Chương 28.
Ngu Thư Hân cầm điện thoại nghiêng đầu tự hỏi: “Hắn có phải muốn nói cái gì không nhỉ?”
Ngụy Khả Tình nói chuyện điện thoại xong, đắc ý nhìn Ngu Thư Hân lại phát hiện cô đang ngây ngốc cầm điện thoại, bực bội rời đi.
Ngụy Khả Tình đi ra ngoài vừa hay gặp Du Mạn, Du Mạn nhìn cô ta một cái, khẽ cười, Ngụy Khả Tình cũng ôn nhu chào hỏi.
“Thư Hân.” Vào phòng bếp, Du Mạn mở miệng gọi Ngu Thư Hân đang ngây ngốc.
Ngu Thư Hân ngẩng đầu: “Chị Mạn.”
Ngu Thư Hân rất thích Du Mạn, Du Mạn không hề dùng kỹ thuật diễn cao siêu, biểu hiện của chị ấy ra ngoài đều vô cùng chân thật, dù sao thì Ngu Thư Hân vẫn thích người có tính cách tốt hơn.
“Chị tắm xong rồi, để chị thay em!” Du Mạn đã 36 tuổi, khi đã tẩy trang, dù có bảo dưỡng như thế nào thì khóe mắt vẫn có nếp nhăn.
Ngu Thư Hân xua xua tay nói: “Không cần đâu, chị mới vừa tắm mà đã qua đây nhóm lửa, lát nữa lại bẩn thì sao? Chị cứ quay về ký túc xá nghỉ ngơi đi!”
Du Mạn nói hai lần Ngu Thư Hân vẫn không đồng ý, Du Mạn đành thôi, nói với cô hai câu rồi rời đi.
Chờ Ngụy Khả Tình mang nước đi, mấy người đàn ông liền trở lại.
Tề Văn Hàm sau khi trở về liền tắm bằng nước lạnh rồi tới phòng bếp, thấy Ngu Thư Hân còn đang đun nước, cười nói: “Cô đi tắm đi! Tôi đun tiếp cho.”
Ngu Thư Hân sửng sốt, hỏi: “Anh có thể làm được không?”
“Có cái gì không thể? Đốt lửa nhỏ thôi mà, không khí cũng dễ lưu thông. Thỉnh thoảng thêm củi vào là được, cũng không phải việc khó.” Tề Văn Hàm vừa nói vừa mở nắp nồi nhìn nhìn.
Nhìn hai nồi đầy nước, hắn liền nói: “Không sao đâu, tôi để ý lửa là tốt rồi. Đàn ông chúng tôi không cần dùng nước nóng, tắm nước lạnh cũng được. Hơn nữa đợi cô tắm xong, chỗ nước còn dư lại là đủ để nước ấm rồi, cô không cần quay lại đun tiếp đâu.”
Ngu Thư Hân nghĩ thấy cũng đúng, liền đứng dậy đi múc nước.
“Anh cũng không cần thêm củi nữa đâu, đợi lát nữa thì dập đi, nước này không phải để uống mà để tắm rửa, nóng như vậy là được!”
Tề Văn Hàm gật gật đầu nói: “Cô vất vả rồi.”
Ngu Thư Hân cười đáp lại: “Các anh cũng vậy.”
Khi Ngu Thư Hân xách nước ra ngoài, Mạnh Giang và Lâu Tùng Nguyên đang ở cửa xếp lại củi, Ngu Thư Hân tươi cười chào hỏi bọn họ, hai người cũng vui vẻ đáp lại.
Ngày đầu tiên cứ như vậy, yên bình qua đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người đã bị người của đoàn phim đánh thức. Rời giường hướng ra ngoài xem, trời còn chưa sáng, mọi người kêu rên một tiếng muốn trở về nằm. Đương nhiên, đó là không có khả năng.
“Các vị tối hôm qua ngủ thế nào?” Thời Chấn ở phía sau máy quay cười tủm tỉm hỏi.
Nói thật ra thì vốn đã mệt còn lao động chân tay một ngày, tắm xong không cần đọc kịch bản chạy show, ngủ rất thoải mái.
“Hiện tại tuyên bố nhiệm vụ cho các vị, đúng chín giờ, khách sạn sẽ chính thức buôn bán. Khách rất nhanh sẽ tới, sau khi các vị ăn xong bữa sáng thì cho gà, cho heo ăn, tưới nước cho vườn rau, chuẩn bị cơm canh. Chi tiết cách làm sẽ có nhân viên khách sạn nói cho các vị. Hy vọng ngày mai mọi người có thể tự xử lý tốt.”
Đạo diễn nói xong, mọi người đều nhìn đồng hồ xem thời gian, mới năm giờ.
Nhưng rất nhanh sau đó, bọn họ phát hiện ra, dậy lúc năm giờ không quá sớm, bởi vì công việc họ cần chuẩn bị buổi sáng... quá, nhiều.
“Cho heo ăn?”
“Đúng vậy, trong thôn của chúng ta có một quán ăn. Mỗi buổi sáng hãy qua đó khiêng cơm thừa canh cặn tối hôm qua, trước khi cửa hàng mở cửa phải mang trở về cho gà, heo.” Nhân viên già giải thích.
Mọi người hai mắt nhìn nhau, nhóm nữ nghệ sĩ tự động lui về sau một bước, cuối cùng vẫn là Mạnh Giang tính tình thẳng thắn và Tề Văn Hàm tốt bụng đi xách thức ăn cho heo.
Chờ thùng cơm heo khiêng trở về, tất cả mọi người đều che miệng mũi lui về phía sau. Mạnh Giang cùng Tề Văn Hàm đã khiêng về, cho heo ăn đương nhiên sẽ không do hai người họ làm.
Bởi vậy, tất cả mọi người bắt đầu nhìn nhau, suy xét xem ai sẽ cho heo ăn.
Ngụy Khả Tình nhấc tay nói: “Trong chúng ta ngoài Ngu Thư Hân thì không có ai lớn lên ở nông thôn cả, để cho cô ấy làm đi!”
Để tôi đi làm, cô còn muốn duy trì quan hệ của chúng ta không thế? Ngu Thư Hân quả thực muốn hỏi cô ta không sợ lên TV bị mắng à?
Ngu Thư Hân cười nói: “Cho nên, về sau mỗi ngày đều là tôi cho ăn?”
Xung quanh lập tức yên tĩnh, hôm nay để cô đi thì ngày mai cũng nhất định bắt cô đi. Nếu nói từ nay về sau đều để Ngu Thư Hân cho ăn, ai cũng ngại mở miệng!
Ngu Thư Hân tiếp tục cười: “Về sau mỗi ngày đều là Giang ca và Văn Hàm ca đi xách cơm heo? Những việc này, hôm nay tôi có thể làm, ngày mai sẽ phải đổi người. Công việc, mọi người đều phải làm, bất luận là nhẹ nhàng hay khó khăn, nếu chỉ có một người làm thì quá mệt mỏi.”
Mạnh Giang và Tề Văn Hàm đương nhiên không muốn mỗi ngày buổi sáng đều đi xách mấy thứ này, liên quan đến lợi ích cá nhân họ nên sẽ cảm thấy Ngu Thư Hân nói có đạo lý. Nhưng những người khác không hề có cảm giác như vậy.
Loại chuyện như xách cơm heo nếu không để đàn ông làm thì chẳng lẽ để phụ nữ như bọn tôi? Như vậy hợp lý không?
Chúng ta không phải muốn giúp đỡ nhau à? Bọn tôi không muốn làm việc này thì Ngu Thư Hân cô phải làm chứ! Dù sao cô cũng là hậu bối, tôn trọng tiền bối như chúng tôi không phải là việc nên làm sao?
Bởi vậy, ánh mắt mọi người nhìn Ngu Thư Hân đều có chút kỳ lạ.
Ngu Thư Hân chớp chớp đôi mắt to, nhìn mọi người trước mặt.
Tiêu Vĩnh Thanh cười cười nói: “Tôi thật sự sẽ không cho heo ăn, xách cơm heo, phụ nữ chúng tôi cũng nâng không được!”
Ngu Thư Hân tiếp tục chớp chớp mắt: “Vậy tôi chỉ việc cho heo ăn, không cần làm gì khác?”
Những người khác tiếp tục yên lặng, dùng ánh mắt sao cô có thể nói như vậy ánh mắt nhìn Ngu Thư Hân.
Ngu Thư Hân tiếp tục nói: “Cho nên, tôi và Giang ca, Văn Hàm ca, ba người chúng tôi buổi sáng không những phải cho heo ăn, chó gà ăn mà còm phải giúp các người xuống đất lấy thức ăn, lên núi nhặt củi. Mấy người nhất định sẽ nói mình không xuống bếp nhỉ? Cho nên chúng tôi lại phải tới tới phòng bếp nấu cơm, còn các người ra phía trước tiếp đãi khách?” Ngu Thư Hân chủ yếu là bị những người này làm cho tức giận nên khẩu khí không hè tốt không tốt, có chút to, lấy địa vị của cô trong giới giải trí thì điều này là cấm kỵ.
Nói cách khác, việc này bất kể ai đúng ai sai, biểu hiện của Ngu Thư Hân đã là sai rồi.
Kỳ thật trong tiết mục mọi người đều muốn biểu hiện ưu điểm, nhưng Thời Gian Vui Vẻ lại không cho kịch bản. Mọi người đều nghĩ trái lương tâm, đều thật sự không muốn tiếp xúc với cuộc sống như thế. Đặc biệt là ở đoàn phim này, địa vị của mọi người đều khá cao, chỉ có hai người là vô danh.
Mọi người trong lúc không tự chủ đều đã xác định rõ vị trí của mỗi người.
Vốn dĩ chỉ là một việc không lớn, qua vài ba câu của Ngu Thư Hân, mùi thuốc súng nháy mắt dâng lên. Mỗi người bị nói đều tức giận không vui, người có địa vị lớn một chút lại cảm thấy Ngu Thư Hân không hiểu chuyện, ngạo mạn. Địa vị không lớn, lưu lượng lớn lại cảm thấy Ngu Thư Hân ngốc, một chút cũng không hiểu quy tắc trong giới giải trí.
Nhưng bất luận như thế nào, thân là người mới, là người không danh tiếng, Ngu Thư Hân không nên nói như vậy. Vì thế mọi người đều không vui vẻ, sắc mặt nhìn Ngu Thư Hân cũng không tốt.
Ngu Thư Hân cũng không vui, nếu là phân chia công việc, chưa nói tới mọi người, cho dù là sống mệt sống dơ, mọi người nói tốt một chút, phân công rõ, cô cũng sẽ nhận. Nhưng ngay cả thương lượng cũng không thương lượng, trực tiếp chỉ một người làm thay mọi người, Ngu Thư Hân liền không vui, đây là đem tôi biến thành tên ngốc à?
“Đủ rồi!” Thời Chấn đột nhiên quát một tiếng, mọi người lập tức nhìn lại.
Hướng Kiến Hoa tươi cười kéo Thời Chấn nói: “Mọi người đều bình tĩnh một chút, không cần không vui, việc cho heo ăn ngay từ đầu đã đặt ở trong kế hoạch gửi cho người đại diện của mọi người rồi. Tôi nhớ rõ người đại diện đáp lại đều là không có vấn đề, không bằng chúng ta lại thương lượng một chút?”
“Thương lượng cái gì? Không tới lúc thì không thể nói sao? Vì sao không nói lúc chưa bắt đầu quay? Nói trễ như vậy, tiếp theo phải làm sao bây giờ?” Thời Chấn nhìn một đám người, sắc mặt không vui.
"Đạo diễn, chúng tôi chưa nói không cho ăn mà! Nhưng Ngu Thư Hân nói có phải quá đáng rồi hay không? Đem chúng tôi thành cái gì?” Ngụy Khả Tình hai tay ôm ngực, không cười nói.
Thời Chấn đang định mở miệng nói chuyện, Mễ Tuyết đã nói: “Tôi cảm thấy Khả Tình nói rất đúng, Ngu Thư Hân chắc không muốn quay cho tốt đi! Nói cái gì cũng phải cãi lại hai câu.”
Tiêu Vĩnh Thanh cười cười: “Việc này là chúng tôi ngay từ đầu cũng không nên ép Ngu Thư Hân làm, tại chúng tôi không tốt. Không bằng để tôi tới trước đi!”
Tiêu Vĩnh Thanh vừa nói như vậy, Ngu Thư Hân ngược lại có vẻ keo kiệt vô lễ.
Du Mạn vỗ vỗ tay nói: “Được rồi được rồi, chúng ta một lần nữa sắp xếp lại một chút hảo. Mạnh Giang và Tiểu Tề đều xách cơm heo về đây rồi, việc còn lại cũng đơn giản mà tự chúng ta lại gây thành nội chiến.”
Ngu Thư Hân nhìn họ tôi một câu cô một câu đem cô thành người không hiểu chuyện. Muốn làm người tốt, sau này chính mình sống mệt sống dơ cũng phải chịu, không làm người tốt chính là sống không tốt với bản thân.
Ngu Thư Hân trong nhất thời không hiểu nổi giới giải trí rốt cuộc là cái dạng gì, nhưng cô biết, là không công bằng. Đúng rồi, đời trước lúc cô còn đi làm công, vốn dĩ đồ ăn trên bàn khong phải cô làm rơi, cuối cùng giám đốc lại trừ tiền lương của cô.
Cô vẫn còn nhớ rõ câu nói mà vị giám đốc đó nói với cô: “Thư Hân, ra ngoài xã hội mà còn muốn muốn công bằng? Đây chính là nguyên nhân cô bị trừ tiền lương.”
Xã hội này, vốn không có công bằng.
“Ngu Thư Hân, nếu cô không muốn quay thì để tôi đổi người! Tôi biết cô là thông qua Thái thị tiến vào, nhưng ở đây tôi mới là đạo diễn, nếu cô còn lắm chuyện, tôi sẽ loại cô.” Thời Chấn vừa chỉ vào Ngu Thư Hân nói, vừa chỉ vào máy quay.
Ngu Thư Hân quay đầu nhìn hắn, định mở miệng lại thấy Triệu Vũ Lâm liều mạng khoa tay múa chân đặt hai cái ngón trỏ thành chữ X để ở trước miệng.
Ngu Thư Hân ngậm miệng, cô còn có thể nói cái gì? Nàng không muốn nhiễu sự, nhưng nếu cũng không nói thì phải làm sao bây giờ? Chẳng sợ đây là quay phim truyền hình, cô từ đầu đến cuối đều không nghĩ đây là show thực thế, bỏi trước đây cô chỉ là một phục vụ nhỏ bé.
Lời nói của giám đốc lại một lần nữa vang lên trong đầu Ngu Thư Hân, cô rất không cam lòng nói: “Vì sao chỉ nói tôi?” Là tại tôi không thông minh sao? Là tại tôi vô dụng không biết cách từ chối sao?
Thời Chấn sửng sốt, nhìn Mễ Tuyết, Tiêu Vĩnh Thanh và Du Mạn, sao hắn có thể nói những người này chứ? Bọn họ không thiếu lịch trình, nếu hôm nay hắn nói, buổi chiều bọn họ liền có thể đóng gói hành lý rời đi.
Ngụy Khả Tình? Thời Chấn nhất thời quả thật không nghĩ tới, chỉ có Ngu Thư Hân từ đầu tới cuối không ngừng nói.
“Bởi vì, chỉ có cô nhiễu sự nhất.” Thời Chấn nói.
Ngu Thư Hân nhìn Thời Chấn, cúi đầu không nói. Du Mạn qua đây vỗ vỗ vai cô nói: “Được rồi được rồi chúng ta tiếp tục thôi!”
Cuối cùng, người đầu tiên cho heo ăn là Tiêu Vĩnh Thanh, người đầu tiên đi tưới nước vườn rau là Mễ Tuyết, người đầu tiên lấy đồ Ngụy Khả Tình. Người quét nước vệ sinh đầu tiên là Lâu Tùng Nguyên, người đầu tiên đi làm bữa sáng là Mạnh Giang, người đi nhóm lửa đầu tiên là Tề Văn Hàm.
Ngu Thư Hân nhìn bọn họ đột nhiên phân phối chuẩn xác, cần mẫn nghiêm túc làm việc, khác hoàn toàn bộ dáng không tình nguyện lúc đầu.
Cô rất mờ mịt, là mình làm sai sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro