Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 19 + Chap 20

Chương 19: Rẽ lối

.

.

.

Đúng vào giữa trưa, toa xe đồ ăn do ma sát với mặt thảm trên tàu mà không ngừng lắc lư lay động mới được nhân viên đẩy tới. Ngô Diệc Phàm mở ví hỏi Tử Thao một phần có đủ không. Tử Thao lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, vừa nghe đến đây liền cúi đầu suy nghĩ sau lại chỉ cười không nói gì, Ngô Diệc Phàm vội ho một tiếng "Lấy ba phần đi."

Đem hai phần cơm trộn lại rồi đặt trước mặt, Ngô Diệc Phàm mở nắp bắt đầu xem xét, hạt tiêu, gừng thái sợi cùng hành lá mà Tử Thao không thích nhất, từng chút từng chút một đều bị lấy ra hết, sau đó mới sắp lại đũa đưa cho người kia. Thấy cậu cúi đầu gặm lấy gặm để mới bới trong hộp cơm của mình, đem đùi gà bỏ vào hộp cơm phía đối diện. Tuy rằng chỉ ở chung ba tháng, ăn chung với nhau cùng lắm là mười lần, nhưng lại có thể dễ dàng ghi nhớ được từng thói quen của người nọ.

Thích ăn thịt bò, thích uống nước đào, thích ăn cay lại thường xuyên bị vị cay làm cho chảy nước mắt, thích tự mình nấu cháo hoa hoặc mì sợi, cháo phải cho muối mì phải thêm kim-chi.

Cơm nước xong xuôi vừa định cùng cậu ra chỗ ghế gấp ngoài hàng lang nói chuyện xem phong cảnh, lại thấy Tử Thao một tay đẩy hộp cơm ra một tay lau miệng theo quán tính mà ngã trở về giường có vẻ muốn ngủ tiếp.

Thở dài đem hộp cơm theo thứ tự xếp chồng lên nhau sau đó đứng dậy đi về phía thùng rác ở phía cuối ném vào, khi trở về đã thấy Tử Thao nhắm mắt hô hấp ổn định chắc là đang ngủ rồi.

Biết ban đêm cậu chỉ lo chơi di động thành ra ngủ không được ngon nên cũng không phá cậu, chỉ yên lặng ngồi ở hành lang nhìn cảnh sắc đối với anh mà nói là vô cùng xa lạ. Bên cạnh có người đánh bài hình như còn cãi nhau, xa hơn một chút lại có gia đình đi thăm người thân trở về, mang theo một anh bạn nhỏ cứ ê ê a a mà đọc thơ Đường, thỉnh thoảng lại có người đi qua trước mặt để ném vào thùng rác mấy hộp cơm trưa.

Mỗi một thanh âm dội lại đều vừa ầm ĩ vừa an nhàn, mấy từ ngữ rất khó để liên hệ với nhau như vậy giờ phút này lại cùng lúc ập tới trong đầu Ngô Diệc Phàm. Không phải mùa du lịch đông đúc,  phòng của bọn họ cũng vừa vặn không có người ngoài, bốn phương tám hướng trong không gian nhỏ hẹp này chỉ còn lại tiếng hơi thở đều đặn của Tử Thao. Ngô Diệc Phàm chẳng hiểu tại sao lồng ngực lại nổi lên loại cảm giác rất lạ kì, thanh âm trong trẻo nhẹ nhàng hòa cùng âm vang tiếng tàu chạy trên đường ray không ngừng ở bên tai lặp đi lặp lại nhắc nhở anh rằng "Ngô Diệc Phàm, anh thực sự rất hạnh phúc."

Đến Thanh Đảo đã là hơn bốn giờ chiều, trải qua một chặng đường dài còn có xóc nảy không yên, ai nấy trên mặt đều mang theo nét mệt mỏi. Ngô Diệc Phàm kéo va-li đi trước lại không ngừng nhắc nhở Tử Thao mấy thứ đồ khác đều lấy xuống hết đi đừng hấp tấp, người phía sau cầm một ba-lô lớn hai tay nâng lên lưng phụ giúp Ngô Diệc Phàm "Đi nhanh một chút, phía sau còn có rất nhiều người."

Nói nói cười cười mà thoải mái đi theo đám đông cuối cùng cũng tới được phía biển báo ghi "Lối ra", đến trước thang máy Tử Thao mới đột nhiên kêu lên một tiếng "A, đặc sản mua cho ba mẹ đều quên ở trên giường rồi."

Tiếng người huyên náo bên trong làm Ngô Diệc Phàm không tự chủ mà nhíu nhíu mày "Không phải đã nói em xem lại đồ cầm xuống mấy lần rồi sao? Em đều bảo nhớ rõ hết mà!"

"Em quay lại lấy, anh chờ một chút em lập tức sẽ quay về." Nói xong không đợi Ngô Diệc Phàm đáp lời liền đem ba-lô ném xuống đất mà chạy trở về.

Ngược dòng người chạy lại, đến nơi vừa thở hổn hển vừa vui mừng vì đồ của mình không bị người khác cầm đi mất, vừa mới xoay người muốn đi ra ngoài lại nghe thấy một tiếng còi hiệu, đầu lập tức nổ tung ra, xô đẩy qua hết đám người vừa mới lên tàu trên hành lang điên cuồng mà xông ra phía cửa. Xe lửa chạy không đợi người, một khi xuất phát sẽ không tùy tiện mà dừng lại, mặc kệ là cậu đã muộn giờ lên xe hay chưa kịp xuống xe.

Thời điểm Ngô Diệc Phàm nhìn thấy đoàn tầu chầm chậm di chuyển trong nháy mắt liền trở nên sửng sốt, anh nhìn chằm chằm về phía cánh cửa đang khép lại cũng không thấy Tử Thao bước xuống. Không thể nuốt trôi được tình thế đột ngột đánh tới, chậm lại một phút mới nhớ đến phải gọi điện cho đứa nhỏ kia kêu cậu đừng hoảng hốt. Nhấn ra dãy số rồi, sau đó mới nghe thấy tiếng chuông báo cuộc gọi quen thuộc vang lên trong túi mình, đột nhiên nhớ tới sáng nay lúc cậu ngủ anh đã đem điện thoại của người nọ bỏ vào trong túi của mình giúp cậu bảo quản.

Mãi cho tới khi tiếng chuông tắt đi, trong tai truyền tới một giọng nữ lạnh lùng nói "Xin chào, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..." Dây cung trầm ổn trong đầu cũng theo đó "phựt" một tiếng đứt tung ra.

Đến tận khi trên sân ga không còn một bóng người, quản lý mới đến hỏi anh sao lại không ra ngoài, khi ấy vừa giật mình vừa hoảng sợ chỉ biết đeo ba-lô, kéo hành lí vội vàng theo thang máy đi xuống. Anh nhất định phải tìm được đứa nhỏ nhà mình, đứa nhỏ nhà anh lúc này chắc chắn đang vô cùng sợ hãi, không có di động ba-lô cũng quăng cho mình, cậu hiện tại ở trên người chỉ có hai bàn tay trắng, ngay cả cơm cũng không chắc có thể mua được. Anh đem đứa nhỏ của mình lại một lần nữa đánh mất đi, ngay trong thành phố mà cậu vô cùng xa lạ này.

Tự nhắc nhở mình phải bình tĩnh, khẽ hít một hơi mà bước ra ngoài lại gọi một chiếc taxi, dùng điện thoại di động tìm được điểm dừng tiếp theo của đoàn tàu kia, phải nhanh chóng đuổi theo, lại cầu mong cậu đừng đi lung tung cứ ngoan ngoãn ở trong nhà ga đợi mình là được.

May mắn qua khỏi Thanh Đảo điểm dừng tiếp theo lại ở một thị trấn nhỏ, xe lửa chỉ chạy nửa giờ, mà tài xế taxi nói nếu trên đường không kẹt xe cũng cần ít nhất một tiếng đồng hồ.

Bên ngoài sân ga là một nơi khá hoang vắng, đường không rộng mà người đi đường cũng không nhiều, lối ra và lối vào ở cùng một nơi, bên trong có một gian phòng chờ rất nhỏ. Vừa kéo hành lý vừa chạy thực sự vô cùng khó khăn lại ngăn cản tầm mắt không ít, kích động hỏi quản lý nhà ga có hay không thấy một thiếu niên mặc áo sơ mi màu xám, không ngờ đối phương lại lắc đầu.

Áp chế cảm giác bất an ngày một mãnh liệt dâng lên ở trong lòng, cậu ấy nhất định sẽ ở điểm dừng này mà xuống xe, bằng không có thể đi tới đâu được? Cố gắng thầm nghĩ ở trong lòng, gần đây chỉ có nhà ga này có thể xuống xe, thông thường mọi người đều suy nghĩ như vậy, nhất định có thể tìm được cậu ấy!

Quả nhiên ở trong dòng người chật ních đứng ở chỗ xe đẩy, thấy một thiếu niên gầy nhỏ, ngồi ở phía trong cùng của ghế chờ, bả vai từng đợt từng đợt khẽ run lên, anh trong lòng liền kích động. Ngô Diệc Phàm chậm rãi đi qua cùng cúi người nhìn xuống, cậu ấy đúng là lông mi cùng hai má đều đã ướt cả rồi.

Thả xuống tay cầm va-li, lại vươn tay ôm lấy đứa nhỏ trước mặt, bàn tay to lớn nhẹ vỗ lên lưng cậu, thanh âm nho nhỏ mang theo tia tức giận cùng an ủi "Từ Thao đừng khóc, anh sai rồi, không nên để lạc mất em."

Đứa nhỏ trong ngực "oa" một tiếng khóc càng thêm mãnh liệt, có rất nhiều điều muốn nói rốt cuộc đều bị ngăn lại ở yết hầu một lời cũng không thoát ra được.

Muốn nói, em sợ tới chết rồi, nghĩ anh sẽ không tìm được em, chúng ta lại một lần nữa phải tách ra. Em làm mất di động không có cách nào gọi điện cho anh, không biết phải làm thế nào hết. Em cái gì cũng làm không được, còn luôn làm sai. Em nghĩ anh sẽ không cần em nữa. Em gặp rất nhiều người mà em không biết, em sẽ phải chết đói ở nơi xa lạ này, cho dù chỉ hơn một giờ không ở cạnh anh em cũng muốn được gặp anh. Em chưa từng cảm nhận được anh đối với em quan trọng đến mức trong lúc em sợ hãi bất lực nhất cũng chỉ nghĩ tới anh, lại không phải là bất cứ ai khác.

Ôm thật chặt đứa nhỏ càng khóc càng lớn trong ngực, vỗ lưng cho cậu lại xoa đầu cậu, tiếp nhận người nọ đem phần vải áo mỏng manh trước ngực mình thấm ướt một mảng. Đợt tới khi đối phương cuối cùng cũng chỉ nghẹn ngào mà không rơi nước mắt nữa mới chầm chậm buông ra, cúi đầu để cho bốn mắt chạm nhau vừa cười vừa khẽ nói "Mèo hoa nhỏ, đói rồi phải không?"

;~;~;~;~;~;~;~:~;~;~;~:

Chương 20: Bờ biển

.

.

.

Vô tình lại tới được trấn nhỏ nằm ở ven biển này, nói đến vị trí địa lý hay cảnh quan xung quanh đều là điều kiện vô cùng tốt để phát triển thành khu du lịch, kỳ lạ là ở đây phong cảnh rất đẹp nhưng khu trung tâm lại cực kỳ vắng vẻ.

Có lẽ do người dân ở đây ưa thích sự yên tĩnh không muốn bị nhiều người lạ quấy rầy, hoặc là do chính sách của thành phố còn chưa phát triển, khách du lịch không biết để đặt chân tới nơi này. Tóm lại có thể phát hiện ra một nơi đẹp như vậy cũng thực sự làm cho người ta cảm thấy hết sức vui mừng.

Ngô Diệc Phàm cùng Hoàng Tử Thao bàn bạc phải ngủ qua một đêm ở đây, người kia còn chưa hết kinh sợ nên không có ý kiến gì, vì vậy hai người ăn xong cơm tối liền tới nơi sầm uất náo nhiệt nhất trong trấn thuê một phòng khách sạn, cất kỹ hành lý, tắm rửa xong xuôi lại sóng vai ra nhìn biển.

Trấn này cách biển không xa, đi xe ba phút đồng hồ liền nhìn thấy xa xa biển và trời hòa cùng một sắc, chậm rãi tới gần liền nghe được âm thanh của tiếng sóng vỗ bờ.

Màn đêm phủ xuống bốn phương, vùng biển hoang sơ chưa bị khai thác bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường, ngoài tiếng gió biển cùng sóng biển còn lại rất khó nghe được thanh âm khác vọng về. Tử Thao vui vẻ kéo cánh tay Ngô Diệc Phàm hướng về phía bờ cát, vừa đi vừa kêu lên thật to "Đi theo em về nhà cũng có biển giống như thế này nha."

Ngô Diệc Phàm khẽ cười nhẹ, nơi này so với nhà của em đúng là cũng không tồi đâu. Nhà của em? Phải rồi, thiếu chút nữa đã quên mất, ngoài anh ra em còn có một gia đình khác.

Tử Thao chưa phát hiện người phía sau chỉ trong nháy mắt đã thay đổi sắc mặt, cậu vừa bước trên bờ cát vừa quay đầu lại cười nói "Chỗ này cách biển nên cát hơi mỏng sẽ khó đi, một lát nữa đi tới gần chỗ tiếp giáp với biển cát sẽ dày hơn, cũng dễ di chuyển."

Ngô Diệc Phàm gật gật đầu, bước vài bước theo cậu cũng quả thật cảm nhận được lực cản rất lớn, từng hạt cát nhỏ chỉ một lần dẫm vào liền vùi lấp đi nửa bản chân. Tâm trạng Tử Thao dường như trở nên vô cùng vui vẻ, quay đầu lại thấy người nọ chăm chú cau mày lại thật cẩn thận mà quan sát phía dưới chân, thuận thế kéo tay đối phương, dùng lực của chính mình kéo anh về phía trước.

Thẳng đến khi ra biển dùng nước biển rửa chân cũng vẫn nắm chặt lấy tay nhau mà không buông, ban ngày thủy triều thấm ướt cát dưới chân, chỉ dùng chút lực dẫm lên cũng lưu lại dấu vết.

Ngô Diệc Phàm suy tư một hồi, sau đó lay lay tay đối phương "Sao chỗ này thấp như vậy, mà nước biển lại không tràn tới đây?"

Tử Thao nhìn theo hướng tay người nọ, thấy hiện tại sóng biển bất kể độ mạnh yếu khác nhau đánh tới đâu cũng đều cách bọn họ ít nhất ba thước. Cậu đột nhiên nở nụ cười nhớ tới mình trước đây cũng từng hỏi cha như vậy, quay đầu nhìn đối phương đôi con mắt thực sự vô cùng chăm chú mà giải thích từng lời từng lời một "Bởi vì gần tới tối thì thủy triều rút xuống, chúng ta đang đứng ở chỗ thủy triều lên."

Ngô Diệc Phàm khóe miệng khẽ cong lên dường như muốn phát ra một âm "À" nhưng sau lại không nói nữa, hai người duy trì tư thế nắm tay đi tới đi lui đi hết một vòng quanh bờ biển nhỏ.

Trăng lên cao, tinh tú sáng trong treo đầy trên nền trời. Tử Thao không giỏi kể chuyện cười, vẫn đưa tay chỉ lên phía trên đầu "Em đếm sao, anh đếm trăng đi, e là anh quay đầu đến một vòng, cũng chỉ có thể đếm được một mặt trăng thôi."

Ngô Diệc Phàm nghe xong mấy lời này liền khẽ nở nụ cười, lại nhịn không được mà cười ra tiếng. Anh nhìn Hoàng Tử Thao dù tóc cậu rất ngắn cũng bị gió thổi loạn, vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía mình, đến cuối cùng vẫn không nói ra lời đả kích lại cậu.

Dùng cái đầu nhỏ của em quay qua quay lại hết một vòng, sao trên trời, em có thể đếm hết được không?

Hiện tại anh cùng em tay nắm tay thật hạnh phúc, hạnh phúc nhiều như sao trên trời, em có thể đếm được không?

Bờ biển tĩnh lặng chỉ có ánh trăng chiếu trên mặt biển tỏa ra luồng ánh sáng nhỏ vụn, hai thiếu niên sóng vai ngồi trên bờ cát nhìn ra biển, gió biển nhẹ nhàng mà khoan khoái thổi tới đêm trăng tháng sáu mang theo chút cảm giác mát lạnh thấm vào tận xương, Ngô Diệc Phàm vốn thể chất sợ lạnh giờ phút này liền khẽ run lên, tự nhiên mà vươn tay đem người bên cạnh mình ôm vào ngực biến người nọ thành ngọn nguồn ấm áp.

Hoàng Tử Thao khẽ cứng người cũng không nhúc nhích chỉ dựa trong vòng tay của người kia, đầu giống như tựa vào lại giống như không chạm tới bả vai đối phương, cả người đều ngây ngẩn trong giây lát tưởng như linh hồn cũng không phải là của mình nữa, chỉ có tiếng trái tim nảy lên thật mạng càng ngày nhịp đập càng nhanh hơn.

Ước chừng qua ba phút đồng hồ, Ngô Diệc Phàm mới cảm thấy thân thể người trong lòng mình mềm xuống một chút, mới nhẹ nhàng cười mà khẽ nói "Đừng nhúc nhích, cho anh mượn chút ấm áp đi."

Lại một phút đồng hồ trôi qua mới phát hiện trong lòng mình không hiểu sao lại dâng lên loại suy nghĩ khiến người khác ngượng ngùng, giờ phút này liền trở nên vô cùng mất tự nhiên "Lạnh sao? Nếu vậy thì về đi ?"

Ngô Diệc Phàm tăng thêm một ít lực tay, dùng sức đem người trong lòng siết chặt môt chút, hai người hình thành tư thế ôm lẫn nhau, Ngô Diệc Phàm nhìn khoảng không tối đen trước mặt "Chờ một chút, như thế này cũng được rồi."

Như vậy cũng được, có thể mượn gió lạnh mà ôm lấy em. Trải qua thêm một lần lạc mất khiến cho anh càng trở nên yếu đuối, càng trở nên ích kỉ, vừa nghĩ tới em phải lập tức trở về nhà mà trong căn nhà ấy còn có những người khác, trong lòng liền tràn ngập mất mát,. Rốt cuộc làm thế nào lại khiến cho bảo bối từng chỉ thuộc về anh, cứ như vậy bị chia sẻ. Bọn họ không giống như anh có thể cho em sung túc, cho em khỏe mạnh mà trưởng thành, anh phải cảm ơn bọn họ cho dù anh có quỳ trên mặt đất mà tạ ơn cũng không đủ. Nhưng dù thế nào, anh cũng chẳng ngờ được anh không phải là duy nhất của em, nếu như anh cùng em giống như nhau chỉ có một mình đối phương, như vậy thật tốt.

Bất tri bất giác từ trong khóe mắt rơi xuống một giọt chất lỏng trong suốt, dùng mu bàn tay mà lau đi, đích thực là nước mắt. Thì ra còn có thể khóc, thì ra Ngô Diệc Phàm còn có thể khóc được!

Hai người đầu kế bên đầu, Tử Thao cũng dễ dàng nghe được yết hầu Ngô Diệc Phàm phát ra tiếng nức nở thật nhỏ, cậu liền dịu dàng hỏi "Anh, anh làm sao vậy?"

"Anh sợ, anh vào buổi chiều, thực sự, đã nghĩ sẽ không còn được gặp lại em nữa." Dừng một chút, Ngô Diệc Phàm buông Tử Thao ra dùng hai tay mà giữ lấy bả vai cậu, từng chút từng chút nhiệt độ cơ thể mới tích góp được từ hai người dần dần tản ra ngoài, tới khi hai ánh mắt chạm nhau Ngô Diệc Phàm mới tiếp tục nói "Bây giờ truyền thông phát triển như vậy, em cũng không còn là đứa nhỏ, theo lẽ thường thì sẽ không dễ dàng bị lạc phải không? Nhưng anh lại chống không lại với nỗi sợ hãi trong lòng, Tử Thao rốt cuộc thì anh phải sao đây, anh đối với em hình như không chỉ đơn thuần là anh trai đối với đứa em nhỏ nữa."

Nhìn vào ánh mắt ngây dại của đối phương, chút dũng khí thật vất vả mới lấy ra được dường như cũng theo nhiệt độ cơ thể mà tan ra "Nếu không thể tiếp nhận thì ngày mai liền quên đi được không? Lời này anh chỉ có thể nói một lần, Tử Thao, anh hình như đã yêu em rồi."

"Là dường như thôi sao?" Cậu rũ mắt, con ngươi mờ tối bởi vì kích động mạnh mẽ mà tản ra ánh sáng, lại nâng lên lên gương mặt nhìn thằng vào mắt đối phương từng tiếng từng tiếng một rành mạch trả lời "Nhưng mà Ngô Diệc Phàm, em là thật sự rất yêu anh."

Trong phòng chờ nhìn người đến người đi, em vừa bối rối vừa bất lực. Em mơ màng nhìn tới muôn ngàn bước chân em không quen lướt qua, số điện thoại của anh em đã sớm nhớ thật kỹ trong tim mình. Quản lý nhà ga nói em không có vé không cho em vào trong trạm dừng, em không có tiền mua vé bổ xung ông ấy liền để em gọi điện thoại cho anh, em lại nói dối là em không nhớ. Em muốn đánh cược rằng anh có phải hay không sẽ vì em mà nôn nóng, nếu em ở trong lòng anh cũng đủ quan trọng, anh nhất định sẽ tìm mọi biện pháp để tìm đến em.

Nhìn thấy anh vì em trở nên chật vật như vậy em lại thấy hối hận bản thân mình đã quá ích kỷ, anh xem em đem anh biến thành bộ dạng gì rồi. Em có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng một câu cũng nói không nên lời, em sợ em vừa mở miệng sẽ liền nói "Em yêu anh", em rất sợ một khi đã nói ra rồi em sẽ mất đi anh. Ca ca em tuyệt đối không phải đứa ngốc, em chỉ ích kỷ cùng mang theo khát vọng được anh bảo vệ em, muốn mượn cách thức này làm cho anh yêu em.

Ngày đó ở trong phòng tập Nghệ Hưng nói gì em đều hiểu, em chính là gánh nặng mà anh phải mang theo. Nhưng em không cam lòng chỉ đối với anh là gánh nặng mà thôi, em muốn trở thành bạn của anh, vĩnh viễn ở bên nhau làm bạn đời cùng cho nhau sức mạnh. Em cuối cùng lại tự mâu thuẫn với chính mình mà chối bỏ, anh như vậy làm sao có thể tiếp nhận được. Em sẽ chỉ khiến anh mệt mỏi, khiến anh có thêm nhiều áp lực, chỉ là em yêu đơn phương mà thôi.

Nhưng mà ngay tại lúc này, anh nói anh hình như cũng yêu em, anh có biết những lời này em phải đợi từ rất lâu không, anh có biết em vì sợ anh rút lại những lời này mà ngay cả ngượng ngùng cùng bỏ đi không. Em chẳng còn là đứa nhỏ mềm mỏng nhu thuận nữa, em cũng hiểu được nếu chúng ta yêu nhau sẽ phải đối mặt với cái gì, em lại không sợ, bởi vì anh nói anh yêu em, bởi vì em cũng yêu anh.

Cho dù bị tất cả mọi người quay lưng lại thì đã sao, chúng ta có nhau chẳng phải là đã đủ rồi hay sao? Có nhau là đủ rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kristao