Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 40


Xe dừng ở phía trước bên ngoài khu nhà cao cấp của Nghê gia.

Phương Quân Nghiên nhìn thấy vợ mình hồi hộp căng thẳng thì nhẹ nhàng cầm tay vợ mình vẻ mặt bình tĩnh trấn an: "Đừng sợ, mọi chuyện đã có anh."

Nhìn thấy chồng mình âu yếm, lòng Hoàng Tú Cẩm chợt có thêm dũng khí, đúng vậy, tất cả mọi chuyện cũng đã trở thành quá khứ, giờ bà đã có Quân Nghiên, có một gia đình hạnh phúc, bà không bao giờ ... còn là Hoàng Tú Cẩm một phụ nữ nhu nhược của quá khứ dễ dàng bị người khác khi dễ bắt nạt. Hơn nữa bà biết, cho dù có chuyện gì xảy ra, đều đã có chồng ở phía trước che chở cho bà, vì bà mà che chắn gió mưa.

"Quân Nghiên, gặp lại được anh thật là tốt." Bà mở to đôi mắt trong sáng, âu yếm nhìn chồng, khóe miệng lộ nụ cười tuyệt mỹ.

Phương Quân Nghiên vô cùng cảm động, ngây ngất nhìn nụ cười làm say lòng của vợ mình, lòng tràn ngập tâm tình, kìm lòng không được, thở dài, " Cẩm nhi, em thật là đẹp, anh thật sự muốn đem dấu em cả đời."

Hoàng Tú Cẩm ngân ngấn nước mắt, tìm tìm kiếm kiếm mờ mịt cả đời, cuối cùng bà cũng tìm được người bạn đời hiểu nhau, yêu thương nhau hết cả đời. Giờ phút này, Tạ Trương, cái tên này đối với bà mà nói không bao giờ ... có đủ sức ảnh hưởng nữa, bởi vì bà đã tìm thấy được người yêu đích thực của đời mình, bà đã tìm thấy được hạnh phúc bên người chồng hiện nay. Bây giờ, đối với bà, chồng bà là người quan trọng nhất, là sinh mệnh của bà, tất cả mọi chuyện liên quan đến Tạ Trương đã là quá khứ, tất cả đều đã theo gió bay đi!

"Quân Nghiên, chúng ta vào đi thôi!"

"Cẩm nhi, nếu em không muốn vào thì đừng miễn cưỡng." Phương Quân Nghiên vô cùng lo lắng cho vợ mình.

Hoàng Tú Cẩm mỉm cười để cho chồng mình an tâm, "Đừng lo lắng, em không sao, xã giao trong giới thương mại lớn như vậy, sớm hay muộn có một ngày cũng phải đối mặt, em không muốn cả đời trốn tránh."

"Được." Phương Quân Nghiên gật gật đầu.

"Quân Nghiên," Hoàng Tú Cẩm đột nhiên nghĩ tới chuyện hệ trọng, khẩn trương dặn dò ông, "Ngàn vạn lần đừng cho Tử Thao biết chuyện của Tạ Trương ."

Phương Quân Nghiên hiểu được, gật đầu, sau đó khoác tay vợ mình đi vào hội trường.

oOo

Hoàng Tý Cẩm từ nhỏ sinh ra ra đã là người phú quý, từ nhỏ được cha mẹ cùng các vị chú, bác bao bọc trong vòng tay, nâng niu thương yêu, bà lớn lên trong cung cách xã giao của giới thượng lưu. Tuy rằng đã mười mấy năm bà không giao du với giới thượng lưu, nhưng do từ nhỏ đã được giáo dục cùng với khí chất bẩm sinh, cách nói năng cử chỉ cũng không có gì thay đổi. Ngoại trừ vừa lúc mới tiến vào vẻ ngoài có chút khẩn trương, nhưng sau đó bà cũng nhanh chóng thích ứng hoàn cảnh loại hoàn cảnh ngập mùi buôn bán này. Dựa vào dung mạo tuyệt mỹ, cách giao tiếp tinh tế, rất nhanh bà đã trở thành người nổi bật nhất trong buổi tiệc.

Giới xã giao thượng lưu này thật sự rất nhỏ, tuy rằng đã nhiều năm không bước vào những chỗ thế này, nhưng Hoàng Tú Cẩm vẫn gặp lại không ít những người quen biết cũ. Năm đó, khi bà vẫn còn là cô tiểu thư xinh đẹp nhất trong giới thượng lưu, vì cha bà là người có tiền tài quyền thế, mà khi đó, bà lại được cha luôn cưng yêu chiều chuộng, khiến bà trở thành mục tiêu theo đuổi của nhiều người. Hoàng Tú Cẩm, cái tên này chính là biểu tượng cho sự xinh đẹp cùng tài phú. Cho nên, khi vừa bước vào hội trường, rất nhiều người vừa liếc mắt đã nhận ra. Vô cùng kinh ngạc, nhìn sang người đàn ông đi cạnh bà, ai nấy lại càng cả kinh, trợn tròn mắt há hốc miệng. Bởi, Phương Quân Nghiên là người có tên tuổi trong giới thương nhân lại còn là người một lòng một dạ với  Hoàng Tú Cẩm trong suốt hai mươi năm nay. Mặc dù có không biết bao nhiêu phụ nữ mê mệt vì ông, nhưng cái gút mắc tình cảm giữa ông, Hoàng Tú Cẩm và Tạ Trương trong thời gian đó trong giới thượng lưu không ai là không biết .

Năm đó, Hoàng Tú Cẩm từ chối Phương Quân Nghiên, vị hôn phu môn đăng hộ đối, nguyện ý gả cho gã thanh niên trẻ tuổi không tiếng tăm Tạ Trương, đã làm kinh ngạc không biết cho bao nhiêu người. Phương Quân Nghiên buồn bã bỏ xứ rời đi, rời xa nơi thương tâm này sang Mỹ lập nghiệp, Tạ Trương cưới được Hoàng Tú Cẩm, cô thiên kim tiểu thư giàu có, bỗng chốc trở thành rể hiền của tập đoàn thương mại Hoàng gia. Quả thật chính là một bước lên trời, chuột sa hủ nếp, không biết đã làm đỏ mắt bao nhiêu người. Hoàng Tú Cẩm và Tạ Trương sau khi kết hôn, khoảng thời gian ân ái mặn nồng cũng chỉ kéo dài được một thời gian ngắn. Sau đó, không đến một năm sau ngày Hoàng tổng tài qua đời, đôi vợ chồng ân ái này không hiểu vì lý do gì đã ly hôn, Tạ Trương chớp mắt đã cưới một quả phụ mang theo bốn đứa nhỏ, chuyện này... Quả thực làm cho mọi người kinh ngạc đến ngẩn ngơ! Nhưng mà kể từ sau lúc đó, Hoàng Tú Cẩm giống như bốc hơi biến mất tăm trong giới thượng lưu.

Không nghĩ tới người đã biệt dạng suốt mười một năm nay giờ lại xuất hiện như thế này, nên ngay khi mọi người chứng kiến Hoàng Tú Cẩm và Phương Quân Nghiên tay trong tay cùng lúc xuất hiện mới kinh ngạc đến trợn mắt há hốc cả miệng. Hóa ra lời đồn đãi trước đây Phương Quân Nghiên kết hôn là có thật. Tất cả mọi người còn tưởng rằng Phương Quân Nghiên cuối cùng cũng đã tháo được gút mắc trong lòng, quyết định buông tay không chờ đợi nữa, thật không ngờ, cô dâu chính là vị hôn thê mà ông đã kiên trì chờ đợi suốt hai mươi năm nay.

Hoàng Tú Cẩm từng làm say mê biết bao nhiêu người đàn ông danh giá và lịch thiệp, những người nhận ra bà đều khen Phương Quân Nghiên ánh mắt sắc sảo, vận khí tốt, không lên tiếng thì thôi, chứ một khi đã lên tiếng, lại cưới một người vợ xinh đẹp đoan trang hiền thục như thế; những người quen biết đều tiến đến chào hỏi, chúc mừng bọn họ, trong đó còn có mấy người là bạn thân hồi thời con gái của Hoàng Tú Cẩm. Mọi người nhiều năm không gặp, hầu như đều không kìm được giọt nước mắt vui mừng. Phương Quân Nghiên đứng bên cạnh vợ, nhã nhặn lịch sự, trên khuôn mặt tuấn tú không giấu được niềm hạnh phúc và kiêu hãnh. Đời này sẽ không ai có thể hiểu rõ Cẩm nhi hơn ông, ông là người nhìn thấy bà lớn lên, thậm chí so với bản thân bà, ông càng hiểu rõ bà hơn, đơn giản là vì ông yêu bà.

"Cẩm nhi, chúng ta cùng qua bên kia chào hỏi chủ nhân đi!"

"Được" Hoàng Tú Cẩm chào những người bạn nhiệt tình xung quanh, kéo Phương Quân Nghiên đi băng qua đám người tách ra. Bà không khỏi thở dài nhẹ nhõm, quay đầu cười khẽ hướng nhìn chồng mình nháy mắt mấy cái, thật cảm kích!

Phương Quân Nghiên hiểu được ý tứ của bà. Mỉm cười...

Tạ Trương cùng Tô Nguyệt Hồng bưng chén rượu, không ngừng cùng những người xung quanh cười đùa nói chuyện phiếm, một số họ đều là những người bạn tốt trên thương trường, đều chúc mừng Nghê Lâm hai nhà thông gia thuận lợi, thị phần của xí nghiệp Nghê gia lại mở rộng thêm một phần, Tạ Trương hết sức hài lòng cười rất vui vẻ, đột nhiên, vẻ mặt hắn biến đổi.

"Nghê Tổng tài, xin chúc mừng, chúc mừng." Phương Quân Nghiên không chú ý đến vẻ mặt như gặp quỷ của hắn, âu yếm nắm tay vợ mình hướng về phía bọn họ giới thiệu, "Đây là vợ của tôi, Hoàng Tú Cẩm."

"Xin chào, rất vui mừng được biết các vị!" Hoàng Tú Cẩm tao nhã hướng về phía bọn họ chào hỏi, trong đó có mấy người là người quen năm đó sớm nhận ra nàng, đều kinh ngạc không thôi.

"Tạ Trương, đã lâu không gặp!" Hóa ra, đối mặt với hắn cũng không quá khó khăn giống như trong trí tưởng tượng.

"Đúng vậy, đúng là đã lâu không gặp." Tạ Trương khó khăn thốt lên,"Mười một năm không gặp, cô vẫn còn xinh đẹp như vậy."

Hoàng Tú Cẩm khanh khách cười mãi, hiển nhiên lời khen tặng của hắn làm bà vô cùng thoải mái, bà cười hết sức hạnh phúc, chân thành nhìn chồng mình, "Đây đều là công lao của Quân Nghiên, là anh ấy đã chiều chuộng tôi, tâm tình thoải mái, tự nhiên nhìn sẽ đẹp."

Phương Quân Nghiên đứng ở bên cạnh vợ, ánh mắt dịu dàng cho không rời khỏi vợ mình. Giờ phút này đây, dù là người mù cũng có thể cảm nhận được tình cảm sâu nặng nồng nàn vấn vít quanh bọn họ.

"Nghe nói hai người kết hôn cách đây không lâu, xin chúc mừng hai người." Kỳ thật hắn cũng từ báo chí mới biết được tin tức Phương Quân Nghiên kết hôn, nhưng bởi vì bọn họ cử hành hôn lễ thật sự rất bí mật, thậm chí đa số mọi người cũng không tin vào tin tức hắn đã kết hôn. Cho nên không ai biết cô dâu là ai, Tạ Trương nguyên vốn cũng không quá để ý, bởi vì hắn cùng Phương Quân Nghiên là trên thương trường không cùng lĩnh vực kinh doanh, trên cơ bản chỉ thuộc loại sơ giao, hơn nữa trong lúc đó hai bên cũng không có ý nghĩ muốn thâm giao, cho nên đối với hắn tin tức kết hôn của bọn họ cũng không làm hắn quá để ý, nhưng hắn như thế nào cũng không thể ngờ tới cô dâu chính là nàng, nhìn thấy nàng vẫn xinh đẹp như xưa, nàng như con chim nhỏ nép vào người Phương Quân Nghiên, thân mật ngả đầu vào lồng ngực hắn .... Tạ Trương nghĩ một đằng nói một nẻo kỳ thực ngoài miệng nói chúc mừng, nhưng trong lòng không khỏi nảy sinh cảm xúc khác thường, trước kia trong mắt hắn, trong lòng hắn không hề có Hoàng Tú Cẩm, nàng giờ xinh đẹp hơn, thành thục hơn, lại có một chút thùy mị thướt tha, thế nhưng giờ nàng đã không hề thuộc về hắn, nhìn thấy nàng cười vui vẻ đến như vậy, rạng rỡ như vậy, Tạ Trương trong lòng có chút buồn phiền thảng thốt, một loại cảm giác gọi là đố kị, cay đắng chậm rãi len lỏi trong lòng hắn.

Từ đầu đến cuối bị mọi người quên mất mình đang đứng bên cạnh, Tô Nguyệt Hồng vừa lúc nhìn thấy Hoàng Tú Cẩm liền nhận ngay ra bà ấy, Nguyệt Hồng biết, bà cả đời này có lẽ cũng không quên được người phụ nữ này. Bà ấy, một người phụ nữ đẹp như vậy, không, bà ấy tựa hồ còn đẹp hơn, mỗi lần cùng bà ấy đứng chung một chỗ đều làm bà tự cảm thấy hổ thẹn cho hình dáng của mình... Hai mươi năm trước, khi bà đồng ý để Tạ Trương kết hôn cùng bà ấy, lòng bà lúc đó đã không còn có thể yên tĩnh được nữa, bởi vì bà ấy thật sự rất đẹp, không có người đàn ông nào có thể kháng cự lại sức quyến rũ của bà ấy. Tuy rằng bà biết người Tạ Trương yêu chính là mình, cưới Hoàng Tú Cẩm chẳng qua cũng chỉ vì tương lai bọn họ và các con mà gắng sức, nhưng bà thật sự không có cách nào có thể làm cho mình an tâm, suốt khoảng thời gian dài chờ đợi trong tâm trạng phập phồng, lo lắng cũng qua được tám năm, rốt cuộc, bọn họ cũng đã giành được mọi thứ, nhưng mà, bà luôn lo lắng sợ hãi sẽ còn có chuyện xảy ra. Tạ Trương đã thay đổi, trong lòng hắn đã không hề còn bà, có lẽ lúc ấy hắn còn chưa rõ, nhưng với trực giác của một người phụ nữ, bà lại có thể cảm nhận được rất rõ ràng, mỗi khi đêm khuya vắng lặng, thường nghe hắn trong mộng kêu tên người phụ nữ khác, lòng của bà rất đau, thế nhưng bà cũng không thể nào nói bất cứ cái gì, bởi vì chính bà đã tạo ra quả đắng này. Những năm gần đây, không biết bao nhiêu lần bà đã hối hận, nếu cho bà có cơ hội lựa chọn lại một lần nữa, bà thà rằng nghèo khổ cả đời, cũng không muốn để Tạ Trương lừa gạt cưới Hoàng Tú Cẩm.

"Nghê phu nhân, đã lâu không gặp." Hoàng Tú Cẩm ôn hòa nhã nhặn chào hỏi với Tô Nguyệt Hồng, cứ như nhìn thấy một người bạn lâu năm không gặp. Đã từng khắc sâu oán hận như vậy giờ theo thời gian cuối cùng lại tan biến như có kỳ tích. Giờ hồi tưởng lại mọi việc, Tú Cẩm còn không hiểu vì sao khi xưa biết được chân tướng sự việc, bà lại như người điên mà cãi nhau với họ, thậm chí còn vì việc đó mà tự sát.

"Xin chào, chúc mừng hai người!" Bộ dáng tao nhã, phóng khoáng của Hoàng Tú Cẩm khiến cho Tô Nguyệt Hồng có vẻ có chút e dè.

"Nghê phu nhân, ba vị công tử cùng tiểu thư có khỏe không? Chẳng biết hôm nay đính hôn là vị công tử thứ mấy?"

"Là Ngạo, ah... Hắn là đứa con trai thứ hai."

"Ah.. " Hoàng Tú Cẩm gật gật đầu, "Nếu tôi nhớ không lầm, Nghê Chấn cũng đã hai mươi sáu rồi thì phải, cậu ấy đã kết hôn chưa? Cậu thanh niên này khi còn bé thật sự rất hiểu chuyện, tôi rất thích, không biết khi trưởng thành có bộ dáng như thế nào nhỉ, có phải cũng đáng yêu như lúc còn bé không." Nghĩ đến Nghê Chân, mặt Hoàng Tú Cẩm thoáng cười dịu dàng. Nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy đứa nhỏ kia, cậu mới mười lăm tuổi...

Khi đó, bà vừa mới mất đi người cha thân yêu, còn đang bi thương, một người phụ nữ tự xưng Tô Nguyệt Hồng mang theo một đứa nhỏ tìm đến bà, nói cho bà biết cô ấy cùng chồng của bà có quan hệ, đó là lần đầu tiên bà nhìn thấy Nghê Chấn. Từ đầu tới cuối cậu bé một câu cũng không nói, mà bà bị tin tức của Tô Nguyệt Hồng mang đến làm chấn động đến ngây người... Vào đêm hôm đó, bà cùng Tạ Trương đã xảy ra một trận tranh cãi kinh thiên động địa, hắn ngả bài nói trắng mọi việc cùng bà, hắn nói hắn muốn ly hôn, hắn nói hắn muốn rước vợ cùng ba đứa con nhỏ của hắn đến ở chung, hắn nói nếu bà muốn cũng có thể ở lại.. 

Trong nháy mắt thế giới của bà như núi băng sụp đổ hoàn toàn, bà đã khóc, làm ầm ĩ, cũng từng tự sát... kế đó hắn đã mang cô ta cùng các con của hắn đến, thật không ngờ hắn đã có bốn đứa con, lớn nhất là Nghê Chấn cũng đã mười lăm tuổi, mà Tử Thao của nàng khi đó chẳng qua mới có bảy tuổi, hắn quả nhiên là vì gia sản nhà nàng mà tiếp cận nàng. Nhìn thấy bọn họ một nhà sáu người đứng sờ sờ trước mặt mình lúc đó, bà thật sự hoàn toàn tuyệt vọng, bà muốn giết tên súc sinh Tạ Trương này, còn muốn chết chung cùng bọn họ, bà điên cuồng cầm lấy dao gọt hoa quả...

"Mẹ, mẹ gọt táo mang mời khách ăn à?" Một giọng nói trong trẻo mềm mại ngọt ngào vang lên, giống như một chậu nước lạnh tạt vào đầu nàng.

"Ah? Trong nhà có khách ah?" Tử Thao tò mò nhìn về phía mấy người lạ lẫm kia. Còn có một bé gái cùng trang lứa với cậu.

Tử Thao lúc đó đang mặc bộ quần áo ngủ màu xanh ngọc , tóc đen nhánh cắt tỉa gọn gàng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ửng ửng đỏ, khả ái dễ thương làm cho người ta thật muốn cắn một cái, gương mặt ngọt ngào của cậu bé tràn đầy vẻ tò mò cùng thân thiện.

Tô Nguyệt Hồng cùng mấy đứa con nhìn đến ngây người, Nghê Chấn nhìn thấy cô bé ánh mắt hắn cũng dịu lại.

Có lẽ cũng nhận thấy được vẻ ôn nhu trong ánh mắt cha, Tử Thao đi đến trước mặt cha, bàn tay nhỏ bé nắm lấy áo cha lắc lắc lắc, chăm chú nhìn cha.

Tạ Trương cùng Hoàng Tú Cẩm khẩn trương nhanh chóng cố gắng bình tâm trở lại, bọn họ cũng không muốn cho Tử Thao chứng kiến cảnh khó coi như vậy...

"Anh trai à, nhìn anh rất đẹp trai nha!" Tử Thao thốt lên tiếng nói làm kinh hãi mọi người "Sau này khi lớn lên em sẽ gả cho anh nha!" 

"Tử Thao!" Hoàng Tú Cẩm thét lên một tiếng chói tai, ánh mắt của nàng điên cuồng và tràn đầy oán hận.

Tất cả mọi người bị dọa đến hết hồn, "Mẹ?" Tiểu Thao sợ hãi, có chút lạ lẫm nhìn mẹ mình, sợ hãi hướng về phía cậu bé trai nép vào trong lòng.

Hoàng Tú Cẩm thấy động tác của con trai mình càng thêm tuyệt vọng, nàng bi phẫn kêu to, "Tạ Trương, ông cướp đi tất cả mọi thứ của tôi, chẳng lẽ ngay cả đứa con trai duy nhất của tôi ông cũng muốn cướp đi sao?"

Nghê Chấn chấn động, trong mắt cậu bé lóe lên một nét đau thương hoàn toàn không phù hợp với đứa trẻ mới mười lăm tuổi, cậu bé ngồi xổm xuống đối diện với Tử Thao,đau lòng nói, "Tử Thao, anh sợ rằng không thể cưới em, bởi vì em với anh là..."

"Câm miệng." Hoàng Tú Cẩm hét lớn, vừa mâu thuẫn vừa oán hận. Nàng không thể để cho con trai mình biết những chuyện này, con trai của bà phải có cuộc sống tốt nhất, một cuộc sống không chút âu lo, bà không cho phép, bất luận là kẻ nào cũng không được phép mang cái thế gian xấu xa, tàn nhẫn độc ác này làm ô nhiễm đầu óc trong sáng ngây thơ của con trai nàng.

Nghê Chấn không nói nữa, cậu bé đẩy Tử Thao ra, "Hãy đi đi, mẹ em bây giờ rất cần có em."

Hoàng Tú Cẩm biết bản thân mình đã làm con sợ hãi, bà vội vàng thay đổi vẻ mặt mềm mỏng nhẹ nhàng, "Tử Thao ngoan, qua đây mẹ thương." Tử Thao hướng về phía mẹ mình chạy tới, "Mẹ!" Cậu bé vừa mới rồi bị mẹ mình làm cho hoảng sợ, thế nhưng, dù sao bây giờ cũng là mẹ, người mà cậu bé quen thuộc, cũng là người mà cô bé yêu quý nhất .

Mãi đến khi thật sự ôm đứa con gái thương yêu bé bỏng vào lòng, Hoàng Tú Cẩm mới có thể trầm tĩnh lại, tâm tư cũng thư thái hơn, đột nhiên bà thấy trước mắt tối sầm, thân thể mềm nhũn, rơi vào khoảng không tăm tối bất tận...

Bên tai truyền đến tiếng la thất kinh của con trai. Bảo bối, đừng lo lắng, mẹ không có việc gì, mẹ sẽ không cho bất cứ kẻ nào cướp con đi.

Vừa mới tỉnh lại, Hoàng Tu Cẩm liền mở to mắt, dáo dác ngó chung quanh, sốt ruột tìm kiếm con trai, nhưng..., thân thể mềm mại bé nhỏ kia nằm kế bên nàng không phải là đứa con trai bảo bối của bà hay sao, trong lòng bỗng chốc nhẹ nhõm, nàng khẽ cười .

Đột nhiên, ý thức được trong phòng còn có người.

Nghê Chấn ngồi ở bên kia chỗ sô pha, đang nhìn về phía hai mẹ con bà. Thấy bà cũng nhìn về phía mình, hắn đứng lên, lễ phép kêu: "Dì!"

"Sao cậu lại ở chỗ đây?" Nhìn thấy cậu bé, Hoàng Tú Cẩm tâm tình hết sức phức tạp, giọng nói cũng không dễ nghe.

"Dì bị ngất xỉu, ba nói dì cần nghỉ ngơi, không cho bất cứ ai được phép quấy rầy, nhưng Tử Thao cứ khóc kêu muốn gặp dì, cháu đành phải đưa em tới đây, cháu biết khi dì tỉnh lại nhất định cũng rất muốn nhìn thấy Tử Thao." Nghê Chấn giải thích.

Hoàng Tú Cẩm nghe thấy lời giải thích của cậu bé cũng cảm thấy rất khó chịu, bà thản nhiên đuổi khách, "Cám ơn cậu đã mang Tử Thao đến đây, ta hiện tại không muốn nhìn thấy các người."

Nghê Chấn vẫn đứng đó không đi.

"Vì sao còn không đi?" Hoàng Tú Cẩm tức giận.

"Dì, năm năm trước cháu đã từng nhìn thấy qua Tử Thao, khi đó cháu đã biết chuyện giữa ba, mẹ dì." Nghê Chấn nhìn bà, thái độ vô cùng bình tĩnh không hề giống như một đứa trẻ.

Hoàng Tú Cẩm kinh ngạc nhìn cậu bé, không biết cậu bé này muốn nói cái gì, bà lẳng lặng nghe cậu bé nói .

"Lúc Tử Thao được hai tuổi, ba bế cậu bé về nhà nói cho chúng cháu biết cô với chúng cháu là anh em một nhà, nhưng vào buổi tối hôm đó cháu nghe được ba mẹ mình cãi nhau, cháu biết Tử Thao cũng không phải là em trai nhỏ người một nhà gì đó, mà là ba ở bên ngoài cùng người phụ nữ khác sinh ra. Lúc đó cháu rất hận ba mình, còn cho rằng ông ta đã phản bội mẹ con chúng cháu, cháu cũng chán ghét Tử Thao, bởi vì cậu bé mà ba đã không cần chúng cháu nữa, thế nhưng theo thời gian cháu dần dần lớn lên, rất nhiều sự việc cháu từ từ hiểu được. Cháu còn biết ba mẹ mình đã lập kế hoạch, biết bọn họ vì gia tài của dì đã để ba tiếp cận dì, cháu lại càng không ngờ hơn là chuyện thật hoang đường như vậy mà mẹ cháu lại đồng ý, hơn nữa hết sức tán thành. Sau khi biết rõ được chân tướng sự thật cháu rất đau khổ, nhưng mà cháu thực sự không thể làm gì để có thể thay đổi mọi chuyện. Thật không ngờ, người dì mà cháu rất oán hận mới chính là người bị hại."Nghê Chấn thần sắc bình tĩnh, ngữ khí bình tĩnh, nhưng trong mắt cậu bé nhuốm hồng tiếp tục tâm tình."... Cháu không thể chấp nhận sự thật ba mẹ mình là những người như thế, cháu bắt đầu ghét hận bọn họ, không để ý tới bọn họ, nhưng, không biết từ lúc nào trong lòng của cháu lại bất tri bất giác bắt đầu nhớ thương đến Tử Thao và người dì chưa từng gặp mặt qua."

Hoàng Tú Cẩm lẳng lặng nghe đứa nhỏ này nói, không hề ngắt ngang lời của cậu bé, bà cơ hồ có thể cảm giác được cậu bé trong lòng đang rất mâu thuẫn và đau khổ, không biết vì sao, bà lại có chút đồng tình với đứa nhỏ này.

Nghê Chấn đột nhiên hướng về phía bà quỳ xuống, mắt đỏ hoe, "Dì, từ khi biết chân tướng sự việc cho đến nay, cháu chưa bao giờ quỳ trước ba mẹ mình, hôm nay cháu quỳ xuống dập đầu trước mặt dì xin lỗi, vì ba mẹ mình cháu thành thực xin lỗi dì, cháu cũng thành tâm xin lỗi dì, xin dì tha thứ cho gia đình cháu, thực tâm xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi..."Nghê Chấn không ngừng dập đầu, thật mạnh dập đầu trên mặt đất, tiếng cậu bé dập đầu khô khốc vang lên hòa cùng những giọt nước mắt rơi trên mặt đất,"Thực xin lỗi dì, thực xin lỗi dì..." thanh âm cậu bé không hề bình tĩnh, mà mang theo giọng mũi nghèn nghẹt.

Hoàng Tú Cẩm che mặt khóc, cậu bé này hãy còn là một đứa trẻ! Nhưng lại là một đứa trẻ đáng thương hiểu chuyện khiến cho người khác phải đau lòng. Không thể nói Hoàng Tú Cẩm trong lòng không có cảm động. Bà thật sự rất kinh ngạc và chấn động! Bà dường như không chút do dự đã tha thứ cho đứa nhỏ này, mà dường như sâu tận đáy lòng mình, bà thật ưa thích đứa nhỏ này.

"Cháu tên là gì?" Bà hỏi. Đứa nhỏ kia ngẩng đầu, trên khuôn mặt anh tuấn của cậu bé lộ lên một chút ngạc nhiên mừng rỡ.

"Dì, cháu gọi là Nghê Chấn, dì có thể gọi cháu là Tiểu Chấn." Cậu bé có chút kinh ngạc và vui mừng trả lời.

Hoàng Tú Cẩm mỉm cười nhìn cậu bé, "Tốt, Tiểu Chấn, cháu không cần tự trách, dì không hề trách cứ gì cháu."

"Dì!" Nghê Chấn cảm động đến không nhúc nhích. Cậu bé từng nghĩ, dì ấy sẽ hận gia đình mình cả đời, dì thật rộng lượng làm cậu nghĩ đến ba mẹ mình đã đối với dì làm ra những chuyện như vậy, trong lòng càng thêm không ngớt xấu hổ."Dì..."cậu bé bật khóc lớn. Bỗng nhiên, cậu lau nước mắt, đứng trước mặt Hoàng Tú Cẩm, giơ tay trái lên thề với trời, "Dì, từ nay về sau xin ông trời chứng giám cháu nguyện sẽ chăm sóc dì cùng Tử Thao suốt đời, cháu xin thề với trời, quyết không để bất cứ kẻ nào khi dễ dì và em, kể cả ba mẹ của cháu..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: