Chị ấy nhất định sẽ chờ
- Nghe nói tuần sau mày sẽ qua Mỹ một thời gian đúng không?
Hàn Hàn lắc lắc ly rượu vang trong tay, dưới ánh đèn led, nụ cười của anh như tăng thêm vài phần mê lực.
- Thông tin cũng nhanh nhạy nhỉ?
Từ Khôn cười khẩy, giây sau liền khẽ thở dài:
- Ai bảo cái chi nhánh bên đấy lại xảy ra vấn đề cơ chứ? Sau khi giải quyết xong xuôi việc bên đấy ổn thỏa tao mới có thể tiếp quản công ty.
- Vậy... còn chị Thư Hân thì sao?
Hàn Hàn nhướn mày. Chi nhánh bên Mỹ thảm hại như thế nào không phải anh không biết, với tài năng của Từ Khôn, hắn qua đấy thì ít nhất phải ba tháng mới có thể giải quyết hết vấn đề, còn lâu nhất thì cũng phải nửa năm. Đó là còn chưa tính sau khi hắn tiếp quản công ty, công việc thì lu bu, Thư Hân lại còn phải lo thi đại học, thời gian hai người dành cho nhau... Haizz, hoàn toàn không ổn một chút nào. Hắn đi lâu như thế, chị Thư Hân không có hắn bên cạnh thì biết tính làm sao? Hàn Hàn lại nói tiếp:
- Liệu chị ThưHân có chờ nổi mày hay không?
Từ Khôn cười nhàn nhạt:
- Không sao. Tao tin chị ấy mà. Chị ấy chắc chắn sẽ chờ tao
Hàn Hàn sững người lại trong giây lát, anh chợt cong môi mỉm cười, đưa ly rượu lên nhấp một ngụm mà không nói gì.
Mãi đến khi thời gian trôi qua được hai phút, Hàn Hàn mới mở lời nói tiếp:
- À, nghe nói ngày mai lớp mình có thi đá bóng và bóng rổ với lớp nào đó đúng không? Nghe nói lớp đó chơi bóng giỏi lắm, sao tự dưng lại đòi thách đấu với lớp mình vậy? Rồi mày có tham gia không?
Từ Khôn cười âm trầm.
*******
- Nước mát này, khăn này, băng rôn cổ vũ này, băng đô này, bông băng thuốc thang cũng có đủ rồi này. Okie, giờ thì đeo băng đô lên thôi
Thư Hân hí hửng, miệng nãy giờ không ngừng lẩm bẩm.
Ánh nắng chiều chiều chẳng dịu dàng cũng chẳng chói chang, thi thoảng lại có vài cơn gió mát khẽ thổi qua làm con người ta cảm thấy dễ chịu hơn. Từ Khôn mặc đồ thể thao đứng dưới nắng, ánh mắt hắn dịu dàng nhìn cô gái phía xa xa kia. Dường như nhận ra có người đang nhìn mình, Thư Hân ngước đầu lên. Hai ánh mắt chạm nhau giữa không trung, ngay tại khoảnh khắc này, thời gian như ngưng đọng lại, vạn vật xung quanh như bất động.
Thư Hân cong môi cười, hét to lên:
- Thái Từ Khôn! Cố lên nha! Fighting!
Hàn Hàn và Tiểu Đường ngồi bên cạnh cùng lúc dơ tay lên đỡ trán, sao hai người họ lại có một con bạn như Thư Hân nhỉ?
Trong khi đó, trong sân, các cầu thủ đã ổn định xong vị trí, chỉ chờ trọng tài huýt còi là tất cả sẽ bắt đầu. Mọi người vây xem khá là đông, lúc này tiếng hô vang cổ vũ hòa hòa lẫn tiếng mọi người nói chuyện bàn tán không ngừng kêu lên, thật ồn ào. ***
- Ơ, mưa rồi này.
Thư Hân dơ tay ra phía trước, vẻ mặt mơ màng. Những hạt mưa ngày càng nặng hạt, mọi người vây quanh cũng vì thế mà như kiến vỡ tổ, chạy vội vàng đi tìm chỗ trú.
Trận đấu đã vào hiệp cuối rồi, chỉ còn năm phút nữa là kết thúc, tỉ số bây giờ chính là ngang nhau, không đội nào hơn đội nào, năm phút cuối cùng này chính là những giây phút quyết định xem ai là kẻ thắng, ai là kẻ thua cuộc.
- Chị Thư Hân, mưa rồi, chị đừng đứng ở đây nữa. Ướt hết cả người rồi này.
Hàn Hàn đưa tay kéo lấy cánh tay Thư Hân, nhưng thấy chị vẫn không chịu nhúc nhích người liền nhíu chặt mày.
Thư Hân quay sang, cười:
- Không sao. Chị sẽ chờ Từ Khôn.
Thời gian kết thúc trận đấu chỉ còn lại hai phút. Nam sinh chuyển bóng qua cho Từ Khôn, còn không quên cổ vũ:
- Từ Khôn, tất cả còn lại dựa vào cậu đấy. Cố lên!
- Ừ.
Từ Khôn né tránh cầu thủ đội bạn, thành công nhận được bóng của nam sinh. Cơn mưa lạnh lùng trút xuống, vệt sáng lóe lên đột ngột rồi nhanh chóng biến mất, là chớp. Gương mặt Thư Hân từ bao giờ đã trở nên tái mét lại. Cô sợ sấm chớp. Nhưng cái ý chí kiên cường đứng chờ Từ Khôn cuối cùng lại lấn áp sự sợ hãi đó, cô siết chặt hai bàn tay lạnh giá lại với nhau. Hàn Hàn và Tiểu Đường ở bên cạnh cũng đã bắt đầu dần mất kiên nhẫn. Sao hôm nay mưa to sấm rền ghê vậy cơ chứ? Liệu Thư Hân có chịu nổi?
- Đủ rồi đấy Thư Hân.
Tiểu Đường gằn giọng. Thư Hân mắt vẫn không rời khỏi nam sinh đang dẫn bóng tiến về phía trước, cười nhợt nhạt, giọng hơi run run:
- Không... Không sao đâu. Tao sẽ chờ bằng được Từ Khôn.
Từ khi tiếng sấm đầu tiên vang lên, đáy lòng Từ Khôn đã bắt đầu dấy lên một cảm giác khó chịu bất an. Hắn biết. Biết cô sợ sấm chớp. Từ Khôn khẽ liếc mắt nhìn Thư Hân, ngay tại khoảnh khắc không tập trung này, một tên cầu thủ đội bạn liền tiến lên cướp bóng. Hai chân đối thủ mở ra đứng chân trước chân sau, hai đầu gối hơi khuỵu xuống, khi chân chạm bóng của tên đó vừa chạm đất thì liền đạp mạnh một chân xuống đất đồng thời chân kia xoạc dọc trên mặt đất lao thẳng vào bóng.
Từ Khôn phản ứng nhanh, nhanh chóng nhảy lên, bay qua tên cầu thủ kia rồi nhanh chóng chạy về phía trước. Tên cầu thủ kia không cướp được bóng, chỉ có thể trơ mắt ra ngồi nhìn Từ Khôn chạy càng lúc càng xa. Tóc Từ Khôn vì ướt nhẹp mà bết lại với nhau, từng giọt nước rơi xuống gò má hòa vào mồ hôi.
Nếu là nam, bạn đã từng đá bóng dưới mưa chưa? Rất thú vị đúng không? Nếu là nữ, bạn đã từng nhìn thấy người mình thích đá bóng trong mưa chưa? Cảm giác thế nào? Có phải trông rất quyến rũ đúng không? Vậy thì bạn hiểu cảm giác của Thư Hân lúc này chứ? Thư Hân nhìn mà mắt không chớp, như sợ chỉ cần cô chớp mắt một cái là sẽ bỏ lỡ khoảnh khắc tuyệt vời này dù chỉ một giây.
Từ Khôn dẫn bóng về phía trước, thời gian lúc này chỉ còn lại chưa đầy một phút, khóe môi hắn hơi cong lên. Ánh mắt hắn trở nên sắc bén lạ thường, hắn đột nhiên gia tăng tốc độ. Mọi người lúc này như nín thở, tâm trí lúc này đều dồn lên hết vào người Từ Khôn, không gian lúc này như chỉ còn lại tiếng mưa rơi bên tai.
Từ Khôn vung chân sút mạnh, trái bóng lao vun vút về phía khung thành, như một làn gió mạnh sượt ngang qua đầu thủ môn. Thủ môn đội bạn như bất động, mở to hai con mắt như không tin nổi vào những gì đang xảy ra. Tại sao lại có thể như vậy cơ chứ? Bóng vừa chạm lưới, trọng tài cũng huýt còi thông báo kết thúc trận đấu.
- Vào rồi? A, vào rồi kia! Vào rồi. Vào rồi...
Thư Hân cười tít mắt, nhảy cẫng lên, trong cơn mưa chạy vụt về phía Từ Khôn.
- Hoan hô! Thắng rồi.
Các cầu thủ lớp Từ Khôn cũng nhịn không được mà hò hét ôm chầm lấy nhau, trên môi ai cũng nở một nụ cười thật tươi, nụ cười của sự hạnh phúc.
Từ Khôn tiến về phía Thư Hân, nhấc bổng Thư Hân lên xoay vòng vòng, hắn cười thật tươi, nụ cười tươi ấy không phải dành cho sự chiến thắng, mà là dành cho Thư Hân - người mà hắn thương yêu, vì cô đã bên hắn, cổ vũ hắn trong suốt quãng thời gian thi đấu.
Dưới cơn mưa lạnh lẽo, trái tim hai người như cùng chung nhịp đập, cùng nhau ấm áp hơn, nụ cười ngọt ngào không mưu toan điều gì, chỉ biết cười thật tươi khi bên mình có đối phương, dù ngoài kia có giông bão cũng chẳng màng.
ẦM ẦM~
Tiếng sấm một lần nửa vang lên, tia sáng lóe lên như muốn xé toạc cả một bầu trời. Nụ cười trên môi Thư Hân tắt ngúm lại, đáy mắt ánh lên tia hoảng sợ tột cùng.
Từ Khôn từ từ đặt ThưHân xuống, đến khi chân cô chạm đất hắn vẫn không buông cô ra mà còn ôm chặt hơn, giọng hắn trầm trầm ấm áp dịu dàng cùng tiếng mưa rơi ào ào vang lên bên tai Thư Hân:
- Đừng sợ. Có tôi ở đây rồi.
- Thái Từ Khôn, chưa xong đâu. Lần đá bóng này đội tụi mày thắng, nhưng lần thi đấu khác, đội tụi tao chắc chắn sẽ đè bẹp tụi mày.
Một tên cầu thủ đội bạn đột nhiên nói một câu như thế với Từ Khôn. Từ Khôn nhếch mép cười, giọng điệu cực kì gợi đòn:
- Ừ, tao sẽ chờ.
.
.
.
-------------------------------------🤍---------------------------------
Chờ xem cảnh tình tứ dưới mưa của hai bạn chẻ nhà mình nhé!
Hãy bình chọn cho KunYu nhé mọi người
Vid siêu đáng yêu về KunYu CP
[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro