Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 21 + Chap 22

Chương 21: Thanh Đảo

.

.

.

Ở Thanh Đảo gần mười ngày, Ngô Diệc Phàm ban đầu định ra khách sạn ở, cuối cùng bản thân lại không lay chuyển được nguyện vọng của người kia, đành phải cố gắng kìm nén tâm tình của mình mà nghe theo.

Ba Hoàng mẹ Hoàng thật ra đều thân thiện hiền hòa, Tử Thao vẫn chưa nhắc tới chuyện găp lại ca ca ở cùng cậu trước đây nên hai vợ chồng họ chỉ biết được Ngô Diệc Phàm là bạn quen ở Hàn Quốc của Tử Thao, tự nhiên cũng đối đãi với anh tốt hơn.

Nếu như nói sự thật về quan hệ của hai người nhất định sẽ khiến các bậc trưởng bối lo lắng. Dù sao cũng không phải con trai ruột, chung quy vẫn sợ đến một ngày cậu sẽ rời đi, nói đến đây là để Ngô Diệc Phàm đừng vì ích kỷ của bản thân mà làm ra mấy chuyện nông nổi, hai vợ chồng tuổi cũng gần nửa trăm tất nhiên sẽ chẳng thể chịu nổi kết quả như vậy.

Nhà của Tử Thao là một biệt thự nhỏ hướng về vịnh Thanh Đảo, ngày cậu còn nhỏ là ở phía Bắc thành phố, mà trường trung học lại ở bên này nên cha mẹ cũng vì cậu đặc biệt mua một căn nhà ở đây.

Biệt thự nằm ở vùng ven là một nơi yên tĩnh lại đẹp đẽ, gần biển nên thỉnh thoảng có thể ra biển đi dạo một chút. Ngô Diệc Phàm đứng tại cửa sổ lớn trong phòng Tử Thao, tầm mắt phóng về phía mặt biển rộng lớn trước mặt, cũng hiểu được người kia tại sao lại thích sông Hàn đến vậy. Sông Hàn còn kém rất xa so với vịnh Thanh Đảo tráng lệ, nhưng cũng là nơi duy nhất ở Seoul cho người ta cảm giác có thể thư giãn đầu óc. Đứa nhỏ của anh, nhất định là có rất nhiều áp lực mà anh không biết cần được phóng thích ra ngoài, vì vậy mới thường xuyên ngẩn người nhìn ra xa, còn một mình đạp xe quanh bờ sông Hàn.

Mẹ Tử Thao bưng hai ly đồ uống vào phòng, Ngô Diệc Phàm liền bước nhanh về phía trước đón lấy, vừa lễ phép vừa khách khí nói một tiếng cảm ơn.

Nhìn đứa con bộ dạng như mèo nhỏ ngồi cuộn ở trên thảm, đầu tựa lên thành cửa sổ, mẹ cậu liền dịu dàng cười "Thật đúng là đứa nhỏ có lớn mà không có khôn, lại đây uống coca của con đi."

Tử Thao híp mắt nghiên đầu nhìn ly thủy tinh trong tay mẹ, lại trề môi lắc đầu "Con bây giờ không thích uống coca nữa, muốn nước đào cơ."

Ngô Diệc Phàm nhìn mẹ con cậu tương tác với nhau, tự nhiên mà sinh ra nũng nịu cùng cưng chiều, tựa như có một mũi dao sắc bén cứa thật sâu vào trong võng mạc, anh xoay người lại không muốn nhìn nữa.

"Mới mấy tháng đã đổi khẩu vị rồi, còn bắt mẹ phải đi mua nước đào." Tiện tay để cái ly xuống bàn, bà mở tủ kính nằm phía trên bàn học lấy ra ba quyển album dày cùng gọi Ngô Diệc Phàm lại "Đây là album ảnh từ nhỏ đến lớn của Tử Thao, hai đứa cứ xem qua trước đi, để dì vào bếp chuẩn bị chút cơm nước còn ăn trưa."

Ngô Diệc Phàm nhận album xong liền nhẹ nhàng cúi chào. Anh không có thói quen cùng trưởng bối nói chuyện, chỉ có thể cố gắng mà đem lễ nghi đối với người mới gặp ở Hàn Quốc ra đối đáp, mãi đến khi mẹ Tử Thao ra khỏi hai phòng bả vai mới bất giác buông lỏng ra.

So với trong tưởng tượng dường như cảm thấy mệt mỏi hơn, ngoại trừ mình ra, đây là người thân bên ngoài của Tử Thao, là người so với chính mình lại càng quen thuộc với đứa nhỏ này hơn, là người có thể để cho Tử Thao thoải mái làm nũng, cũng là người cho cậu cưng chiều vô hạn, nên khi anh ở cùng bọn họ liền nổi lên chút lãnh đạm.

Kéo ghế tựa mà ngồi xuống, tùy ý mở ra cuốn album đầu tiên, bức ảnh thứ nhất hình như là lúc Tử Thao mới rởi khỏi mình một thời gian, vẫn là bộ dáng tươi cười quen thuộc nhưng lại thiếu đi chút sức sống, cơ hồ mỗi tấm ảnh chụp cậu đều cười, nhưng trong ánh mắt không rộ lên ý cười. Đây rõ ràng là một kiểu tự vệ, dùng tươi cười mà ngụy trang, che dấu đi nội tâm cô đơn trống rỗng của mình, mà đứa nhỏ chỉ mới bảy tuổi sao có thể biết được cái gì gọi là trống rỗng cô đơn đây, người nọ chính là cảm thấy khó khăn và sợ hãi, nhưng người đó một khi có hiểu biết cùng cảm giác thân quen sau đó tự nhiên sẽ sinh ra tâm lý cùng năng lực, chẳng qua chỉ theo tuổi tác dần lớn lên lại mang theo một cái tên khác mà thôi.

Sau lớn hơn một chút cũng không thấy cậu cười nữa, mặc dù không cười nhưng vẫn cảm giác được có một chút chân thành, nhìn trên đầu album đánh dấu là năm tám tuổi, năm thứ hai rời khỏi mình. Khi đó giống như một kiểu thói quen, dù sao khắc sâu tới đâu cũng không qua nổi một năm, thói quen hình thành sau một năm, quên đi cũng sau chỉ một năm đó. Chính là trái tim Ngô Diệc Phàm bị sương mù che phủ nên cũng không biết được đứa nhỏ này đối với lãng quên cùng thói quen có khoảng cách rất dài, dài lâu đến hiện tại cũng không thể thật sự quên được.

Dần dần xuất hiện ảnh chụp chung với người nhà, ảnh lưu niệm ở trại hè do trường học tổ chức, cùng bạn học chụp chung, càng ngày trước mặt trải ra càng nhiều gương mặt xa lạ, thiếu chút nữa lại quên mất, ngoài người nhà ra cậu ấy còn có bạn bè mà mình không biết khác. Trong hơn mười năm cuộc sống của người kia, bản thân mình đều không được tham dự, những người khác lại xen kẽ ở trong đó chứng kiến cậu trưởng thành. Hâm mộ cùng ghen tị ở trong lòng từng chút từng chút tràn ngập dâng lên, cả người hoàn toàn chẳng còn tỏa ra luồng khí ấm áp như lúc đầu, thậm chí còn có phần phẫn nộ, nguyên do đều vì cảm giác bất lực mà thành.

Tử Thao không biết từ khi nào lại đứng bên cạnh anh, cậu nhìn ngón tay run rẩy của Ngô Diệc Phàm đang lật giở từng tờ từng tờ album một, mỗi lần lật qua biểu cảm trên mặt lại lạnh lẽo đi đôi phần, mãi đến lúc ánh mắt người nọ đông đặc lại mới vươn tay ra nắm lấy.

Cậu nói "Nơi này không có anh, thực ra đối với em không có ý nghĩa gì cả. Em không cần kỉ niệm nào hết, em chỉ dựa vào đó mà lớn lên, sau đó đi tìm anh. Em không thể không có anh, mười năm qua đi, em cũng không sợ phải thêm mười năm nữa, nhưng em không thể làm quen với việc bên cạnh mình không còn anh."

Tựa như thoáng một cái liền lấy ra được hết thảy dũng khi để bày tỏ, Hoàng Tử Thao nhìn Ngô Diệc Phàm. Cậu nghiêng đầu cho hai ánh mắt chạm nhau "Tại thời điểm em không còn ai cứu giúp mà đói sắp chết anh cũng không ngần ngại thu nhận em, nuôi em, lại đối tối với em, bởi vì chiều theo ý muốn của em mà nuốt xuống rất nhiều khổ cực. Từ lúc em sinh ra cho tới khi chết đi, khi đó mãi mãi đều là một năm hạnh phúc nhất trong cuộc đời em. Buồn cười nhất là bộ dáng của cha mẹ sinh ra mình em đã sớm quên đi rồi, nhưng bóng hình gầy yếu ở một năm kia lại yên lặng ở lại trong giấc mơ của em suốt mười năm liền. Giống như muốn trừng phạt em, trách em ra đi mà không nói lời từ biệt. Đến cuối cùng em cũng gặp lại anh, sau đó em đều đối với bản thân nói rằng, cho dù bắt em buông bỏ cả thế giới, cũng không thể lại một lần nữa rời khỏi anh."

Ánh mắt vốn thất thần của Ngô Diệc Phàm vào thời điểm Hoàng Tử Thao nói câu kia liền tập trung lại. Đứa nhỏ nhu thuận của anh ở trong lòng đã sớm có chủ kiến của riêng mình, không chỉ có ngoại hình trưởng thành, mà trái tim cũng trở nên rất kiên cường, thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả bản thân anh. Anh năm đó bước vào căn nhà mới ít nhất còn có mẹ ở bên, mà Hoàng Tử Thao lại hoàn toàn rơi vào khung cảnh xa lạ. Tính cách của cậu không mềm mỏng, từ nhỏ đã không nhu nhược, cái này chính bản thân anh cũng biết được, cũng nhìn ra được cậu ngoan ngoãn nghe lời mình lại rất kiên định. Lần này cậu nói mấy lời kia sao có thể không khiến người ta cảm động? Cậu là đứa nhỏ vừa kiên định vừa cứng cỏi, đối với anh lại thẳng thắn thật lòng, mỗi lời nói ra đều rất kiên quyết, ánh mắt dứt khoát ngữ điệu mạnh mẽ, tuyệt nhiên là một nam nhân trưởng thành cùng mình sóng vai.

Khẽ mím môi mà cúi người ôm lấy thiếu niên kia. Phải rồi, nói sao đi nữa đến bây giờ cậu vẫn còn là một thiếu niên, nhưng lại kiên cường hơn độ tuổi mười tám, là cậu thiếu niên cần chính mình trân trọng bảo hộ cùng thương yêu.

Qua đi chỉ mới mười năm, tương lai phía trước còn đến vài chục năm nữa. Tại sao phải đem ra so sánh để bản thân phải tự hờn giận như vậy, ngay cả đứa nhỏ của mình còn hiếu thấu được lòng mình, liều mạng giải thích cùng đến an ủi mình, Ngô Diệc Phàm ngươi thực ra cũng chưa hề trưởng thành đâu.

Bởi vì ý nghĩ kia nói ra có chút buồn cười nên anh cũng không tự giác mà khẽ cười ra tiếng, nhìn về phía biển rộng ngoài cửa sổ sau lưng cậu, tâm trạng liền trở nên thông suốt sáng tỏ.

Hết thảy những điều kia chỉ có thể nói lên rằng đứa nhỏ của mình đã thật khỏe mạnh mà lớn lên, từ quá khứ đến hiện tại lại trở về bên cạnh mình, đây không phải là chuyện vô cùng may mắn sao? Này không phải là lời giải đáp tốt nhất sao, giải đáp cho toàn bộ sầu lo, bất an cùng kiếm tìm của bản thân mình suốt mười một năm qua.

Cậu nói, không thể một lần nữa rời khỏi anh, bản thân anh không phải cũng thường nghĩ như vậy sao. Nắm chặt tay nhau, mười ngón tay thật nhanh mà đan kết lại, anh nói.

"Không buông, nói rồi đấy, không bao giờ... rời xa nữa."

Nếu trên đời thực sự có đồng thoại, thì đây chẳng thể nghi ngờ chính là lời hứa đẹp nhất, nhưng đồng thoại đến sau cùng đều sẽ được người ta chuẩn bị cho một cái kết đẹp, còn nhân sinh lại tràn ngập bất ngờ. Biển ngoài cửa sổ chứng kiến thời khắc đầy ý nghĩa này, mà hình ảnh cho dù khắc sâu tới đâu thì cuối cùng cũng chỉ lưu giữ lại được trong một cái chớp mắt.

;~;~;~;~;~;~;~;~;~;~;~;

Chương 22: Chia nhóm

.

.

.

Ngô Diệc Phàm và Hoàng Tử Thao trở lại Seoul vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, các thành viên khác trong nhóm đại khái cũng tính kiên trì ở lại nhà đến giây phút cuối cùng, ký túc xá riêng của M1M2 quả thực vô cùng trống trải.

Mở cửa phòng ngủ, Ngô Diệc Phàm đem ga trải giường đã phủ bụi kéo ra, lại từ trong tủ lấy một bộ chăn nệm sạch trải xuống, dặn Tử Thao vào giường nghỉ ngơi một chút xong liền ôm ga giường bẩn đi vào nhà tắm.

Mở máy giặt cài đặt tự động, đóng nắp lại sau đó quay về sắp xếp vali, phát hiện Tử Thao tuy rằng nghe lời lên giường nằm, nhưng cũng không nhắm mắt ngủ mà lại cầm điện thoại nghịch tới nghịch lui, thấy Ngô Diệc Phàm quay lại liền nói "Anh, em không ngủ được, anh cho em mượn máy tính dùng đi."

Không muốn ép buộc cậu, bởi vậy đành nhượng bộ mang lap-top ra cho cậu chơi, đem từng sấp quần áo lấy ra rồi dùng mắc áo lồng vào sau đó treo lên tủ, chỉ lát sau đã nghe thấy đứa nhỏ than thở phía sau lưng "Ngay cả QQ cũng không có, em tải về nhé."

Cũng không quay đầu lại, chỉ "Ừ" một tiếng tỏ vẻ đồng ý, quần áo vốn không nhiều, hai người dùng chung một vali, đem quần áo của mình sắp xếp lại tốt rồi sau mới mang quần áo của Tử Thao ra gấp lại, nhìn đến quần áo bị đứa nhỏ nhét vào lung tung thành một khối nhăn nhúm dưới đáy hòm liền lắc đầu mà thở dài một cái.

Chơi máy tính đến thỏa mãn rồi Tử Thao mới phát hiện ra máy ảnh bên cạnh, cứ thế mân mê sờ trên tay, sau đó rút ra thẻ nhớ, cắm vào trong máy tính. Toàn bộ hình từ máy ảnh đều được chiếu trên màn hình, tắt hết các trình duyệt sau đó lại mở ổ cứng trong máy, tự mình thưởng thức tác phẩm nhiếp ảnh khiến cho mình thấy tự hào cùng kiêu ngạo.

"Anh, anh có phải mỗi lần chụp hình đều không cười phải không, mấy bức ảnh này hầu như đều không hề cười, nhìn gương mặt cứ như là cô dâu mới về nhà chồng hay có người thiếu nợ anh vậy." Một bên nói với Ngô Diệc Phàm một bên lại cười tới run rẩy cả người "Anh, anh biết không? Hôm đó em theo bạn học đi KTV, anh mới chỉ kẹp mái lên thôi, bạn đó đã hỏi em anh có phải là hắc đạo hay không đó ha ha ha."

Ngô Diệc Phàm vừa sắp xếp lại đống tất của Hoàng Tử Thao, tay bỗng khẽ run lên, lại nghĩ, làm gì có hắc đạo nào giúp người khác xếp lại tất đâu? Tôi đây đúng là một hắc đạo quá thảm rồi.

"Này? Mấy người kia không ở nhà quả nhiên tốc độ nhanh thật, đường truyền cũng rất mạnh." Tắt cửa sổ nhắc nhở đã tải xong, Tử Thao tiếp tục bấm chuyến tới, im lặng một lát lần thứ hai lại rộ lên cười ha hả "Anh, dưới ảnh của anh có người bình luận đó có phải con gái hay không đó, rất khá rất được. Ha ha ha ha."

Ngô Diệc Phàm nghe tới đây không chỉ tay phát run, ngay cả người cũng giật nảy lên, em gái ? Thân cao một mét tám mươi tám là con gái mà được sao? Không đúng, ai là con gái chứ!

"Em chơi thứ nhảm nhí gì vậy?" Ngô Diệc Phàm mang vali đã được xếp gọn lại đặt sang một bên, lúc này mới bước đến chỗ đứa nhỏ ngồi ở bàn máy tính để gần cửa sổ, "Này là gì? Con cánh cụt đó trông cũng quen mắt lắm."

Tử Thao ánh mắt giấu đi vẻ coi thường nhìn lại Ngô Diệc Phàm "Đây là QQ, bây giờ muốn xem ảnh đều lên đây, em còn có một cái microblog nữa. Anh không chơi cái này, vậy anh dùng cái gì?"

Ngô Diệc Phàm đối với mấy thứ này dĩ nhiên không có hứng thú "Thì chơi nhân nhân bái, Nghệ Hưng cùng Lộc Hàm cũng chơi."

"A? Cái đó chơi vui lắm sao? Vậy em cũng lập một cái." Tử Thao trong lòng ham thích khám phá lại hay tò mò liền bắt đầu mở trình duyệt lên bắt đầu tìm hiểu.

Máy giặt đúng giờ liền kêu một tiếng, Ngô Diệc Phàm bỏ lại một câu "Nghĩ xem trưa nay ăn cái gì đi, đừng chỉ biết chơi thôi." Sau đó đi vào nhà tắm đem chăn ga ra phơi.

Toàn bộ đều xếp lại tốt rồi, không ngờ đi vào đã thấy đứa nhỏ kia tắt máy tính, bắt đầu ở cạnh thùng quần áo tìm kiếm.

"Không chơi nữa sao?"

"Ưm... nên đi ăn cơm rồi." Thật sự là có tật giật mình mới cố ý che giấu, chẳng qua lúc đó Ngô Diệc Phàm không để ý đến mà thôi.

Ở bên ngoài nhà trọ ăn đồ ăn bình dân, Tử Thao lại luôn miệng nói muốn đi Myeongdong, nói hôm nay là ngày cuối cùng được nghỉ, về sau sẽ không thuận tiện nữa.

Ngô Diệc Phàm nghĩ có thuận lợi hay không không phải đều là do em tận lực làm nũng mà quyết định hay sao? Thanh âm nhỏ nhẹ mềm mại lại ngọt ngào vừa thoát ra ngoài, không cần biết là ai đều khó lòng mà cự tuyệt, duy chỉ có Trương Nghệ Hưng là phải xem lại tâm tình của anh ta lúc đó thôi.

Mà phía bên kia từ sân bay quốc tế Bắc Kinh đến phi trường Hoàng Hoa tại Trường Sa, trong thời gian chờ máy bay nhàm chán, hai người ở hai nơi khác nhau cùng cầm điện thoại đứng trong dòng người đông đúc, hình đại diện mà Ngô Diệc Phàm mới đổi lại cùng lúc hiện lên trên màn hình.

Gửi cho nhau một tin nhắn "Không nghĩ đến đồng chí Ngô Diệc Phàm bị tình yêu đùa giỡn đến không biết sống chết cũng chẳng cần sĩ diện nữa, mới lúc trước còn như vậy mà bây giờ đúng là quá manh động rồi." Buổi tối ngày nghỉ cuối cùng, Hoàng Tử Thao thắng lợi đem chiến lợi phẩm từ Myeongdong trở về liền bị Ngô Diệc Phàm đuổi trở lại kí túc xá của người quản lý. Mà quản lý ca ca mới nói chuyện với bạn gái xong lại thấy Tử Thao kéo vali đồ thật lớn của cậu về liền trầm ngâm suy nghĩ gì đó, có điều muốn nói đến sau cùng lại thôi. Mãi cho tới khi Tử Thao đem quần áo từ trong hòm được Ngô Diệc Phàm gấp lại thật cẩn thận rồi mà cho vào tủ, mấy lời sau đó đơn giản đều bị nuốt vào trong bụng.

Sáng sớm ngày hôm sau công ty triệu tập tất cả các thành viên M1M2 tới phòng họp nhỏ, bên ngoài nhìn không thấy biểu hiện của mọi người nhưng trong lòng bọn họ ít nhiều cũng hiểu được việc này biểu thị cho cái gì, trong phòng bớt đi vài gương mặt quen thuộc theo sau đó cũng tăng thêm vài khuôn mặt mới.

Ngươi quản lý vẫn trông non bọn họ ngồi ở một bên, bên cạnh anh ấy còn có thêm vài người quản lý rất nổi tiếng trong công ty. Phác Xán Liệt ánh mắt sắc lẹm liếc qua một vòng liền nắm được tình hình lúc này, cậu ta huých tay với Biện Bạch Hiền ngồi cạnh lại khẽ bĩu môi một cái, người nọ gật đầu biểu thị cậu cũng đã phát hiện ra.

Ngồi trong phòng họp trên tầng cao nhất của công ty, mấy thực tập sinh ở lâu trong công ty đều biết nơi này thường thường chỉ do chủ tịch mở ra mấy cuộc họp tất yếu, giờ phút này không khí trong căn phòng nho nhỏ bỗng tràn lên cảm giác vô cùng khẩn trương.

Lãnh đạo đại khái nói một chút về sự sắp xếp của công ty, M1M2 trước tiên tiến hành phân nhóm, cùng nhau luyện tập để tăng cường độ ăn ý, từ đó góp phần xác minh rõ ràng để tiến hành huấn luyện cho từng người, không được phép tự ý rút khỏi nhóm mà không có đồng ý từ công ty, công ty chính là muốn tạo ra một lớp thần tượng như sóng triều đánh tới toàn Châu Á.

Lúc sau lãnh đạo mới mời gương mặt mới đứng lên giới thiệu "Người này có giọng hát rất phi thường tên là Kim Chung Đại, tự động xin xung quân vào M2". Lãnh đạo lại cười cười "M1M2 tên nên nghe thì dễ gọi, nhưng lại không phải tên chính thức, chủ tịch rất coi trọng các cậu, cho các cậu từ mình chọn nghệ danh cùng tên nhóm, còn kèm theo một ít đồ. Các chàng trai hãy cố lên!"

"Hai người bên kia là quản lý chuyên phụ trách hai đội, trong cuộc sống hay trong lúc luyện tập có chuyện gì cũng có thể tìm họ thương lượng. Lâm Huyễn đối với các cậu rất quen thuộc rồi, về sau được chỉ định làm người quản lý của M2, còn vị này là Lý Thừa Hoán về sau toàn quyền làm chủ M1." Nói xong liền giãn ra một đoạn, lãnh đạo sau đó mới theo thói quen đẩy kính mà nói tiếp "Đúng rồi, chỗ các cậu có một đứa nhỏ hiện tại sống cùng với người quản lý, về sau mười hai người đều phải ở trong cùng một ký túc xá, chỗ ở mới cùng phân phòng thế nào để quản lý thông báo cho mọi người sau."

Lãnh đạo đi rồi, mấy người trẻ tuổi bình thường ở bên ngoài hi hi ha ha cười nói tới lúc này đều an phận ngồi lại chờ người quản lý nói chuyện, chỉ có Hoàng Tử Thao tức giận bước tới cạnh Lâm Huyễn mà nhỏ giọng chất vấn "Anh tối hôm qua chắc là đã biết đúng không, sao lại chỉ nhìn em loay hoay với đống hàng lý mà không nhắc nhở, anh cố ý đùa giỡn em phải không?"

Lâm Huyễn quét mắt qua ánh nhìn tò mò của mấy đứa nhỏ, còn chưa nói gì lại nghe Tử Thao giận dữ kêu lên"Anh đừng hòng mơ tưởng em ăn xong sẽ để phần cho anh nữa."

Không khí bên trong bởi vì những lời này mà nổi lên biến hóa rất nhỏ, không biết là ai không nhịn được cười khúc khích một tiếng, một tiếng cười phát ra, tiếng cười ấy sau đó dần dần truyền tới từng tốp một, Lâm Huyễn liền cảm thấy mặt mũi đều bị đứa nhỏ này ném đi cả rồi.

Để vãn hồi chút uy nghiêm vừa mới bị vứt bỏ kia, anh giả bộ ho khan hai tiếng, lại nhìn đám người đang hồi hộp phía dưới mới thu lại tầm mắt nhìn về phía Tử Thao nhỏ giọng nói "Cậu làm như vậy là không nể tình rồi, tôi lúc phân chia ký túc xá sẽ không cho cậu cùng anh của cậu ở chung một chỗ đâu."

Một lời này khiến Tử Thao gần như ngây ngốc tại chỗ, bây giờ là... cậu đang bị uy hiếp sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kristao