Chap 24
Mấy ngày Diệc Phàm không có nhà, Nghệ Hưng dù không muốn cũng phải sang nhà Lộc Hàm theo yêu cầu của anh vì Lộc Hàm nói Diệc Phàm bảo thế. Nghệ Hưng thì lo lắng vì không thấy Diệc Phàm gọi điện cho cậu, cậu cũng không liên lạc được với anh. Thấy cậu như vậy, Lộc Hàm cũng đau lòng nhưng không thể nói cho cậu sự thật nên chỉ biết nói dối cậu rằng Diệc phàm rất bận
Nghệ Hưng ở nhà Lộc Hàm được một hôm thì lại đòi về nhà, Lộc Hàm không thể ngăn được sự cương quyết của cậu nên đành đưa cậu về. Nghệ Hưng cứ thế lặng lẽ về phòng đóng cửa lại. cậu thật sự lo lắng cho anh nhưng không biết làm gì.
Dinh đinh đinh
Có tiếng chuông cửa, Nghệ Hưng vội vàng chạy ra có lẽ là Diệc Phàm về.
"Diệc Phàm...ơ cháu chào bác" Nghệ Hưng mừng rỡ rồi lại thất vọng
"Ta có thể vào được chứ?" Người phụ nữ lên tiếng
"vâng ạ. Cháu mời bác vào nhà. Nhưng anh Diệc Phàm không có nhà đâu ạ"
"Ta biết. Ta còn biết hiện nay Diệc phàm đang ở đâu. Ta đến là để gặp cháu"
"Anh Diệc Phàm đang ở đâu ạ? Mấy ngày anh ấy không về nhà, cháu rất lo cho anh ấy"
" Diệc Phàm đang ở cạnh người nó yêu. Nó nhờ ta đến nói với cháu vì sợ cháu lo lắng"
Nghệ Hưng không tin vào tai mình, người Diệc Phàm yêu là cậu? vậy anh đnag ở cùng ai?
"Người yêu....cháu...cháu..."
"Người đó cháu cũng biết, là Hà Nguyệt. Lúc trước nhắm mắt chấp nhận cho cháu và Diệc Phàm quen nhau vì nghĩ nó yêu cháu, bác không muốn Diệc phàm đau khổ. Nhưng giờ nó đã yêu người khác, lại là phụ nữ , bác làm sao làm ngơ chuyện này được"
"Không thể nào, Diệc Phàm không yêu Hà Nguyệt, người anh ấy yêu là cháu. Chúng cháu đnag rất hạnh phúc, cháu xin bác cho phép cháu được ở bên cạnh anh ấy, cháu không thể sống thiếu anh ấy được" Nghệ Hưng ủy khuất nắm lấy tay mẹ Diệc Phàm cầu xin
"Nghệ Hưng, bố mẹ cháu cũng rất mong cháu về, Cháu đi họ rất buồn. Diệc Phàm cần phải lấy vợ sinh con, cháu cũng thế, đừng cố chấp với cái không phải tình yêu này."
"Không, không phải vậy, Cháu yêu Diệc Phàm, anh ấy cũng yêu cháu. Nếu không yêu cháu thì đã không bỏ đi cùng cháu, không sống cùng cháu"
" Đó không phải là tình yêu, Diệc Phàm chỉ là thương cháu thôi, nó không muốn cháu buồn nên mới làm vậy. Người nó yêu là Hà Nguyệt. Bác cũng tưởng nó không rút ra khỏi tình yêu với cháu nhưng căn bản nó không yêu cháu, đó là tình cảm nhất thời thôi. Hà Nguyệt mới là người nó yêu. " bà Ngô thoáng nhìn Nghệ Hưng rồi mới nói tiếp "Hơn nữa, ....cháu ở bên nó như thế này nó sẽ không thể ngẩng cao đầu lên được, cháu cũng không thể giúp nó trong công việc, cháu như thế này chỉ làm Diệc Phàm vướng bận thêm thôi. Nhưng Hà Nguyệt thì khác, cô ấy là con của chủ tịch Hà, Cháu có hiểu không? Nếu cháu yêu nó thì hãy giúp nó. Bác lấy tư cách của người mẹ để cầu xin cháu"
"Không phải vậy, không phải vậy..." Nghệ hung lien tục lắc đầu
"Ta biết nói những lời này sẽ khiến cháu tổn thương, nhưng đau sớm còn hơn đau dai dẳng, Diệc Phàm cũng sẽ rất mệt mỏi. Cháu cũng sẽ không hạnh phúc. Nếu cháu yêu Diệc phàm thì hãy để cho nó được hạnh phúc" Lần này mẹ của Diệc Phàm cũng dung giọng van nài Nghệ Hưng.
"Cháu muốn nghe chính anh ấy nói, nếu anh ấy nói không yêu cháu, cháu sẽ lập tức rời đi, và chúc phúc cho hai người họ"
" Giờ Diệc Phàm đang ở cùng Hà Nguyệt, nó coi cháu như em trai không muốn tổn thương cháu nên mới không dám trực tiếp nói. Người làm mẹ như ta có trách nhiệm nói thay nó, tất cả vì hạnh phúc của Diệc Phàm"
Mẹ Diệc Phàm còn nói rất nhiều nữa nhưng Nghệ Hưng không muốn nghe gì hết, cậu lặng lẽ đi về phòng. Cậu muốn khóc nhưng nước mắt không rơi, cậu muốn hét lên nhưng miệng không thể thốt ra nửa lời. cậu chỉ ngồi bất động ở góc phòng. Thật sự là anh không yêu cậu sao? Thật sự người anh yêu là Hà Nguyệt? vậy những lời hôm đó anh đã nói đều là dối trá sao? Mấy hôm nay anh không về đều là ở cùng Hà Nguyệt sao? Không được. cậu phải tận mắt nhìn thấy anh, trực tiếp hỏi anh. Nghệ Hưng lao ra khỏi phòng, không để ý đến việc đi dép, cứ thế chân trần mà đi, cậu muốn đến nhà Hà Nguyệt để hỏi anh, tại sao lại đối xử với cậu như thế? Tại sao lại thương hại cậu?
"Nghệ Hưng, em đâu?sao lại chân trần thế kia?"
Lộc Hàm vừa mới gặp bố Diệc Phàm thì thấy bất an nên chạy đến gặp Nghệ Hưng. Bố Diệc Phàm đến nhờ cậu khuyên hai người, Diệc Phàm phải cưới Hà Nguyệt thì mới được ra khỏi nhà giam. Sự việc đó đã khiến Lộc Hàm suy nghĩ rất nhiều, từ lúc Diệc Phàm xảy ra chuyện, anh nhờ nhiều mối quan hệ nhưng vẫn không đưa Diệc Phàm ra được, anh cũng hiểu là do Hà chủ tịch nhúng tay vào, ông ta không những có quyền còn có tehes trong thế giới ngầm nên anh không làm gì được. Bây giờ bố Diệc Phàm đã đến tận nơi tìm anh chắc ahwnr rằng đã biết mọi chuyện và Hà Nguyệt đã đưa ra yêu cầu đó. Quen biết Hà Nguyệt nhiều năm, cũng biết cô ta rất yêu Diệc Phàm nhưng không ngờ cô ta lại dùng đến cách này.
Lúc thấy Nghệ Hưng tâm trạng thất thần đến giày còn quên đi, Lộc Hàm rất đau lòng và hối hận vì không cương quyết giữ cậu ở lại bên mình. Lộc Hàm thừa biết rằng Nghệ Hưng và Diệc Phàm yêu nhau , đó cũng là lúc anh nhận ra tình cảm của mình với Nghệ Hưng, nhưng anh không thể làm gì chỉ lặng lẽ giúp đỡ cậu như một người anh trai.
"Anh Lộc Hàm, anh Lộc Hàm...huhu ô ô "
Nghệ Hưng thấy Lộc Hàm như thấy được chỗ dựa vào, liền nức nở khóc với anh, bao nhiêu đau thương kìm nén bấy lâu giờ câu muốn khóc cho vơi bớt.
"Đừng khóc. Có chuyện gì sao?"
"Diệc Phàm...anh ấy...không cần....e...m nữa. huhu. Bác gái nói anh ấy yêu hà Nguyệt, hai người đang ở bên nhau, bác ấy còn bảo em không giúp gì được cho Diệc Phàm..huhuhuhu"
Lộc Hàm không ngờ rằng, mẹ Diệc Phàm đã đến gặp Nghệ Hưng, quả là nhanh hơn anh một bước. Thấy Nghệ Hưng đau lòng, anh liền lau nước mắt cho cậu, ôm cậu vào lòng vỗ về, lúc này anh thật muốn che chở cho cậu cả đời, tiếc rằng trong lòng cậu chỉ có Diệc Phàm.
Lúc mà Nghệ Hưng đang đau khổ nhất thì Diệc Phàm cũng không vui vẻ gì. Bị nhốt trong già giam anh cũng không thấy khó chịu bằng lúc nhìn thấy ảnh NGhệ Hưng thân thiết cùng Lộc Hàm. Đúng là anh nhờ Lộc Hàm chăm sóc Nghệ Hưng nhưng sao hai người lại thân mật quá mức thế này? Nghệ Hưng còn rất vui vẻ bên cạnh Lộc Hàm.
"Anh thấy chưa? Căn bản cậu ta không quan tâm đến anh, cậu ta chỉ muốn ở bên những người giàu có thôi, thấy anh phải làm việc vất vả, không xe không chức là tìm người khác. Cậu ta đúng là biết chọn người, nhằm đúng Lộc tổng nha." Hà Nguyệt cầm mấy tấm ảnh cho Diệc phàm xem
"Cô im đi. Nghệ Hưng không phải loại người như vậy. Tôi nhờ Lộc hàm chăm sóc Nghệ Hưng nên hai người đó đi cùng nhau cũng là bình thưởng thôi."
" Chăm sóc người yêu của bạn mà lại có những hành động này à? Lộc Hàm tốt quá. Nếu anh ta muốn giúp anh thì sao không đưa anh ra khỏi chỗ này. Hẳn là cậu ta muốn mãi mãi được chăm sóc Nghệ Hưng thay anh rồi. Cũng phải thôi, cậu ta có tiền có quyền hơn anh mà, Chăm sóc Nghệ Hưng sẽ tốt hơn anh đang ở trong tù rồi"
"Cô im đi" Diệc Phàm quát lên
"Anh quát em thì có tác dụng gì, anh không ra khỏi đây thì hai người họ càng có nhiều thời gian bên nhau"
"Cô về đi" Diệc Phàm không muốn nghe nữa
Hà Nguyệt thấy Diệc Phàm tức giận thì không nói nữa, cười khẩy rồi đi ra ngoài " Diệc phàm à, anh sẽ về bên em sớm thôi"
����߹�,�
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro