Chương 1
KiKuro
Ánh đèn sáng, tiếng hét vang phấn khích, niềm hạnh phúc khi ghi điểm, chiến thắng... tất cả là niềm vui duy nhất mà cậu có được trong cuộc đời. Mà thứ cho cậu niềm vui ấy, là Teikou, là bóng rổ.
Bóng rổ, là đam mê cũng là lời hứa của Kuroko.
Kuroko không thể buông bỏ nó, đến tận bây giờ, khi mà bị từng người bọn họ buộc tội, cậu vẫn chỉ có thể tự nhủ rằng, do bản thân quá tham lam, vì lòng đố kỵ mà hại người đó, hoặc là, ngay từ đầu đã sai.
Cố níu giữ thứ không thuộc về mình, rồi lại mất tất cả...
Dưới nền sứ Kuroko không ngừng lăn lộn, động tác lẳng lơ, hai bắp đùi cọ xát vào nhau, từ giữa hai chân ồ ạt chảy ra thứ chất lỏng dính nhớp, cậu há miệng kêu rên, "Ki... Kise — kun... ư..."
Nghe tiếng kêu van nài, ngón tay Kise hơi giật giật, vẻ mặt tuy lạnh nhạt nhưng ngón tay lởn vởn trước bộ điều khiển, vặn lại không vặn, do dự hồi lâu.
Không biết qua bao lâu Kise mới nâng khoé môi nói: "Nhanh lên nào."
Một tiếng nhắc nhở tựa chuông gió dịu nhẹ lại khiến Kuroko vô cùng kinh hãi, "A...xin, ưm... xin lỗi ha..." Cố nén lại tiếng thở dốc, từng chút nhích tới gần Kise.
Nhưng đã dồn cả sức bình sinh Kuroko vẫn không thể di chuyển nhanh hơn, cứ một đoạn thì đã đuối sức thở dốc, mỗi lần ngừng lại thì hông vô thức theo nhịp va đập của trứng rung mà co giật, tạo ra âm thanh dâm dục khiến người nghe phải ngứa ngáy.
Kim giây đồng hồ chậm chạp tích tắc, Kise khó chịu chẹp miệng: "Chỉ mới vậy mà không chịu nổi? Cậu nghĩ Aoimeri đã chịu những gì hả, Kuroko?"
Kuroko run rẩy, đôi mắt vàng đầy sự căm ghét xoáy sâu vào cậu buộc cậu phải cúi gằm mặt, miệng há to rên rỉ cũng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, mấp máy muốn nói gì đó.
Kise nheo mắt đứng dậy, nâng cằm Kuroko lên: "Ai cũng có thể xin tha, riêng cậu không xứng."
"Lừa gạt người khác vui lắm nhỉ? Bọn tôi chỉ là món đồ tiêu khiển cho cậu mà? Bây giờ, món đồ chơi đó đang chà đạp cậu, định làm gì tôi đây, Kuroko?"
"Dơ bẩn, đê tiện, hèn hạ,..."
"Cậu xứng đáng được tha thứ sao, đồ đĩ điếm!"
Nhớ tới ký ức cũ, dối trá, giả tạo, lợi dụng,..., càng nói Kise càng đay nghiến, một tiếng cuối cùng mắng ra thì nắm tay của hắn cũng đấm xuống. Ấy vậy Kuroko lại nhắm chặt mắt không hề trốn tránh, vẻ mặt bình thản đến lạ, nắm đấm sượt qua bên má vốn bầm tím của Kuroko thì dừng lại.
Kuroko càng không phản ứng, lòng Kise càng phẫn nộ, nút điều khiển bị bỏ quên nãy giờ cũng được dịp đụng tới, nhận được tín hiệu, trứng rung bị co bố trong vách thịt điên cuồng nhảy nhót, chất lỏng nhầy nhụa chảy ra.
Âm thanh 'chèm chẹp' vọng lại, như một liều thuốc kích thích khiến Kuroko vừa lân lân vừa đau đớn, tâm trí sớm đã buông xuôi.
Sỉ vả, lăng mạ, đánh đập, đều đã quen rồi...
Lòng tham không đáy dễ dàng khiến tâm tư xấu xa có cơ hội để tung hoành, Kuroko không có lí do gì để chống trả nữa.
Chính cậu đã hại chết cha mẹ mình, lại còn phản bội người bạn đồng thời cũng là người cứu giúp mình, cho đến hiện tại Kuroko luôn là kẻ xấu...
Ai dám đưa tay giúp người như vậy?
Đột nhiên cả người bị nhấc bỗng lên, Kuroko choáng váng nằm trên mặt đất bị kéo dậy, "A... ha, a a...?".
Trước mắt Kuroko là màu tóc vàng cùng đối mắt sáng ánh kim xinh đẹp, con rối, trong đầu cậu chỉ có thể cảm thán hai chữ này, vẻ đẹp đến mức hoàn hảo như con rối được trau chuốt tỉ mỉ. Nhưng khuôn mặt tựa thiên thần cũng không thể chối bỏ thực tại tàn nhẫn, người từng mỉm cười gọi cậu "Kurokocchi" bây giờ chỉ còn lại sự căm ghét.
Kuroko mặc kệ mình kéo đi, điểm nhạy cảm liên tục bị kích thích nên khó mà đứng vững, lại còn lao lực quá độ nên hầu hết đều tựa vào Kise để bước đi, bàn tay to lớn ấm áp giữa ngày đông vịn trên hông nhồn nhột, hơi thở sát ngay đỉnh đầu. Đi được vài bước mới nhận ra sự khác thường, mặt Kuroko thoáng đỏ lên, cậu hơi cựa quậy.
Vốn chỉ cố sức chống đỡ để không phải dựa sát vào Kise lại vô lực khuỵu chân ngã về sau, khiến Kise cho rằng Kuroko phản kháng, hắn mới siết chặt tay kéo Kuroko sát vào lồng ngực, bước chân nhanh chóng ném cậu xuống sô pha.
Tay vịn ghế bọc một lớp vải nhung mềm mại nhưng khung ghế cứng ngắc vẫn đập thẳng vào mặt Kuroko, đè ép lên lồng ngực.
"A!... hực, đau..." Kuroko cắn môi, dùng đau đớn khác để dời đi cơn đau trong ngực, nuốt lại tiếng kêu thảm. Kuroko tin rằng tiếp theo sẽ là giày vò kéo tới, không ngờ bên dưới lại đột nhiên trống rỗng.
Một tiếng 'phực' bắn ra, Kise đã lôi ra ba quả trứng rung còn đang điên cuồng nhảy múa từ bên trong cậu. Cảm giác trống rỗng xa lạ khiến Kuroko ngẩn ngơ rồi ngứa ngáy, nhưng đã quá mệt mỏi để phản ứng, cậu tận lực hít thở sâu.
Cả không gian như bị đóng băng, tiếng gió rít cùng hô hấp khẽ dần.
Chỉ cần nhướng người Kise đã thấy được khuôn mặt nhem nhuốc đang thiếp đi, trái tim bất chợt rung rinh, một cảm giác hoài niệm mãnh liệt. Hắn nhắm mắt tìm kiếm dáng vẻ quen thuộc từ quá khứ, trong giây lát hình ảnh nam sinh trung học híp mắt cười khẽ cùng Kuroko hiện tại trùng lấp vào nhau.
Kise biết đều là Tetsuya Kuroko, nhưng người này và cậu nhóc trong ký ức của hắn lại không giống nhau.
Chớp mắt, đôi mắt dịu dàng lại cháy lên lửa giận, môi mỏng mím chặt, hai mắt dán chặt trên bờ lưng trắng ướt đẫm mồ hôi, cánh bướm phất phơ rồi đáp lại, Kise đã không thể nghe thấy tiếng thở khẽ nữa.
Hắn giả vờ làm ngơ, tự kiếm cho cảm xúc khác lạ một lý do rằng: chỉ là một trò từng phạt mới mà thôi. Nhưng chưa tới hai giây, Kise đột nhiên hoảng loạn, vươn tay chạm vào Kuroko, sợ như bông tuyết, chạm vào liền tan.
Từ lúc được giải thoát khỏi thứ đồ chơi kia, Kuroko không muốn nghĩ lý do nữa mà chỉ lo dùng nốt 'Dòng chữ cuối cùng' này, vài phút ngắn ngủi nhưng vẫn đủ làm Kuroko gần như thiếp đi. Bất ngờ một cái chạm khẽ làm người ta phải giật mình, Kuroko ngẩn đầu, đối diện với một màu vàng xinh đẹp đang lo lắng.
Có lẽ vì quá mệt mỏi, cũng có thể vì khao khát mà Kuroko lại mê man, tưởng rằng đã quay lại lúc ban đầu, tưởng rằng người trước mắt là Kise toả nắng ngày trước. Vọng tưởng này khiến Kuroko trở nên bạo gan, cậu muốn nhìn rõ hắn hơn, muốn chạm vào người này như trước kia, bàn tay vô thức tiến lại gần khuôn mặt tuyệt mĩ.
Kise nheo mắt nhìn theo cánh tay nâng lên.
Vừa rồi, khi tiếng gió rít lấp đi cả âm thanh hít thở, hắn đã sợ hãi, khoảnh khắc Kuroko mở đôi mắt lam trong veo, hắn cũng nhẹ nhõm nhưng lại cảm giác như bị lừa dối, dù biết rõ con người này ra sao hắn vẫn không ngừng bị lừa.
Xấu hổ dâng lên làm Kise nhìn đâu cũng ngứa mắt, bàn tay còi cõm của Kuroko nâng lên có chút đáng thương vẫn không đủ xoa dịu cơn giận, Kise thẳng tay gạt phăng nó đi. Kuroko tự hiểu, vài phút ngắn ngủi vừa rồi chính là bữa cơm cuối cùng cho mình.
Lại là vẻ mặt cam chịu thường thấy, Kise rất ghét dáng vẻ này của Kuroko, hắn tức giận nhưng không muốn bị nhận ra. Vờ như có chủ đích Kise liếm môi, luồn tay túm lấy dương vật nhỏ đang bị siết chặt của Kuroko, đầu quy nhô ra đỏ ứ đáng thương, mang theo dụng tâm xoa xoa nhẹ.
Cơ thể Kuroko lập tức có phản ứng, hai mắt lấp lánh ngẩn nhìn Kise giở trò, cậu không biết hắn muốn gì nhưng cũng không phản kháng mà vô lực thuận theo, chỉ việc có tính táo cũng đã quá mệt mỏi với cậu.
Điều họ muốn là dáng vẻ xấu xí nhất của Kuroko, còn thứ Kuroko cần chỉ là sự giải thoát, ở giữa chưa từng có tình cảm tốt đẹp gì.
Nhìn khuôn mặt đang dần chìm trong dục vọng, khoé môi Kise hơi cong lên, "Đây là trừng phạt vì dám động vào tớ, là do cậu phạm lỗi nên không thể giận tớ đâu nha!"
Ngón tay thon dài xoa quanh lỗ niệu đạo bất chợt cào cào, Kuroko giật bắt người: "A a...!!! Trừng ha a... trừng phạt tớ, Kise — kun, ưm!!!!!"
Dường như tiếng hét Kuroko quá chói tai, Kise đã hung hăng cắn một ngụm trên môi cậu, da thịt non mềm bị day nghiến một chút đã bật máu. Đầu lưỡi ngang ngạnh xâm chiếm khoang miệng chật hẹp, chặn lại tiếng rên rỉ trong cổ họng.
Lưỡi bị Kise lôi kéo hết cắn rồi mút, Kuroko há miệng phối hợp theo cũng không kịp, phía dưới vẫn liên tục kích thích mà dương vật lại không thể phóng ra, ngứa ngáy tê dại che lấp đi đau nhói ở lồng ngực.
Không biết qua bao lâu, Kise mới buông tha cho cánh môi tội nghiệp sưng đỏ của Kuroko, hắn còn tiện tay đẩy cậu ra.
"Ư!" Kuroko bị áp úp xuống ghế, vì đau mà hơi co người.
Ánh mắt Kise nóng rực, hắn cho rằng mình đã không còn hứng thú với cơ thể ghê tởm này nữa, cho rằng đã chán ghét kẻ dơ bẩn này, nhưng khi thấy tấm lưng gầy không ngừng lên xuống theo hô hấp của chủ nhân nó, ngón tay Kise không tự chủ nhẹ lướt theo sống lưng mềm mại rồi dừng tại nơi giữa hai bờ mông, ngón tay thon dài ấn nhẹ đã bị nuốt trọn, lỗ hậu bị chà đạp sưng đỏ mấp mé nuốt vật lạ đang đào bới.
"Ki... Kise — kun, a... ưm, ngứa... mau ha... mau vào A a a a! Nhanh, a, nhanh quá!!"
Không một dự báo, Kise đã đặt đầu dương vật tại lỗ hậu Kuroko đẩy vào, đến cả ngón tay cũng chẳng lấy ra, hai thứ thay phiên nhau ra vào, cào bới, "A... Kise, Kise — kun, lớn... nhanh quá, a a ha,... chậm... a..."
"Ha...bên trong cậu... quả là tuyệt đó Kurokocchi, hự... đã bị giã lâu vậy mà vẫn còn chặt thế, cậu quả nhiên là thằng điếm mà."
"Là tớ... chậm, a ha! Kise... đừng... a a, Kise — kun!"
Giọt mồ hôi dọc theo thái dương rơi xuống, động tác Kise không vì tiếng kêu thảm thiết của Kuroko mà chậm lại. Đè lên cơ thể nhỏ bé, mô hôi, dịch nhớp cùng nước bọt giao hoà, hai cơ thể dán chặt nhau, cuốn lấy nhau.
Hắn ra vào không biết mệt, liếc nhìn những vết cắn từ vai xuống đến mông và bắp đùi, mãi mới kiếm ra được chỗ miễn cưỡng còn nguyên vẹn, hắn hung hăng lưu lại trên mé cổ Kuroko một vết cắn thật sâu.
Ngay lúc Kise cắn xuống, cơ thể Kuroko giật nảy lên rồi yếu ớt run rẩy, bờ môi bị duy nhất hắn nhấm nháp, mấp mé mấy tiếng ư ử không rõ ràng, đây là dáng vẻ khi cậu bắn ra... Kuroko xuất tinh khô. Cao trào kéo dài, lại không được nghỉ ngơi giây nào, thứ bên trong cũng không vì Kuroko lên đỉnh mà ngừng lại, ngược lại cơ thể mẫn cảm càng khiến Kuroko cảm nhận rõ ràng hơn từng chuyển động của nó, tâm trí Kuroko tối đen lại, không còn sức lực.
Bị thịt mềm bao bọc, gắt gao co bóp, Kise xuýt xoa nín nhịn, rút nhanh khỏi cơ thể Kuroko mới tuốt vài cái rồi bắn ra. Đột nhiên cảm thấy sức nặng ngày một lớn trên tay một lớn, Kise mới nhận ra, Kuroko đã bất tỉnh rồi. Ánh mắt rung rinh, hành động trước cả suy nghĩ, hắn ẵm cơ thể nhợt nhạt đầy vết tích ái tình lên, đặt cậu nằm ngửa lại, tháo luôn dây đai siết cậu bé của Kuroko, không còn thứ gì ngăn cản, tinh dịch lỏng như nước 'phụt phụt' rỉ ra.
Cả người Kuroko nhớp nháp dơ bẩn, môi sưng đỏ bị cắn rách ra, trên mông, lỗ hậu chảy ra tinh dịch trắng đục, khuôn mặt tinh tế nghiêng qua, mí mắt đã run rẩy khép lại để lộ hoàn toàn vẻ đẹp của chủ nhân nó.
Kise lấy giấy qua loa lau cho mình, chưa tới vài phút đã trở lại dáng vẻ trong mơ của các cô gái, hắn cũng không quên lau đi thứ mình tạo ra. Những cái chạm nhẹ làm Kuroko hậm hừ mấy tiếng, cơ thể giật mạnh mấy cái khác biệt, Kise vô thức nhẹ xoa tấm lưng gầy yếu của cậu, mãi Kuroko mới dịu lại, không còn run mạnh như trước, nghiêng đầu để lộ vết đỏ ứ đang sẫm màu ở thái dương.
Nhớ tới nguyên nhân của dấu vết ghê gợn này Kise lại tràn ngập uất ức. Rõ ràng là đau đến ngất đi vẫn không một lời xin tha, mà hắn chỉ là thoả mãn cơ thể dâm đãng của cậu lại khiến cậu sợ hãi tới vậy, đến khi ngủ say vẫn không ngừng run rẩy.
Kurokocchi... chán ghét tớ vậy sao?
Cảm giác oan ức ở đáy lòng Kise lởn vởn, rất nhanh bị lửa giận cắn nuốt. Kise tự nhủ, mày không nên ngu ngốc làm con rối mặc cậu ta đùa giỡn như trước nữa, kẻ tằn tiện này, có chết cũng đáng.
Kise vứt cuộn giấy đi, phẫn uất còn xót lại chỉ có thể nói ra một câu vô nghĩa: "Hừ... kinh tởm, bất tỉnh rồi mà vẫn dâm đãng như vậy."
Chỉ có hô hấp nặng nhọc của người đáp lại, Kise bước nhanh chân rời khỏi bầu không khí ngột ngạt. Cánh cửa lạch cạch vài tiếng chứng tỏ đã được tự động khoá chặt, trong không khí vẫn thoang thoảng mùi vị mờ ám.
Kise vừa gọi quản lý đến đón thì tuyết đã rơi xuống từng chút dày đặc, gió lạnh kéo theo tuyết mờ mịt khiến tâm trí hơi mơ màng. Khung cảnh dần trở nên trắng xoá, trong mắt Kise hiện lên cảnh tượng thiếu niên bị ném một viên tuyết vẫn dùng đôi mắt màu làm trong sáng và nụ cười dịu nhẹ đáp lại hắn.
Một hạt tuyết nhẹ đáp lên chóp mũi, cái lạnh trên da thịt giúp Kise tỉnh táo, khẽ cười, cười nhạo chính mình đến tấn bây giờ vẫn không buông bỏ được...
Dù cho có trốn tránh, sỉ nhục hay ghê tởm thế nào, trong lòng hắn vẫn lưu giữ những ký ức tốt đẹp cùng cậu, dù cho đã thấy rõ bộ mặt xấu xí nhất của cậu, hắn vẫn không ngừng lừa dối chính mình hay dù đã biết được bị cậu lợi dụng, hắn cũng từng nghĩ sẽ cam tâm.
"Kurokocchi, giá như chúng ta không gặp nhau..." Không gặp sẽ không yêu, nếu không yêu sẽ không hận, sẽ không tổn thương nhau đến vậy.
Tình cảm thoáng qua cùng với lòng ghen ghét, ném đi điều thuốc hút dỡ, lúc xe vừa tới Kise đã giành tay lái, phóng xe tìm đến khu nhà Aomine làm một trận tốc mái với hắn, loạn đến mức, gọi cả những người khác đến để giải quyết.
Tất cả chuyện này Kuroko hoàn toàn không biết, khi biết rồi thì cũng không có tư cách để quan tâm đến.
Trên ghế, mí mắt Kuroko giật giật, mắt lam yên lặng mở ra ngay sau đó hai mày nhíu chặt lại, đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt. Hít thở ngày một yếu dần, hô hấp trở nên đau đớn, Kuroko co người hy vọng giảm bớt cơn đau.
Trước giờ, không ai giúp được cậu cả.
Trái tim đã mất đi cảm giác, không cần tình yêu xa xỉ nữa chỉ mong được bình yên.
Ngủ một giấc... ngủ rồi sẽ không đau, ngủ sẽ lại tỉnh.
Thầm kín trong mỗi giấc mộng, trái tim chết lặng vẫn đợi, chờ đợi một ngày thấy được hạnh phúc nhỏ nhoi.
. . .
Bonus
Chào mọi người ☆〜(ゝ。∂)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro