Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 15 + Chap 16

Chương 15.  An ủi

.

.

.

Mãi cho đến đêm khuya, bảo vệ trên loa thúc giục mọi người trong các phòng tập luyện nhanh chóng về nhà, cậu mới thu xếp ba lô vội vàng trước khi khóa cửa ra khỏi công ty.

Mạnh mẽ đè thấp vành mũ che khuất đôi mắt đỏ lên vì khóc, vừa ra khỏi cửa lớn công ty liền lẫn vào trong màn đêm u ám. Hàng bóng đèn cao lớn bên cạnh tỏa ra ánh sáng rực rỡ, nhưng thế nào cũng không chiếu tới được góc chết trong lòng. Khi một mình tập trong phòng đến hai ba giờ đêm đã tự hỏi rất nhiều lần, cậu biết rất nhiều những suy nghĩ đơn thuần đều dần không tìm thấy nữa, có một số việc rốt cuộc đã không thể quay về như trước nước, hay đúng hơn chính mình không muốn quay trở về nữa.

Đầu óc choáng váng, cậu chậm chạm đi trên phố, cảm thấy thành phố xa lạ này cũng không lạnh lẽo như vậy. Có hai người cho dù mất đến mười năm lưu lạc, khi gặp lại lại như trước ấm áp tình thân, có một vài người tuổi đều không khác biệt mình,  cho dù ngôn ngữ bất đồng cũng không gây trở ngại mà vẫn thành bằng hữu thân thiết. Bọn họ đều ở trong thế giới này liều mạng mà trưởng thành, chín chắn hơn, chỉ có chính mình sống chết cố giữ lấy cái tính tình trẻ con này.

Nghệ Hưng nói rất đúng, cuộc sống trong quá khứ của mình thực sự quá tốt, bố mẹ nuôi bởi vì không có khả năng sinh đẻ nên đối xử với chính mình như con ruột, cho dù khoảng thời gian thơ ấu chưa từng nhắc qua nhưng cần gì bọn họ cũng đều dùng hết khả năng tìm đủ mọi cách để chiều theo mình. Mượn chuyện xuất ngoại này mà nói, theo bổn phận vốn nên ở bên cạnh chăm sóc mà tri ân báo đáp họ, vào lúc bọn họ về già làm tròn đạo hiếu, nhưng đối với giấc mộng của bản thân mình, họ cũng hiểu rõ mà ủng hộ vô điều kiện.

Vẫn là mình ích kỷ không có lo lắng cho người khác, biết ca ca đi làm thêm, từ biểu hiện thật nhỏ của anh cũng có thể cảm nhận được anh rất mệt mỏi, nhưng chính là luyến tiếc buông tay. Thấy anh không mở miệng từ chối, cậu sẽ liều mình nắm chặt lấy đối phương mà đòi hỏi, giống như chỉ có như vậy mới có thể có được cái cảm giác được gọi là an toàn.

Thực nực cười Hoàng Tử Thao, mày như vậy mà lại hạch sách người ta, đem người ta ép muốn chết luôn rồi, mày thực rất tàn nhẫn, tàn nhẫn đến độ nhìn thấy một thiên sứ rơi xuống cũng không buông tay để cho người ấy bay đi. Như vậy, thật sự có đúng không? Điều này có đúng không Hoàng Tử Thao, để cho hai bên một ít tự do đi.

Ca ca cũng phải có thời gian của riêng mình, ngoại trừ tập luyện cùng làm việc, mọi chuyện khác cũng đều giống các bạn cùng trang lứa, cũng phải có thời gian cho riêng mình, một mình ngây ngốc, một mình chơi trò chơi, cùng bạn bè đi du lịch hoặc là ... yêu đương.

Nghĩ đến đấy chẳng hiểu sao lại thấy rất đau lòng, nghĩ tới việc phải chia sẻ tình yêu của ca ca cùng một người xa lạ, trái tim đau đớn tựa như bị a xít ăn mòn, đau đến nước mắt khó khăn lắm mới ngăn được lại bắt đầu tuôn ra, lau như thế nào cũng không hết, như thế nào cũng không dừng lại được. Giống như rơi xuống đáy đại dương sâu thẳm, đến hô hấp cũng không thể. Thời điểm trở lại nhà trọ, tất nhiên là anh quản lí phải chờ cửa, vừa thấy cửa phòng mở liền dùng ngữ khí chất vấn không hờn không giận mà hỏi làm gì mà về muộn vậy, di động cũng không mở máy nữa.

"Dạ, hết pin," Giọng mũi kéo dài nồng đậm ngữ điệu mệt mỏi, cúi đầu đổi dép, đem ba lô quăng xuống, cẩn thận cúi mình "Rất xin lỗi."

Anh quản lí vốn cũng yêu thương đứa nhỏ, một người từ Trung Quốc được chọn đến, tiếng Hàn cũng không tốt mà bắt đầu mỗi ngày đều phải tiếp nhận tập luyện cường độ cao, cũng rất chăm chỉ cố gắng, tính cách lại lạc quan sáng sủa. Hiện tại nghe được trong thanh âm đứa nhỏ có chút khác thường, nhạy cảm sâu sắc mà cảm thấy có chuyện gì : "Có phải ở bên ngoài bị người khác bắt nạt rồi phải không? Ngồi xuống nói anh nghe đi."

Sợ cậu nghe không hiểu còn cố ý nói tiếng Trung, điều này công ty không cho phép, nhưng giờ phút này thực sự coi cậu như em trai mới trút bỏ thân phận người quản lí. Tử Thao cũng thông minh hiểu rõ ý tứ này, xúc động lại cay cay sống mũi, nước mắt còn chưa khô lại theo vệt lăn xuống.

Anh quản lí đi đến bên cạnh kéo người cậu lên giường ngồi, bỏ mũ xuống mới nhìn thấy hai bọng mắt bình thường vốn có chút sưng giờ lại sưng lớn đến phồng hết lên rồi, rất tự nhiên kéo đầu cậu hướng đến trên vai mình: "Có chuyện gì thì cùng anh nói chuyện, ai bắt nạt em, là thực tập sinh hay là lưu manh trên đường? Sao lại trở thành thế này?"

"Anh, em không phải rất vô dụng sao. Quá sức ngây thơ đúng không ?" Mũi ngạt đặc không thể thở được, sờ soạng đầu giường lấy hộp khăn giấy, dùng sức rút ra vài tờ đến trên mặt cọ cọ.

Nhỏ giọng mà nức nở ngắt quãng nói, so với con vật nhỏ còn đáng thương hơn, anh quản lí vừa nghe đến nguyên nhân liền nở nụ cười "Tử Thao của chúng ta tính theo lịch của Trung Quốc mới có 18 tuổi, không đúng, sinh nhật 18 tuổi còn chưa tới mà. Vừa nghịch ngợm vừa đáng đáng yêu khiến mọi người đều yêu thích, cái này không phải hẳn là như vậy sao? Chẳng lẽ còn chưa thành niên liền cùng một ông già giống nhau? Nói em ngây thơ, những người đó đều nhìn ra em được công ty sắp xếp dự định cho ra mắt, bọn họ là ghen tỵ đó. Anh không phải từng nói qua với em rồi sao, chờ em được ra mắt lại càng đáng sợ hơn, chúng ta đều là nam tử hán phải biết kiên cường hiểu không ?

Tiếng Trung của anh quản lý kỳ thực cũng không phải tốt lắm, nói câu dài như vậy lời nói đều ngọng ngịu phát âm theo tiếng phổ thông, Hoàng Tử Thao bị chọc cho không nhịn được liền nở nụ cười, cái mặt vặn vẹo vừa khóc vừa cười không ra bộ dạng gì.

Anh quản lí thấy tâm trạng cậu nhóc có chút tốt lên, liền nhanh chóng đẩy cậu vào phòng tắm, sau đó nhân tiện thể hiện bản lĩnh làm mì sợi. Vừa nấu mì vừa tự kỷ khoe khoang "Chẹp, chẹp, chẹp, Em xem đi còn có quản lí nhà ai tốt với em như anh đối với em không?"

Bên kia Trương Nghệ Hưng trong lòng cũng chẳng thoải mái hơn, lúc sau liền đẩy cửa trở về ký túc xá. Lộc Hàm vốn đang dặn dò Ngô Thế Huân làm bài tập, vừa thấy người này trở về sớm như vậy lại mang theo vẻ mặt "Tôi đang tức giận", Lộc Hàm thận trọng lôi kéo Ngô Thế Huân bảo cậu đi sang phòng bên cạnh tránh bão. Cậu nhóc đang cố sống cố chết làm bài tập tiếng Anh, bị đuổi liền mất hứng lầm bầm vài tiếng, quay đầu lại thấy bên kia một vòng áp suất thấp cũng chỉ hậm hực nhưng vẫn cầm sách bài tập đi.

Đóng cửa xong xuôi, Lộc Hàm dùng sức hắng giọng một cái, ngồi xuống giường của mình vừa vặn đối diện giường Trương Nghệ Hưng: "Chuyện gì đó bạn thân, hiếm thấy có lúc tâm tình không vui vẻ nha."

Trương Nghệ Hưng quay mặt ra trừng mắt nhìn người kia một cái, lại quay trở về tư thế vừa rồi.

"Ai ai, tớ sai rồi, không nên dây vào Trương gia, Trương gia đang xù lông nha. Không biết bây giờ đang cô đơn thế này có sức mà chống đỡ không đây?".  Lộc Hàm vẫn là dùng phương thức của mình để điều hòa cảm xúc của Trương Nghệ Hưng, thật là lần đầu tiên thấy cậu trầm ngâm hoàn toàn không đáp lời, chỉ có thế lấy mánh khóe tiểu hài tử của chính mình thử xem.

Không nghĩ tới, lại rất hiệu quả.

"A.......Hình như em sai rồi." Trương Nghệ Hưng cuối cùng cũng thoát khỏi thế giới của chính mình, đầu có chút rối loạn không biết phải làm sao : " Em vừa mới mắng Tử Thao một chút, em vì sao laij làm như vậy chứ. Lộc ca, anh nói xem em vừa rồi là bị làm sao vậy?"

Lộc Hàm lúc này thực muốn học cái biểu hiện chuyên xem thường của Ngô Thế Huân, em hỏi anh anh làm sao biết làm sao mà nói cho em. Nhưng mà vẫn cân nhắc kỹ, cùng Trương Nghệ Hưng quen biết không phải chỉ ngày một ngày hai, cái loại người phản xạ hình cung này(1) có thể tức giận mắng chửi người sao? Kia chắc chắn là còn nhiều vấn đề ẩn giấu."

"Chính em nói xem em làm sao lại như vậy. Trừ bỏ việc này, còn chuyện gì khiến tâm tình em không tốt, cứ nói để phân tích thêm."

Lúc này Trương Nghệ Hưng mới lại nhớ đến, còn không phải thầy vũ đạo nước ngoài kia nói nên tâm tính mình bị đảo loạn, vừa rồi mắng Tử Thao khẳng định là chỉ để mình trút giân, sớm đã quên cậu có thể hay không tiếp nhận được. Đứa nhỏ mới bao nhiêu tuổi chứ, tâm hồn yếu ớt mỏng manh này ngàn vạn lần đừng vì bị mình dọa mà lưu lại bóng ma tâm lý.

"Lộc ca, làm sao bây giờ, em nói em ấy to xác không trưởng thành, nói em ấy không hiểu chuyện, em ấy sẽ không suy nghĩ ngợi lung tung chứ?"

Lộc Hàm lúc này thật là chỉ có thể nhìn trời: "Trương Nghệ Hưng! Không phải đứa nhỏ nào cũng đều như vậy nhịn không được mà nói ra, cái kia em nói cũng là sự thật, nhóm lớn nhóm nhỏ cũng không có chuyện gì. Nhưng thật ra em còn chuyện gì, chắn chắn là còn giấu anh! Mau mau thành thật nói rõ cho anh biết."

"Này, thì.... vũ đạo." Trương Nghệ Hưng cũng hiểu được việc này không nên cùng người khác nói, bọn họ cũng chỉ sẽ nói cậu nhảy tốt như vậy còn buồn rầu cái gì, chúng ta còn phải thế nào nữa. Cho nên khúc mắc của chính mình vẫn là chính mình giải quyết thì tốt hơn.

"A, em cũng đừng nghĩ nhiều như vậy. Thầy giáo cũng là đối với em kỳ vọng thành nhân tài mà nói như vậy thôi. Em đừng nhìn anh kiểu giống như anh đang nghe lén chuyện cơ mật vậy, lúc buổi sáng đi ngang qua ban công không cẩn thận nghe thấy. Thật sự không có gì, em phải tự tin lên, em là Trương Nghệ Hưng mà, là người có thể sống sót sau 12 giờ nhảy không ngừng cơ mà, có cái gì có thể làm khó được em chứ!" Lộc Hàm cười đến ấm áp, một chưởng chụp đến trên vai Trương Nghệ Hưng, thẳng cho đến khi thấy đối phương lộ ra tươi cười mới thu tay.

"Ha, cười được là tốt rồi, má lúm nhỏ này nhìn thật đáng yêu.  Lộc ca thích nhìn thấy em của người trẻ tuổi tinh thần phấn chấn bồng bột. Kia hả, em nhanh đi tắm rửa một cái, anh đi gọi nhóc con của anh trở về nhà, cùng Phác Xán Liệt, Biện Bá Hiền lại cùng nhau chơi trò chơi không học bài rồi."

"Lộc ca anh từ lúc nào thì chuyển thành nam bảo mẫu thế?" Trương Nghệ Hưng cũng đứng lên, một bên lục lọi tìm bộ quần áo ngủ sạch một bên trêu chọc Lộc Hàm đã đi đến tới cửa.

"Đi chết đi. Thế Huân nhà anh sắp phải thi rồi, anh giám sát việc học hành mới gọi em ấy ở lại, để cho làm xong bài tập anh còn phải đem đuổi về nhà. Em đã dùng gian kế quyến rũ anh làm anh lãng phí một phần thời gian học tập của Thế Huân nhà chúng ta." Nói xong mở của, đúng lúc thấy nhóc con nhà mình đang đứng ở cửa đáng thương hề hề ôm sách vở.

"Phác Xán Liệt cùng Biên Bá Hiền căn bản là không cho em đi vào, nói em cản trở bọn họ chơi trò chơi!"

Phác Xán Liệt cùng Biên Bá Hiền đồng thời ở trong phòng hắt xì một cái, hai người vùi đầu vào máy tính đọc tiểu thuyết trên mạng, chẳng lẽ vừa rồi có nhóc nào tới? Gặp quỷ đi, cửa căn bản là chưa từng có ai gõ.

1: Phản xạ hình cung (Reflex Arcs) Hiểu đơn giản là phản xạ ngay lập tức khi tiếp xúc với một thứ gì đó có thể gây tổn thương đến cơ thể trước khi não bộ kịp có phản ứng

;~;~;~;~;~;~;~;~;

Chương 16

Sông Hàn.

Cố gắng mở to hai mắt vì cả đêm không ngủ mà trở nên hơi hơi đau nhức, từ lỗ tai thỉnh thoảng truyền tới cảm giác đau đớn, dùng cồn tiêu độc sau đó lấy gạc băng băng lại một cách đơn giản nơi chảy máu kia, chỗ bị sưng do nhiễm trùng vẫn như vậy một chút cũng không tiêu giảm.

Tháng tư mà đội nón len trên đầu thì nhất định sẽ bị coi là kì quái, nhưng để có thể che đi lỗ tai nên đành phải đội ba ngày liền. May mắn mọi người ở trong công ty SM bất kể là hình tượng gì cũng đều có cho nên chẳng ai chú ý tới một thiếu niên đội mũ len đi qua đi lại cả.

Đêm hôm đó cũng bình lặng mà qua đi, tối hôm sau hai người đúng hẹn tới phòng tập bắt đầu luyện vũ đạo. Trương Nghệ Hưng vốn định giải thích, sau đó vì chống không lại đôi mắt chứa đầy cố chấp của Hoàng Tử Thao mà không mở miệng nữa. Cũng tốt, để cho cậu ấy trưởng thành dần đi vậy.

Hộp thư trong điện thoại của Ngô Diệc Phàm dạo gần đây không bị đứa nhỏ kia oanh tạc, lại bị bài kiểm tra cuối kì trong lớp phụ đạo cùng đợt sát hạch ba tháng một lần của công ty làm cho sứt đầu mẻ trán nên không nhận thấy được điều gì khác thường.

Chờ cho đến khi nhận ra, đã là chuyện của nửa tháng sau. Ngày đó là giữa tháng, được phát tiền lương, anh giống như thường ngày gửi tin nhắn cho Trương Nghệ Hưng nói buổi chiều sau khi luyện tập xong thì gặp nhau trước cửa công ty, lại gọi điện cho Hoàng Tử Thao nói cậu có muốn đi ăn hay không.

"Không muốn ăn, anh buổi tối còn phải lên lớp mà? Anh đừng để lỡ chuyện của mình."

Lần đầu tiên từ chối làm cho Ngô Diệc Phàm mẫn cảm nhận ra được một vài chuyện, giống như thanh âm vốn đầy sức sống của Hoàng Tử Thao cho đến giờ cũng sẽ không trầm thấp như vậy, giống như Hoàng Tử Thao từ trước đến nay mỗi lần đều đọc ra tên của mấy món ăn mình thích chứ không phải nói không muốn ăn như vậy, lại giống như Tử Thao... cho tới lúc này vốn không biết được lịch trình làm việc của mình.

Cuối cùng vẫn quyết định vào trong nhà hàng mà họ thường vào, ba người ngồi ở bàn ăn nhỏ trước tiên gọi mấy món đồ ăn quê nhà, sau đó mở hai chai bia. Gần nửa tháng nữa mới đến tuổi trưởng thành nên Ngô Diệc Phàm sống chết cũng không để cho Hoàng Tử Thao uống rượu.

Sau khi lớp phụ đạo kết thúc, Ngô Diệc Phàm có được mấy ngày nghỉ ngắn ngủi, vui vẻ mà gọi hai đứa em đi ăn cơm. Nhưng đứa nhỏ bình thường nói nhiều đến gần như nói bao nhiêu cũng không đủ hôm nay lại chỉ im lặng ngồi một bên, giống như muốn phân tán đi lực chú ý hơn nữa còn thực sự bằng lòng ngồi gỡ xương cá. Trương Nghệ Hưng hỏi Ngô Diệc Phàm gần đây làm việc có mệt hay không, nói mấy hôm trước công ty mở đợt thi tuyển thực tập sinh cũng có nhiều chuyện thú vị.

Mấy việc này Tử Thao đều không biết, cậu trước đây không cần tham gia loại chuyện này. Đối với việc ở trong công ty tập luyện, ngoại trừ M1 M2, còn lại cái gì cũng đều không biết, nội dung câu chuyện của bọn họ đối với cậu quả thực rất xa lạ lại mơ hồ. Rất ít khi nghe ca ca nói về chuyện anh đang làm, tháng trước là lần đầu tiên tham gia tiệc chúc mừng như vậy, hai người đều tận lực hỏi cuộc sống gần đây của mình thế nào, mình cũng nói tới dường như không dứt ra được nữa. Một tháng qua đi thời gian lắng đọng lại ít cảm xúc, cậu lúc này chỉ lẳng lặng nghe hai người nói chuyện, cái gì cũng không thể nói lên lời cảm giác mệt mỏi giống như có một ngọn núi hung hăng đè xuống người mình.

Mãi đến khi thanh âm của Ngô Diệc Phàm từ trên đỉnh đầu truyền xuống "Em có muốn xới thêm một bát cơm nữa không?"

Lúc này, cậu mới phát hiện mình đang dùng sức lùa vào bát cơm đã trống không, xấu hổ buông bát, tay cũng nắm lại đặt ở trên đùi, vừa thẹn thùng vừa cười nói "Em no rồi."

"Có phải trong người không khỏe không? Hôm nay một chút sức sống cũng không có." Ngô Phàm rút ra một tờ giấy, lại tiện tay lau đi khóe miệng còn lưu lại mùi canh cá, cả vết dầu ớt trộn với xốt cà chua cũng lau đi cho cậu.

"Em khỏe mà." Cậu cười cười để cho đối phương lau khô khóe miệng cùng lau sạch dầu mỡ dính trên quần áo, sau đó mới nghiêng đầu hỏi "Anh buổi tối không phải lên lớp, đã có kế hoạch gì chưa?"  Cũng chưa có kế hoạch gì.

Sau khi ăn xong, thời điểm ra tính tiền, Hoàng Tử Thao liền hỏi bà chủ "Con cá này ăn thực sự ngon lắm, là bắt từ sông Hàn lên sao?"

Bà chủ cười cười, đối với tiếng Trung mà nói là mười phần thân thiết, vui đùa nói "Oh, cũng là cá sông Hàn, cậu đi bắt cho tôi một con cá từ sông Hàn đi."

Ngô Diệc Phàm thanh toán xong liền dẫn hai người ra khỏi cửa, trời đã nhuộm một màu tối đen, mấy chiếc xe chạy qua đều thấy ánh đèn sáng lên, Hoàng Tử Thao đột nhiên nói "Đi sông Hàn đi."

Ba người góp tiền lẻ, vừa vặn lại không đủ để đi xe bus tới sông Hàn, lúc lên thừa dịp xe đông người mà qua loa nhét tiền lẻ xuống, rồi bước vào bên trong. Chú lái xe ánh mắt kì quái chăm chăm nhìn bọn họ một lát rồi lại bỏ qua, ba người nhịn lại ý nghĩ muốn bật cười, lúc ngồi xuống liền ngồi hơn một giờ

Đến được sông Hàn trời cũng đã tối hẳn, bốn phía đều là người đi đường sau khi ăn xong ra tản bộ, hoặc là những cặp tình nhân đang trong buổi hẹn hò lãng mạn, có bóng dáng của đứa nhỏ sôi nổi mà ồn ào lướt qua trước mắt, lại có người đạp xe quanh bờ sông.

Hoàng Tử Thao đến Seoul được hai tháng, nhưng đây là lần đầu tiên cậu tới nơi này, cảm giác đột nhiên lại tìm được hương vị của biển ở quê nhà, mở miệng nói cũng mang theo ý cười nhẹ nhàng "Em rất thích chỗ này."

Trương Nghệ Hưng cùng Ngô Diệc Phàm đều chăm chú nhìn một bên gương mặt nghiêng của đứa nhỏ này. Ngô Diệc Phàm giật mình phát hiện đêm nay cậu nở nụ cười rất nhiều lần, lúc này so với trước càng rõ ràng lại càng thêm chân thực. Trương Nghệ Hưng cũng khẽ thở phào một hơi, nửa tháng nay rốt cuộc cũng thấy được người kia được thực sự vui vẻ.

Lại đến quầy hàng cho thuê xe đạp mượn lấy hai chiếc, Hoàng Tử Thao là một xe đơn, Nghệ Hưng cùng Ngô Diệc Phàm đi xe đôi, nguyên nhân chính là vì Ngô Diệc Phàm không muốn đạp xe. Thời điểm nói ra còn đặc biệt ngượng ngùng, lúc nhận xe cũng thẳng thừng ngồi ở phía sau, chỉ thương cho Trương Nghệ Hưng thân thể gầy yếu còn phải đeo theo một cục nợ.

Bọn họ chậm rãi đạp xe vòng quanh con đường dành riêng cho xe đạp, phong cảnh ven đường chầm chậm thay đổi, Hoàng Tử Thao khóe miệng vẫn còn mang theo ý cười, thỉnh thoảng lại nghe từ phía sau truyền đến mấy câu như "Cậu có đạp xe không đây chậm quá." "Ai kêu anh nặng như vậy!" "Cậu rốt cuộc có thể đạp nhanh lên một chút được không?" "Vậy anh đi mà đạp!" Cậu không muốn quay đầu lại, mặc dù có người thân quen ở bên cạnh mình có cảm giác thật an tâm, nhưng khi nghe thấy hai người nói chuyện vô cùng thân thiết, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên loại cảm xúc vô cùng kì lạ.

Lắc lắc đầu không để cho mình nghĩ nhiều, thời gian ở chung với ca ca thực sự không nhiều, Hoàng Tử Thao phải biết quý trọng. Dần dần thả chậm tốc độ cùng với hai người kia đi chầm chậm đi song song, không nói lời nào, chỉ lẳng lặng cảm thụ gió lạnh.

Ca ca, thực sự nửa tháng nay em không hề chủ động tìm anh, chỉ ở trong quá trình tập luyện ngẫu nhiên gặp mặt, em tuyệt đối không thấy thỏa mãn. Nhưng em nhìn anh cùng người khác cười đùa, trong lòng sẽ có cảm giác sụp đổ kì lạ. Lúc anh vô tình xem nhẹ sự tồn tại của em, em sẽ vô cùng vô cùng mất mát. Mỗi lần thấy mấy nữ thực tập sinh xinh đẹp cùng anh nói chuyện sẽ thấy hoảng sợ, sợ anh nói chuyện yêu đương.

Vì cái gì lại sợ anh nói chuyện này, không phải sợ anh lo yêu đương mà thờ ơ với em, những cũng không phải do nguyên nhân khác, là... Chỉ cần nhớ lại bộ dáng lúc anh cùng người khác thân mật, đều sẽ thấy đau lòng.

Tự nói với mình đoạn tình cảm này là không bình thường, lại tùy ý để nó bén rẽ nảy mầm mười hai năm, sợ anh biết được sau này sẽ dùng ánh mắt khác thường mà nhìn em, đối với em nói những lời khiến em tan vỡ "Em như vậy sau này không thể tha thứ được. Em không nên yêu anh, anh cũng sẽ không yêu em, Hoàng Tử Thao."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kristao