Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Cạm Bẫy Và Bản Lĩnh

Cô theo phản xạ làm theo. Khi cô đã ổn định lại một chút, anh nhẹ giọng nói tiếp:

“Cô đã nghiên cứu và viết ra nó, nghĩa là tất cả đều đã nằm trong đầu cô. Cô có thể làm lại.”

Lời nói của anh như kéo cô ra khỏi cơn rối loạn. Đúng vậy, tất cả dữ liệu, mọi điểm quan trọng… đều đã khắc sâu trong đầu cô rồi. Cô không thể để chuyện này làm ảnh hưởng đến công việc.

Cô hít sâu một hơi, gật đầu với N9:

“Tôi sẽ làm lại.”

Vài tiếng sau, cô cùng hắn và một số giám đốc khác bước vào phòng họp.

Mặc dù không có tài liệu, nhưng cô vẫn tự tin thuyết trình, bởi vì đây là dự án mà cô đặt toàn bộ tâm huyết.

Cô nói lưu loát, sắc bén, phân tích từng khía cạnh của dự án một cách rõ ràng, thuyết phục.

Nhìn cô đứng đó, hắn không giấu được ý cười trong mắt. Anh đã tin tưởng rằng cô có thể làm được, và quả nhiên cô đã không làm anh thất vọng.

Khi phần trình bày kết thúc, đối tác đồng ý ký hợp đồng ngay tại chỗ.

Cô không thể tin nổi. Mặc dù đã rất cố gắng, nhưng cô vẫn lo sợ vì mất tài liệu. Thế mà cuối cùng mọi thứ vẫn diễn ra suôn sẻ hơn cả mong đợi.

Hắn nhìn cô, nhếch môi cười nhẹ:

“Thấy chưa? Tôi đã nói là cô có thể làm được mà.”

Sau cuộc họp, hắn ngay lập tức gọi thư ký điều tra vụ mất tài liệu.

Chỉ trong vòng một giờ đồng hồ, kết quả đã có. Thủ phạm chính là Hae-min —một nhân viên nữ trong công ty.

Cô ta bị gọi lên phòng của hắn. Khi bị chất vấn, Hae-min ban đầu vẫn giả vờ vô tội, cố gắng chối cãi.

Nhưng khi hắn đưa ra bằng chứng rõ ràng—bao gồm dữ liệu từ hệ thống, camera giám sát, cô ta không thể phủ nhận được nữa.

Lúc này, thay vì nhận lỗi, Hae-min lại đổ hết lên đầu Ji-ah:

“Tôi làm vậy cũng chỉ vì cô ta thôi! Anh thử nhìn lại mình xem, từ khi cô ta đến, anh đối xử với cô ta khác hẳn những nhân viên khác! Ánh mắt anh nhìn cô ta—dịu dàng hơn, quan tâm hơn! Chẳng ai mà không thấy điều đó cả!”

Cô ta gần như hét lên trong tức giận.

Ji-ah ngẩn người.

Cô đã cố vứt suy nghĩ này ra sau đầu, nhưng giờ đây, chính Hae-min lại nói thẳng ra như vậy.

Cô lén liếc sang hắn. Nhưng anh vẫn giữ gương mặt bình thản, không phản bác cũng không thừa nhận.

Cuối cùng, Hae-min bị sa thải ngay lập tức.

Trước khi rời đi, cô ta vẫn không cam lòng, liếc cô đầy căm ghét.

Sau khi cô ta rời đi, Ji-ah khẽ lên tiếng:

“Chuyện tôi được anh quan tâm hơn những nhân viên khác… có thật không?”

Hắn nhìn cô, môi khẽ nhếch lên.

“Cô nghĩ sao?”

Ji-ah cứng đờ người. Anh không hề phủ nhận.

Lòng cô bỗng dậy lên một cảm xúc khó tả…

----

Trong một buổi sáng như bao ngày khác tại công ty, cô đang tập trung làm việc thì đột nhiên cảm thấy bụng dưới quặn thắt. Cô nhăn mặt, đoán ngay rằng mình đã đến kỳ, nhưng vì quá vội vàng sáng nay, cô quên mất không mang theo đồ dự phòng. Không còn cách nào khác, cô đành nhắn tin nhờ một người đồng nghiệp nữ đi mua hộ.

Sau khoảng 15 phút, một giọng nói trầm ấm vang lên ngay sau lưng cô:

"Cầm lấy đi."

Cô giật mình quay lại, và chết sững khi nhìn thấy chủ tịch – người sếp lạnh lùng, nghiêm nghị mà ai trong công ty cũng kính nể – đang đứng trước mặt cô, tay cầm một chiếc túi nhỏ. Cô cứng đờ người, mặt đỏ ửng, muốn đội quần bỏ chạy ngay lập tức.

"Sao vậy? Không phải cô nhờ tôi mua hộ sao?" Giọng hắn vẫn bình thản, nhưng ánh mắt lại chứa chút ý cười.

Cô cảm thấy tai mình ong ong. Rõ ràng cô nhắn tin cho một đồng nghiệp nữ, sao người mua lại là hắn?! Cô lắp bắp mãi không nói được câu nào, chỉ biết cúi gằm mặt xuống, nhận lấy chiếc túi trong tay anh rồi nhanh chóng lẩn vào nhà vệ sinh.

Bên trong, cô tựa vào cửa, tim đập thình thịch, không biết nên cảm thấy biết ơn hay xấu hổ hơn nữa. Cô thầm rủa bản thân vì đã không kiểm tra kỹ người nhận tin nhắn trước khi gửi. Trong khi đó, ở bên ngoài, hắn khẽ bật cười, ánh mắt đầy vẻ thích thú khi nhìn thấy phản ứng đáng yêu của cô.

Sau khi sự việc trong nhà vệ sinh kết thúc, ngày hôm đó trôi qua trong sự bối rối của cô và sự thản nhiên của anh. Cô cố gắng làm việc bình thường, nhưng cảm giác được sự quan tâm đặc biệt từ anh ngày càng rõ ràng.

Tối hôm đó, công ty tổ chức buổi Teambuilding để gắn kết mọi người. Không khí nhộn nhịp, mọi người vừa ăn uống vừa vui vẻ trò chuyện. Cô vẫn tham gia bình thường, nhưng vì đến kỳ nên cô không thể uống rượu. Khi đồng nghiệp nhiệt tình mời, cô liên tục từ chối nhưng không được. Một vài người vẫn ép cô uống với lý do "chỉ một ly thôi, không sao đâu". Cuối cùng, không thể từ chối mãi, cô đành nhận lấy ly rượu và nhấp một chút.

Chỉ sau một ít, cô đã cảm thấy đầu óc quay cuồng, mọi thứ trước mắt trở nên mờ ảo. Cô đứng dậy định tìm chỗ nghỉ một lát, nhưng ngay khi vừa bước một bước, cả người loạng choạng suýt ngã xuống. Đúng lúc đó, một cánh tay mạnh mẽ giữ lấy cô. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt mang theo sự lo lắng của anh.

"Em ổn chứ?" Giọng nói trầm ấm của anh vang lên.

Cô không trả lời ngay, chỉ cảm thấy choáng váng đến mức không đứng vững. Anh không nói gì thêm, đỡ cô ngồi xuống ghế. Mọi người thấy anh xuất hiện đều nhanh chóng tản đi, không còn ai tiếp tục ép cô uống rượu nữa.

Anh nhìn cô, khẽ thở dài: "Nếu không uống được thì đừng cố. Lần sau cứ từ chối dứt khoát là được."

Cô hơi ngượng ngùng gật đầu, trong lòng có chút ấm áp. Đây là lần thứ hai trong ngày anh quan tâm đến cô...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro