#5
Tôi lặng lẽ... ngắm nhìn anh ấy một chút...
Bởi e rằng... sau một vài tiếng nữa... khi một đêm dài chính thức sập cửa...
Tôi phải rời xa anh ấy mãi mãi...
Tôi co gối, nước mắt lã chã rơi...
Chợt anh choàng tỉnh giấc
Anh nhìn lấy tôi, mắt không chớp, miệng mỉm cười
Anh đưa tay lên cố gắng lau đi dòng nước mắt nóng hổi...
Anh... thấy tôi sao...
Trước khi hồi chuông điểm đúng mười hai giờ, trước khi tôi mãi mãi phải trở về nơi tôi đáng ra nên thuộc về...
Tôi nghe thấy...
"Đợi anh nhé, bé con!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro