Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 29 + Chap 30 + Chap 31

Chương 29: Du lịch

.

.

.

Theo lộ trình du lịch mà Tử Thao tra cứu được, hai người đi qua toàn bộ các nước Châu Âu, tiêu tốn thời gian một năm rưỡi.

Lễ Giáng Sinh đúng theo ý nguyện cùng nhau tới Hamburg, thời điểm ấy khoảng cách giữa các lần nhìn không thấy đường của Ngô Diệc Phàm đã tăng lên mười ngày, bác sĩ nói không biết bao giờ sẽ lại tái phát.

Ở Đức một tháng sau đó liền tới Đan Mạch – quốc gia của những câu chuyện đồng thoại. Mùa đông ở Copenhagen ngày ngắn đêm dài, tuyết cũng rơi không nhiều. Ngày đó, Hoàng Tử Thao bị ánh mặt trời khúc xạ qua cửa sổ thủy tinh làm cho tỉnh lại. Từ giường đi đến cạnh cửa sổ, từ tầng mười bảy nhìn xuống, mọi vật đều bị một mảnh tuyết trắng bao trùm. Đây là đợt tuyết đầu tiên của mùa đông, cậu cuống quýt chạy lại phía giường lay lay thắt lưng người nọ đang nằm nghiêng trên giường, muốn gọi anh tỉnh dậy cùng nhau nghịch tuyết. Ngô Diệc Phàm trùm chăn kín người sau đó mới chậm rãi mở mắt, nhìn người vốn nằm ở gối cạnh mình lúc này đang cười đến sáng lạn, tròng mắt khẽ chuyển động một vòng mới chầm chậm mở miệng "Trời nhiều mây lắm à? Sao lại tối như vậy, hay thời gian này ngày cũng không sáng hẳn nhỉ ?"

Toàn bộ ngạc nhiên cùng vui mừng của Tử Thao đều bị chặn lại ở cổ họng. Tuy rằng ngoài cửa sổ có tuyết rơi nhưng trời cũng không phải quá mức âm u, trời xanh mây trắng hòa cùng màu tuyết dưới chân, tạo thành một bức tranh trong trẻo của trời đất, phòng xây tường kính so với trước đây còn sáng hơn rất nhiều.

Những lời của bác sĩ lại quanh quẩn bên tai "Sau mấy tháng thị lực bắt đầu giảm xuống, cảm quan cũng từ từ kém đi, dần dần mọi thứ đều mờ mờ không rõ nữa, cuối cùng rơi vào một vùng tối đen. Lúc đó sẽ có chút hoảng hốt, nhưng đều là hiện tượng tâm lý bình thường, cố gắng giúp người bệnh giữ thái độ lạc quan, từ từ thích ứng." Bây giờ cảm giác về ánh sáng cũng chầm chậm giảm đi, bắt đầu nhanh như vậy, trong khi chuyến du lịch lại chỉ vừa mới khởi hành.

Tạm dừng ít lâu, rồi mới lắc lắc người muốn ngủ kia vài cái "Tuyết rơi nên trời có hơi tối một chút. Chúng ta đi ăn điểm tâm đi, lúc ở nhà anh không phải vẫn muốn ăn bánh crepe kẹp hoa quả sao?"

Ngô Diệc Phàm cùng với "tầm nhìn mù sương" kia duy trì vài ngày, sau đó đại khái biết được bệnh tình của mình ngày một nặng thêm, đơn giản đã trở thành bệnh mãn tính, anh liền tự cho mình khoảng thời gian thật thoải mái để thích ứng. Dùng thị giác mờ ảo nhìn tới thế giới này thật ra cũng rất đẹp, giằng co với nó đến hơn ba tháng, lúc đó bọn họ đã đi qua Thụy Điển, đi qua cả mùa đông, mà đến dừng chân tại Na-Uy.

Rừng rậm ở Na-Uy um tùm tươi tốt xanh ngắt một màu hòa cùng sắc xanh thăm thẳm của những hồ nước và màu xanh trong vắt của bầu trời. Xe lửa đi qua núi, không khí cũng tự nhiên trở nên an tĩnh, trong lành.

Ngô Diệc Phàm vào buổi tối không hiểu vì sao đột nhiên có một cơn hưng phấn dâng tràn trong ngực khiến ngủ không ngon giấc, ánh mắt dò xét mà bước về phía cửa sổ. Mây trời thinh lặng cùng dòng nước nhỏ chạy vòng quanh mấy bãi phi lao xanh um tươi tốt, không giống như phong cảnh ruộng đồng làng mạc ở Trung Quốc, lại không giống như những ngày đông tuyết rơi thật dày ở Thụy Điển, lần thứ ba ngồi trên xe lửa nhìn ra cảnh sắc ngoài kia đều là màu lam chen lẫn màu lục, khiến cho người ra dường như cũng trở nên hòa mình với thiên nhiên. Đáng tiếc, Ngô Diệc Phàm than thầm trong lòng, tiếc rằng ánh mắt anh hình như cảm nhận ánh sáng lại yếu đi một chút, màu lam cùng màu lục so với trong trí nhớ không được mạnh mẽ bằng, giống như có một tấm nhựa mỏng khiến cho người ta khó lòng tiếp cận.

Quay đầu nhìn người đang say ngủ trong lòng, dường như nhìn đến bao lâu cũng không đủ, chân trời có đẹp tới đâu cũng không khiến cho lòng anh say đắm bằng gương mặt của em. Nếu từ nay về sau chỉ có thể dùng ngón tay mà cảm thụ nụ cười này, như vậy đối với anh mới là cực hình lớn nhất.

Thời gian một năm rưỡi trôi qua cũng vừa lúc hoàn thành hành trình du lịch vòng quanh Châu Âu của bọn họ. Nơi cuối cùng đặt chân đến là Anh quốc, nghe tiếng kèn vang lên từ cung điện Edingbugh, cùng đến mấy làng chài ven biển ở vài tuần.

Khi đó, tầm nhìn của Ngô Diệc Phàm đối với khoảng không và bầu trước trước mặt đều đã chuyển thành màu xám, vất vả lắm mới có thể hoàn toàn phân biệt rõ từng đường nét trên gương mặt Tử Thao. Anh rất ít khi nói cho Tử Thao biết về tình hình thị lực của mình, chỉ đến khi cậu hỏi mới ậm ừ trả lời mấy câu cho có lệ, lại không nghĩ tới cậu vì chuyện này mà tâm trạng vui vẻ khi đi du lịch bị ảnh hưởng. Anh biết Tử Thao bên ngoài làm như không có chuyện gì, nhưng nội tâm bên trong lại vô cùng hoang mang.

Ngô Diệc Phàm đau, Tử Thao lại càng đau hơn. Đứa nhỏ kia không biết từ lúc nào mỗi ngày lại trở nên càng trưởng thành cùng ngấm ngầm chịu đựng. Cậu nói đến năm hai mươi hai tuổi muốn được trở thành người giống như anh nhưng hiện tại cậu so với anh còn vượt trội hơn.

Người Anh không giống những người ở các quốc gia Châu Âu khác, nơi này có một tiêu chuẩn phát âm kiểu Anh riêng biệt, khiến cho anh nói chuyện cũng có chút kỳ quái.

Trong trí nhớ của mình hơn một nửa thời thanh xuân là nói tiếng Anh, ở Canada, mỗi một câu phát âm ra đều là theo chuẩn giọng người Mỹ nói tiếng Anh. Từng có vài năm sống sung túc, cũng có vài năm phải lưu lạc, nói cho cùng thì người được gọi là em trai cùng mẹ khác cha của anh cũng đã lên tới đại học rồi.

Ngồi ở bở biển hưởng thụ tà dương ấm áp, cuối xuân đầu hạ tiết trời cũng bừng lên vô vàn sức sống. Ôm chặt người trong lòng, ghé vào bên tai người nọ mà thấp giọng nói "Cùng anh, đến Canada thăm mẹ anh đi."

Lần đầu tiên chủ động nghe đối phương nói đến người nhà, qua mấy năm chung sống nhưng vẫn luôn quên mất anh ấy cũng có người nhà của mình, khác với cậu, người nhà của anh dù sao cũng là máu mủ tình thân.

Gật gật đầu, tựa lưng vào lồng ngực người kia, hai người mặc sơ-mi ca-rô màu xanh lam cùng màu đỏ hòa với phong cảnh trên biển, bóng dáng tươi đẹp của người nào đó cũng trở thành mỹ cảnh trong mắt một người khác.

Tử Thao nhẹ giọng nói "Nhớ mẹ phải không?"

Là muốn ở thời điểm còn có thể nhìn được thì tới ngắm nhìn bà. Những lời này nghẹn ở trong lòng, trĩu nặng cả tâm tư, trở thành miệng vết thương đầy đau đớn.

Anh không dám nghĩ mình sẽ không nhìn được nữa, anh chưa từng nghĩ tới chuyện này, anh thật sự chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ có một ngày không thể nhìn được mọi vật. Thời gian đã qua rất lâu nhưng anh vẫn không hình thành được thói quen. Anh nghĩ thời gian sẽ là liều thuốc chữa khỏi mọi bệnh tật của anh, nhưng lại làm thế nào cũng không thuyết phục được bản thân mình. Nếu sau này chẳng còn nhìn thấy được nữa, anh sẽ trở thành tấm vải bọc lấy em. Trở thành gánh nặng mà em phải mang ở trên vai, khiến cho cuộc sống về sau của em càng thêm mỏi mệt.

Ở Canada nửa tháng, nhìn qua người nhà một chút cũng thấy an tâm, nhưng lại không quấy rầy cuộc sống của đối phương, chính là chỉ ở trong một khách sạn gần đó yên lặng mà cảm thụ thật lâu. Người đàn ông kia đối đãi với mẹ của anh rất tốt, em trai cũng đã trưởng thành, ai cũng không bởi vì thiếu đi anh mà cảm thấy mất mát, ngược lại anh đột nhiên xuất hiện sẽ phá vỡ cuộc sống yên bình của bọn họ.

Đặt vé máy bay trực tiếp về lại Quảng Châu, trước đây hai người cũng từng bàn bạc tìm một thành phố để định cư sau này. Châu Âu có rất nhiều thành phố nhỏ khiến bọn họ thích thú, nhưng chung quy lại vẫn chẳng phải là nhà của mình. Hai người quen biết tại Quảng Châu, nơi đó có những kí ức thủa ban đầu ràng buộc lấy bọn họ, nơi đó mới là nơi mà bọn họ gửi gắm nửa đời còn lại.

Khi ấy là mùa hè năm 2020, cách lần đầu tiên hai người gặp nhau là hai mươi mốt năm, cách lần cuối cùng hai người đóng máy một bộ phim là một năm lẻ tám tháng.

Bộ phim kia vào mấy ngày mừng năm mới thì bắt đầu được công chiếu ở các rạp phim, đạt được doanh thu phòng vé rất lớn. Hai, ba tháng sau lần lượt ở lễ trao giải Oscar cùng lễ trao giải điện ảnh HongKong độc chiếm nhiều giải thưởng lớn, vinh quang nhất thời liền mở ra.

Thẳng đến lúc này bộ phim kia vẫn được các nhà bình luận phim lớn đem ra bàn luận say sưa, nhiều tình tiết được cải biên vào trong mấy tiết mục ngắn trên truyền hình, lời thoại được truyền qua miệng cư dân mạng trở thành các mẫu câu kinh điển trên internet.

Mà hai diễn viên chính trong phim lại giống như bốc hơi khỏi mặt đất, từ đầu đến cuối đều không xuất hiện trước công chúng. Nhiều nhà truyền thông cùng đạo diễn mấy phim điện ảnh, truyền hình đều muốn tìm bọn họ để hợp tác, cũng không thể nào tìm được.

Mãi đến cuối tháng sáu trên con phố ở Quảng Châu, có người nhìn thấy bọn họ vào một cửa hàng mua sắm đồ dùng sinh hoạt, lại có người nói đây chẳng qua chỉ là bộ dáng giống nhau, bởi vì trên người bọn họ nhìn không ra điệu bộ của minh tinh màn bạc, thật sự chỉ là một cặp anh em bình thường mà thôi.

Chương 30: Điện ảnh

.

.

.

Ở ngoại thành Quảng Châu mua một căn nhà nhỏ, có hai tầng cùng một khu vườn con con. Mặc dù cách xa nội thành nhưng giá cả vẫn đắt đỏ đến dọa người, hai người phải đấu tranh nội tâm thật lâu mới dám mua lại.

Tuy nói là sau ba năm không còn làm nghệ sĩ, nhưng số tiền mà bọn họ kiếm được cũng đã cực kỳ nhiều. Tiêu tốn hết một năm rưỡi đi du lịch Châu Âu, hơn nữa còn vì mua căn nhà này mà tiêu hao, số tiền còn lại bây giờ cũng không còn đủ để trang trải cuộc sống. Tử Thao muốn bán lại ngôi nhà ở Bắc Kinh, dù sao cũng là đoạn đường phồn hoa nơi đế đô, số tiền tiết kiệm kia cũng đủ để cho bọn họ sống tốt cả nửa đời sau này.

Ngô Phàm lại không đồng ý, trong lòng anh vẫn có một suy nghĩ bướng bỉnh chắn ngang, giống như xương mắc ở cổ.

Anh chưa từng quên mơ ước của Tử Thao đối với phim trường, cho dù Tử Thao lúc nào cũng nhấn mạnh rằng bọn họ chỉ cần có nhau là đủ rồi. Mọi thứ trong mộng bọn họ đều từng có được, anh không còn khả năng lại một lần nữa đứng sau ánh đèn sân khấu, nhưng không có nghĩa là Tử Thao cũng phải chấp nhận tương lai như vậy. Anh muốn cho đứa nhỏ của anh được sở hữu mọi thứ tốt nhất trên đời, anh không muốn trở thành một loại trách nhiệm cả đời đeo bám Tử Thao.

Tử Thao liên hệ với một người bạn cũ cùng nhau mở trường võ thuật, cũng trở thành ông chủ đứng phía sau hậu đài. Bởi vì phim võ thuật lại một lần nữa trở nên phổ biến khắp toàn cầu, nên trường võ thuật của cậu cũng theo đó ăn nên làm ra hơn.

Những năm tháng đầu tiên ở Quảng Châu, Ngô Diệc Phàm đã hoàn toàn mất đi thị lực, cả ngày chỉ đối diện với một mảng hắc ám. Nói là không quen nhưng thực ra cũng đã tính toán tốt cả rồi, đem toàn bộ kiến trúc của căn nhà khắc vào trong lòng đến mức có thể tránh được mấy thứ làm vướng chân. Huống hồ Tử Thao còn bỏ tâm ý mua thảm lót thật mềm để trang trí, mấy đồ dùng không quá  cần thiết cũng không thấy xuất hiện trong nhà, mà ngay cả sân sau cũng là mặt cỏ mềm mại hòa cùng con đường nhỏ trải đá dẫn ra vườn, ngoài tường nhà thì nơi ở của bọn họ không có bất cứ kiến trúc xây cao nào.

Đối với với thế giới ồn ào bên ngoài, Ngô Diệc Phàm lại thích ngồi ở xích đu đặt trên ban công, nghe nhạc, nghe đài hoặc đơn giản là ngủ một giấc. Cho nên dù có công chuyện, nhưng Tử Thao vẫn bảo trì chuyện không có việc gì quan trọng đều sẽ không ra khỏi cửa, đến khi có việc phải ra ngoài, thì buổi trưa cùng buổi tối cũng đều quay trở về nhà nấu cơm cho Ngô Diệc Phàm, lâu dần cũng trở thành thói quen.

Ngô Diệc Phàm cũng từng đề cập đến chuyện phim ảnh với Tử Thao, vừa về tới Quảng Châu, thời điểm đó tivi thường xuyên phát hình ảnh Hoàng Tử Thao đang đánh võ. Tới lúc mắt hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa, tâm tình mẫn cảm cũng mất một thời gian sau đó lại đến chuyện khai giảng trường võ thuật làm gián đoạn thêm mấy ngày nữa. Mỗi lần đều bị Tử Thao lấy các loại lí do mà trả lời cho có lệ, không muốn nói tới chuyện đó nữa.

Cuối cùng cũng tới một ngày, Hoàng Tử Thao nhận được điện thoại của Lộc Hàm, là tổ chế tác nơi Lộc Hàm đang làm việc nhờ anh nói chuyện, muốn cho Hoàng Tử Thao làm nhân vật trong một bộ phim, bề ngoài lạnh lùng nội tâm mềm mại là thích khách thời cổ. Vai diễn này không phải không có cậu là sẽ hỏng mất, cũng không phải đạo diễn có bao nhiêu ngưỡng mộ đối với công phu của đứa nhỏ như cậu. Cậu biết tổ biên kịch mời mình chẳng qua là để tạo sóng dư luận nói trắng ra chính là mượn gió bẻ măng. Một diễn viên khi sự nghiệp đang ở trên đỉnh cao bỗng nhiên lại biến mất, xa cách ảnh đàn ba năm bỗng dưng lại quay trở về, chuyện như vậy không thể nghi ngờ sẽ gây nên một vụ nổ lớn khiến cho mọi người đều phải chú ý tới.

Vì vậy đơn giản là từ chối không thỏa hiệp mới là lựa chọn thông minh nhất.

Nhưng Lộc Hàm cũng không dễ dàng buông tha cậu. Cho dù bộ phim này sẽ bị Tử Thao cướp đi hào quang, nhưng vẫn còn hơn là để nó trở thành một chuỗi ba bộ phim anh tham gia đều thất bại. Sau khi EXO tan rã, anh cùng Trương Nghệ Hưng quay về Trung Quốc phát triển sự nghiệp được hơn một năm. Trương Nghệ Hưng đã tự mình ra album riêng, ở trong nước đã tiêu thụ hơn ba mươi nghìn bản, trở thành ca sĩ nổi tiếng ở Trung Quốc. Mà anh lại không có gì ngoài hình tượng một nghệ sĩ ôn hòa, còn lại cũng chẳng mấy đột phá. Anh biết nếu cứ để mình tuột dốc như vậy sẽ rất khó vươn lên lại, nên đành phải cúi mình cùng vứt bỏ thể diện để cầu xin đồng đội cũ năm xưa giúp đỡ.

Tiếp vài cuộc điện thoại khiến Hoàng Tử Thao bắt đầu có chút khó chịu, vốn tưởng rằng chuyện này vì cậu quyết liệt từ chối mà được giải quyết, không nghĩ tới nghị lực của Lộc Hàm lại tốt như vậy, năm lần bảy lượt nói tăng điều kiện. Có thể đáp ứng nhu cầu của cậu cũng có thể sắp xếp lịch trình quay phim, đến cuối cùng còn nói sẽ tăng tiền lương lên gấp đôi.

Mấy ngày nay Hoàng Tử Thao chưa kịp lo liệu được tài chính để khuếch trương cho trường võ thuật, muốn mở rộng trường học thì phải tìm một nơi lớn hơn, nhưng ở Quảng Châu tấc đất tấc vàng này, muốn thuê một chỗ để kiếm lời đâu đâu cũng là giá cả trên trời. Nhưng có cơ hội tốt như vậy, chiêu mộ được thêm nhiều võ sinh, bản thân cậu cũng không muốn buông bỏ.

Hoàng Tử Thao tính cách rất thẳng thắn, mặc kệ là từ lúc nhỏ hay tới khi trưởng thành cùng đều như vậy, trở thành thói quen trưng ra mọi loại cảm xúc ở trên mặt, có điều gì không thoải mái trong cuộc sống cũng đều biểu hiện ra ngoài. Ngô Diệc Phàm lại vô cùng nhạy cảm, chỉ bằng mấy câu tán gẫu đã biết được Tử Thao có tâm sự.

Buổi tối sau khi ăn xong cơm, hai người ra ngoài đi dạo một chút, nhìn trời không tốt lại quay về nhà sớm hơn dự kiến. Ngô Diệc Phàm tắm xong thay đổ ngủ liền lên giường nghe tivi, chờ Tử Thao tắm xong mới ra nói cho anh biết tivi đang chiếu cái gì.

Tử Thao mới bước vào phòng tắm không lâu, di động đã vang lên, gọi cậu cũng không trả lời, tay lại không cẩn thận bấm vào nút nghe còn có thanh âm vội vã truyền tới.

"Tử Thao, anh còn muốn nói với em nghe chuyện này." Ngô Diệc Phàm nghe ra là giọng của Lộc Hàm, muốn mở miệng nói cho người nọ biết Tử Thao đang tắm, nhưng người ở đầu dây bên kia thực sự rất gấp gáp không để cho anh có thời gian trả lời "Em đừng sống chết từ chối nữa, đạo diễn cho anh khuyên em nốt lần này thôi, nếu còn không đồng ý sẽ không tìm được cơ hội tốt như vậy đâu. Chưa nói đến tăng lương lên hai lần, còn để cho em tự ý xếp đặt thời gian đến quay. Anh biết em lo cho Kris, em cũng có thể mang cậu ấy tới Hàng Châu mà, bên này so với Quảng Châu cũng không kém hơn... Này? Nói gì đi chứ!"

"Lộc Hàm, là tôi. Tử Thao đang tắm, để tôi kêu em ấy nghe ?" Có chút sủng sốt, đột nhiên lại hiểu được mấy ngày gần đây đứa nhỏ kia trong lòng khó chịu vì cái gì. Nghe xong cuộc điện thoại này lại càng khẳng định Tử Thao là muốn đi đóng phim.

"A, Kris. Cậu cũng nghe rồi đấy, giúp tôi khuyên nhủ đi, đây đối với Tử Thao tuyệt đối là cơ hội tốt. Lời lãi nhiều như vậy không phải sẽ giúp hai người trải qua cuộc sống tốt đẹp hơn sao?"

Đáp ứng xong liền tắt máy, người từ trong phòng tắm cũng vừa vặn bước ra ngoài. Vừa lau tóc vừa nhìn Ngô Diệc Phàm đang cầm điện thoại của mình biểu hiện cũng không được tốt lắm, trong lòng không khỏi có chút lo sợ. Đó là thói quen nhiều năm của cậu, nếu như chuyện trong lòng bị ca ca vạch trần sẽ tự nhiên cảm thấy ăn năn cùng bất lực.

"Đi thôi." Ngô Diệc Phàm để điện thoại xuống, mặt hướng về góc độ Tử Thao đang đứng, trong ánh mắt không có điểm sáng cùng tiêu cự, lại kiên trì nhìn về phía cậu "Đi đóng phim!"

"Em không muốn! Anh căn bản cái gì cũng đều không hiểu!" Anh không hiểu em từng hận cuộc sống của một nghệ sĩ đến đâu. Thứ kia làm cho anh thương tổn, em so với anh lại càng đau hơn, anh cũng đều không hiểu. Em lại vì cuộc sống như vậy, trái tim bị nó làm cho lay động, em có bao nhiêu khổ sở anh cũng không hiểu được. Anh không ủng hộ em, thường xuyên nói thương em nhưng lại bức em phải thỏa hiệp, anh căn bản cái gì cũng đều không hiểu cả!

"Tử Thao, nghe lời..."

"Em không muốn! Anh đừng nói nữa!" Không đợi đối phương nói xong cậu đã cầm lấy áo khoác chạy ra ngoài cùng lái xe rời khỏi nhà.

Đó là lần đầu tiên cậu dám cắt ngang lời của ca ca, là lần đầu tiên ngỗ ngược với ca ca, cũng là lần đầu tiên xúc động tới mức rời khỏi nhà ngay giữa đêm.

Nếu trời cao có thể cho cậu một cơ hội, cậu nhất định sẽ không tùy hứng như vậy, cậu sẽ òa khóc mà nói với ca ca "Anh nói cái gì em cũng đều đáp ứng."

Nhưng đêm đó, cậu lại chọn lựa ở trong quán bar uống rượu cả đêm.

Chương 31: Kết cục

.

.

Nghe thấy thanh âm hoảng loạn của Tử Thao, trong lòng Ngô Diệc Phàm thực ra cũng vô cùng kích động. Anh chưa bao giờ nghĩ đứa nhỏ kia sẽ có ngày từ chối chuyện đóng phim, đột nhiên cũng ý thức được sự tình bên trong cũng không đơn giản như vậy. Muốn đuổi theo tìm cậu quay về để giải thích, ôm lấy cậu, nghe cậu nói ra mọi điều.

Chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh mà lần theo phương hướng ra khỏi nhà, chạy nhanh tới đâu cũng đuổi không kịp tốc độ của ô tô, còn có ánh mắt không thể nhìn thấy đường cản trở. Cũng định chịu khó chờ ngày mai người kia trở về sẽ mềm mỏng nói chuyện với cậu, tối nay đành phải để yên như vậy thôi.

Mới bước vào trong sân đã nghe thấy tiếng tiếng sét đánh tới, trong nháy mắt liền rơi xuống một trận mưa to, gấp rút sờ soạng muốn trở lại phòng, lại phát hiện lúc trước quá vội vàng mà đóng cửa, trên người chỉ mặc một thân áo ngủ căn bản không mang theo chìa khóa cùng di động, sân vườn trống không chẳng còn nơi nào để trú mưa.

Ngẩng mặt lên mà đứng trước cửa, cảm giác không cam lòng cùng tiếc nuối biến thành áp lực, giờ phút này lại giống như cơn mưa kia đều trôi khỏi gương mặt anh, mọi loại đau khổ ngọt ngào đều nhảy tới. Trong ba mươi năm cuộc đời của mình, nhỏ thì bị vứt bỏ, thời niên thiếu phải lưu lạc, sau khi trưởng thành phải bôn ba khắp chốn, sự nghiệp đang lúc đỉnh cao lại trượt xuống. Anh nhìn không thấy hạt mưa trong suốt, anh vươn tay ra đều chỉ là một mảng tối đen. Anh hận ông trời bất công, anh nghĩ rằng yêu thương là sẽ có thể cho người nọ hết thảy, nghĩ đến sẽ có một người vĩnh viễn ở bên cạnh mình. Anh bật cười cho rằng như vậy cũng đã đủ rồi, người kia cũng không phải nói đi là đi luôn.

Mới trước đây không từ biệt mà đã ra đi để anh chờ đợi hết mười một năm. Hôm nay lại là một đêm mưa, có phải sẽ giống như hai mươi mốt năm trước hay không. Nhưng lúc này anh còn có thể chờ đợi được hay sao? Không có người kia để dựa vào, anh thật sự, làm gì cũng không xong. Giống như giờ phút này, cả người bị mưa thấm ướt dưới hiên nhà, lại không vào được trong nhà. So với đứa nhỏ còn thấy bất lực hơn.

Đột nhiên lại bật khóc, giống như chưa từng được khóc bao giờ, anh luôn vì người kia âm thầm chịu đựng. Cho dù bản thân hiện tại đã biến thành cái dạng này, cũng luôn an ủi đối phương. Trong lòng rốt cuộc có bao nhiêu đau thương, tê dại, đến cuối cùng cũng chẳng nhớ được nữa. Chỉ nhớ được yêu thương, anh thật lòng yêu cậu thật lòng thương cậu, dùng toàn bộ tin tưởng cùng ỷ lại đem cả trái tim mà giao cho cậu. Chính là lúc này trái tim trở nên rất đau. Có phải trái tim này của anh đã không cố gắng được nữa, phải vứt đi chăng. Mưa đến nửa đêm mới dừng lại, sáng sớm mắt trời chiếu xuống hiên nhà mang theo sức sống dạt dào trải lên trên mặt cỏ.

Tử Thao lúc lái xe trở về vẫn còn mang theo men say.

Chỗ đất thấp trước cửa có nước mưa đọng lại. cổng nhà mở rộng, khi xe tiến vào bọt nước liền văng khắp nơi. Cậu suy nghĩ cả một đêm, nghĩ muốn trở về giải thích với ca ca, sau đó nghe lời đi quay phim. Đem tiền kiếm được một nửa dùng để đầu tư nửa còn lại dùng tên của ca ca làm bất động sản, ít nhất khi về già cũng có cái để dựa vào.

Xe dừng lại xong lúc sau liền như đóng băng tại chỗ, từ cửa kính trước nhìn ra, ca ca ở ngoài hàng hiên vô lực tựa vào cửa nhà, sắc mặt tái nhợt, đôi con mắt cũng nhắm chặt, trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ từ tối hôm qua. Bác sĩ nói mắc mưa cả đêm cùng tư tưởng bị kích động khiến thần kinh não hoại tử, sinh ra sốt cao mãi không khỏi. Lại bởi vì tuyến nhiệt từ lâu đã hỏng, có thuốc điều tiết cũng không giảm được nhiệt độ cơ thể, hơn nữa còn liên tục tăng cao, bệnh tình không còn chút lạc quan nào hết.

Cậu mắng bác sĩ còn tung quyền đánh tới dụng cụ trong phòng để xả giận, nhưng cuối cùng cũng chẳng thay đổi được sự thật. Có hối hận cũng là vô ích, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn người kia hai mắt nhắm chặt nằm trên giường bệnh, từ từ mất đi sức sống.

Cậu không tin số mệnh sẽ không công bằng như vậy, ca ca của cậu là một người tốt, anh ấy thẳng bước trên đường đau thương cũng không lùi, kiên trì lại cố gắng nhiệt tình yêu thương cuộc sống này, nhưng đến sau cùng lại bị bệnh tật tra tấn đến như vậy. Nhất định là sai lầm, bọn họ phải là bộ dáng khỏe mạnh vui vẻ. Bọn họ không cần số tiền kia. Vốn chỉ nên ở trong một căn nhà nhỏ trải qua cuộc sống sinh hoạt giản đơn. Cậu không nên mở trường luyện võ, cũng không nên học võ nhiều năm như vậy, như thế sẽ không nhớ tới chuyện quay phim để bọn họ phải khắc khẩu.

Nhưng truy xét đến đâu cũng không thay đổi được điều gì, Ngô Diệc Phàm hiện tại đang từng chút từng chút một mất đi sinh khí, hô hấp của anh trở nên dồn dập, hơi thở yếu đi, tim đập rất nhanh, nhiệt độ ngày một tăng cao.

Mu bàn tay lau lên mắt, hết thảy đều là nước mắt. Cậu dùng tay vuốt lên gương mặt tái nhợt của Ngô Diệc Phàm, mà nhiệt độ nóng tới dọa người lại làm cho cậu sợ hãi đến phải chậm rãi thu tay về. Thời điểm chạm tới vành tai không biết nghĩ tới điều gì, cậu giống như phát điên mà chạy ra ngoài.

Cậu phải về nhà, cậu biết hứa hẹn của bọn họ là ở nơi nào.

Cậu nhớ rất rõ thời điểm Phác Xán Liệt nhìn thấy khuyên tai liền cười nói "Anh của cậu quả nhiên đi mua nó, thứ này có ý nghĩa là mãi không xa rời, chỉ cần khuyên tai không mất đi, hai người cũng sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ."

Sau lại vì làm nghệ sĩ, khuyên tai bị người hâm mộ chú ý tới, ngại chuyện cùng nhau đeo một đôi bông tai, mới đành phải tháo nó ra, coi như bảo bối mà đặt trong túi gấm, mặc kệ đi tới đâu cũng đều phải mang theo bên người.

Trải qua nhiều năm, khuyên tai bằng bạc bị ô-xy hóa phủ lên một tầng gỉ đồng mỏng, nhưng vẫn vô cùng ưa nhìn. Có lẽ chẳng mấy ai tin vào tâm ý của mỗi người chế tác ra mấy món đồ trang trí nhỏ bé này, trân trọng nó, để cho nó trở thành vật mang theo ý nghĩa tốt đẹp nhất.

Tử Thao tin rằng lúc đầu Ngô Diệc Phàm kiên trì muốn xỏ khuyên cùng mua đôi khuyên tai này, khi đó trong lòng cũng có một nguyện vọng tốt đẹp, muốn bọn họ vĩnh viễn ở chung một chỗ.

Chính là khi cầm khuyên tai trở lại phòng bệnh, người tái nhợt kia đã bị một tầng vải trắng phủ lên. Hết thảy mọi thứ đập vào mắt chính là muốn nói cho cậu biết đồng thoại thực ra chỉ để gạt người. Anh ấy sẽ không bao giờ có thể cùng với cậu lưu lạc khắp bốn phương trời, cũng không luôn ở bên cạnh cậu vì cậu mà suy nghĩ được nữa.

Chẳng còn ai dung túng cậu vô điều kiện, cho cậu ngủ trên giường, vì cậu mà nấu cơm. Chẳng còn ai vì nhân nhượng cho tật xấu của cậu mà thay đổi thói quen của bản thân mình, cũng  chẳng còn ai khi cậu bị bắt nạt liền kéo tay cậu cùng chạy trốn, còn nói với cậu "Theo anh đi đi, anh có tiền nuôi em."

Cậu chưa từng nói, học võ chính là muốn bảo vệ ca ca của mình. Cậu phải trở thành một người thật mạnh mẽ, đem toàn bộ đám người trước đây bắt nạt ca ca ra đánh hạ, mấy đứa nhỏ cùng bán báo trong tiểu khu sẽ không bao giờ còn thấy đáng sợ nữa.

Người vốn luôn miệng nói chỉ có ca ca như cậu thực ra đã sớm thay đổi rồi. Chính là tự lừa gạt mình, tình yêu của cậu so với anh ấy không thể ít hơn được.

Mà hiện tại nhìn vải trắng che kín người trân quý nhất trong cuộc đời mình, cậu mới hoàn toàn tỉnh ngộ, hết thảy đều chẳng còn ý nghĩa gì. Không còn ý nghĩa phải cố gắng, cậu đánh mất toàn bộ thế giới của mình, nhưng thế giới này lại dù chỉ một giây cũng không ngừng chuyển động. Không một ai có thể nghe thấy tiếng cậu khóc. Cậu rất cô đơn.

Nhào vào thân thể lạnh như bằng của người nọ, đau tới khóc cũng không khóc được. Khuyên tai ở trong lòng bàn tay đâm vào da thịt, máu tươi từ khe hở chảy ra nhuộm đỏ một mảng vải trắng.

Lục phủ ngũ tạng run rẩy sôi trào, giờ phút này cậu trở nên vô cùng yếu ớt chỉ cần một làn gió thổi qua cũng liền biến tan.

Cậu thực sự, đã đánh mất anh rồi.

Thế giới này chẳng còn ai cùng cậu bắt đầu, cũng chẳng còn ai cùng cậu đi tới điểm kết thúc. Thứ quan trong nhất trong sinh mệnh của cậu bị thời gian mang đi, thân thể này cũng trở nên trống rỗng. Trương Nghệ Hưng từ Bắc Kinh chạy tới Quảng Châu cùng cậu lo liệu hậu sự, anh nói với cậu "Tử Thao, phải kiên cường."

Cậu một thân áo đen đứng trước bia mộ, mưa rơi mấy hôm, đất xốp mang theo hơi nước, cậu nói "Lời cuối cùng anh ấy nói là muốn em đi đóng phim. Em sẽ không không nghe lời nữa, em đóng phim."

Ngôi mộ trống trải nằm trong vườn, thanh âm của cậu cất lên khe khẽ giống như một lời thì thầm, cậu biết ca ca có thể nghe thấy được. Cậu sẽ chẳng bao giờ không nghe lời nữa, cho dù không một ai lại lần nữa nói ra yêu cầu.

Nghe nói trên đời có đồng thoại, nếu ai đã từng chứng kiến, từng quý trọng một đoạn đồng thoại dùng cả sinh mệnh mà biến thành yêu thương ấy, thì đây nhất định là đoạn đồng thoại đẹp nhất trên đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kristao