Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33 : Kết thúc

Ban ngày hai người làm tình, một lần làm là làm đến hết cả ngày, đến khi cô không còn sức lực nằm trên giường mà khóc, bở vai run rẩy, toàn thân đều là dấu vết của trận hoan ái, trên lưng xuất hện vết cắn màu đỏ, nhìn thật sự rất thê thảm.

Kỷ Thừa ôm lấy cô bắn vào bên trong mới tính buông tha cho cô, bụng chứa nhiều tinh dịch đến nỗi phồng lên, bên trong không biết có bao nhiêu tinh dịch, cô khó chụi khóc lớn lên, miệng thở hổn hển.

"Được không làm nữa, ngoan em đừng khóc, mắt đã sưng lên rồi."

Muốn nói anh biến mất, đừng để cô nhìn thấy nhưng nghĩ lại nếu cô nói lời này sẽ khiến anh càng thêm tức giận, ngay lập tức nghẹn tiếng khóc lại, nức nở nằm trong ngực anh.

Kỷ Thừa lau trán ướt đẫm mồ hôi của cô, ôm cô đến phòng vệ sinh rửa sạch sẽ.

"Hân Hân ngoan, ngày mai về nhà anh một chuyến, mẹ biết hai chúng ta kết hôn rồi."

Cô không ngừng khóc, nhớ tới dì nói nếu anh khi dễ cô thì dì sẽ giúp cô dạy dỗ anh, hôm nay cô nhất định phải cáo trạng mới được.

Thấy khuôn mặt nhỏ quật cường của cô, anh không biết nên khóc hay nên cười, ngón tay đi vào tiểu huyệt lấy tinh dịch ra ngoài.

"Phía dưới đều sưng lên rồi, nhìn thật đáng thương, Hân Hân sao lại nhỏ như vậy."

Cô tức giận không mở miệng, mặc kệ những lời dâm mĩ anh nói giống như bỏ ngoài tai cô không nói một lời nào.

Thấy cô bơ mình nhưng Kỷ Thừa mặt nóng dán mông lạnh lấy lòng cô.

Mới sáng sớm hai người đã tới nhà anh, Tưởng Hân vẫn như cũ tự mình mở cửa xuống xe, Kỷ Thừa bước nhanh đuổi kịp.

Trong vườn truyền đến tiếng nước, cô nghiêng đầu nhìn qua.

Kỷ Khiết Kiều tay xách thùng nước, vì nước bên trong đầy nên trong lúc đi tay bà luôn run rẩy, bước đi hơi loạng choạng đến bồn hoa, nâng cái đáy thùng lên trực tiếp đổ nước xuống.

Ào một tiếng, những bông hoa hồng khô héo bị xô nước này hoàn toàn làm cho nát, mềm oặt ở dưới đất.

Nói là tưới hoa...không bằng là nói cố ý tưới cho chết hoa.

Tưởng Hân ngây ngẩn cả người, Kỷ Khiết Kiều thở hổn hển lau mồ hôi trên trán, quay đầu cười với bọn họ.

"Sớm như vây đã tới rồi sao, ăn sáng chưa? Để mẹ đi làm bữa sáng."

Kỷ Thừa đi tới nắm tay của cô:"Đã ăn rồi, mẹ không cần làm đâu."

Bà buông thùng nước cười thoả mãn, đem tóc dài buộc thành tóc đuôi ngựa, thoạt nhìn vô cũng dịu dàng, mặc một thân váy dài màu vàng, tay còn lại nắm lấy tay Tưởng Hân.

"Hân Hân lại đây cùng mẹ lên lâu, đưa con xem một vài thứ tốt."

Cô còn chưa phản ứng kịp thì đã bị lôi đi, Kỷ Thừa cũng buông tay cô ra.

Theo bà lên đến lầu hai, hai người đi vào một phòng dưới nền lót thảm nhung, sau khi thay giày xong Kỷ Khiết Kiều cong eo ở trong ngăn tủ tìm kiếm thứ gì đó, xung quanh bước tường đều được sơn màu xanh lam, nơi này trước kia chắc là phòng của trẻ em ở, trên trần còn có treo một cái đèn màu trắng.

Khi nhìn vào cũng thấy rất đẹp, phòng trẻ con thì chỉ có thể là phòng của một người mà thôi.

"Đây là phòng của Kỷ Thừa khi còn bé sao?"

"Không phải đâu, lúc đầu mẹ tưởng sẽ sinh con gái nên làm thành phòng con gái kết quả là một  thằng nhóc, cho nên nơi này thành một cái phòng để chụp ảnh."

Bà lấy ra một cái rương nhỏ:"Tới đây, cho con xem lúc nhỏ nó rất đáng yêu, không biết như thế nào lớn lên liền thành cái dạng này."

Bà càng nói càng lộ ra vẻ nuối tiếc, Tưởng Hân đi dến ngồi bệt xuống, trong rương tất cả đều là ảnh chụp, cô cầm lấy một tập xem thử, có ảnh anh chụp trong sinh nhật từ nhỏ đến lớn, những tấp ảnh khi còn nhỏ của anh được đặt trong một quyển sổ, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại nhìn đáng yêu cực kỳ.

Về sau khi lớn lên trên khuôn mặt mũm mĩm các góc cạnh dần rõ ràng, khi nhỏ không thích cười, trưởng thành cũng không thích cười, còn có một tập ảnh khi anh 5 tuổi, thế nhưng lại mặc váy màu hồng đứng ở hoa viên chụp ảnh, chắc là bị bắt ép.

Kỷ Khiết Kiều nhìn thấy nở nụ cười :"Đây là quần áo mẹ mua trong khi mang thai nhưng khi đó biết là con trai cũng muốn cho nó mặc vào xem sao, rồi mới chụp bức ảnh này."

"Dì rất thích con gái sao?"

"Đúng vậy, con gái rất xinh đẹp còn đáng yêu nữa." Bà nhéo nhéo mặt cô :"Tại sao vẫn gọi dì, có phải con nên đổi cách xưng hô rồi không?"

Nhất thời đổi cách xưng hô nên cô còn chưa có quen, Tưởng Hân cắn môi dưới, Kỷ Khiết Kiều nhìn ra được cô khó xử.

"Không sao, mẹ có thể chờ được, tính tình Kỷ Thừa tương đối giống tính ba nó, hôm qua nó nói hai đứa đã đi đăng kí kết hôn, mẹ đoán nó đã sử dụng thủ đoạn gì đó bằng không cũng sẽ không nhanh như vậy, đến cả ngày cưới còn chưa quyết định mà đã cùng con đăng kí kết hôn."

Tưởng Hân một bộ dáng kinh ngạc, thế mà bà cũng nhìn ra sao.

"Xem biểu tình này của con mẹ càng chắc chắn hơn." Kỷ Khiết Kiều nghiêm túc nói:"Chỉ mong nó không cưỡng ép con bằng không mẹ sẽ giạy dỗ nó thật tốt."

Trước đó cô còn có ý định tố cáo nhưng hiện tại cảm thấy không cần thiết, cô giống như cảm nhận được có gia đình là cảm giác gì rồi.

Hai người vừa xem ảnh chụp vừa nói chuyện khá lâu, Tưởng Hân ngồi có chút tên chân thay đổi tư thế khác lại nhìn thấy cổ chân bà có một vết sẹo rất sâu giống như bị đồ vật khắc lên, hẳn là rất lâu rồi, hiện tại vết sẹo kia trở nên nhăn nhúm, có chút khó coi.

Cô không hỏi, cũng làm bộ không thấy, Kỷ Khiết Kiều bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng chống chân đứng dậy.

"Hân Hân chờ mẹ trong chốc lát, mẹ đi lấy trà ở trong vườn mang lên."

"Để con giúp dì."

"Không cần, không cần, con ngồi đây, mẹ đi một lát sẽ lên ngay."

Trong góc cái rương là một tập ảnh khiến cho cô chú ý, ảnh chụp để tận bên trong không nhìn kĩ thì thật không thấy.

Tưởng Hân có chút tò mò, đem chúng lấy ra, có bức ảnh xưa cũ, trong tấm ảnh là một người thì trong sáng đáng yêu, bên cạnh còn có người đàn ông cao lớn, trên người mặc bộ quần áo vest, chân đi giày da, cánh tay rắn chắc ôm lấy eo của người phụ nữ, hai người chụp ở sau bức tường màu xám.

Người đàn ông này cùng với Kỷ Thừa có vài phần tương tự đặc biệt là lông mày, một bộ không cười không nói làm người khác nhìn rất đáng sợ, đây chắc hẳn là ba của anh.

Người phụ nữ kia chính là mẹ Kỷ Thừa hồi trẻ, thoạt nhìn rất xinh đẹp, khóe miệng mang theo ý cười nhạt, giống như có chút miễn cưỡng, dì ấy chiếc váy trắng dài đến mắt cá chân, phía sau mái tóc dài còn đeo khắn trùm đầu, nhìn giống như đang chụp ảnh kết hôn vậy.

Cô xem nó thì phát hiện bức ảnh có chỗ bất đồng, thấy được cổ chân của bà có một cái khuyên sắt cố định ở mắt cá chân.

Chỗ đó chính là chỗ của vết sẹo lúc nãy cô nhìn thấy, dây xích rất dài nên trong bức ảnh chụp không nhìn  được hết nó.

Ngoài cửa truyền tới âm thanh, không biết vì sao cô cảm giác bức ảnh này không nên nhìn, vội vàng trả lại cỗ cũ, lấy bức ảnh khác làm bộ làm tịch xem.

Kỷ Khiết Kiều bưng trà lại đây, ngồi  xuống cùng cô nói chuyện, nhưng ánh mắt của cô lại bất giác chuyển đến mắt cá chân của bà, thấy được vết sẹo kia, cả người bỗng nhiên căng thẳng.

Lại đột nhiên nghĩ tới, lúc vào cửa hành động đang tưới hoa của bà, cô chợt hiểu ra.

Bà chắc là phát tiết đi?

Hoa hồng rất kiên cường sinh trưởng, lại bị bà lạnh nhạt, cố tình tưới cả thùng nước khi nó đang khô héo, làm cho chúng điêu tàn, chết khô chết héo.

Kỷ Thừa đợi ở phòng khách đã lâu mà vẫn chưa thấy ai người xuống, mãi đến khi hai người uống hết trà mới đi xuống, Kỷ Thừa gấp không chờ nổi kéo Tưởng Hân vào ngực, cũng không bận tậm có người ở đây.

Kỷ Khiết Kiều đi tới sô pha cười:"Còn nhớ rõ mẹ đã nói gì đi? Nếu dám bắt nạt con bê mẹ sẽ không tha cho con."

"Sao con lại bắt nạt cô ấy chứ, rõ ràng sủng còn chưa kip." Kỷ Thừa vòng tay ôm eo cô, Tưởng Hân kháng nghị muốn đứng xa ra.

Người đàn okng nheo mắt lại, ở bên tai cô thấp giọng nói:"Hân Hân không ngoan, động đậy là muốn câu dẫn anh sao?"

"Ô..." Khuôn mặt cô nháy mắt đỏ lên, vô lực giơ tay hướng về người anh mà đấm.

"Được anh nói giỡn, không lộn xộn."

Hai người không tính qua đếm ở lại đây, Kỷ Khiết Kiều có gì cho cô nhưng biết cô sẽ từ chối nên nhờ Kỷ Thừa đưa cho.

Tưởng Hân vừa lên xe, liền thấy anh đưa một đống văn kiện giấy A4 cho cô, xem qua thì biết là hợp đồng bất động sản.

"Đây là quà kết hôn mẹ cho em, em từ chối thì bà sẽ rất buồn."

"Nhưng cái này quá quý rồi, tôi không thể nhận được." Tưởng Hân nghĩ mình giống như đang cầm củ khoai vậy sắp bỏng tay đến nơi rồi, ý muốn xuống xe trả cho bà thì bị Kỷ Thừa giữ lại.

Cửa xe bị khóa trái, cô bị anh ôm đến không thể cử động được, anh hướng trên môi mà gặm giống như đang trừng phạt.

"Hân Hân phải nghe lời, mẹ đã cho em thì em cứ cầm lấy, đứa trẻ hư không nghe lời sẽ bị phạt."

Cô cắn môi dưới, lùi ra phía sau tránh né, thấy anh không có ý cười, thanh âm thoáng trầm thấp.

"Có muốn biết bị phạt như thế nào không?"

"Đem em ở trong xe thao, làm cho em liều mạng cầu anh không đem em thao chết, ở dưới thân anh thở hổn hển, đem tịnh dịch bắn đầy vào bụng, cái miệng nhỏ cũng cho ăn luôn."

Vừa nghe anh nói xong cô sợ tới mức mặt xám lại.

Kỷ Thừa cười một tiếng, ánh mắt dịu lại, trấn an mà xoa xoa đầu cô:"Nói giỡn thôi, hôm qua mới bị thao không xuống được giường hôm nay cho Hân Hân nghỉ một ngày."

Cô không dám nói lời nào, nói được, anh nhất định sẽ làm được.

Nhìn bộ dáng sợ hãi kia của cô, Kỷ Thừa bèn nói sang chuyện khác:"Hân Hân đã ở nhà hơn một tháng, bây giờ có thể đi giạy được rồi Lý Cầm đã chuẩn bị xong chỗ dạy, chỗ đó trước kia cũng là một trường học nhưng bị niêm phong, hiện tại đã được tân trang lại."

"Thế nhưng anh không muốn Hân Hân đi làm sớm như vậy, chờ sang năm thì đi, chúng ta còn phải cử hành hôn lễ, hưởng tuần trăng mật, anh muốn ở cạnh Hân Hân nhiều hơn."

Người ngồi trên ghế phụ cúi đầu, lo lắng nắm chặt những văn kiện trên đùi.

Cô nhỏ giọng nói một câu:"Anh có thể đừng nhốt tôi lại được không?"

Trong xe bỗng nhiên trầm mặc một lát.

Nụ cười trên môi Kỷ Thừa tắt ngấm, khuôn mặt lạnh lùng, nhìn rất âm trầm.

"Tại sao lại nói như vậy."

"Tôi...không phải, tôi chỉ sợ anh sẽ giống như lúc trước đem trói tôi ở trong không cho ra ngoài."

Cô vừa nói vừa nghĩ đến cổ chân của dì bị dây xích trói đến có sẹo, trong lòng bắt đầu hoảng sợ.

Xe đột nhiên dừng ở ven đường, anh bỗng nhiên nắm chặt lấy tay cô, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, thâm tình.

"Chỉ cần Hân Hân ngoan, anh sẽ không đối xử với em như vậy."

Trong giấc mơ, cô ôm lấy di ảnh của mẹ luôn miệng nói xin lỗi, cô không quên được anh, năm lần bảy lượt cầu xin mẹ tha thứ cho cô vì đã không nghe lời mẹ nói.

Nhưng mỗi lần đáp lại vẫn là câu trước kia bà nói.

Con không đấu lại anh ta, Hân Hân đồng ý với mẹ được không, đừng cùng anh ta ở bên nhau, con sẽ bị chơi đùa, lỡ như anh ta không đối xử tốt với con thì sao, mẹ cũng không có bảo vệ được con.

Giống như rơi vào đường cùng, bốn phía đều khiến người khác phải tuyệt vọng, cô chỉ có ánh sáng duy nhất là Kỷ Thừa.

Anh từng bước ép sát, đem cô dồn vào góc, thanh âm lạnh lùng:"Bắt đươc Hân Hân rồi."

"Xe em còn có thể chạy đi đâu."

"Hân Hân là của anh, còn chạy trốn sẽ đem em trói lại. Cả đời đều nhốt lại được không?"

Đừng rời khỏi anh, không được không yêu anh, càng đừng phản bội anh, đây là mệnh lênh cũng là điều kiện của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: