Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

.17.hồi ức.


Đi xuống dưới nhà, căn nhà vốn rất rộng nhưng so với tôi nó chỉ bằng cái phòng vệ sinh nơi biệt thự. Tôi khó khăn lách qua các đồ đạc trong nhà, sự chật chội khó diễn tả bằng lời.

Đây có lẽ là khu nhà ở vùng nông thôn hiếm thấy. Con đường đi rộng rãi, thông thoáng hơn với không khí náo nhiệt, sầm uất ở Seoul.

Đi được vài dãy nhà, phía trước là một khu tạp hoá nhỏ lẻ. Tôi không ngại ngần tiến lại gần, mở lời.

_Bà chủ.

Tôi vốn chẳng thông hiểu mấy thứ trong tạp hoá này, người như tôi sẽ không lại gần những nơi như vậy.

_Ta ra đây, ta ra đây.

Ở trong nhà có giọng nói thất thanh vang lên, giống hệt câu nói vừa nãy tôi từng nghe qua.

_Ồ.

Bà cô vừa ra đã thốt lên, gương mặt vui mừng cùng ngạc nhiên nhìn tôi. Đúng là bà cô đứng dưới nhà tôi, tay cầm hai chân con cừu đó, hoá ra là chủ cửa hàng tạp hoá này, nhưng không phải bà cô đang ở dưới làng ăn tiệc sao?

_Cô gái có vẻ đói bụng đúng không? Sao không cùng ta đi ăn cùng mọi người cho vui, cứ lủi thủi thế này.

Bà cô thở dài, tôi chề môi lắc đầu.

_Ý bác bảo ăn thịt cừu sao? Cháu không dám ăn đâu, ngửi mùi nó thối lắm, giống như xác chết vậy.

Gương mặt bà cô vẫn rạng rỡ, không một chút buồn rầu khi bị tôi chê. Bà cô chợt nhớ ra, khẩy nhẹ tay tôi một cái, nói.

_Đúng rồi cháu nhắc ta mới nhớ, cái thịt cừu vừa nãy ta cầm được ông Ha cách nhà ta 2 dãy kia mang về, ông ta rõ ràng bảo vừa bắt về muốn mở tiệc làng cùng nhau ăn, ai biết nó đã bốc mùi ngay khi mở ra, làm ta cầm nó lên mà ghê chết lên được. Giờ mọi người không ăn thịt cừu nữa, ai về nhà nấy hết rồi.

Bà cô kể đến đoạn nào, tất cả cảm xúc đều gói gọn trên gương mặt.

_Nhưng bác vừa bảo cháu ăn cái gì cơ?

Tôi đói đến mục ruột rồi vẫn phải nghe bà cô kể hết câu chuyện, đúng là tôi còn hiềm khích nơi này, không muốn tiếp xúc với mọi người ở đây, nhưng họ lại đối tốt với tôi, trong hoàn cảnh này tôi phải nhận lấy.

_Hmm...dù gì đã tụ họp nhiều người như vậy rồi, những người còn lại trong xóm muốn tổ chức một bữa thịt nướng, ta phải về nhà lấy ít rượu gạo mang ra ngoài đó đây.

_Bữa ăn thịt nướng sao?

Tôi ngẩn ngơ, một bữa ăn khác xa đối với tôi, cũng như lần đầu tiên được nghe qua, nhưng tôi đã nghe câu nói này ở đâu rồi, nó vang vọng trong đầu tôi.

_Wonyeon, chúng ta ra ngoài ăn thịt nướng, được không?

_Đó là gì?

_Em không biết sao?

Taehyung khó tin nhìn Wonyeon, một món ăn đại đa số người dân hàn quốc đều biết nhưng Wonyeon lại không biết.

_Em không biết đó là món ăn gì, nhưng cha em đã sắp xếp bữa ăn tối nay cho hai bọn mình rồi, chắc chắn nó còn ngon hơn món thịt nướng của anh.

Wonyeon quàng lên vai Taehyung thủ thỉ, miệng không ngớt cười. Taehyung đưa mắt nhìn cô gái trong lòng, tâm trạng trùng xuống vài phần, cảm giác chua xót dâng lên, cô gái này khác xa với anh, cô gái này thuộc tầng lớp khác, cô gái này cao quý như vậy, anh sao có thể với tới?

Bà cô tay xách túi nilon chứa đầy chai nước màu trắng, đó chắc hẳn là rượu gạo, câu bà cô vừa nhắc tới.

_Được rồi, nếu cháu muốn ăn thì đi cùng ta.

Bà cô cầm lấy tay tôi, không cho tôi kịp trả lời đã bước đi.

_Bác Choi để cháu cầm phụ.

Từ đâu xuất hiện một chàng trai với mái tóc đỏ hoe, nở nụ cười rạng rỡ tiến đến cầm lấy túi nilon từ tay bác Choi.

_Chuẩn bị đến đâu rồi Si Won?

_Xong hết rồi chờ mỗi rượu bác Choi thôi.

Bác Choi gật đầu không nói gì để rượu cho cậu Si Won kia xách, tay còn đánh nhẹ lên vai cậu ta, hai người chắc hẳn rất thân thiết.

Tôi im lặng nhìn hai người nói chuyện gương mặt bỗng chốc thay đổi, cảm thấy tủi thân, trước kia tôi có rất nhiều người thân, rất nhiều bạn bè vây quanh, nhưng hiện giờ tôi đã mất quá nhiều thứ quan trọng, liệu mấy thứ này có còn cần thiết?

_Ai đây bác Choi?

Si Won nhướng mày hỏi, bác Choi mím môi, nhún vai trả lời.

_Bác đâu có biết, chắc người mới chuyển đến đây, sau ba dãy nhà bác.

_Là cùng dãy nhà cháu rồi còn gì. Sao cháu không có biết nhỉ?

Si Won có chút bất ngờ, nghi vấn nhìn người phụ nữ phía trước có một phút làm cậu rung động, thật sự rất xinh đẹp. Cậu tự động tiến sát mở lời giới thiệu.

_Chào cô, tôi tên là Si Won là hàng xóm cùng dãy nhà với cô, rất vui được làm quen.

_Chào cậu, Si Won.

Cậu ta rất hay cười, mỗi lần cười sẽ là một lần nhớ, ở bên chàng trai này có cảm giác thân thuộc ngay lần đầu gặp mặt

_Cô tên gì?

Si Won tò mò hỏi, cúi thấp người xuống nhìn rõ mặt cô gái. Ngũ quan tinh sảo, ngay cả không trang điểm cũng nổi lên góc cạnh rõ nét, môi hồng có chút khô khốc, da mặt căng bóng, với làn da trắng nõn.

_Tôi tên...

Ngay lúc này theo phản xạ tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta, đối diện với cậu ta từ nãy đến giờ tôi luôn cúi đầu. Tôi không muốn người lạ dò xét tôi, càng nhìn, tôi sẽ có cảm giác khó chịu xen lẫn bực bội.

_Đừng nhìn tôi như thế.

Ánh mắt có chút lườm quét lên Si Won, cậu chột dạ gãi đầu, bác Choi đứng bên cạnh chứng kiến hết thảy, đánh một cái lên đầu Si Won nhắc nhở.

_Thằng này, mày có bạn gái rồi mà còn dám giở trò với con gái ngay trước mặt ta sao?

_Aisss, cháu làm gì có bạn gái đâu, bác Choi hiểu lầm rồi.

_Không có cái gì, thế hôm qua mày dẫn đứa nào về nhà mày.

_Đấy là bạn cháu mà, nó thích anh cháu nên cháu mới dẫn nó về thôi.

_Hừ, anh mày còn lâu mới yêu đương nhá, còn dám bịa chuyện.

_Cháu đâu dám.

Hai người cãi nhau inh ỏi, một người đánh, một người phòng thủ, nhìn đâu cũng thấy hài, nhưng tôi khác, tôi không cười nổi khi nhìn thấy hai người ngày càng cãi nhau dữ dội hơn.

_Bác Choi, Si Won, hai người được rồi đấy, mọi người đang đợi mỗi hai người thôi.

Một chàng trai nữa xuất hiện, anh ta có mái tóc đen, vầng trán rộng, sống mũi cao, điểm thu hút nhất là ánh mắt đen láy, gương mặt được đánh giá cao rất sáng sủa, và nam tính. Anh cao hơn tôi một cái đầu, thân hình thẳng tắp, đứng trước ai cũng khiến người ta phải ngẩng cao đầu lên nhìn.

_Được rồi, đi thôi.

Bác Choi cũng thôi đánh Si Won, cái cuối cùng thưởng cho cậu ta một cái đánh vào mông. Si Won mím môi chịu đau đớn trong lòng, tay sờ mông xoa xoa.

Bác Choi không thèm để ý đến, cầm tay tôi bước lên phía trước hai người.

_Hôm qua rõ ràng em dắt Shi Ra về nhà để gặp anh, bác Choi lại bảo đấy là người yêu em.

Si Won nuốt cục tức, dậm chân mấy phát cho hả giận.

_Đi đứng cẩn thận, em đang cầm rượu đấy.

Soong Jong anh trai Si Won lên tiếng, không muốn tiếp lời chuyện nhỏ nhặt tối qua, giọng nói thập phần nghiêm túc, anh vốn nhìn qua cũng biết là người cực kỳ tử tế, tối qua thực sự là do Si Won bày trò.

Si Won chỉnh lại tư thế, bước đều theo Soong Jong tay chỉ người phụ nữ đang đi cùng bác Choi, nói nhỏ.

_Anh nhìn xem người đằng trước nhìn rất giống với con gái của nhà Won giàu nhất nhì đại Hàn quốc.

Si Won dừng một chút, suy nghĩ xong lắc đầu nói tiếp.

_Khi cha cô ta mất, cô ta cũng theo đó biệt tích, chồng cô ta chủ tịch Kim vẫn đang điều hành đến ba công ty sôi nổi suốt mấy năm nay, không biết cô ta đi đâu mà ngài Kim chưa từng một lần cùng cô ta xuất hiện trước công chúng . Hết năm nay tính ra cũng là 2 năm rồi còn gì.

Si Won ánh mắt ngờ vực nhìn người phụ nữ mang mái tóc dài đen ánh đang đi phía trước, sự xuất hiện của cô ta thật bí ẩn.

_Có khả năng không anh trai?
_Khả năng gì?
_Khả năng Wonyeon chính là cô gái đó.

Soong Jong đút tay vào túi quần, vội lắc đầu, nhưng câu nói của anh lại khác với hành động.

_Cũng có thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro