Chap 25 + Chap 26
Chương 25: Hôn mê
.
.
Sau khi phim điện ảnh chính thức được bấm máy, Hoàng Tử Thao liền bàn với Ngô Diệc Phàm cùng chuyển đến phim trường Hoàng Điếm ở Chiết Giang, ngoài người quản lý riêng còn có hai trợ lý đi cùng.
Phim quay rất thuận lợi, mỗi nghệ sĩ trong công ty ở Hàn Quốc đều chú trọng lễ nghi. Hơn nữa, Hoàng Tử Thao tính cách vốn cởi mở nên tổ nhân viên rất thích bọn họ, thường xuyên có nhân viên trong lúc công tác tới chỗ hai người xin chữ kí về cho con của mình.
Bộ phim này đối với đạo diễn mà nói là vô cùng quan trọng, thời gian chuẩn bị hậu kì mất gần hai năm, nên đối với diễn viên cũng yêu cầu rất cao, thường xuyên dù đã diễn rất tốt rồi vẫn cho quay lại một lần để đạt tới mức hoàn mỹ. Trong kịch bản nhiều nhất là cảnh đánh võ, nhóm diễn viên cũng theo đó nâng cao tinh thần lên một trăm lần mà phối hợp, từ cuối mùa xuân đến đầu thu mới đóng máy.
Quay phim xong xuôi, cả đoàn cùng mở tiệc mừng mời rất nhiều báo chí truyền thông tới phỏng vấn, vốn nam diễn chính là Hoàng Tử Thao cùng bạn diễn của cậu là Ngô Diệc Phàm nên nhận lời, thế nhưng tới khi ấy bọn họ lại chối từ. Trước ngày mừng phim đóng máy, hai người khó có được một ngày nghỉ, người quản lý quay về sắp xếp chuyện thông báo trên các phương tiện truyền thông của Hàn Quốc, hai người trợ lý cũng có được một ngày nghỉ.
Giữa trưa, Hoàng Tử Thao vẫn như cũ cuộn mình trên ghế sa-lông trong phòng khách xem các chương trình của các thành viên khác, bởi dành nhiều thời gian điên cuồng chuẩn bị cho bộ phim của mình nên bọn họ phải bỏ dở khá nhiều lịch trình. Ngô Diệc Phàm mặc đồ ở nhà đứng nấu mì trong bếp.
Đột nhiên, anh cảm thấy choáng váng. Trong khoảng thời gian này, anh cảm giác được chuyện váng đầu đến thường xuyên hơn, chỉ đơn giản nghĩa là do quay phim áp lực quá lớn khiến cho thân thể không được khỏe. Lúc xuất viện một năm trước bác sĩ có dặn, về sau vẫn còn có thể chóng mặt tùy vào nặng nhẹ, nếu nghiêm trọng thì phải đến bệnh viện kiểm tra. Hỏi là nguyên nhân gì, bác sĩ lại nói là tụt huyết áp.
Lần đó, Hoàng Tử Thao nghe nói Ngô Diệc Phàm bị tụt huyết áp, liền lên mạng tra cứu rất nhiều cách trị liệu từ đồ ăn, còn sắc cả thuốc đông y, khiến Ngô Diệc Phàm vô cùng khổ sở về sau có bị chóng mặt cũng không dám nói cho cậu biết nữa.
Hoàng Tử Thao một bên xem tiết mục một bên lại cảm thấy khổ não. Vì sao mới qua một năm mà tiếng Hàn của mình lại kém như vậy, rất nhiều chỗ nghe không hiểu được, may mắn biểu hiện của Phác Xán Liệt rất phong phú, chỉ cần nhìn anh ấy cũng đã phải bật cười. Cười ha ha nhưng vẫn cảm thấy vô cùng đói, bấm nút tạm dừng mà hướng vào nhà bếp gọi to "Anh, có cơm chưa? Đói bụng rồi!"
Gọi xong chờ cũng không thấy người kia đáp lại, một lúc lâu sau cũng không có tiếng động, Hoàng Tử Thao tưởng Ngô Diệc Phàm cố ý đùa giỡn cậu, lập tức đặt máy tính lên bàn mà chạy vào phòng bếp.
Vừa mở cửa đã bị đã bị cảnh tượng bên trong dọa cho sợ đến ngây người, Ngô Diệc Phàm hai mắt nhắm chặt nằm trên mặt đất, nồi nấu mì đổ nghiêng sang một bên, mì sợi cùng nước canh ở trên đất cùng tỏa ra hơi nóng.
Cảm giác hoảng loạn từ khắp nơi tràn vào trong tim, chân tay nhất thời trở nên luống cuống không biết làm gì, chờ ý thức quay về mới ngay lập tức chạy vọt ra phòng khách cầm lấy điện thoại gọi cho 120, được người ở đầu dây bên kia khuyên mình bình tĩnh, canh giữ ở bên cạnh người bệnh. Ngồi trên sàn, đỡ đầu của Ngô Diệc Phàm nằm ở trên chân mình, bất lực chờ người tới giải cứu. Cậu hiện tại căn bản một chút bình tĩnh cũng không còn, đống hỗn độn ở trong phòng cùng hình ảnh Ngô Diệc Phàm nhắm nghiền hai mắt hung hăng đâm thủng trái tim cậu, cảm giác đến hơi thở cũng trở nên nặng nhọc.
Trước khi nhân viên y tế đến, cậu đã gọi điện cho Trương Nghệ Hưng rồi, cậu thật sự không biết phải tìm ai nữa. Người thân của cậu ngoài Ngô Diệc Phàm cũng chỉ có Trương Nghệ Hưng, mà người kia lại đang ở Hàn Quốc quay quảng cáo, tất nhiên cũng không có cách nào để lập tức quay về hỗ trợ cậu.
Trong điện thoại an ủi vài câu liền bị Hoàng Tử Thao dập máy, cậu hiện tại không muốn nghe bất cứ lời an ủi nào. Tình hình hiện tại của Ngô Diệc Phàm khiến cậu hoàn toàn không còn để ý được đến mấy lời giảng giải của người khác nữa, mấy lời đó một câu cậu cũng nghe không lọt. Chưa tới một phút đồng hồ điện thoại đã vang lên thúc giục, là điện thoại của anh quản lý, đại khái người nọ đang ở cùng một chỗ với Trương Nghệ Hưng nên biết được chuyện của Ngô Diệc Phàm, điện thoại vừa được kết nối đã vội vàng kêu lên "Tử Thao, em đừng kích động, anh sẽ kêu trợ lý của hai người mua vé máy bay về Hàn Quốc sớm nhất, trở về điều trị tại bệnh viện ở đây. Anh sẽ giúp đỡ em, em ngàn vạn lần đừng lo lắng."
Tử Thao muốn mở miệng nói điều gì, nhưng còn chưa nói ra đã nghe thấy tiếng bấm chuông, vội vàng tắt điện thoại mà ra mở cửa, là nhân viên 120 đến.
Trên xe cứu thương, bác sĩ theo trình tự làm công tác cấp cứu cho Ngô Diệc Phàm, tay nghề nhanh nhẹn thành thạo. Hoàng Tử Thao đờ đẫn nhìn động tác của bọn họ, đầu óc bị đóng băng thành một vòng tròn không đứng lên nổi, cũng không có cách nào suy nghĩ được.
Từ giữa trưa mặt trời treo cao trên đỉnh đầu cho tới khi mặt trời lặn xuống trăng bắt đầu lên, Ngô Diệc Phàm mới từ từ tỉnh lại. Đầu tiên là nghe thấy mấy thanh âm xào xạc, mở mắt liền thấy Tử Thao chôn đầu vào chăn khóc. Anh phải mở miệng giọng nói khàn khàn gọi "Thao" người nọ mới có phản ứng, đôi mắt sưng đỏ ngẩng đầu nhìn lại anh. Chỉ thấy cậu trợn tròn mắt, sau lại khóc càng to.
Cậu nói "Dọa chết em rồi, em không biết nên làm gì nữa. Anh có biết không, anh chỉ ngủ một giấc buổi trưa thôi, nếu anh không tỉnh lại nữa em sẽ sụp đổ mất."
Ngô Diệc Phàm híp mắt cười cười, khóe môi cách một cái bình ô-xy vô lực mà nhếch lên. Hoàng Tử Thao thấy anh cười lại không ngăn được nước mắt, giọng mũi nghẹn ngào trách anh "Anh đừng cười, anh cười bây giờ thấy khó coi lắm. Anh tốt nhất là phải nhanh chóng khỏe lại cho em, nếu không em cũng sẽ hôn mê, nằm lại còn lâu hơn cả lúc em khóc gọi anh dậy đó."
Bấm chuông gọi, bác sĩ cùng một đoàn y tá theo nhau đi vào, lại làm một loạt kiểm tra rườm rà khác. Nhìn mấy thứ máy móc theo dõi được bỏ bớt đi, Hoàng Tử Thao mới cảm thấy có chút yên lòng. Y tá thấy cậu liền thân mật gọi cậu đi ăn cơm, cậu lại cúi đầu nhẹ giọng nói "Tôi không đi, tôi cũng không đói."
Ngô Diệc Phàm nghe thấy bọn họ nói chuyện, không đồng tình mà nhíu mi, vươn tay chỉ vào cậu "Mau đi ăn, đừng không biết nghe lời." Tức giận liếc nhìn người bệnh nằm trên giường người nọ thế nhưng vẫn không chịu nhúc nhích, y tá liền nở nụ cười, dọa cậu "Cậu đừng để anh ấy tức giận sẽ dẫn đến hôn mê."
Đứa nhỏ trước mặt quả thực bị dọa đến há to miệng, liền cầm túi còn để trên ghế mà nhanh chóng bước ra, vừa đi còn vừa kêu "Anh đừng giận, ngàn vạn lần cũng đừng tức giận, em phải đi đây. Nhanh lắm, lát nữa sẽ quay về."
Tới cửa hàng thức ăn nhanh bên ngoài bệnh viện ăn cơm, đột nhiên cậu lại nhớ ra bản thân thực sự rất ngốc, rõ ràng có thể gọi người đến đưa cho mà! Trong lúc chờ cơm cũng thuận tiện ghi lại số điện thoại của cửa hàng, mấy ngày tới có thể gọi cơm từ đây mang vào. Mở điện thoại di động ra liền trợn tròn mắt, có đến ba mươi hai cuộc gọi nhỡ. Ngoài hai cuộc là của Nghệ Hưng, hai cuộc của Lộc Hàm còn lại đều là của người quản lý.
Đại não thả lỏng rồi cũng không biết nên làm gì, chính là không muốn gọi lại cho người quản lý, bấm điện thoại gọi cho Nghệ Hưng, người nọ rất nhanh liền bắt máy, nói với anh ấy Ngô Diệc Phàm đã tỉnh lại rồi kêu anh đừng lo, đầu dây bên kia thở nhẹ một hơi sau nghĩ tới chuyện gì lại nói "Đúng rồi, anh Huyễn cùng anh vừa nghe Diệc Phàm có chuyện đều rất sợ hãi, đã vội vàng đi máy bay sớm nhất đến Bắc Kinh rồi, ước chừng tám giờ tối có thể đến nơi. Em nhớ phải nhận điện thoại của anh ấy, đừng để anh ấy tìm không được em."
Đáp ứng một câu liền cúp điện thoại, ngay cả mặt mũi chén cơm của mình ra sao cũng không thèm xem, chỉ kêu người bán hàng gói lại, cầm túi đồ quay trở về phòng bệnh. Cậu một miếng cũng nuốt không trôi, trong lòng hết thảy đều bị buồn phiền phủ lấp. Nhớ lại lúc đó quản lý giọng điệu vô cùng lo lắng kêu cậu đem Ngô Diệc Phàm về Hàn Quốc trị liệu, người nọ còn vì mình không nghe mà gọi đến gần ba mươi cuộc điện thoại, lại xáo trộn cả lộ trình lập tức đến Bắc Kinh. Đây không phải là tác phong bình thường của anh ấy, chuyện này nhất định có bí mật ẩn giấu nào đó mà cậu không biết.
Tới gần cửa phòng bệnh, Tử Thao lại lấy điện thoại di động ra, sau đó nhấn nút tắt máy.
Chương 26: Rút lui
.
.
.
Trở lại phòng bệnh đút cho Ngô Diệc Phàm chút đồ ăn, thu dọn lại ổn thỏa rồi mới bắt đầu nhớ tới sự việc hôm nay từ đầu đến cuối. Bản thân từ trưa tới giờ đều vô cùng hoảng loạn, việc gì cũng không nghĩ ra, bây giờ nhớ lại từ trong phòng cấp cứu đi ra sau đó được bố trí vào nằm tại... khoa nội thần kinh?
Hoàng Tử Thao nhất thời kinh sợ, chỗ bọn họ đứng hiện tại, là thuộc khoa nội thần kinh. Cho dù cậu không hiểu gì về y học, nhưng cũng biết được nơi này thường trị các bệnh liên quan đến đầu óc, là loại bệnh nặng đến đâu mới phải vào đây?
Cùng y tá xác nhận Ngô Diệc Phàm đã qua cơn nguy hiểm có thể một mình nằm trong phòng bệnh, sau đó mới tới văn phòng của bác sĩ đế xin ý kiến.
Bác sĩ đem sóng điện não đồ cùng phim chụp CT lấy ra đưa cho cậu xem cùng nói một vài chuyện trong điểm, nói trước đây não bộ phải chịu một vết thương quá nặng làm cho não bộ cùng hệ thống các dây thần kinh bị hư hại lại không được chữa trị đúng lúc, không thể tránh khỏi sinh ra một loạt di chứng, hiện tại bệnh đã phát đi rồi. Về sau sẽ lan tới càng nhiều chỗ trên cơ thể, không thể chết ngay lập tức nhưng cũng đã bỏ lỡ mất thời gian điều trị tốt nhất rồi, ổ bệnh này đến bây giờ là không có cách nào chữa trị được.
Hoàng Tử Thao che đi khuôn miệng mở to của mình, không thể tin nổi.
Trở lại phòng bệnh liền giống như người mất hồn, Ngô Diệc Phàm gọi cậu vài lần cậu cũng không lên tiếng, một mình ngồi trong góc suy nghĩ mông lung.
Cậu không cách nào có thể tiếp nhận lời của vị bác sĩ kia, một người thoạt nhìn vui vẻ khỏe mạnh như vậy sao có thể mang theo bệnh tật trong người, còn là tồn tại từ trước đây rất lâu. Nếu như nói bị thương nặng, vậy chỉ có thể là lúc nằm viện một năm trước, nhưng rõ ràng bệnh viện chỉ nói đó là vết thương nhẹ.
Lấy điện thoại từ trong túi ra mà khởi động máy, đầu óc cậu bây giờ rất loạn, cậu cần ai đó cho mình một lời giải thích.
Quả nhiên, vừa mới mở máy đã có người gọi tới, sau khi bắt máy liền đọc địa chỉ cho người nọ, còn nghe anh ta nói nhất định phải chờ anh ta đến.
Đêm đã khuya, Ngô Diệc Phàm được tiêm một mũi an thần xong liền mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Hoàng Tử Thao đẩy cửa bước vào trong phòng khách của bệnh viện vừa nghỉ ngơi một chút vừa đợi người kia đến.
Mà người nọ tốc độ rất nhanh, nửa giờ sau khi cúp điện thoại liền chạy tới, nhanh đến mức cả người cũng có chút nhếch nhác, râu cũng mọc xanh một mảng cằm.
Hoàng Tử Thao vẫn lễ phép cúi đầu mới anh ta vào, đóng lại cửa kính sau đó cũng không có ý cùng người kia ngồi xuống "Anh của em hiện tại đã qua cơn nguy hiểm rồi."
Cậu dựa lưng vào cửa kính bắt đầu vuốt vuốt mũi, cũng không nghe người nọ kể chuyện gì chỉ nói ra nghi vấn trong lòng "Anh của em một năm trước ở Hàn Quốc ngã từ trên núi xuống, cũng không phải chỉ là vết thương nhỏ, ở trong viện hơn một tháng cũng phải nói với bên ngoài là do được công ty coi trọng, trong đó nhất định có ẩn tình. Anh giấu tụi em nhiều chuyện lắm phải không, hôm nay chuyện này xảy ra ở Bắc Kinh, nếu như đang ở Seoul anh có phải sẽ tiếp tục làm vậy đúng không. Có mầm bệnh ở trong đầu, anh sao có thể nhẫn tâm như vậy, trơ mắt nhìn anh ấy bỏ qua thời kì chữa trị tốt nhất ? Rốt cuộc vì cái gì mà anh có thể bỏ mặc anh ấy sống chết cũng không để ý, nếu hôm nay anh ấy chết ở đây anh cũng có thể an tâm sao? Anh còn có lương tâm không?"
Càng nói càng kích động, lời cuối cùng gần như rít gào mà hét lên. Ngoài cửa kính còn có bệnh nhân cùng người nhà đi ngang qua đều hướng mắt nhìn vào trong.
Người quản lý dùng hai tay vuốt lên mặt, anh biết Tử Thao không nhận điện thoại của mình là do sự việc đại khái đã bị bại lộ. Anh làm sao lại không sợ Ngô Diệc Phàm gặp chuyện không may, hơn bốn trăm ngày này cả ngày lẫn đêm, anh không lúc nào ngừng lo lắng cho thân thể của Ngô Diệc Phàm. Nếu biết được qua một thời gian có thể chuyển biến thành bệnh nặng, anh nhất định sẽ không để ma xui quỷ khiến làm chuyện mất lương tâm như vậy.
Hắng giọng một cái để chuẩn bị nói thẳng ra "Tử Thao, trước hết anh mong em bình tĩnh một chút. Anh biết là anh đối với nhóm của mấy đứa từ trước tới nay chăm lo thực sự không đủ. Năm trước lúc quay quảng cáo xảy ra chuyện như vậy, ai cũng đều không lường trước được, anh lúc đó cũng muốn đem người trong tổ đạo cụ ra đánh thừa sống thiếu chết một lần. Mà chỉ nói thôi cũng chẳng giải quyết được gì, trong lúc nằm viện em cũng biết rồi đấy, bên ngoài có tin đồn EXO tan rã, áp lực của công ty lại quá lớn, mỗi một nhóm đến năm thứ năm đều là thời điểm nhạy cảm, chỉ có thể trấn áp tin tức từ bên ngoài."
Dường như đã nói đến chỗ đau lòng nhất, từ trong túi châm lấy một điếu thuốc, nhìn sang bên thấy có bảng "cấm hút thuốc", liền dập tàn rồi ném vào thủng rác.
"Diệc Phàm quả thực bị thương ở đầu, bác sĩ nói hiện tại chỉ có cách mổ đầu để giải phẫu, là mổ đầu đấy! Đối với một người đang lúc thanh xuân như vậy, làm sao có thể chấp nhận loại phẫu thuật này. Diệc Phàm cậu ấy cũng tuyệt đối không thể làm vậy không phải sao? Không chỉ có sự nghiệp bị ngừng lại, cuộc sống cũng có nhiều chỗ bất tiện. Bác sĩ cũng nói bệnh này về sau chỉ cần duy trì trị liệu, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Như vậy không tốt sao? Cậu ấy vừa có thể tiếp tục giấc mộng của mình, cũng vừa có thể sống thật tốt."
Tử Thao vươn tay ngăn người nọ không cho nói tiếp nữa, trước lúc gọi điện thoại cũng đã suy nghĩ hết cả rồi, mặc kệ hiện tại ai nói gì cũng không thể nghĩ lại, giải thích cũng được bồi thường cũng được nhưng đều không phải là điều cậu muốn.
"Anh Huyễn, em gọi anh là anh một lần nữa. Em cùng anh của em cái gì cũng không cần, khỏe mạnh là không dám cầu được nữa, cho tụi em tự do thôi được không ? Tụi em không đi kiện công ty, cũng không muốn dây dưa với anh, để cho tụi em tự do đi. Đời người chẳng phải cũng không biết được có thể sống bao lâu sao? Nói không chừng như vậy lại có thể khiến cho bệnh tiêu tán, cho nên, em cùng anh của em muốn rời khỏi EXO. Năm trước sóng gió ổn định lại bao nhiêu, lợi nhuận anh đều nắm được hết rồi, nhóm cũng mất giá trị lợi dụng có ra sao cũng không khác đi nhiều. Hiện tại cho dù tụi em rời khỏi cũng không phải chịu nhiều tổn thất, hảo hợp hảo tan đi, em biết anh có thể làm chủ được chuyện này, xem như đền bù, tụi em cũng sẽ không quay lại nữa."
Người quản lý khiếp sợ nhìn về phía Tử Thao, lúc nghe điện thoại cũng đã bắt đầu suy nghĩ đến hậu quả, nghĩ tới Tử Thao sẽ nói rất nhiều điều, những lại không đoán trước được tình huống giống như lúc này. Đứa nhỏ ấy đã không còn là đứa nhỏ sáu năm về trước, cậu chững chạc trưởng thành, không phải là Tử Thao gặp chuyện gì cũng đều bất lực khóc sau đó gọi anh đến trợ giúp như trước nữa, cậu hiện tại nói cái gì cũng không cần, có thể không tranh đoạt không nhận đãi ngộ, chỉ cần có thể rời đi. Bản thân mình cũng chẳng có gì để không thể đáp ứng lại yêu cầu của cậu? Bản thân mình cũng chẳng thể cứu vãn được điều gì nữa, không phải sao ?
"Cho anh thời gian ba ngày, anh sẽ quay về công ty để xử lý"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro