệm vụ, vậy tại sao Lý tiên sinh cũng đến? Lại còn lấy danh nghĩa câu lạc bộ bóng đá Hoàng Thiên để vào trường lựa chọn tài năng bóng đá.
Khéo làm sao, hắn lại chọn đúng chú nhỏ.
Về phần Vân Hà, y giống như món quà kèm theo, chỉ để che đậy.
Ngô Kỳ nhíu mày, ngồi bất động, suy nghĩ mãi không thể hiểu được.
Mạnh Trì đẩy nhẹ cậu nhóc, nhắc nhở: "Ngô Kỳ, cậu còn ngồi ngây ra đó làm gì, không đi nhà ăn à?"
Ngô Kỳ hoàn hồn, vươn vai một cái rồi đứng dậy: "Chúng ta đi chào họ một tiếng đi!"
"Ê——" Mạnh Trì sờ sờ cái đầu cạo trọc của mình, bất đắc dĩ đi theo.
"Vân Hà, chúc mừng cậu nha!" Ngô Kỳ nhiệt tình vỗ vai Vân Hà, sau đó quay sang nhìn Tần Tiểu Du, khóe miệng khẽ giật giật, suýt chút nữa thì bật cười, cậu nhóc khẽ ho một tiếng để che giấu, rồi nói: "À, đây chắc là bạn Tần đúng không? Cũng chúc mừng bạn luôn!"
Tần Tiểu Du khẽ mỉm cười nhìn cháu mình: "Cảm ơn."
Ngô Kỳ chìa tay ra: "Mình là Ngô Kỳ, khoa bóng rổ, năm nhất."
Tần Tiểu Du bắt tay với cậu nhóc: "Rất vui được làm quen."
Ngô Kỳ lại giới thiệu người bạn cao kều bên cạnh: "Đây là Mạnh Trì, anh em tốt của mình."
Tần Tiểu Du nhướn mày, nhìn kỹ Mạnh Trì, cảm thấy gương mặt gã trông rất quen. Trong ký ức, hình như có một cậu thiếu niên cũng mang họ Mạnh, ngoài chiều cao không bằng Mạnh Trì thì ngũ quan giống đến bảy tám phần.
Mạnh Trì bị ánh mắt của Tần Tiểu Du làm cho bối rối, không hiểu hỏi: "Ơ... sao cậu lại nhìn tôi kỹ vậy?"
Tần Tiểu Du chớp chớp mắt hỏi: "Mạnh Vĩ Kỳ là gì của cậu?"
Mạnh Trì ngạc nhiên: "Cậu biết cha tôi sao?"
Tần Tiểu Du vẻ mặt quả nhiên là thế.
Không ngờ rằng, sau hơn ba mươi năm, cậu lại gặp con trai của người bạn học cũ.
Mạnh Vĩ Kỳ, cũng giống như cậu, là thành viên của Trung tâm đào tạo bóng đá Thanh Tường. Y tập trung vào vị trí thủ môn, được ông chủ Đặng rất coi trọng, đặc biệt bồi dưỡng. Chỉ là không biết y sau này phát triển ra sao?
Con trai của cậu ấy lại không theo bước chân của cha, mà theo bóng rổ chuyên nghiệp.
Tuy nhiên, với chiều cao trên một mét chín của Mạnh Trì, việc chơi bóng đá thực sự là một sự lãng phí.
"Cha cậu là cầu thủ bóng đá phải không?" Tần Tiểu Du hỏi.
"Đúng vậy!" Mạnh Trì đáp: "Cha mình đã chơi bóng suốt mười tám năm, từng vào đội tuyển quốc gia và giành được chức vô địch thế giới. Nhưng tiếc là sau đó ông ấy bị chấn thương ở bắp chân nên không thể tiếp tục đá bóng nữa."
Tần Tiểu Du nói: "Gần đây mình có lật xem mấy tạp chí bóng đá cũ trong nước, và đã đọc được bài báo về ông ấy."
Bingo!
Đoán đúng rồi!
Trước đây cậu đã nghĩ Mạnh Vĩ Kỳ có tương lai rộng mở, không ngờ rằng y không chỉ vào được đội tuyển quốc gia mà còn giành được chức vô địch thế giới.
Cậu thực sự vui mừng cho y.
Còn về chấn thương... hầu như cầu thủ nào cũng phải đối mặt với vấn đề này.
Việc phải giải nghệ ở đỉnh cao sự nghiệp do chấn thương là điều rất phổ biến trong giới thể thao.
Mạnh Vĩ Kỳ giải nghệ ở tuổi ba mươi mấy, không phải là quá sớm. Y đã chiến đấu, đã cống hiến, đã tỏa sáng, không có gì phải hối tiếc.
"Ba của Mạnh Trì thực sự rất xuất sắc, được mệnh danh là thủ môn vàng! Trong những trận đấu có ông ấy, đối thủ đừng hòng ghi được bàn nào." Vân Hà cảm thán.
"Haha, các cậu là fan của cha mình à?" Mạnh Trì ngạc nhiên hỏi: "Vân Hà, sao cậu lúc trước không nói với mình?"
Vân Hà ngước nhìn gã: "Cậu cũng chưa bao giờ nói rằng thầy Mạnh là cha cậu."
Mạnh Trì gãi đầu: "Hình như mình chưa nhắc đến."
Ngô Kỳ lên tiếng: "Đã hơn năm giờ rồi, chúng ta mau đi ăn thôi!"
"Phải rồi! Ăn cơm! Suýt nữa thì quên mất!" Triệu Ba xoa cái bụng rỗng: "Mải chúc mừng mà quên mất chuyện ăn uống! Chúng ta đi thôi, muộn là hết cơm đấy."
Nói xong, gã liền chạy.
"Này, đợi bọn mình với——"
Những người khác cũng không chịu thua kém, chạy theo như cơn lốc.
Sân bóng dần trở nên vắng vẻ, ánh hoàng hôn chiếu qua tấm lưới, tạo nên một hàng ô vuông trên mặt đất.
Một thanh niên cao lớn đội mũ lặng lẽ đứng trước tấm lưới, mười ngón tay giống như vuốt sắc bấu chặt vào những ô vuông, đôi mắt phản chiếu ánh chiều tà, lóe lên tia sáng đỏ kỳ dị.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro