Nắng trong lòng
Tôi trở về nhà, thả mình xuống giường, mắt nhìn trần nhà nhưng tâm trí vẫn lơ lửng đâu đó.
Kurapika, cậu ấy giống như một câu đố chưa có lời giải, một phương trình phức tạp mà dù có cố gắng thế nào, tôi cũng không thể tìm ra đáp án cuối cùng. Cậu ấy thông minh, sắc sảo, luôn giữ cho mình một vẻ bình tĩnh đến đáng sợ. Nhưng phía sau lớp vỏ lý trí ấy, có gì đang ẩn giấu? Một nỗi đau chưa nguôi, một bí mật chưa từng thổ lộ, hay đơn giản chỉ là một khoảng cách vô hình mà không ai có thể chạm tới? Tôi không biết. Và chính điều đó khiến cậu ấy trở nên khó đoán và cuốn hút một cách lạ thường.
Tôi từng nghĩ rằng mình sẽ chẳng bao giờ có thể thật sự hiểu cậu ấy. Nhưng tối nay, chỉ qua những câu chuyện vu vơ, tôi chợt nhận ra dù là văn học hay toán học, dù là những con chữ hay những con số, cả tôi và cậu ấy có lẽ đều đang tìm kiếm một thứ gì đó để bám víu, để tin tưởng.
Có lẽ với tôi, thế giới được dệt nên từ những câu chuyện, nơi ngôn từ đan thành những mảnh ghép của cảm xúc và ký ức. Còn thế giới của cậu ấy, vũ trụ lại được đo lường bằng những con số chính xác tuyệt đối, nơi mọi thứ đều có quy luật, không sai lệch, không bất trắc. Chúng tôi đi trên hai con đường tưởng như chẳng bao giờ giao nhau. Nhưng sâu thẳm bên dưới tất cả, nỗi sợ của chúng tôi lại giống nhau—nỗi sợ về một khoảng trống vô hình, lạnh lẽo, nơi không có ai lắng nghe hay thấu hiểu. "Sự cô đơn".
Tôi nhớ ánh mắt của Kurapika khi nói rằng "toán học không bao giờ phản bội ai cả." Một câu nói nghe có vẻ bình thản, nhưng lại ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm. Như thể cậu ấy đã từng bị phản bội, từng mất mát điều gì đó, và từ đó, chỉ còn tin vào những thứ không thể thay đổi.
Tôi khẽ cựa mình, kéo lấy chăn bông ôm lấy. Ngoài cửa sổ, gió thu vẫn đang thổi, những chiếc lá vàng rơi chậm rãi trong ánh đèn đường vàng hiu hắt.
Tôi tự hỏi… Nếu một ngày nào đó, tôi có thể khiến Kurapika tin vào điều gì đó ngoài toán học, ngoài những con số bất biến ấy, thì sao nhỉ? Nếu tôi có thể khiến cậu ấy tin rằng, dù thế giới có hỗn độn đến đâu, vẫn có những người không rời đi…
Tôi khẽ cười với chính mình. Nghĩ gì vậy chứ?
Tôi bỗng chợt có chút rung động mà chính tôi vẫn không hề hay biết.
Tắt đèn. Nhắm mắt. Nhưng đâu đó trong đầu tôi, nụ cười thoáng qua của Kurapika vẫn đang khắc sâu trong đầu tôi.
Màn hình điện thoại sáng lên trong không gian tĩnh lặng của căn phòng, phá vỡ sự yên lặng bao trùm. Tiếng thông báo tin nhắn vang lên như một hồi chuông nhỏ, một âm thanh đơn giản nhưng đủ để làm tôi bừng tỉnh khỏi cơn suy nghĩ lan man. Tôi cầm điện thoại lên, bàn tay có chút run rẩy, và khi thấy cái tên xuất hiện trên màn hình—Kurapika—tim tôi như đập nhanh hơn một nhịp.
Lạ thật, sao cậu ấy lại có số của tôi? Tôi không nhớ mình đã từng cho cậu ấy, không một ký ức nào cho thấy cậu ấy sẽ cần hay muốn liên lạc với tôi. Một chút hoang mang lướt qua tâm trí tôi, nhưng cũng có một thứ gì đó, một cảm giác kỳ lạ, như thể điều này là… tự nhiên.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh, rồi mở tin nhắn.
Kurapika: "Cậu về nhà an toàn chứ?"
Câu hỏi đơn giản, thậm chí có thể nói là tầm thường đối với nhiều người, nhưng đối với Kurapika, với cậu ấy—một người luôn lạnh lùng, xa cách, những lời như thế này không chỉ đơn giản là sự quan tâm. Nó khiến tôi cảm thấy có gì đó khác biệt, một sự quan tâm mà tôi chưa bao giờ ngờ tới từ người như cậu ấy. Tôi không thể ngừng suy nghĩ về nó, câu hỏi đó như gặm nhấm trong tâm trí tôi, lặp đi lặp lại. Kurapika, với cái vẻ ngoài lạnh lùng ấy, lại hỏi tôi một câu như vậy. Có phải tôi đang nghĩ quá nhiều không?
Tôi nhìn vào màn hình, lưỡng lự. Nên trả lời như thế nào? Mọi thứ lúc này, trong khoảnh khắc ấy, dường như không còn đơn giản nữa. Cái điện thoại trong tay bỗng trở nên nặng nề, từng chữ tôi đánh ra trên màn hình lại có vẻ quan trọng hơn bao giờ hết.
Tôi: "Tớ về rồi! Cậu cũng vậy chứ?"
Gửi xong, tôi đặt điện thoại xuống, lại nhìn vào màn hình, chờ đợi. Một cảm giác kỳ quái bao trùm tôi. Một cảm giác chờ đợi cái gì đó mà tôi không thể gọi tên, một sự kết nối không rõ ràng, nhưng mạnh mẽ đến mức không thể bỏ qua.
Một lúc sau, màn hình lại sáng lên, tin nhắn từ Kurapika hiện ra.
Kurapika: "Tốt. Vậy thì tốt."
Câu trả lời ngắn gọn, thậm chí có phần lạnh lùng, nhưng lại khiến tôi có một cảm giác lạ. Tại sao chỉ một câu như thế lại khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm? Lẽ nào tôi đã đánh giá Kurapika sai lầm? Những gì tôi nghĩ về cậu ấy trước đây có phải là một phần trong cái vỏ bọc mà cậu ấy tự tạo ra để giấu đi những cảm xúc sâu thẳm?
Chỉ là một câu đơn giản, nhưng tôi lại không thể dừng suy nghĩ về nó. Đâu đó trong câu trả lời ấy, tôi thấy được sự quan tâm mà cậu ấy ít khi bộc lộ ra ngoài.
Tôi lại nhắn tiếp.
Tôi: "Cậu cũng đừng thức khuya quá nhé."
Tại sao tôi lại viết thế? Đây không phải là lời nói của tôi thường ngày, không phải kiểu câu chuyện tôi hay trao đổi. Nhưng nó như một phản xạ, một điều gì đó không thể ngăn lại, như thể tôi muốn quan tâm, muốn bộc lộ một thứ cảm giác mà tôi không thể lý giải.
Màn hình lại sáng lên, và ngay lập tức, một tin nhắn từ Kurapika hiện ra.
Kurapika: "Ừm, sẽ không."
Lại là một câu ngắn gọn. Nhưng không hiểu sao, lúc này tôi lại cảm thấy có một thứ gì đó ấm áp nhẹ nhàng, như thể lời nói ấy mang một ý nghĩa gì đó sâu xa mà tôi chưa thể hiểu hết. Cảm giác kỳ lạ cứ len lỏi vào tâm trí tôi. Đúng là tôi đang suy nghĩ quá nhiều, nhưng lại chẳng thể dừng lại được.
Tôi cầm điện thoại lên lần cuối, rồi gửi lại một câu đơn giản.
Tôi: "Chúc cậu ngủ ngon."
Tôi không nghĩ nhiều, chỉ là một câu nói dễ dàng, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên tôi muốn nói ra những lời này với cậu ấy. Và tôi chợt nhận ra, tôi không muốn cuộc trò chuyện này kết thúc.
Chưa đầy một phút, tin nhắn từ cậu ấy lại hiện ra.
Kurapika: "Chúc ngủ ngon."
Đó là một lời chúc rất đơn giản, nhưng lại như một nhịp đập nhẹ nhàng trong lòng tôi, khiến tôi nhận ra rằng, có lẽ, tôi đang bắt đầu hiểu hơn về cậu ấy. Cái lạnh lùng, xa cách ấy có thể chỉ là lớp vỏ bên ngoài, và bên trong, có thể là một tâm hồn còn nhiều điều chưa được khám phá.
Tôi đặt điện thoại xuống, tựa người vào thành giường. Đêm nay, tôi không thể dễ dàng đi vào giấc ngủ, vì trong tâm trí tôi vẫn còn lẩn quẩn những câu hỏi và những cảm xúc mà tôi chưa thể lý giải.
Sáng hôm sau, tôi đến trường sớm hơn thường lệ. Lý do thì có thể vì bài thuyết trình sắp tới, nhưng một phần khác… lại thật khó để lý giải. Dường như có một sự thôi thúc lạ lùng kéo tôi đến đây sớm hơn. Có phải vì tôi đang cố gắng tránh xa những suy nghĩ không tên? Hay vì có điều gì đó trong tôi đang thay đổi mà tôi chưa nhận ra?
Khi tôi bước vào sân trường, không khí bình yên bỗng bị phá vỡ bởi một giọng nói trong trẻo, đầy sức sống.
— "Chị ơi!"
Tôi quay lại và ngay lập tức, một cậu nhóc tóc bù xù dựng ngược đang lao về phía mình, khuôn mặt sáng bừng như thể vừa phát hiện ra một bí mật khổng lồ. Đó là Gon Freecss, học sinh lớp dưới, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng như một chú nai con không bao giờ biết mệt mỏi. Cậu bé dừng lại ngay trước mặt tôi, hơi thở hổn hển, nhưng không giấu được sự hứng khởi trong đôi mắt.
— "Chị, chị! Hôm qua em thấy chị đi với anh Kurapika đúng không?" Gon hỏi, giọng đầy hào hứng, như thể cậu vừa chứng kiến một cuộc phiêu lưu kỳ thú.
Tôi chớp mắt một cách không tự chủ. "Hả? Em thấy lúc nào?"
— "Lúc em với Killua đi mua kem, chuyện hiếm có luôn đấy! Anh ấy chả bao giờ vào mấy chỗ như vậy cả." Gon cười tít mắt. "Anh ấy lúc nào cũng nghiêm túc, ai mà ngờ lại có thể đi chơi thế này!"
Cái sự ngạc nhiên trong lòng tôi có chút ấm nóng. Nhưng… sao mà cái trường này ai cũng tinh ý thế không biết?
— "Thì… bọn chị chỉ bàn về bài thuyết trình thôi." Tôi cố làm ra vẻ bình thản, nhưng chắc chắn không thể che giấu được chút bối rối lạ kỳ đang dâng lên trong lòng.
— "Bàn bài thuyết trình mà uống trà sữa hả chị? Cũng tình gớm nhỉ?" Giọng Killua vang lên từ phía sau, với một nụ cười sắc sảo và ánh mắt đầy hoài nghi.
Khác với Gon, lúc nào cũng vui vẻ như một cơn gió mới, Killua Zoldyck lại là người sắc sảo, thấu suốt mọi chuyện từ một góc độ khác. Cậu ta có đôi mắt xanh biếc, như thể nhìn thấu tất cả những ẩn khuất trong tâm hồn người khác.
— "È hèm! Trà sữa là phương tiện kết nối tri thức đấy." Tôi đáp lại, cố giữ vẻ nghiêm túc dù biết chẳng ai tin nổi.
Killua nhếch môi, nhìn tôi với vẻ chế giễu: "Ờ, vậy chắc chắn em cũng phải nốc thêm trà sữa nhiều hơn rồi."
— "Mà chuyện của chị thì liên quan gì đến mấy đứa nhỉ?" Tôi cố gắng đánh trống lảng, nhưng Gon thì lại chỉ biết cười hì hì.
— "Không liên quan nhưng tụi em thích hóng mà!"
Tôi chỉ biết thở dài, một cách bất lực với hai cậu nhóc này. Nhưng chưa kịp nói thêm gì, một bàn tay lớn bất ngờ đập lên vai tôi từ phía sau. Tôi giật bắn người, suýt chút nữa hét lên.
— "Ê, nhóc!"
Tôi quay lại, trừng mắt nhìn người vừa làm tôi giật mình—Leorio Paradinight. Anh ấy, một học sinh lớp trên, có cái vẻ ngoài tưởng như trưởng thành nhưng thực tế lại chẳng khác gì một đứa trẻ tinh nghịch. Leorio lúc nào cũng ồn ào, chẳng bao giờ để tôi yên.
— "Anh Leorio! Có cần dọa người thế không?!" Tôi phản ứng ngay, chẳng thể nào giữ được vẻ bình tĩnh.
Leorio cười lớn, khoanh tay ra vẻ tự đắc: "Không dọa thì sao thấy cái mặt đỏ ửng của nhóc được chứ? Sao, chuyện với thằng nhóc Kurapika tiến triển tới đâu rồi?"
Tôi trợn mắt, cảm thấy như máu trong người tôi đang dâng lên nhanh chóng. "Tiến triển cái gì mà tiến triển? Chỉ là làm bài tập thôi! Giữa em và cậu ấy chỉ là bạn học thôi, nghĩ linh tinh nữa coi chừng cái mặt anh đó!"
— "Hừm, ai mà tin được." Leorio xoa cằm, cười đầy ẩn ý. "Hôm qua, chính Kurapika nhắn tin hỏi tôi làm sao để lấy số của em đấy. Không phải tự nhiên mà nó làm vậy đâu!"
Cái gì cơ?
— "Anh là người đưa số của em cho Kurapika?" Tôi lắp bắp, không tin vào những gì mình vừa nghe.
Leorio nhướng mày, cười đầy thách thức: "Ừ chứ còn ai nữa? Nó nói là để tiện trao đổi bài tập, nhưng mà…" Anh ấy kéo dài giọng, và nụ cười trên môi càng trở nên nham hiểm. "…mà ai mà biết được lý do thật sự."
Tôi cảm thấy mình sắp phát điên đến nơi.
— "Chà, vậy là rõ rồi." Killua gật gù, ánh mắt sáng lên như vừa tìm ra một mảnh ghép cuối cùng.
— "Anh Kurapika chủ động xin số chị… Vậy là chị sắp thoát ế rồi ha!" Gon reo lên, không giấu nổi sự phấn khích.
Tôi thở dài, liếc nhìn lên trời như thể có thể cầu xin một phép màu để thoát khỏi ba con người này.
Leorio vỗ vai tôi, cười như thể vừa đạt được chiến thắng lớn: "Thôi nào, đừng có bày cái mặt khổ sở đó chứ! Đừng nói là nhóc không thấy vui khi nhận được tin nhắn của nó nhé?"
Tôi mím môi. Thực sự là… tôi đã cảm thấy vui. Nhưng có cần phải làm tới mức này không?
Bỗng, chuông vào lớp reo lên, cứu rỗi tôi khỏi cuộc trò chuyện rắc rối này.
— "Được rồi, tạm tha cho chị hôm nay!" Gon lè lưỡi, rồi kéo Killua chạy đi, bỏ lại tôi với Leorio.
Leorio cười khoái chí, ánh mắt đầy ẩn ý: "Nhớ cảm ơn tôi vì đã giúp nhóc với Kurapika có cơ hội gần gũi nhau hơn nhé!"
Tôi lườm anh ấy một cái, rồi vội vàng chạy vào lớp, không thể chịu nổi thêm nữa. Cái cảm giác như đầu tôi sắp bốc khói trong sự bối rối này khiến tôi chỉ muốn tìm một chỗ trốn thật xa.
---
Giờ học trôi qua một cách nặng nề, như thể từng phút đều bị kéo lê trong không gian im lặng của lớp học. Dù xung quanh tôi là tiếng bút lách của bạn bè, nhưng tâm trí tôi lại vẩn vơ đâu đó, chờ đợi một điều gì đó mà tôi không thể lý giải được. Khi tiếng chuông kết thúc tiết cuối cùng vang lên, tôi vội vã thu dọn sách vở, ánh mắt đã tìm thấy lối đi về thư viện, nơi tôi hẹn gặp Kurapika. Nhưng khi vừa đứng dậy, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong cửa lớp.
Kurapika.
Cậu ấy đứng đó, bình thản như mọi khi, nhưng lại có cái gì đó khác biệt trong cách nhìn, như thể đang chờ tôi.
Tôi khựng lại. Cậu ấy, lần đầu tiên, chủ động đến tìm tôi sao? Cảm giác này thật kỳ lạ, vừa quen thuộc vừa xa lạ.
— "Chúng ta đi thôi." Cậu ấy nói, giọng trầm và điềm tĩnh như bao lần, nhưng lần này lại khiến tôi cảm thấy như có một chút gì đó trong lời nói ấy vang vọng mãi.
Tôi bật cười, cố giấu đi sự lạ lẫm trong lòng. "Sao, hôm nay cậu có vẻ có trách nhiệm hơn nhỉ?"
Kurapika nhìn tôi, đôi mắt như muốn đọc thấu mọi cảm xúc đang chồng chất trong tôi, rồi bất ngờ, cậu ấy lên tiếng:
— "Hôm nay cậu bị trêu nhiều lắm đúng không?"
Tôi giật mình, không ngờ cậu ấy lại nhận ra. Làm sao mà cậu ta có thể biết được? "Hả? Sao cậu biết?"
Kurapika không vội trả lời, chỉ nhẹ nhàng quan sát tôi một chút, rồi nhẹ nhàng nói tiếp:
— "Nhìn biểu cảm của cậu là biết."
Tôi câm nín, chỉ còn biết nhìn xuống. Cậu ấy quả thực sắc bén, không bỏ sót một dấu hiệu nhỏ nào.
— "Chắc là Gon với Killua?" Cậu ấy tiếp tục, giọng điềm tĩnh, như thể đã đoán đúng từ lâu.
Tôi gật đầu. "Và cả Leorio nữa."
Kurapika thở dài, nhưng trong đôi mắt của cậu ấy lại lấp lánh một chút thú vị, như thể có gì đó khiến cậu ấy cảm thấy… không tồi.
— "Có lẽ cậu nên nghiêm khắc hơn. Để họ trêu mãi như vậy cũng không được đâu."
Lời nói của cậu ấy như một tiếng chuông vang lên trong tôi. Tôi nghiêng đầu, không hiểu sao lại muốn hỏi thêm một câu:
— "Cậu quan tâm à?"
Kurapika im lặng một chút, như thể suy nghĩ về câu hỏi ấy. Rồi, trong một khoảnh khắc thật nhẹ nhàng, cậu ấy đáp lại:
— "Ừ. Quan tâm."
Tôi sững sờ. Một từ ngắn gọn, nhưng sao lại có thể khiến tim tôi loạn nhịp đến thế? "Quan tâm ư?" Cái ý trong câu nói ấy… thật khó nắm bắt. Cậu ấy có ý gì?
Trái tim tôi đập nhanh hơn một chút, nhưng trước khi tôi kịp lên tiếng, cậu ấy đã quay người đi, giọng nói trầm trầm như cắt đứt mọi suy nghĩ của tôi:
— "Đi thôi, đừng để mất thời gian."
Tôi đứng đó, đầu óc quay cuồng với câu nói ấy. Mọi thứ, từ lúc Gon và Killua trêu tôi cho đến những lời Kurapika vừa thốt ra, đan xen vào nhau như một mớ bòng bong không thể tháo gỡ. Tôi không biết liệu mình đang nghĩ gì, nhưng rõ ràng, có điều gì đó trong tôi đang thay đổi, dù tôi không thể nhận ra ngay lập tức.
Khi chúng tôi đến thư viện, tôi chọn một góc khuất, tránh xa ánh mắt tò mò của những nhóm học sinh xung quanh. Tôi mở vở, cố gắng lấy lại sự tập trung, nhưng trong đầu vẫn không ngừng văng vẳng câu hỏi về sự quan tâm mà Kurapika đã dành cho tôi.
Nhưng rồi, khi tôi định lên tiếng, điện thoại rung lên. Tin nhắn từ Leorio.
“Hẹn hò vui vẻ nhé. Nhớ học hành chăm chỉ, đừng có mà yêu đương nhiều quá ảnh hưởng đến việc học đấy~”
Tôi bặm môi, ngẩng lên nhìn trần nhà, như thể chỉ có vậy mới giúp tôi kìm chế cơn giận. Leorio, đúng là cái người không bao giờ bỏ lỡ cơ hội trêu chọc tôi, chẳng khác gì mấy cậu nhóc kia. Nhưng giờ phút này, tôi không thể không tự hỏi, liệu mình có thực sự thoát khỏi những trò đùa ấy? Hay chỉ là bắt đầu lún sâu hơn vào một mê cung mà chính tôi cũng không biết đường ra?
Kurapika vẫn giữ ánh mắt đó, không vội vàng, không bồn chồn, chỉ lặng lẽ quan sát tôi, như thể muốn tìm hiểu một điều gì đó mà tôi không thể thấy được. Đôi mắt cậu ấy sáng lên một chút, tò mò, nhưng lại như ẩn chứa một câu hỏi mà tôi không thể trả lời.
— "Họ lại trêu cậu à?"
Tôi thở dài, cố gắng xua đi cái cảm giác bức bối trong lòng. "Họ cứ làm như thể giữa chúng ta có gì đó vậy."
Kurapika không nói gì ngay lập tức, chỉ im lặng, như thể đang nghiền ngẫm từng từ của tôi. Rồi, như thể một quyết định đã được đưa ra trong đầu, cậu ấy nói với giọng trầm tĩnh, nhưng lại chứa đựng một điều gì đó khó nắm bắt:
— "Nếu có thì sao?"
Tôi tròn mắt, lòng chợt nhoi nhói, cảm giác như bị một ánh sáng chói lòa chiếu vào lòng. Câu hỏi ấy, sao lại dễ dàng thoát ra từ miệng cậu ấy như vậy? Và sao tim tôi lại đập loạn nhịp, không phải vì bất kỳ sự lo lắng nào mà là vì một sự... bối rối khó chịu?
Tôi chỉ biết xịt keo và cố gắng gượng cười, nhưng cái không khí đột ngột này khiến tôi không thể tĩnh lại. Tôi muốn hỏi lại, nhưng trước khi tôi kịp phản ứng, Kurapika đã nhìn xuống quyển vở, hoàn toàn bình thản, như thể vừa rồi chưa nói gì quan trọng.
— "Thôi, làm bài đi. Đừng để mất thời gian."
Tôi nuốt xuống lời muốn nói, cố gắng tập trung vào cuốn vở trước mặt. Nhưng đầu tôi không ngừng quay cuồng. Cậu ấy vừa nói gì cơ? Mọi thứ quá đột ngột, quá bất ngờ. Tôi lắp bắp hỏi lại, như thể cố gắng tìm ra chút logic trong những lời vừa thốt ra:
— "C-cậu vừa nói gì cơ?"
Kurapika không hề thay đổi biểu cảm. Cậu ấy lật trang vở, điềm tĩnh, như thể lời nói của mình chẳng có gì đáng chú ý. Nhưng chính cái sự bình thản ấy lại khiến tôi cảm thấy mọi thứ như một mớ bòng bong khó gỡ.
— "Tớ bảo cậu đừng để mất thời gian." Cậu ấy nhắc lại, giọng nhẹ như không, như thể chỉ đang trò chuyện về một chuyện nhỏ nhặt.
Tôi không thể không nheo mắt, cố gắng tìm hiểu. Cảm giác kỳ lạ lại lướt qua trong tôi. Tôi tự hỏi, có phải mình đã nghe nhầm? Hoặc chỉ đơn giản là cậu ấy không thật sự có ý gì đặc biệt? Nhưng dù vậy, tôi không thể bỏ qua cái cảm giác ấm áp bất ngờ mà câu nói đó để lại trong lòng tôi. Nó không phải là sự quan tâm trực tiếp, nhưng lại như một mảnh ghép nào đó trong mối quan hệ này, mảnh ghép mà tôi chưa thể khám phá ra.
Tôi nhìn vào trang vở, ngón tay vẽ loạn trên đó, nhưng đầu tôi không thể rời khỏi câu hỏi vừa nảy ra. "Nếu có thì sao?" Câu hỏi ấy vẫn vang vọng trong tâm trí tôi, như một vết cắt không thể xóa nhòa, cứ tiếp tục đâm vào từng suy nghĩ của tôi.
Kurapika lật một trang vở nữa, đôi mắt cậu ấy vẫn chăm chú vào những con chữ, nhưng tôi cảm giác có gì đó đang thay đổi trong cách nhìn tôi của cậu ấy. Có phải chỉ mình tôi mới cảm nhận được điều đó không? Một thứ gì đó gần như vô hình, nhưng lại đủ mạnh để khiến tôi không thể ngừng suy nghĩ về nó. Tôi không dám nhìn vào mắt cậu ấy, sợ rằng nếu làm vậy, tôi sẽ bị cuốn vào một thứ gì đó không thể thoát ra được.
Tôi cố gắng tập trung vào bài thuyết trình, nhưng những lời cậu ấy nói cứ như những vòng sóng nhỏ đập vào bờ, khiến mọi thứ xung quanh tôi trở nên mờ nhạt. Không gian thư viện bỗng trở nên yên lặng quá mức, tiếng lật trang vở của Kurapika vang lên như một nhịp đập bất thường trong sự tĩnh lặng này.
Tôi không thể giữ sự bình tĩnh lâu thêm nữa, đôi mắt tôi lại vô tình dừng lại trên bàn tay của cậu ấy, những ngón tay thon dài đang khẽ di chuyển trên trang giấy. Có cái gì đó trong cái cách cậu ấy cầm bút, trong cái sự điềm tĩnh ấy, khiến tôi không thể không tự hỏi liệu tất cả những gì tôi thấy đều chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài.
Tôi tự cười nhạo mình. “Có lẽ mình đang nghĩ quá nhiều rồi.” Tôi thì thầm trong đầu, nhưng câu hỏi của Kurapika lại không chịu buông tha cho tâm trí tôi. Nếu có thì sao? Lẽ nào tôi đang hy vọng vào điều gì đó mà mình không thể thừa nhận ngay cả với bản thân?
Chợt, tôi cảm thấy ánh mắt của Kurapika dừng lại trên tôi, một ánh nhìn nhẹ, như một sự xác nhận lặng lẽ. Không phải sự quan tâm lớn lao, nhưng là một điều gì đó mà tôi chưa thể hiểu rõ. Cậu ấy không nói gì thêm, chỉ tiếp tục lật trang vở, nhưng sự hiện diện của cậu ấy lúc này lại khiến tôi không thể dứt ra khỏi những suy nghĩ lung tung của mình.
Cái cảm giác này… có phải tôi đang tự làm phức tạp hóa mọi thứ không? Nhưng dù thế nào, tôi không thể ngừng tự hỏi bản thân: Liệu cái "nếu có" mà Kurapika nói đến thực sự chỉ là một câu hỏi vu vơ, hay là điều gì đó mà cậu ấy không muốn thừa nhận?
Những suy nghĩ này cứ tiếp tục xoay vần trong đầu tôi, và tôi chẳng biết khi nào mới có thể ngừng lại.
Tôi im lặng, không dám nói gì thêm. Câu nói ấy của cậu như một sợi dây vô hình cuốn tôi vào một thế giới khác, nơi không còn sự chắc chắn, không còn những lý lẽ mà tôi thường bám víu vào. Những câu hỏi chưa lời đáp xoáy vào tâm trí tôi, khiến tôi không thể không tự hỏi liệu tôi có đang mơ màng hay không.
Kurapika vẫn tiếp tục lật những trang vở, nhưng không khí giữa chúng tôi bỗng trở nên dày đặc, ngập tràn một cảm giác mơ hồ, khó tả. Tôi nhìn vào đôi tay cậu ấy, đôi tay cứ lặng lẽ di chuyển, nhưng lúc này lại như đang nắm giữ tất cả những bí mật mà tôi không dám khám phá. Tôi không thể ngừng nghĩ về câu nói đó, như thể cậu ấy đã mở ra một cánh cửa mà tôi chẳng biết phải bước qua thế nào.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng không thể. Tim tôi đập mạnh đến mức tôi cảm thấy như ai đó đang nắm chặt lấy lồng ngực tôi.
Không gian bỗng trở nên lạ lẫm, và tôi cảm thấy như tất cả mọi thứ xung quanh chúng tôi chỉ là phông nền cho cuộc đối thoại này. Tôi muốn hỏi thêm, nhưng lại sợ rằng nếu làm vậy, tôi sẽ phá vỡ cái khoảnh khắc này—một khoảnh khắc đầy căng thẳng nhưng lại có một vẻ đẹp tĩnh lặng mà tôi không thể diễn tả.
Kurapika quay sang tôi, ánh mắt cậu ấy thoáng lướt qua tôi một cách sắc bén, nhưng rồi lại trở lại với những trang sách của mình. Dường như cậu ấy không hề muốn làm tôi bối rối thêm, nhưng lại vô tình khiến tôi càng lún sâu vào những câu hỏi không thể trả lời.
Tôi nhìn vào mắt cậu ấy, muốn nói gì đó, nhưng tất cả những gì tôi có thể làm là cười nhẹ—một nụ cười tự nhiên nhưng đầy ngập ngừng. Cuối cùng, tôi không thể kiềm chế được nữa, tôi đặt cây bút xuống, nhìn cậu ấy và hỏi:
— "Kurapika, cậu thật sự nghĩ là… nếu có gì đó giữa chúng ta, thì sao?"
Kurapika không trả lời ngay lập tức. Cậu ấy chỉ nhìn tôi, ánh mắt trở nên sâu hơn, như thể đang tìm cách đoán ra những suy nghĩ ẩn giấu trong tôi. Tôi cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn khi cậu ấy không vội vàng trả lời. Rồi, như thể đã suy nghĩ xong, Kurapika khẽ nhếch môi, một nụ cười nhẹ nhàng, có chút ẩn ý.
— "Tớ nghĩ... nếu có thì chúng ta sẽ không phải ở trong không gian im lặng như thế này." Câu nói của cậu ấy như một lời thì thầm đầy lôi cuốn, như thể đang mở ra một chiều không gian mới mà tôi chưa bao giờ dám bước vào.
Tôi nhìn cậu ấy, cảm giác như mọi thứ xung quanh bỗng mờ dần, chỉ còn lại giọng nói của Kurapika văng vẳng trong tâm trí tôi. Cậu ấy nói những lời như vậy, nhưng lại không hề làm tôi cảm thấy bất kỳ sự ngại ngùng nào. Ngược lại, tôi lại cảm thấy trái tim mình đang đập cùng nhịp với cậu ấy, như thể cả hai chúng tôi đều biết rõ điều gì đó mà ngay cả bản thân cũng không muốn thừa nhận.
— "Thế... nếu có thật, thì chúng ta sẽ làm gì?" Tôi hỏi, không kìm được sự tò mò và cũng không muốn ngừng lại. Có phải tôi đang tự đẩy mình vào một tình huống tôi chưa bao giờ tưởng tượng? Nhưng lúc này, tôi không thể rút lui.
Kurapika khẽ nhìn tôi, đôi mắt sáng lên, nhưng lại không nói gì. Chỉ có nụ cười ấy, nhẹ nhàng và đầy bí ẩn, như thể tất cả những gì chúng tôi cần chỉ là bước qua ngưỡng cửa này và để mọi thứ tự nhiên diễn ra.
— "Chúng ta sẽ cùng nhau tìm hiểu thôi." Cậu ấy đáp, giọng bình thản, nhưng lại mang một chút gì đó như lời hứa, một hứa hẹn mà tôi không thể từ chối.
Cả không gian bỗng trở nên ấm áp, không phải vì ánh sáng, mà vì cái cách mà tôi cảm nhận từ chính những lời nói không vội vàng của cậu ấy. Và khi tôi nhìn vào mắt Kurapika lần nữa, tôi không còn cảm thấy bất kỳ sự bối rối nào. Chỉ còn lại một cảm giác lạ lẫm, nhưng đầy hy vọng, khiến tôi muốn bước tiếp cùng cậu ấy, dù tôi không thể chắc chắn tương lai sẽ như thế nào.
Kurapika nhẹ nhàng đặt cây bút xuống, ánh mắt của cậu ấy vẫn không rời khỏi vở, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự suy tư trong đôi mắt ấy. Một khoảng lặng trong không gian như kéo dài thêm vài giây, rồi cậu ấy ngước lên nhìn tôi.
— "Vậy theo cậu, phần kết của bài thuyết trình sẽ thế nào?" Câu hỏi của Kurapika không vội vàng, mà tràn đầy sự chờ đợi, như thể cậu ấy muốn tôi dẫn dắt kết luận, nhưng không thiếu phần tinh tế và thấu hiểu.
Tôi đột ngột dừng lại, mắt nhìn xuống bàn tay mình, dường như không thể tìm ra từ ngữ nào vừa vặn. Nhưng rồi, suy nghĩ về sự kết hợp giữa toán học và văn chương lại hiện lên trong đầu tôi, khiến lòng tôi bỗng trở nên sáng tỏ.
— "Chúng ta có thể kết luận rằng cả toán học và văn chương đều là những cách mà con người dùng để hiểu và diễn đạt thế giới xung quanh. Toán học, với sự chính xác không thể phủ nhận, giống như những hạt cát vững chắc tạo nền tảng. Còn văn chương, như những cơn gió nhẹ nhàng, mang lại sức sống và cảm xúc cho nền tảng ấy." Tôi cười nhẹ, cảm thấy chính mình đang bị cuốn vào từng từ, từng ý tưởng mà mình đang thể hiện.
Kurapika không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Ánh mắt cậu ấy vẫn nhìn thẳng vào tôi, như thể đang tìm kiếm điều gì đó sâu sắc hơn trong câu nói của tôi. Tôi cảm nhận được một sự yên tĩnh lạ thường trong không khí, như thể hai chúng tôi đang chia sẻ một khoảnh khắc thấu hiểu mà không cần phải giải thích thêm.
— "Và có thể chúng ta kết luận rằng chính sự kết hợp giữa chúng tạo nên sự toàn vẹn. Toán học giúp chúng ta có được một ngôi nhà vững chãi, còn văn chương mang đến cho ngôi nhà ấy những cảm xúc, những sắc màu làm cho nó trở nên sống động." Tôi tiếp tục, giọng nói nhẹ nhàng, như thể bài thuyết trình này đã vượt ra ngoài một nhiệm vụ học thuật thông thường, mà là một phần của chính cuộc sống mà chúng tôi đang chia sẻ.
Kurapika im lặng một lúc lâu, không trả lời ngay, nhưng tôi có thể thấy đôi mắt cậu ấy đã sáng lên một cách tinh tế, như thể cậu ấy vừa nhận ra một điều gì đó mà trước đây mình chưa từng nghĩ đến.
— "Tôi nghĩ cậu vừa nói rất đúng." Cậu ấy cuối cùng lên tiếng, giọng điềm tĩnh, nhưng có gì đó ấm áp ẩn chứa. "Thực ra, toán học và văn chương đều xuất phát từ một sự tìm kiếm, một nỗ lực để hiểu được những điều phức tạp trong thế giới này. Một cái nhìn rõ ràng từ lý trí, và một cái nhìn dịu dàng từ trái tim."
Câu nói của cậu ấy khiến tôi ngừng lại, suy ngẫm. Thật sự, chúng tôi đã đến được một điểm mà mỗi người có thể hiểu rõ hơn về sự mạnh mẽ và vẻ đẹp trong cách nhìn nhận của nhau. Tôi nhìn Kurapika, trong lòng bỗng cảm thấy một sự kết nối mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới.
— "Cậu nói đúng." Tôi mỉm cười, cảm giác lòng mình như nhẹ nhàng hơn. "Có lẽ bài thuyết trình này chính là một sự kết nối của chúng ta, không chỉ về kiến thức mà còn về cách chúng ta nhìn nhận và hiểu thế giới."
Có lẽ chúng tôi không chỉ đang làm bài tập, mà đang cùng nhau khám phá ra một điều gì đó lớn lao hơn, đó là sự thấu hiểu giữa hai con người.
— "Vậy thì bài thuyết trình của chúng ta gần như là hoàn thiện 98% rồi" Cậu ấy nói, không hề phô trương, nhưng lại khiến tôi cảm thấy như thể tất cả mọi thứ đều trở nên có ý nghĩa hơn, sâu sắc hơn.
Giữa chúng tôi, có một sự kết nối lặng lẽ, không cần nhiều lời, chỉ cần những cảm nhận chân thành. Và tôi nhận ra rằng, chính sự kết hợp giữa chúng tôi, giống như sự kết hợp giữa toán học và văn chương, mới là điều đẹp đẽ nhất.
Kurapika hơi nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua cuốn vở trước mặt, như thể đang suy nghĩ về từng từ mà tôi vừa nói. Một khoảng lặng ngắn ngủi bao trùm không gian, chỉ có tiếng cọ xát của bút lên giấy khi tôi cố gắng hoàn thành những điểm cuối cùng của bài thuyết trình. Nhưng rồi, như thể cậu ấy đã quyết định, giọng nói điềm tĩnh của Kurapika cắt đứt suy nghĩ của tôi.
— “Còn việc tìm hình ảnh, dẫn chứng chi tiết cho bài thuyết trình cứ để tớ.”
Tôi ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt cậu ấy, và rồi một cảm giác kỳ lạ, nhẹ nhàng, nhưng sâu lắng, lan tỏa trong lòng. Đôi mắt cậu ấy không phải chỉ đơn thuần là ánh nhìn, mà là một lời mời gọi, như một lời hứa rằng chúng tôi sẽ cùng nhau hoàn thành thứ gì đó không chỉ mang tính học thuật, mà còn chứa đựng sự kết nối thật sự. Những công việc mà tôi nghĩ là nhỏ nhặt, thì đối với cậu ấy lại mang một sự quan tâm nhẹ nhàng, không vồn vã nhưng đầy trách nhiệm.
Tôi mỉm cười, cảm thấy một chút gì đó dịu dàng trong lòng. Nhưng rồi, một ý nghĩ không kìm được bỗng xuất hiện trong tôi.
— "Còn về phần lên trình bày cho ngày mai, để tớ." Tôi nói, giọng hơi nghẹn lại, không rõ vì lý do gì mà bỗng nhiên lòng tôi trở nên bối rối. Mỗi lần nói đến việc thể hiện trước mọi người, tôi lại cảm thấy có một sức nặng vô hình.
Kurapika không phản đối, mà chỉ khẽ gật đầu. Nhưng có điều gì đó trong ánh mắt của cậu ấy làm tôi cảm thấy như có một sự thay đổi trong không khí. Cậu ấy nhìn tôi, lần này ánh mắt không còn chỉ là sự quan sát sắc sảo nữa mà là một điều gì đó thấu hiểu, gần gũi hơn, như thể trong ánh nhìn ấy chứa đựng một sự tin tưởng lặng lẽ.
— “Cậu sẽ làm được!” Cậu ấy nói, giọng không nhanh, không chậm, nhưng lại đầy đủ sự chân thành. Câu nói ấy làm tôi không thể không chú ý, dù chỉ là một lời khen đơn giản, nhưng lại mang một sức mạnh nhẹ nhàng khiến tôi cảm thấy được sự nâng đỡ trong những khoảnh khắc lo lắng này.
Tôi hít một hơi, cảm giác bầu không khí trong thư viện dường như đột ngột trở nên ấm áp hơn. Mọi thứ, những công việc, những phần bài thuyết trình, đều không còn là gánh nặng. Bởi vì, tôi nhận ra rằng tôi không đơn độc trong việc này. Chúng tôi đang làm cùng nhau, không chỉ về mặt kiến thức mà còn về sự hiểu biết sâu sắc, về những cảm xúc lặng lẽ không cần phải nói ra.
— “Tớ sẽ cố gắng.” Tôi đáp lại, nở một nụ cười nhẹ, không chỉ vì lời khen của Kurapika, mà còn vì tôi cảm thấy tự tin hơn, mạnh mẽ hơn, khi biết rằng chúng tôi đang chia sẻ một công việc và có sự hỗ trợ từ nhau.
Kurapika không nói gì thêm, chỉ im lặng, nhưng ánh mắt của cậu ấy lại đủ để tôi cảm thấy rằng sự kết nối giữa chúng tôi đã được thắt chặt thêm một vòng nữa. Trong khoảnh khắc ấy, tôi không còn cảm thấy lo lắng về ngày mai, về bài thuyết trình. Tôi chỉ biết rằng, dù kết quả có ra sao, thì tôi vẫn không hề hối tiếc.
_______________
"Giữa những ngày u ám nhất, cậu xuất hiện như một tia nắng trong lòng tớ—nhẹ nhàng, ấm áp, và không cách nào quên được."–someone–.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro