Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tạm biệt. Chờ tôi nhé

Thư Hân âm thầm nghiến răng, chửi rủa trong lòng, bà nội cha tụi bay, không thấy người ta đang âu yếm tình tứ lãng mạn đây à, tự dưng chạy đến phá hoại, có biết đánh vần hai chữ "vô duyên" không vậy hả? Cô hơi ngoái đầu lại, xác định hung thủ phá hoại chuyện tốt của mình, thầm ghim trong lòng chờ ngày báo thù.  Lúc này, tên cầu thủ đó mới nhìn rõ thấy dung mạo cô gái đang được Từ Khôn ôm, đã thế cô gái còn đang trừng mắt nhìn gã, gã khẽ nuốt một ngụm nước bọt, tiêu rồi tiêu rồi, lần này thì tiêu thật rồi, cô gái đó sao lại là hội trưởng Ngu Thư Hân cơ chứ? Sau khi khóc thành 7749 dòng sông trong lòng, gã cười gượng gạo, cúi đầu một cái rồi liền co giò chạy biến. 

Từ Khôn nheo mắt khó hiểu, cúi đầu xuống nhìn, Thư Hân vẫn còn chưa kịp thu lại cái ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống người ta, lúc này lại bị Từ Khôn bắt gặp hành động như vậy cũng chẳng hay biết, khóe môi hắn giật giật hai cái, giây sau liền cười ôn nhu mà hôn lên đỉnh đầu Thư Hân:

- Cô dọa người ta chạy mất rồi kìa. Đừng hung dữ như vậy chứ.

Thư Hân giật thót hết cả mình, cười méo xệch, phủ nhận:

- A ha, có sao? Ha ha, tôi đâu có hù dọa ai đâu. Mà cậu đổ mồ hôi kìa, tôi thì ướt nhem, hôn gì mà hôn.

- Chưa gì đã bắt đầu ghét bỏ tôi rồi

- Ha Ha nói giỡn

" Nụ hôn đó là sao chứ, Từ Khôn rốt cuộc có thích mình không ? Rồi đến chừng nào mới yêu mình. Từ Khôn bao giờ em mới trả lời cho chị biết đây"

" Sau này chị có chờ tôi như hôm nay không, Thư Hân? Sẽ sớm thôi, chúng ta sẽ đoàn tụ, tôi hứa "

Đột nhiên Thư Hân cảm thấy hơi hoa mắt chóng mặt, khẽ đưa tay lên day day vùng thái dương, ngay cả đứng cũng xiêu xiêu vẹo vẹo chẳng vững, cả người lảo đảo suýt té. 

- Thư Hân, cô sao vậy?

Từ Khôn đỡ lấy Thư Hân, đôi lông mày nhíu chặt lại:

- Này, Thư Hân! Thư Hân?

Thư Hân như bị ngất xỉu, hai mắt nhắm chặt lại, dù hắn có gọi như thế nào cô cũng chẳng tỉnh dậy. Đáy lòng Từ Khôn nóng như lửa đốt, vội vàng đưa Thư Hân đến bệnh viện.  Hàn Hàn  và Tiểu Đường lo lắng cho cô bạn của mình cũng chẳng kém, liền chạy đuổi theo Từ Khôn.

- Thái thiếu gia, cảm phiền cậu có thể ra ngoài một lát được không? À, cả hai em này nữa.

Uy Long  chỉ vào ba người họ

Từ Khôn siết chặt lấy tay Thư Hân, mấy giây sau mới trả lời:

- Vâng.

Liền đứng lên. Trước khi ra khỏi phòng bệnh còn không quên ngoái đầu lại nhìn Thư Hân một cái. 

Thư Hân nằm trên giường bệnh, sắc mặt xanh xao, hai mắt nhắm nghiền lại, đôi môi tái nhợt, cả người giống như không còn sức sống. 

Uy Long đưa tay lên dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc dài của Thư Hân:

- Có biết lúc nghe bác sĩ nói em bị xuất huyết não, anh đã lo lắng như thế nào không hả?

Dừng một lát, anh lại ôm Thư Hân vào lòng mà nói tiếp:

- Anh không thích em đến với tên thiếu gia Thái gia đó.

Dừng một lát, lại nói tiếp:

- Nhưng đó lại là người mà em chọn, anh cũng chẳng còn cách khác ngoài ủng hộ hai đứa. Nếu có một ngày tên đó dám phản bội em, Uy Long  này dù có như thế nào cũng tuyệt đối không tha cho tên đó và cả Thái gia đâu.

Nói đến đây, đáy mắt anh ánh lên một tia sắc bén, hai tay siết chặt thành hình nắm đấm. 

Những ngày tiếp theo, Từ Khôn thường xuyên đến thăm Thư Hân. Nhưng hôm nào cũng thế, hắn đến rồi cũng chỉ ngồi bên cạnh cô một lúc rồi mới rời đi, còn Thư Hân thì vẫn luôn nhắm nghiền mắt nằm trên giường như bất tỉnh nhân sự. 

Ngày hắn chuẩn bị sang Mỹ cũng là ngày phẫu thuật của Thư Hân, Từ Khôn đã đến bệnh viện thật sớm, hắn đặt bó hoa hồng xuống bàn rồi ngồi xuống cạnh Thư Hân, hắn vô thức nắm chặt lấy tay Thư Hân. Hắn muốn nói với cô rằng hôm nay hắn phải đi rồi, hắn muốn nghe giọng Thư Hân thêm một lần nữa nhưng..... Bác sĩ nói cô không nguy hiểm đến tính mạng chỉ phẫu thuật xong sẽ khoẻ lại nhưng sao cô mãi chưa tỉnh dậy.

Từ Khôn hôn lên trán Thư Hân, khẽ thì thầm, nhỏ đến mức dường như chẳng một ai có thể nghe thấy, chỉ có hơi thở nặng nề phả vào mặt cô:

- Thư Hân, ngày 31-12-2020 tôi có chuyện muốn nói với chị. Chị đừng quên tôi nhé. Chờ tôi!

Từ Khôn toan đứng dậy định rời đi thì bàn tay nắm lấy tay Thư Hân bị siết chặt hơn, Thư Hân mơ màng gọi tên hắn, trái tim hắn không hiểu sao lại nhói lên một cái, cuối cùng vẫn là quyết định gạt tay Thư Hân ra. 

- Từ Khôn, đừng đi...

Ngay lúc hắn vừa nhấc chân bước được một bước thì bên tai lại nghe thấy tiếng Thư Hân thều thào gọi tên mình, hắn ngoái đầu lại. Trán Thư Hân toát mồ hôi, không ngừng lắc đầu và lặp đi lặp lại câu nói vừa rồi. Ngực hắn như có một tảng đá nặng đè lên, khó thở vô cùng. Từ Khôn không biết suy nghĩ điều gì, bất chợt mỉm cười, xoay người lại lại ngồi xuống cạnh cô.  Thư Hân từ từ mở mắt, cổ họng khô khát, giọng cũng vì thế mà trở nên khàn khàn:

- Từ Khôn..

- Từ Khôn khẽ "ừm" trong cổ họng. 

- Nếu lần này... Nếu lần này tôi qua khỏi, cậu hứa sẽ quen với tôi chứ?

Từ Khôn im lặng không đáp càng làm cho Thư Hân nóng lòng hơn, cả căn phòng trong phút chốc liền chìm vào sự tĩnh lặng đến lạ, chỉ có thể nghe tiếng chim hót lít lót, tiếng lá cây xào xạc ngoài kia, mãi một lúc lâu sau, Từ Khôn mới gật đầu đồng ý:

- Ngày tôi trở về. Tôi sẽ trả lời cô.

- Cậu không được nuốt lời đâu đấy?

ThưHân cười nhàn nhạt.

-Ừ.

"Nói đồng ý ngay khó lắm sao. Nếu lỡ như tôi không qua khỏi chắc chả bao giờ được nghe cậu đồng ý"

-------------:------------:-----------:----------:------------:------------

- Từ Khôn, cậu không chờ sau khi chị Thư Hân phẫu thuật xong rồi mới đi sao?

Đầu dây bên kia là Kì Kì.  Từ Khôn còn một lát nữa là lên máy bay rồi, hắn không trả lời Kì Kì mà chỉ dặn dò:

- Tôi không có ở đấy, cậu nhớ hãy chăm sóc chị ấy thật tốt giùm tôi. Đừng để bất kì thằng con trai nào tiếp cận chị ấy.

- E hèm, tớ nghe thấy mùi dấm chua đâu đây. Rồi rồi, chị Thư Hân cứ để tớ lo. Đi mạnh khoẻ nhé Từ Khôn

---------------------------------🌧------------------------------

Từ ngày Khôn Khôn đi, Thư Hân chỉ còn mục đích duy nhất đó chính là tiến vào đại học Thanh Hoa. Cô học ngày học đêm, sức học của cô đã giỏi huống hồ lần này cô lại nổ lực hết mình như vậy. Những lần thi xếp lớp tại trường, khỏi xem cũng biết Thư Hân liên tiếp xếp đầu bảng. Dường như mọi chuyện trải qua với cô gái ấy rất ư là dễ dàng. Cô đã đạt 705/750 điểm, giành suất đến Thanh Hoa. Thật đáng ngưỡng mộ!

___________________🥀________________

30-12-2020~
- Ngày mai Khôn Khôn trở về rồi. Mày nói xem tao nên mặc gì đến nơi hẹn đây?

- Mày mặc gì chả được

Tiểu Đường cau mày nói:

Vừa nói chuyện với Tiểu Đường xong, Thư Hân nhanh chóng thay đồ tới điểm hẹn.


Trang phục cô chọn hôm nay là bộ vest jean đỏ, bên trong mặc một áo thể thao trông năng động và quyến rũ. Vì hôm nay là ngày đặc biết sau những chuỗi ngày học tập vất vả, cho nên Thư Hân quyết định bỏ điện thoại ở nhà, và tự lái xe tới điểm hẹn. Mặc dù vừa có bằng lái như cô lái xe cũng không tồi. Diễn nhiên cô tự tin vào điều này

Đi trên con phố Thượng Hải phồn hoa, cô chợt nhớ lại 4 tháng trước, mình cũng từng được đi với Khôn Khôn như vậy. Chỉ tiếc lúc đó cả hai chưa là gì của nhau. Nhưng còn bây giờ... thì cũng có là gì đâu chứ..

- Không được, mày nghĩ gì vậy chứ, Khôn Khôn đã hứa rằng hôm nay trả lời rồi mà. Mình nhất định phải có niềm tin.

Thư Hân vỗ mạnh mặt mình trấn an.

" Nhưng nếu lỡ cậu ấy không nhớ lời hứa này thì sao, vậy thì mình phải làm sao? "

Hân Hân chạy một lúc thì đã tới điểm hẹn. Nơi mà hai người hẹn nhau là Bến Thượng Hải.




--------//---------//--------//--------//--------//--------//--------
Mọi người có hóng Từ Khôn quay về không?
🥀
Bình chọn cho KunYu nhé!
Quả ảnh chứng tỏ có tướng phu thê dã man

Vid siêu đáng yêu

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro