Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32 : Ông xã (h)


Anh để đồ vật trong tay xuống vẫy tay với cô.

"Hân Hân."

Nghe được có người gọi tên mình, cô chạy chậm theo hướng tiếng kêu, dang hai cánh tay ra ôm eo anh, cái miệng nhỏ chu lên nhìn anh.

Những lần cô chủ động nhào vào ngực anh như vậy là rất hiếm thấy.

Anh xoa đầu cô, dịu dàng cười:"Hân Hân rất ngoan."

"Anh cũng rất ngoan."

Nhìn đôi mắt ướt át như có thể chảy nước bất cứ lúc nào, Kỷ Thừa nheo mắt lại.

"Anh ngon như vậy thì Hân Hân có nguyện ý kết hôn cùng anh không?"

"A, kết hôn?"

"Đúng vây, chính là trở thành vợ chồng."

"Vợ chồng hắc hắc." Mặt cô ngày càng hồng, ôm eo anh ngày càng chặt." Vợ chồng là cái gì?Có thể ăn sao, có ngon bằng kem không...Ăn ngon không?"

Kỷ Thừa cúi đầu nói với cô:"Cùng anh kết hôn trở thành vợ chồng, anh sẽ mua rất nhiều kem cho em, Hân Hân muốn vị gì đều được."

"Thật sao?"

Cô nhảy lên, hưng phấn gât đầu :"Muốn, muốn, muốn cùng anh trở thành vợ chồng. Cho tôi ăm kem, tôi muốn ăn kem!"

Không nghĩ cô đồng ý dễ dàng như vậy, anh thậm chí còn thấy kinh ngạc, theo bản năng cầm điện thoại nhìn thoáng qua.

5 giờ, Cục Dân Chính 5 giờ rưỡi đóng cửa.

Thời gian không nhiều lắm!

Kỷ Thừa khom lưng ôm cô đến thư phòng, kéo ngăn kéo lấy sổ hộ khẩu bên trong ra, hôm qua trộm sổ hộ khẩu của cô thật là đúng.

"Hân Hân phải nói thích trở thành vợ chồng với anh."

Cô ghé vào trên vai anh bị nghiêng đi, nức nở hai tiếng.

"A...Vợ chồng thích, ăn kem."

Anh lấy khối đá trong tủ lạnh đắp lên mặt cô để hạ nhiệt độ, sau khi chuẩn bị thật tốt, anh ngay lập tức ôm cô đi đến gara.

"Hân Hân tự cầm viên đá lạnh này đắp lên mặt đi, nếu không lát nữa chụp ảnh mặt hồng sẽ không đẹp."

Cô híp mắt hỏi :"Chụp ảnh? Tại sao phải chụp ảnh?"

Kỷ Thừa cúi người đeo dây an toàn cho cô, cười không có ý tốt:" Đương nhiên là chụp ảnh kết hôn."

Sai rượu nên cái gì cũng mơ hồ, cô mơ màng nghiêng đầu, đem viên đá tự đắp lên mặt mình, trong miệng thì lẩm bẩm mãi.

"Kem..."

"Hân Hân cùng anh kết hôn xong sẽ có kem."

"Muốn kết hôn." Cô hoàn toàn không biết mình đang nói gì, tất cả mọi việc đều bị anh khống chế.

Đến Cục Dân chính, nhân viên ở đó nghe nói là hai người muốn kết hôn liền vô cùng nhiệt tình tới làm thủ tục.

Cô nghe được bên tai mơ hồ vang lên âm thanh rằng ký cái này sẽ được ăn kem, chụp ảnh xong sẽ có thể ăn kem.

Mãi đến cuối cùng thủ tục làm xong cô cũng được ăn kem, ăn kem mà trên mặt chứa đầy hạnh phúc, ăn xong thì lăn ra ngủ.

Đầu đau muốn nứt ra, Tưởng Hân nắm chặt lấy áo anh, nhăn mày, giọng nói khàn khàn :"Nước..uống nước."

Anh nâng cổ cô lên rồi đưa cái ly pha lê đến bên miệng, cô ngẩng đầu uống một ngụm lớn sau đó giống như cảm thấy thoả mãn mà giãn mày ra.

Lúc tỉnh dậy thấy mình trong lòng ngực anh, cô mở to mắt bất ngờ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại của anh, cô bị dọa sốc.

"Chào buổi sáng, bà xã."

Nghe thấy lời của anh gương mặt đột nhiên đỏ lên, cô rụt đầu :"Ai là bà xã...của anh chứ."

Kỷ Thừa như đã đoán trước, lấy ra hai quyển sổ đỏ bên trên giường ra:"Không nhớ sao? Nhìn xem đây là cái gì?"

Tưởng Hân đột nhiên mở to mắt mà nhìn, lấy một quyển sổ nắm chặt trong tay, hoảng loạn mở ra, đập vào mắt là bức ảnh khuôn mặt đỏ bừng của mình đang cười một cách ngây ngốc dựa vào vai anh, một bộ dáng rất vui vẻ.

"Cái gì?"

Lo lắng cô sẽ xé, Kỷ Thừa vội lấy lại giấy chứng nhận kết hôn lại.

"Không nhớ rõ sao, Hân Hân?" Anh mặc dù biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi.

"Sao em chỉ mơ thôi bây giờ đã thành sự thật vậy?" Cô khó có tin nhìn anh, nói hôm qua mơ thấy một giấc mơ mình kết hôn với anh sẽ có thể ăn kem, vị gì cô cũng được thử.

Kỷ Thừa chống đầu cười, gật đầu:"Đúng vậy, ăn xong em đã ngủ mất."

"Sao...sao có thể." Không phải mơ.

Người đàn ông nằm bên cạnh bỗng nhiên, xoay người đem cô đè dưới thân, cúi đầu gặm đôi môi đỏ mọng của cô, âm thanh từ tính mê hoặc.

"Thời gian chúng ta kết hôn tính từ hôm qua đến bây giờ đã 10 tiếng đồng hồ mà vẫn chưa động phòng, cần phải đền bù, Hân Hân ngoan cùng anh kết hôn thì làm tình là không thể thiếu."

Cô quay đầu nhìn thoáng qua bên ngoài vẫn còn là ban ngày sáng sủa, trên bầu trời có thể thấy rất nhiều đám mây màu trắng, cô vội vàng bắt đầu giãy giụa.

"Tôi không muỗn, không muốn!"

"Hân Hân biết rõ dù có chống cự thế nào cũng phải làm mà còn muốn chống cự, chẳng lẽ muốn tăng thêm tình thú sao?"

Khuôn mặt vô tội của cô chỉ trong chốc lát đã đầy nước mắt:"Là anh...thừa dịp tôi say mà đưa tôi đi kết hôn, ô không tính, không tính."

"Hư."

Khuôn mặt anh đột nhiên trở nên vô cùng đáng sợ, ngón tay vuốt chóp mũi cô, ánh mắt nhìn cô nghiêm túc hẳn lên.

"Hân Hân nếu giám nói linh tinh đòi ly hôn, anh sẽ đem em thao đến mức không xuống được giường! Đem em vĩnh viễn trói ở trên giường, đừng nghĩ anh nói giỡn."

Trạng thái bây giờ của anh chính là giống như đi giết người, không có một chút đùa giỡn nào.

Tưởng Hân bẹp miệng nhịn xuống, anh động thủ cởi quần áo cô ra, cô cũng không có một câu oán hận nào.

Anh vỗ vỗ phần thịt mềm bên trong đùi của cô, rồi nói :"Đem chân mở ra."

"A..."

Rõ ràng chính mình có thể tự động thủ nhưng anh lại cố tính muốn xem bộ dạng phục tùng của cô, không dám phải kháng, ngoan ngoãn mở chân ra.

Rốt cuộc cũng nhìn thấy anh cười trở lại:"Thật ngoan!"

Đem một chân của cô đặt trên vai, dùng ngón tay vuốt ve âm đế phấn nộn rồi đi vào mị thịt co rút thọc vào rút ra liên tục, anh luôn qua sát kĩ biểu tình trên khuôn mặt cô, cô cắn môi dưới không nói lời nào, rõ ràng một bộ dạng rất không muốn nhưng lại phải nhẫn nại, dần dần dưới thân cũng có phản ứng.

"Dâm thủy phía dưới rất nhiều, Hân Hân thật đáng yêu."

Vừa nói xong, anh không thương tiếc mà đem côn thịt thô to đâm vào âm đạo nhỏ hẹp của cô.

Cái cảm giác đau đớn quen thuộc một lần nữa lại tới, thậm chí mỗi lần đều cảm thấy mình có khả năng bị thao chết mất, Tưởng Hân sợ hãi bắt đầu giãy giụa.

"Chậm...A chậm một chút, Kỷ Thừa xin anh chậm lại."

"Đã rất chậm rồi, còn chưa có đi vào đâu, tiểu huyệt lâu như vậy rồi mà vẫn không thích ứng được với đồ vật của anh sao? Xem ra mỗi ngày đều phải thao mới được."

"Không cần!"

Anh tách chân cô rộng ra, hướng bên trong dùng sức va chạm, côn thịt hoàn toàn đi vào, người dưới thân khó chịu thét chói tai, vì đau đớn nên nước mắt chảy ra, cô liên tục nói không cần nhưng côn thịt to lớn vẫn cứ tiếp tục.

Kỷ Thừa ôm lấy thân thể mềm mại vào lòng, cúi người nhẹ giọng an ủi, côn thịt dưới thân vẫn mạnh bạo luận động:"Hân Hân gọi ông xã cho anh nghe một chút."

"Đau quá, đau quá, cầu xin anh chậm lại chút." Cô mở đôi mắt ngập nước, nắm chặt cánh tay anh.

Ngược lại anh cành thêm dùng sức, hai viên trứng dái đập vào môi âm hộ, Tưởng Hân nhịn không được vừa khóc vừa kêu.

"Ông xã...ông xã, cầu anh chậm chút, chịu không nổi, bụng bị căng lớn ô ô."

Cô không biết mình nói như vậy có bao nhiêu mê người, anh chỉ muốn khi dễ cô hơn, tốc độ ngày càng nhanh.

Bên tai nghe thấy giọng nói của anh:"Bên trong bà xã kẹp anh thật chặt, rất muốn sao? Ông xã sẽ thao chết em."

Mỗi lẫn va chạm anh đều dung sức rất lớn, Tưởng Hân khóc lóc ôm chặt cổ anh, hai chân bị tách đến mức lớn nhất, nước mắt đầy mặt bên tai tai đều là thanh âm bạch bạch.

"Đừng...đi vào, chậm...chậm lại, Kỷ Thừa."

"Hả?" Kỷ Thừa bất mãn hừ một tiếng, cắn lỗ tai cô.

"Ô...ông xã."

Móng tay của cô bấm vào cánh tay anh, không ngừng kêu ông xã, cầu anh chậm lại một chút, đổi lại anh rất hung mãnh hận không thể đem cô nuốt vào bụng vậy, cảm giác tuyệt vọng như bao trùm cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: