Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 2


Trong hoàng thành, khắp nơi giăng đèn kết
hoa phi thường náo nhiệt, trong hỉ
đường bố trí hoa lệ, văn võ bá quan tề tụ,
Ngô Diệc Phàm mặc hoa lệ hỉ
bào đứng lặng trong đó, tân hỉ hồng bào
vô cùng nổi bật, đem tuyệt tuấn ngũ quan
của Ngô Diệc Phàm phụ trợ càng
thêm tuyệt mĩ
Mà đứng ở một bên văn võ bá quan lại đối
với vị tân hậu của hoàng thượng vô cùng
tò mò. Họ chỉ biết vị nữ tử sắp được sắc
phong làm hoàng hậu này là người từng
cứu hoàng thượng trong lúc chạy nạn do
bị cướp đoạt ngôi vị hoàng đế, còn đâu
đều không biết thêm gì khác nữa.
"Kiệu hoa đến "
Khúc nhạc du dương, một đoàn người tung
hoa phía trước, theo sau là kiệu hoa trang
trí vô cùng tinh mỹ, hoa lệ.
Đi đến trước kiệu, Ngô Diệc Phàm xốc lên màn kiệu, đem tân nương
tử trực tiếp ôm ra hỉ kiệu đi vào hỉ đường,
hành vi kỳ lạ đưa tới văn võ bá quan thấp
giọng nghị luận với nhau
Lúc bái đường , văn võ bá quan tất cả đều
kéo dài cổ muốn nhìn rõ dung nhan vị
hoàng hậu mới được sủng ái này, dáng
tiếc hỉ khăn dấu mặt, mọi người đông nhìn
tây nhìn cũng không thấy rõ chân diện
mục của tân hoàng hậu.
Mà trái ngược với sự hiếu kì của mọi
người, Ngô Thế Huân lại
lãnh nhãn quan sát hết thảy.
Đối mặt với hôn lễ hoang đường, giật mình
của huynh đệ gần kết làm liền cành này,
Ngô Thế Huân là khí mà không giải được
(tức mà không làm gì được), cũng có bất
đắc dĩ và càng nhiều là áy náy. Áy náy hắn
đem một cái thiếu niên nguyên bản thiện
lương nhân đức , bắt buộc đi trên con
đường vương giả huyết tinh tàn khốc, làm
thiếu niên trở thành một vị vương giả lãnh
tâm vô tình. Một vương giả cô độc, điên
cuồng.
Nhìn Ngô Diệc Phàm bái đường
xong ôm tân nương tử rời đi, Ngô Thế Huân chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu ở trong
lòng thở dài...
Nếu như ta lúc đầu không có làm như vậy,
ngươi có phải hay không sẽ khác đi ? Có
phải hay không sẽ có một đời khoái
hoạt ?
Trong hỉ phòng, Ngô Diệc Phàm
cầm lấy gậy hồng xốc lên hỉ khăn, đập vào
mắt là tuyệt dung thanh lệ, cầm lấy chén
rượu uống ngay rượu giao bôi, Ngô Diệc Phàm săn sóc trước dỡ xuống mũ
phượng nặng nề cho Hoàng Tử Thao.
"Thao Nhi! Ngươi hôm nay đẹp quá. . ."
Đem cánh môi dán lên làn da mềm mại,
hai tay tự nhiên bắt đầu cởi xuống trên
người Hoàng Tử Thao tầng tầng điệt
điệt hỉ phục tinh xảo .
Nhu hòa đem người phóng ngã vào hỉ gấm
đỏ có thêu tinh xảo long phượng trình
tường, bỏ đi tự thân hỉ bào, lộ ra thân
thể thon dài gầy gò rắn chắc , tránh đi
miệng vết thương, nhu hòa kề sát thân thể
trắng nõn gầy nhỏ, khả nhân.
"Ngô Diệc Phàm. . . Ngươi làm như vậy là
đem chúng ta không có đường lui. . ."
Thủy chung bảo trì trầm mặc y cuối cùng
mở miệng, tiếng nói thanh tịnh có chút
khẽ run.
Huynh đệ kết kết đôi đã là nghiêm trọng
trái với luân thường thiên lý, một khi trở
thành sự thật, cả đời đều muốn sống trong
tội ác .....
"Ta biết rõ, nhưng ta tuyệt sẽ không thay
đổi quyết định!" trên khuôn mặt tuấn tú là
chấp nhất không thể thay đổi.
"Vì sao là ta?"
"Bởi vì lưu tình, khi ngươi và ta quyết đấu,
ngươi đối với ta lưu tình, ta liền làm ra
quyết định!"
Bắt đầu từ lúc nghi ngờ về huyết thống
chân thật của mình,mọi người và sự vật
bên người cũng lập tức thay đổi, huyết
thống là giả, thân sinh mẫu phi là giả, mà
ngay cả nữ nhân ta yêu nhất cũng là giả.
Hết thảy đều là giả tạo, khiến ta không thể
tín nhiệm bất luận kẻ nào. Bắt đầu tiến
hành giết chóc, như vậy tàn khốc vô tình,
hai tay dính đầy huyết tinh ta mới có
thể đoạt đi của ngươi ngôi vị hoàng đế,
nhưng ngươi lại đối với ta lưu tình. Phân
chân thật duy nhất này khiến cho ta quyết
định cứu sống ngươi, muốn ngươi vĩnh
viễn lưu ở bên cạnh ta.

"..." Không nghĩ tới lúc ấy nhất thời mềm
lòng chần chờ, lại hội làm cho mình lâm
vào tuyệt cảnh nan kham như thế .
Hoàng Tử Thao nhắm lại mắt, không nói
thêm gì nữa.
Nhìn người dưới thân nhắm lại mắt, buông
tha cho giãy dụa, Ngô Diệc Phàm
cũng không tiếp tục chần chừ, chỉ muốn
hoàn toàn chiếm đoạt người này.
Nhẹ nhàng hôn chậm rãi hạ xuống từ mắt,
mũi đi vào đôi môi mềm mại làm hắn say
mê, dừng lại một lát, rời đi đôi môi mềm
mại, theo cổ đi vào ngực, duỗi ra đầu lưỡi
khẽ liếm, mút lấy phấn nộn nụ hoa, bàn
tay theo eo bụng đi vào chỗ bí ẩn của hắn,
vuốt ve dục vọng bộ dáng mềm yếu, nhu
hòa chà xát luật động...
"Ngô..." Song trọng kích thích, Hoàng Tử Thao cứng còng thân mình, cắn chặt
môi không cho thanh âm nan kham truyền
ra.
Cảm giác được Hoàng Tử Thao ương
ngạnh phản kháng, Ngô Diệc Phàm ác liệt tăng thêm lực đạo, nhanh
hơn tốc độ xoa bóp . Đột nhiên ma xát
nhanh hơn, dù cho không tình nguyện, dục
vọng mềm yếu vẫn phản ứng, Hoàng Tử Thao chỉ cảm thấy phía trước có một
cổ nhiệt lưu khó nhịn không thể khống chế
mà muốn tiết đi ra. Kích thích mãnh liệt,
Hoàng Tử Thao sợ hãi giãy dụa thân
thể muốn chạy trốn.
"Không. . . Mau dừng tay. . ." Hạ thể càng
ngày càng trướng đến đau nhức khó nhịn,
Hoàng Tử Thao càng thêm liều mạng
giãy dụa thân mình.
Biết rõ Hoàng Tử Thao sắp đến cực hạn,
Ngô Diệc Phàm càng thêm nhanh
hơn động tác, sau đó ác tính dùng sức khẽ
cắn nhu nộn trên ngực của Hoàng Tử Thao,
bàn tay dùng lực nhấn một cái...
"A..." cố nén ý thức bị buộc đến cực hạn,
bởi vì đột nhiên truyền tới đau đớn mà tan
rả, dục vọng không bị khống chế tiết ra.
Không tình nguyện giải phóng, Hoàng Tử Thao hốc mắt rưng rưng, xấu hổ quay
đầu không thèm nhìn Ngô Diệc Phàm .
Lộ ra cười nhạo, nhìn biểu lộ vừa hối hận
vừa xấu hổ của Hoàng Tử Thao, Ngô Diệc Phàm tự động tách ra hai
chân thon dài của Hoàng Tử Thao,
đem ngón tay có dính trọc dịch thật sâu
đâm vào bí huyệt chưa từng bị thương yêu
qua của .
"A ── ngươi làm gì ──" đột nhiên xuất
hiện đau đớn do bị xâm lấn , Hoàng Tử Thao hoảng sợ kêu ra tiếng.
Không để ý tới Hoàng Tử Thao kinh
hô, ngăn chặn thân thể muốn thoát đi của Hoàng Tử Thao, Ngô Diệc Phàm nhanh chóng dùng dịch thoa khắp
bên trong bí huyệt, sau đó không hề
thương tiếc đem dục vọng kìm nén của
mình thô bạo đính thẳng vào chỗ sâu nhất
trong u huyệt chưa từng được yêu thương
quá của Hoàng Tử Thao.
"A ── đau quá ──" cự đại đau đớn
truyền đến, thân thể dường như bị xé nứt ,
Hoàng Tử Thao khó chịu khóc kêu, địa
phương chưa đạt đến độ phóng
nhuyễn thích hợp lại phải chịu thô bạo
xâm lấn mà chảy ra máu tươi đỏ thẫm.
Dừng lại xâm nhập, Ngô Diệc Phàm cúi đầu hôn lau đi nước mắt của
Bắc Thần Phượng, ôn nhu thương tiếc an
ủi: "Đừng khóc. . . Không có chuyện gì. . ."
"Không. . . Không cần . . ."
"Ta sẽ không đình chỉ! Thao Nhi. . . Ta
muốn ngươi nhớ kỹ cơn đau nhức này. . ."
Theo lời nói, Ngô Diệc Phàm bắt
đầu đong đưa vòng eo trước sau luật
động. . .
"A. . . Đừng nhúc nhích. . . Đau quá. . .
Đừng nhúc nhích. . ." cửa vào do bị căng
nứt mà co rúm lại càng thêm đau nhức,
Hoàng Tử Thao rơi lệ không ngừng bất
lực thỉnh cầu.
"Thao Nhi. . . Nhìn ta. . . Nhìn ta. . ."
Mặc dù đau lòng Hoàng Tử Thao thống
khổ, nhưng Ngô Diệc Phàm
không dừng lại luật động, bởi vì hắn biết
rõ lần đầu tiên giao hợp, không chỉ là vì
muốn chiếm đoạt, mà càng là vì muốn
đánh bại cảm giác tội ác huynh đệ loạn
luân trong nội tâm Hoàng tử Thao. Chỉ
có đánh tan mới có thể khiến Hoàng Tử Thao chết tâm, lúc ấy hắn mới có thể
chân chính có được Hoàng Tử Thao.
"Diệc Phàm. . ." Hai mắt đẫm lệ nhìn
người đang cho hắn đau đớn , Hoàng Tử Thao bất lực kêu tên Ngô Diệc Phàm .
"Thao Nhi. . . Đau đớn này là chứng cứ
chúng ta hủy diệt luân thường, buông tha
cho giãy dụa, cùng ta rơi xuống cùng một
chỗ đi. . . Cả đời này ta hi vọng có ngươi
làm bạn. . ."
Giọng nói thâm tình mị hoặc mềm nhẹ, kết
hợp dung nhan tuấn mỹ tinh xảo của Ngô Diệc Phàm
, Hoàng Tử Thao
nhắm mắt lại, nâng lên hai tay đang bắt
đệm chăn, vòng ở cổ Ngô Diệc Phàm .
"Thao Nhi. . . tình yêu của ta. . . Đời
này kiếp này ta quyết không phụ ngươi. .
." Tìm được hưởng ứng, Ngô Diệc Phàm cảm động thâm tình nói ra lời thề,
cuồng bạo luật động lúc trước cũng đổi
thành ôn nhu.
"Ưm. . ." luật động ôn nhu, khiến đau đớn
dần dần thối lui, nương theo mà đến chính
là khoái cảm kỳ diệu tê dại , Hoàng Tử Thao không tự kìm hãm được rên rỉ ra
tiếng.
"Thao Nhi. . . Thao Nhi. . ." Bắc Thần
Nguyên Hoàng thâm tình ngọt ngào gọi.
"A. . . Ư. . . Ưm. . ." đối với lời kêu
gọi thâm tình của Ngô Diệc Phàm ,
Hoàng Tử Thao dùng rên rỉ vong tình
đáp lại.
"Thao Nhi. . .Tình yêu của ta. . ."
"Ưm. . . Diệc Phàm .
. ." thân thể suy yếu, dần dần không chịu
nổi khoái cảm bền bỉ tra tấn, Hoàng Tử Thao ý thức tan rả hô lên tên của Ngô Diệc Phàm .
Cảm giác được Hoàng Tử Thao ý thức
đã tan rả, Ngô Diệc Phàm nhanh
hơn luật động, yêu thương khuấy động dục
vọng đã cứng rắn của Hoàng tử Thao,
sau một tiếng gầm nhẹ, Ngô Diệc Phàm phóng xuất ra dục vọng nóng rực
của mình .
Một cổ nhiệt lưu nóng hổi đột nhiên
phóng xuất vào bên trong huyệt động mẫn
cảm của mình, Hoàng Tử Thao không
tiếng động rên rỉ, tại Ngô Diệc Phàm trong tay giải phóng dục vọng, cảm
giác vô lực sau khi xuất tinh làm Hoàng Tử Thao lập tức mất đi ý thức.
"Thao Nhi. . ." Thương tiếc hôn môi Hoàng Tử Thao , đem dục vọng từ trong cơ
thể Bắc Th rút ra, đứng dậy
cầm vải tơ chà lau mồ hôi trên người Bắc
Thần Phượng, thanh lý chất nhầy vết
bẩn trên người hắn , sau đó lại nằm bên
cạnh đưa hắn ôm vào trong ngực.
Nhìn qua trong ngực Hoàng Tử Thao đã
lâm vào hôn mê , Ngô Diệc Phàm
lộ ra một nụ cười ngọt ngào, hắn biết rõ từ
bây giờ trở đi hắn sẽ không còn cô độc.
※ ※ ※
Sau khi hôn mê do tình cảm mãnh liệt qua
đi, Hoàng Tử Thao trong bóng tối thanh
tỉnh, nhìn qua Ngô Diệc Phàm dù
cho đã chìm vào giấc ngủ nhưng vẫn đem
mình ôm chặt vào trong ngực. Hoàng Tử Thao trong lòng là thiên ngôn vạn tự.
Cha ruột có thân phận đặc thù, mẫu thân
vì bảo vệ tánh mạng của y, từ nhỏ y đã
được dẫn ra ngoài cung sinh sống , không
cách nào cùng cha mẹ gặp nhau. Mặc dù
cô độc nhưng y chưa từng oán hận qua,
bởi vì y biết rõ trong lòng cha mẹ so với
y còn muốn thống khổ hơn. Vốn tưởng
rằng sẽ cứ như vậy sống hết một đời, lại
bởi vì phụ thân bị người hạ độc mà tử,
mẫu thân bị người giết hại mà hoàn toàn
kịch biến.
"Giết mẫu chi thù, ta thật sự rất hận
ngươi, nhưng ta không cách nào hung ác
quyết tâm giết ngươi. . ."
"Ngươi hao tâm tổn trí cứu sống ta, lại tỉ
mỉ an bài lấy ta làm vợ để che dấu thân
phận chân thật của ta, đơn giản là vì
ngươi không muốn lại cô độc, bởi vì ngươi
đã yêu ta. . . Ha. . ." Hoàng Tử thao
giễu cợt nói.
"Hôm nay ta và ngươi không cách nào
quay đầu lại được nữa, ngươi cần ta làm
bạn, ta đáp ứng ngươi, nhưng. . . . ." Hoàng Tử Thao ngữ khí trào phúng dần dần
chuyển thành bi thương, hốc mắt dần dần
ngưng tụ hơi nước...
"Ngươi không nên giết chết mẫu thân của
ta. . . Ngươi không nên yêu ta. . . Ngươi
cho ta quá nhiều thống khổ. . ." tội
ác huynh đệ loạn luân đã thành sự thật,
giết mẫu chi thù không cách nào tiêu tan,
tình yêu của Ngô Diệc Phàm là nhất định không có cách nào
đáp lại, Hoàng Tử Thao đau khổ chảy
xuống càng nhiều nước mắt.
"Tại sao là ngươi. . . . ."
Nằm trong ngực Ngô Diệc Phàm
vô thanh khóc, một lúc lâu sau, khóc mệt
mỏi Hoàng Tử Thao lại lần nữa lâm vào
mê man.
Sau khi Hoàng Tử Thao chìm vào giấc
ngủ, Ngô Diệc Phàm vẫn luôn ôm
y, mở hai mắt ra.
Ngưng mắt nhìn vệt nước mắt trên
mặt Hoàng Tử Thao, Ngô Diệc Phàm bi thống thương tiếc nói: "Thao
Nhi! Ngươi không thương ta, ta sẽ không
trách ngươi, nổi thống khổ của ngươi ta sẽ
dùng cả đời để đền bù!"
Cuộc đời cứ trôi và ta vẫn sẽ
yêu thương, cưng chiều ngươi. Ta không mong ngươi yêu ta. Ta chỉ cần ngươi cho phép ta yêu ngươi là được.

END



Ôi thiên à thiên à
Các nàng thấy sao? Nội thương mất *hụ hụ*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro