Chương 31 - 35
Chương 31: Thoát đi, trả giá tiêu hao sinh mệnh!
Điền Chính Quốc đang khi suy nghĩ làm sao giờ, Kim Thái Hanh đột nhiên nghĩ đến tinh thần lực của bản thân có thể thiết lập thành một lá chắn, từng ngăn trở qua công kích tinh thần lực của con tang thi trước, có phải có hiệu quả hay không?
Khi cậu lặng yên không tiếng động lộ ra tinh thần lực, nỗ lực vây quanh cậu với Điền Chính Quốc, một công kích mạnh mà hữu lực đột nhiên đánh tới.
Kim Thái Hanh chỉ cảm thấy đầu choáng váng, ngực thoáng trầm, một ngụm máu tươi trực tiếp phun ra, sắc mặt nhất thời tái nhợt, Linh Nhãn mở ra cũng vì một kích này mà bị ép đóng.
Điền Chính Quốc thấy thế cả kinh vội hỏi: “Tiểu Hanh, thế nào rồi?”
Tinh thần lực của Kim Thái Hanh đã bị thương nặng, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, toàn thân không còn chút sức lực nào, cậu chịu đựng sự đau nhức như đao cắt trong đầu cắn răng trả lời: “Ban nãy em nỗ lực dùng tinh thần lực làm lá chắn bảo hộ chúng ta, lại bị phát hiện, Điền ca, con tang thi này quá lợi hại, một lần công kích đã khiến cho tinh thần lực của em bị thương nặng, xin lỗi, Linh Nhãn không còn cách nào mở ra.”
“Ừ, tôi hiểu được, cậu tận lực nghỉ ngơi trước đi.” Điền Chính Quốc lãnh tĩnh dặn, vẻ mặt trầm tư nhìn về phía sâu bên trong hư huyễn kia.
Cử động của Kim Thái Hanh thoạt nhìn vô dụng kỳ thực cũng không phải là phí công, cậu đã chứng minh kẻ địch của bọn họ đích thật là một con tang thi hệ tinh thần, đồng thời khi công kích tinh thần còn có thể bảo trì sự ổn định của thế giới ảo thuật này, sợ rằng thực lực đã đạt được trên cấp bốn. Đây thật đúng là một tin tức xấu. . . Điền Chính Quốc trầm trọng nghĩ.
Bất kể thế nào, đều phải thử một chút! Điền Chính Quốc nhướng mày, thanh âm thanh lãnh theo đến: “Cấm Không!”
Vừa dứt lời, năm mét không gian xung quanh Điền Chính Quốc đột nhiên kịch liệt vặn vẹo lên, sau cùng vỡ tan như gương tiêu tán trong không khí. Lúc này ở trong tầm mắt của Kim Thái Hanh với Điền Chính Quốc, toàn bộ hình ảnh rất kỳ quái, dường như khoét ra một cái lỗ từ chính giữa một bức vẽ. Tràng cảnh năm mét xung quanh Điền Chính Quốc hiện ra hoàn toàn không ăn khớp với bốn phía.
“Đây là. . .” Kim Thái Hanh kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, nói không ra lời.
“Đây mới là tràng cảnh hiện thực chân chính, xem ra Cấm Không có hiệu quả, đáng tiếc phạm vi quá nhỏ.” Điền Chính Quốc hơi hơi thở ra một hơi, trái tim treo cao hơi buông xuống một chút, ít nhất có thể phòng bị đánh lén gần.
Trong lòng Kim Thái Hanh có các loại đố kị a, xem xem năng lực của người ta thực dụng cỡ nào, còn không cố sức, của bản thân thì sao, mỗi một năng lực đều phải thi triển toàn lực, không tác dụng không nói còn bị thương, thực sự là bi ai.
“Chẳng lẽ không thể sử dụng chồng sao?” Kim Thái Hanh đố kị thì đố kị, vẫn rất hiếu kỳ năng lực này của Điền Chính Quốc, liền mở miệng hỏi. Nếu được, đánh vỡ ảo thuật này thì dễ dàng rồi.
“Tựa như Linh Nhãn của cậu, lấy cự ly bán kính xung quang bản thân.” Điền Chính Quốc kiên trì giải thích, nếu như thực có thể, anh không tất phải lo nghĩ ở chỗ này.
“Ha, thật đáng tiếc!” Kim Thái Hanh tiếc nuối nói, xem ra bọn họ còn phải bị vây ở chỗ này.
Lúc hai người đối thoại, xung quanh đột nhiên xuất hiện vô số tang thi, nỗ lực công kích bọn họ.
Thế nhưng kỳ quái chính là chỉ cần tang thi tiến vào phạm vi Cấm Không của Điền Chính Quốc, liền như rơi vào vũng bùn, tang thi gần như nhúc nhích không được, ngoại trừ tang thi cá biệt cường đại một chút còn thong thả tiếp cận được.
“Liệt!” “Liệt!” “Liệt!” . . . Theo thanh âm của Điền Chính Quốc, một con lại một con tang thi nỗ lực tiếp cận bọn họ bị điện quang trực tiếp giật thành tro tàn.
Thế nhưng tang thi bốn phía càng ngày càng nhiều, từng con không sợ chết xông vào trong. Không thể nghi ngờ con tang thi hệ tinh thần kia đã điều động hết thảy tang thi xung quanh lại đây, nỗ lực dùng những vật hy sinh này để tiêu hao dị năng của Điền Chính Quốc.
Tuy rằng hiểu rõ điểm ấy, nhưng Điền Chính Quốc không có biện pháp thứ hai, chỉ có thể dùng dị năng thanh lý từng con tang thi nỗ lực tiếp cận bọn họ, sầu lo trong mắt càng ngày càng nghiêm trọng, tiếp tục tiêu hao như thế, nhiều nhất chỉ có thể cầm cự được nửa giờ.
“Điền ca, thả em xuống, em còn có thể chiến đấu.” Kim Thái Hanh trên lưng biết tiếp tục như vậy không được, tuy rằng hai chân của cậu không còn chút sức lực nào, nhưng đã có thể đứng lên, có thể trợ giúp Điền Chính Quốc phụ trách một mặt, thanh lý bộ phận tang thi kia.
“Tiểu Hanh, tốc độ của cậu còn có thể dùng hay không?” Điền Chính Quốc không đáp lại, trái lại thấp giọng hỏi.
“Nghỉ ngơi một chút, hẳn là có thể.”
“Nhiều nhất có thể cầm cự được bao lâu, nếu như mang theo tôi thì sao?” Điền Chính Quốc hỏi rất tỉ mỉ, điều này quan hệ đến sự tồn vong của anh với Kim Thái Hanh.
Nghe vậy Kim Thái Hanh trầm mặc suy nghĩ một chút, mới chậm rãi nói: “Năm phút!” Thời gian này là dùng hai chân với dị năng của cậu trả giá mới thu được, nhưng giữa ranh giới tồn vong sinh mệnh, cái chi cũng là phù vân.
“Vậy chắc đủ rồi.” Điền Chính Quốc như hạ một quyết định trọng đại nào đó, từng chữ từng chữ rõ ràng hữu lực nói cho Kim Thái Hanh, “Tiểu Hanh, chờ lát nữa sau khi tôi sử dụng Phá Không Trảm, liền mang theo tôi cực nhanh chạy đi, có thể cầm cự được bao lâu thì hay bấy lâu, chạy càng xa càng tốt. Nếu có thể liên hệ được bọn Đổng Hạo Triết thì kêu bọn họ cấp tốc hội hợp.”
Hai người bọn họ có thể chạy thoát thân được hay không thì phải xem tốc độ của Kim Thái Hanh, không thể nghi ngờ điều này đối với Kim Thái Hanh đã tiêu hao năng lực mà nói là một khảo nghiệm nghiêm trọng. Kim Thái Hanh đột nhiên cười, dí dỏm hỏi: “Điền ca, vì việc công mà bị thương có phải tiểu đội sẽ phụ trách dưỡng lão hay không a?”
Trường hợp sinh tử tồn vong đột nhiên nghe thấy một câu nói dí dỏm không phù hợp bầu không khí, Điền Chính Quốc tránh không được sửng sốt, còn chưa phản ứng lại, Kim Thái Hanh đã ha ha cười ra tiếng, tiếp tục nói: “Yên tâm đi, Điền ca, em biết làm sao.”
Điền Chính Quốc hồ nghi nhìn cậu một cái, chung quy cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng lại có một nhóm tang thi điên cuồng công kích khiến cho anh chỉ có thể tạm thời buông xuống nghi ngờ, bắt đầu thanh lý một nhóm tang thi này, trong miệng tiếp tục phân phó: “Nhớ kỹ, cậu theo phương hướng Phá Không Trảm mà chạy, đừng chạy sai phương hướng.”
“Đã biết, Điền ca.” Ngữ khí Kim Thái Hanh rất thận trọng, biểu thị đã nghe rõ hết thảy.
Điền Chính Quốc yên lặng buông Kim Thái Hanh xuống, có thể lao ra thế giới ảo thuật này hay không, phải xem hai lần công kích kế tiếp của anh, nếu thành công, Kim Thái Hanh có thể dẫn bọn họ trốn ra, nếu thất bại an bài cái chi cũng là vô dụng.
Năm ngón tay phải cùng giương lên, tóc Điền Chính Quốc không gió tự động, quát lạnh một tiếng: “Thiên La Địa Võng!” Theo tiếng ra lệnh này, toàn bộ không gian trong phạm vi đường nhìn đột nhiên bị vô số thiểm điện đan vào bao trùm. Tiếng điện giật chói tai, tiếng tru lên trải trời lấp đất, hết đợt này đến đợt khác liên miên không ngừng.
Lần Thiên La Địa Võng này của Điền Chính Quốc còn cường đại hơn so với lần trước ở cửa siêu thị dược phẩm, phạm vi càng thêm rộng không nói, ngay cả điện lực của lưới điện cũng đề cao một đẳng cấp.
Hoàn cảnh bốn phía dưới điện lực lóng lánh đột nhiên vặn vẹo lên, rốt cục không thể chống được năng lượng điện lực khổng lồ của Điền Chính Quốc, cuối cùng vỡ toang biến mất, lúc này tràng cảnh xuất hiện ở trước mặt Điền Chính Quốc Kim Thái Hanh lại là đàn tang thi tràn lan vô biên.
Hóa ra bọn họ đã bị mấy nghìn tang thi vây quanh, thấy một màn như vậy, sắc mặt Kim Thái Hanh đại biến, kiếp trước cậu chết trong đàn tang thi, thấy một màn tương tự, tránh không được run sợ trong lòng, thần hồn bất định.
Một trận thanh âm lãnh lệ vang lên bên tai Kim Thái Hanh: “Phá Không Trảm!”
Đàn tang thi bên tay phải Kim Thái Hanh đột nhiên xuất hiện một vết nứt dài đến trăm mét, tang thi trong phạm vi vết nứt đó, đột nhiên trong nháy mắt hóa thành bọt máu, triệt để biến mất, không thấy một khối máu thịt tồn tại.
Trong sát na, nơi có Phá Không Trảm trở thành một đường trống, không còn có một con tang thi chặn đường.
“Chạy mau!” Bên cạnh truyền đến thanh âm cực kỳ suy yếu của Điền Chính Quốc. Kim Thái Hanh phản ứng rất nhanh, trực tiếp nâng Điền Chính Quốc lên, thi triển dị năng tốc độ, cực nhanh rời đi về phía thông đạo Phá Không Trảm thanh lý ra.
Trong vội vội vàng vàng, Kim Thái Hanh chỉ liếc nhìn Điền Chính Quốc một cái, chính một cái liếc mắt đó, tâm Kim Thái Hanh rung động, lưu lại trong nội tâm cậu một ấn ký khắc sâu, cũng ảnh hưởng một lần quyết định trong tương lai của cậu, đó là sự bắt đầu của sai lầm suốt một đời.
Tóc Điền Chính Quốc trong nháy mắt đó -- trắng!
Anh tiêu hao sinh mệnh của anh mới sáng tạo ra được cơ hội cho hai người thoát khỏi nơi đây, trong viền mắt của Kim Thái Hanh đang chạy băng băng đã ươn ướt!
Chương 32: Đánh cược, mắt phải lần nữa tiến hóa!
Mắt thấy con mồi đột phá vòng vây mà đi, tang thi hệ tinh thần vẫn luôn ẩn tàng tại chỗ tối nhịn không được phẫn nộ rít gào lên, một tiếng gào dài kinh thiên này khiến cho tang thi nhất thời bạo động lên. Rất nhanh có hai thân ảnh nhảy ra từ trong đám tang thi, cấp tốc đuổi theo về phía Kim Thái Hanh -- là tang thi biến dị tốc độ!
Tuy rằng Kim Thái Hanh mang theo Điền Chính Quốc bạo phát tiềm năng lớn nhất của cậu, nhưng mang theo một người vẫn ảnh hưởng tốc độ của cậu, tang thi truy đuổi phía sau đang từng bước tiếp cận.
Phắc, Kim Thái Hanh nhịn không được chửi bới một tiếng, không ngờ tới còn có tang thi biến dị tốc độ, đây không thể nghi ngờ là họa vô đơn chí. Lúc này, Điền Chính Quốc trên lưng phía sau cố chịu đựng thân thể không thoải mái thấp giọng nói: “Tiểu Hanh, chuyên chú chạy, hai con tang thi này để tôi giải quyết.”
“Được!” Kim Thái Hanh không nhiều lời, tuy rằng biết Điền Chính Quốc đã nỏ mạnh hết đà, nhưng lúc này cũng chỉ có Điền Chính Quốc mới có thể giải quyết được khốn cảnh này.
Tốc độ của Kim Thái Hanh lần nữa đề thăng, hai chân đã đang kháng nghị, Kim Thái Hanh kêu rên một tiếng, răng trắng hung hăng cắn môi dưới, cố chịu đè xuống luồng đau nhức đó, chuyên chú chạy băng băng về phía trước.
Thế nhưng dù Kim Thái Hanh tăng tốc thế nào, hai con tang thi kia vẫn từng chút từng chút tiếp cận, lúc này, một thanh âm suy yếu vô cùng của Điền Chính Quốc vang lên sau đầu Kim Thái Hanh: “Cấm!” Một con tang thi trong đó đột nhiên bị giam cầm!
“Liệt!” Theo sát mà đến chính là một đường điện quang, nhất thời giật con tang thi đó thành tro khét ngã xuống đất mà chết.
Ọc! Điền Chính Quốc không cách nào khống chế nôn ra vài ngụm máu tươi, vẩy lên phần cổ Kim Thái Hanh. Kim Thái Hanh biết đó là điều gì, Điền Chính Quốc lần nữa tiêu hao dị năng tổn thương ngũ tạng lục phủ, anh đã khống chế không được nữa liên tục thổ huyết.
Không thể tiếp tục để cho Điền Chính Quốc sử dụng dị năng, Kim Thái Hanh biết hậu quả của tiêu hao quá phận là gì. . .
Đột nhiên dừng bước quay ngược lại, Kim Thái Hanh lấy hình thức quỷ dị trái với định luật quán tính tự nhiên, vào thời điểm chạy băng băng phía trước đột nhiên bay ngược trở lại, lao thẳng tới con tang thi còn lại kia, một đường ánh đao thoáng hiện, từ trên xuống dưới ngoan lệ chém xuống.
Một màn này không chỉ có Điền Chính Quốc sửng sốt, con tang thi biến dị tốc độ còn lại kia cũng trở tay không kịp, không cách nào khống chế thân thể chạy băng băng về phía trước, vừa vặn đụng vào đường ánh đao kia.
Chao ôi! Chỉ để lại tiếng tru lên thê lương, tang thi bị chém thành hai nửa.
Một kích đắc thủ, Kim Thái Hanh cấp tốc lui về phía sau, mang theo Điền Chính Quốc tiếp tục nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài bến tàu. Dọc theo đường đi, nơi Kim Thái Hanh đặt chân, luôn luôn có một bãi vết máu lưu lại. Hai chân bị quần che, lúc này sớm đã máu thịt mơ hồ, đổ máu không ngừng, đây là hậu quả của việc cường hành thi triển kỹ năng trái với định luật.
Có lẽ đã đau đến mức tận cùng, Kim Thái Hanh trái lại đã không còn cảm giác đau như ban nãy nữa. Lúc này trong lòng cậu chỉ có một ý nghĩ, đó chính là lao ra, rời khỏi bến tàu đáng sợ này!
Tang thi hệ tinh thần chuyên chú vào nơi đây, thấy thức ăn ngon miệng lần nữa đào thoát, nó không cách nào khống chế sự tức giận của bản thân, lần nữa rú lên lồng lộn, tiếng kêu sắc bén đánh thức bến tàu ngủ say, hết thảy tang thi ẩn nấp nhao nhao hiện ra, vây quanh phương hướng bọn Kim Thái Hanh đi tới.
Lòng Kim Thái Hanh nóng như lửa đốt, dọc theo đường đi cậu nỗ lực liên lạc với bọn Đổng Hạo Triết, thế nhưng thiết bị liên lạc đã bị quấy rầy, không có biện pháp thu được liên hệ, đây khẳng định là do con tang thi hệ tinh thần đó làm. Con tang thi cường đại đó, tinh thần lực của nó đã bao trùm toàn bộ bến tàu. Đừng hỏi Kim Thái Hanh làm sao biết được, dọc theo đường đi bất kể Kim Thái Hanh biến hóa phương hướng thế nào, những con tang thi đó đều chính xác lắp kín trên đường Kim Thái Hanh đi tới liền hiểu rõ, con tang thi cường đại đó đã nắm giữ toàn bộ tình hình của bến tàu.
Né qua một sóng lại một sóng tang thi, Kim Thái Hanh cuối cùng cũng thấy được chỗ sát biên giới bến tàu, lúc này lại có một nhóm tang thi xuất hiện ở phương hướng Kim Thái Hanh đi tới.
Không đợi Kim Thái Hanh quyết định, Điền Chính Quốc thấp giọng nói: “Tiến lên!”
Nghe vậy Kim Thái Hanh không do dự nữa, trực tiếp tăng tốc xông về phía trước.
Điện Quang Hỏa Thạch! Điền Chính Quốc khẽ quát một tiếng, dùng ra một tia tiềm năng cuối cùng của anh. Anh không còn biện pháp bảo trì thanh tỉnh nữa, rốt cục ngất đi. Mà bởi vì công kích lúc này đây của Điền Chính Quốc, phía trước không còn có trở ngại nữa, khi Kim Thái Hanh đẩy nhanh tốc độ đang muốn lao ra vùng bến tàu này, một con tang thi không giống bình thường đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Kim Thái Hanh, nhếch toét miệng, quỷ dị cười một cái về phía cậu.
Kim Thái Hanh chỉ cảm thấy tư duy chấn động, cũng không có biện pháp khống chế tay chân của bản thân nữa, trực tiếp ngã xuống, Điền Chính Quốc trên lưng bị luồng quán tính này quăng đi, té lăn trên mặt đất cách Kim Thái Hanh cự ly trên dưới ba mét.
Kim Thái Hanh giãy dụa muốn đứng lên, thế nhưng hai chân đã mất đi tri giác, hậu quả tiêu hao dị năng lúc này vậy mà hiển hiện ra. Cậu cắn răng, dùng tay cào đất, từng chút từng chút bò về phía trước, bò tới bên người Điền Chính Quốc, cẩn thận chắn trước mặt anh, cảnh giác nhìn con tang thi trước mắt.
Đây là một con tang thi thập phần gầy gò, không có thịt thối như những con tang thi bình thường kia, toàn thân trên dưới là màu xám đen, hai mắt linh động, vừa nhìn đã biết có đầy đủ trí tuệ, nó tuyệt không sốt ruột giết chết bọn Kim Thái Hanh. Chẳng qua vui thích nhìn những cử động vô dụng của Kim Thái Hanh, dường như chuẩn bị tận tình đùa bỡn bọn họ một chút, lấy làm giải trí trước bữa cơm.
Đây là con tang thi hệ tinh thần cường đại đó! Trong lòng Kim Thái Hanh tuyệt vọng một mảnh, nhất cử nhất động của bọn họ đều nằm trong kế hoạch của nó, hóa ra tang thi liên tục ngăn cản, chính là vì buộc cậu tới nơi này, chờ đợi bọn cậu tự chui đầu vào lưới, bọn họ thực sự còn có đường sống sao?
Tay phải Kim Thái Hanh rút ra đường đao phía sau, cho dù chết cũng phải chết trong chiến đấu, từ bỏ chống cự không phải tác phong của Kim Thái Hanh cậu. Tay trái vô ý thức luồn vào túi, muốn tiếp tục tìm chút gì đó có thể sử dụng.
Trong lòng bàn tay cầm lấy một khối gì đó như đá, Kim Thái Hanh nhớ tới đây là chiến lợi phẩm chém giết con tang thi hệ tinh thần đầu tiên của cậu, đột nhiên nhớ lại mắt phải của cậu từng có phản ứng cường liệt đối với khối tinh hạch này, một luồng cảm giác muốn thôn phệ. Ngẫm lại mắt phải của mình là bởi vì hấp thu bệnh độc mà tiến hóa, có phải tinh hạch này cũng có công năng cùng loại, để cho mắt phải của mình lại một lần nữa tiến hóa hay không?
Nghĩ tới đây, tâm tình Kim Thái Hanh kích động một trận, có lẽ đây là cơ hội cứu sống duy nhất của bọn họ. Kim Thái Hanh biết đây là một lần đánh cược, cậu không xác định được kết quả sau khi mắt phải của mình hấp thu tinh hạch là gì, nhưng lúc này còn có lựa chọn khác sao?
Kim Thái Hanh không còn chỗ lựa chọn không chần chừ nữa, cậu dùng toàn lực mở ra Linh Nhãn, trong sự nghi hoặc của tang thi, vững chắc đặt khối tinh hạch đó lên mắt phải.
Mắt phải vừa mới tiếp xúc đến tinh hạch, tinh hạch liền quỷ dị hóa thành một luồng nhiệt lưu chui vào trong mắt, lúc này Kim Thái Hanh chỉ cảm thấy mắt phải tựa như bị liệt diễm đốt cháy, đau tận xương cốt, Kim Thái Hanh nhịn không được kêu đau lên, hai tay cào ra trên mặt đất xi măng mấy vết ngón tay.
Nhưng rất nhanh, luồng đau nhức đó đã biến mất, theo đến chính là một trận thanh lương, trong đầu Kim Thái Hanh đột nhiên hiện ra một đoạn tin tức, thu được năng lực mới. Kim Thái Hanh đánh cược thành công, mắt phải của cậu đã lần nữa được tiến hóa!
Lần này có lẽ thực sự được cứu rồi. Kim Thái Hanh hiểu rõ xong năng lực của mình, lửa hy vọng lần nữa dấy lên.
Phá Manh -- Bài trừ hết thảy công kích vô hình, khiến nó vô hiệu hóa (có quan hệ tới năng lực tinh thần của bản thân).
Hiện tại hy vọng duy nhất của Kim Thái Hanh chính là dị năng tốc độ của cậu còn có thể phát huy được tác dụng sau cùng của nó, dẫn cậu với Điền Chính Quốc rời khỏi.
Chậm rãi bò lên, nửa quỳ trên mặt đất, Kim Thái Hanh cẩn thận vác Điền Chính Quốc trên lưng, Linh Nhãn mở ra không dám rời khỏi người tang thi hệ tinh thần.
Dường như phát hiện thức ăn vậy mà còn muốn giãy dụa, tang thi hệ tinh thần nhịn không được nổi giận gầm lên một tiếng, một công kích tinh thần mạnh mẽ hữu lực theo đến.
Công kích tinh thần lực vốn không cách nào thấy, lúc này mắt phải của Kim Thái Hanh vậy mà có thể hoàn toàn phơi bày ra được, chỉ thấy một luồng năng lượng màu tím gần như trong suốt đánh về phía cậu.
Kim Thái Hanh còn chưa phản ứng lại, Phá Manh của mắt phải đã tự động mở ra. Kim Thái Hanh chỉ cảm thấy mắt phải đau xót, luồng công kích tinh thần lực tới kia trong nháy mắt đã bị làm tan rã, biến mất.
Chính một kích này, Kim Thái Hanh đã biết tang thi trước mắt lợi hại ra sao, chẳng qua chỉ là một công kích tinh thần nho nhỏ của đối phương, mà mắt phải của cậu lại đã bởi vậy bị thương. Lúc này Kim Thái Hanh căn bản không có biện pháp ngăn chặn được một kích toàn lực của nó.
Không chần chừ nữa, đùi phải Kim Thái Hanh thoáng đạp ngay tại chỗ, cả người như đạn pháo bắn về phía con tang thi hệ tinh thần đó.
Cử động này không thể nghi ngờ khiến cho tang thi hệ tinh thần phẫn nộ, ở trong mắt nó, đây là sự khiêu khích đối với nó, nó ngửa mặt lên trời gào dài, một công kích tinh thần càng cường đại hơn đến thẳng trước mặt.
“Phá cho ta a!” Kim Thái Hanh điên cuồng hét lên, đôi bên hận thù kẻ dũng thắng, sống hay chết phải xem lần liều mạng sau cùng này.
Mắt phải đột nhiên huyết sắc một mảnh, nhìn không thấy mảy may, đau nhức theo đến. Lúc này Kim Thái Hanh lại thành công lướt qua được con tang thi hệ tinh thần kia, quăng nó ở sau người, cấp tốc lẩn xa.
Chỉ để lại con tang thi phẫn nộ đó, tiếng tru lên giận dữ chỉ có thể khiến cho hết thảy tang thi ở bến tàu rơi vào khủng hoảng, lại không có chút tác dụng đối với hai người chạy trốn đi.
Thành công trốn ra khỏi bến tàu, tâm thần Kim Thái Hanh thả lỏng, thiếu chút nữa ngã xuống đất tại chỗ, nhưng cậu biết bây giờ còn chưa thoát ly được nguy hiểm, lúc này cho dù chỉ là một con tang thi bình thường cũng có thể mang đến cho cậu với Điền Chính Quốc tai nạn lớn ngập đầu.
Rốt cục liên hệ được Đổng Hạo Triết, khi đã biết được lộ tuyến của bọn họ, Đổng Hạo Triết lập tức lại đây tiếp ứng.
Không bao lâu sau, Kim Thái Hanh rốt cục thấy được thân ảnh của mấy người Đổng Hạo Triết, Kim Thái Hanh lúc này kiệt sức rốt cục cười ngã xuống đất!
“Điền ca, lần này em không có khiến anh thất vọng chứ!” Một khắc sau cùng khi Kim Thái Hanh hôn mê, vậy mà nghĩ đến chính là câu nói này!
Chương 33: Giá đắt, hai chân với mắt phải của Kim Thái Hanh!
Chân Nhất Long vẻ mặt mệt mỏi rốt cục cũng đi ra từ trong phòng, Trần Cảnh Văn với Đổng Hạo Triết vội vàng bước lên phía trước muốn hỏi thăm tình hình.
Chân Nhất Long khoát tay áo, ngăn lại lời nói muốn hỏi của hai người, lặng lẽ đóng cửa phòng. Lúc này mới xoay người nói với hai người bọn họ: “Trần phó đội, Đổng phó đội, chúng ta đi xuống nói đi.”
Chân Nhất Long dẫn đầu đi xuống lầu, hai người Trần Cảnh Văn Đổng Hạo Triết liếc nhau, biểu tình ngưng trọng theo sát Chân Nhất Long tới đại sảnh dưới lầu.
Chân Nhất Long ngả mình vào sô pha, hai tay dường như đã không thuộc về anh nữa, các loại đau nhức, chỉ có thể vô lực rũ ở hai bên, không cách nào nhúc nhích.
“Thế nào? Điền ca không có việc gì chứ!” Đổng Hạo Triết hối hận, lúc đó anh hẳn nên liều chết không cho Điền Chính Quốc đi.
“Điền ca tiêu hao dị năng rất lợi hại, sinh mệnh lực vốn có cũng tiêu hao rất nhiều, may mắn tôi đã ngăn lại được sự hoại tử của thân thể anh ấy, cuối cùng cũng thoát ly nguy hiểm.” Chân Nhất Long nhớ lại tình cảnh gặp mặt lúc đó, nôn ra máu không cách nào ngăn lại, toàn bộ ngũ tạng lục phủ xuất hiện vấn đề, cùng với sự trôi đi của sinh mệnh có thể thấy được, hãi người ra sao, hiện tại nhớ lại đều có chút nghĩ mà sợ, chỉ cần muộn hơn mười phút nữa, hết thảy đều không còn biện pháp vãn hồi.
“Vậy có di chứng gì?” Trần Cảnh Văn tạm thời thở dài một hơi, vẫn không thể yên tâm, phải biết rằng Điền Chính Quốc là thủ lĩnh hạch tâm của bọn họ, không thể có bất kỳ sai lầm nào.
“May mắn căn cơ của Điền ca tốt, dị năng rất cường đại, sau khi ngăn lại sự xói mòn của sinh mệnh, dị năng liền bắt đầu tự mình khôi phục, nghỉ ngơi nửa tháng tin tưởng có thể khôi phục được, chẳng qua tóc của Điền ca, sợ rằng không thể khôi phục.” Tuy rằng Chân Nhất Long đã dùng hết toàn lực trị liệu cho Điền Chính Quốc, nhưng sự xói mòn sinh mệnh vẫn lưu lại trên người Điền Chính Quốc thương tổn không cách nào bù đắp, tóc của anh không khôi phục được màu sắc vốn dĩ nữa.
“May mắn là điều này, kỳ thực tóc bạc cũng rất cool.” Trần Cảnh Văn rốt cục yên lòng, mở miệng nói giỡn muốn hòa tan bầu không khí trầm trọng này.
Chân Nhất Long nghe xong lại không có phản ứng gì, vẫn vẻ mặt trầm trọng, mặt ủ mày chau.
Trong lòng Đổng Hạo Triết mạnh nhảy dựng, anh nghĩ tới khuôn mặt đáng yêu nhỏ nhắn kia, vội vàng đi đến trước mặt Chân Nhất Long lo lắng hỏi: “Là Tiểu Hanh, có phải Tiểu Hanh có việc hay không?”
Trần Cảnh Văn lúc này cũng nghĩ đến cậu, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Chân Nhất Long, hy vọng có thể đạt được tin tức tốt trong miệng anh.
“Chân của Tiểu Hanh. . . Dị năng của cậu ấy tiêu hao quá lợi hại, mà tôi chỉ có thể lựa chọn cứu Điền ca trước, chờ tôi quay đầu lại đã không còn kịp rồi. Hơn nữa mắt phải của cậu ấy -- cũng mù.” Chân Nhất Long khổ sở che mặt khóc, thống hận dị thường đối với sự hết cách của bản thân. Tuy rằng quen biết với Kim Thái Hanh chẳng qua chỉ mấy ngày ngắn ngủi, nhưng tính tình đáng yêu của Kim Thái Hanh khiến cho bọn họ đều đã tiếp nhận người tiểu đệ này.
Không chỉ có như thế, tất cả mọi người rõ ràng, Điền Chính Quốc có thể sống trở về, dựa vào tất cả đều là Kim Thái Hanh, thấy thảm trạng ngay lúc đó của Kim Thái Hanh liền hiểu rõ được lúc đó cậu đột phá vòng vây mang theo Điền Chính Quốc trở về đã trải qua bao nhiêu gian khổ trắc trở.
Nghe thấy lời nói của Chân Nhất Long, trong đại sảnh, nhất thời lâm vào một mảnh tĩnh mịch.
Đổng Hạo Triết ngây ngẩn cả người, Trần Cảnh Văn trầm mặc. Bọn họ rõ ràng biết, ở ngày diệt vong, mất đi những điều này đại biểu cái gì.
Trần Cảnh Văn gian nan mở miệng hỏi: “Chẳng lẽ, không có biện pháp khác sao?”
Chân Nhất Long lắc lắc đầu: “Mắt phải của Tiểu Hanh không còn cách cứu, mà hai chân cậu ấy, tôi sẽ tận lực để cho cậu ấy đứng lên. Thế nhưng cái khác. . . Tôi thực sự bất lực.” Chân Nhất Long chưa từng bức thiết muốn có dị năng trị liệu càng mạnh hơn như bây giờ, cảm giác thất bại khi đội hữu của mình nằm ở nơi đó mà bản thân lại bất lực, anh không bao giờ muốn thử nữa.
“Nói cách khác dị năng tốc độ của Tiểu Hanh, đã triệt để phế đi.” Đổng Hạo Triết thống khổ ôm đầu.
“Không chỉ vậy, cho dù Tiểu Hanh có thể đứng lên, bước đi cũng sẽ có chút vấn đề.” Lời nói của Chân Nhất Long rõ ràng nói cho bọn họ hai chân của Tiểu Hanh còn nghiêm trọng hơn so với bọn họ tưởng tượng.
Nghe vậy, Đổng Hạo Triết bi phẫn nện xuống bàn trà bên cạnh, bàn trà nhất thời chia năm xẻ bảy, thủy tinh vỡ vụn vạch ra trên tay Đổng Hạo Triết một lỗ lớn, máu tươi cấp tốc rơi xuống, liên miên không ngừng.
Chân Nhất Long trách cứ nhìn anh một cái: “Đừng xung động như thế, chẳng lẽ cậu còn muốn lãng phí dị năng của tôi? Chỗ tôi đã có hai người bị thương bệnh nặng rồi.” Nói xong đang muốn đứng dậy trị liệu cho Đổng Hạo Triết.
Đổng Hạo Triết vung tay lên, cự tuyệt nói: “Không cần trị liệu cho tôi, không có đau đớn này nhắc nhở tôi, sợ rằng tôi sẽ phát điên, đều là lỗi của tôi, nếu lúc đó tôi mang đội viên về, lập tức trở lại tiếp ứng Điền ca, Điền ca với Tiểu Hanh sẽ không như vậy.” Vết thương của Kim Thái Hanh nặng bao nhiêu, sự hối hận của Đổng Hạo Triết liền sâu bấy nhiêu, anh cảm thấy là một tay anh đã hủy Kim Thái Hanh, thiếu niên vốn nên khỏe mạnh trưởng thành, cứ như vậy đã không còn tương lai.
“Hạo Triết, đừng như vậy, những điều này đều là chuyện chúng ta không cách nào phỏng đoán, tuyệt không phải lỗi của cậu.” Trần Cảnh Văn nhìn không nổi, vỗ bờ vai Đổng Hạo Triết an ủi.
“Không, Cảnh Văn, cậu không cần phải nói, lúc đó cậu đã nhắc nhở tớ, là tớ không để ở trong lòng, chuyện này tớ không cách nào trốn tránh trách nhiệm.” Đổng Hạo Triết lắc lắc đầu, nắm tay nắm chặt. Nếu như coi trọng lời nói của Trần Cảnh Văn, có lẽ hết thảy đều sẽ không giống.
Haiz! Trần Cảnh Văn bất đắc dĩ thở dài một hơi, phát sinh chuyện như vậy, sự thống khổ của Đổng Hạo Triết là sâu nhất, dù sao lần này là do anh ngay từ đầu châm ngòi thổi gió giựt giây Điền Chính Quốc đáp ứng Tiểu Hanh đi theo, sau cùng lại là anh đồng ý cho Tiểu Hanh cùng đi hành động với Điền Chính Quốc. Đổng Hạo Triết không có biện pháp giải trừ sự hối hận trong lòng chính anh.
“Còn có một việc, Điền ca hẳn rất nhanh sẽ tỉnh, nếu như anh ấy muốn biết tình hình của Tiểu Hanh, có nên nói cho anh ấy hay không?” Chân Nhất Long còn lo lắng chuyện này.
Hai người trong đại sảnh lần nữa trầm mặc không nói, nếu để cho Điền ca biết Tiểu Hanh vì cứu anh mà trả giá lớn như vậy. . . Tin tưởng khẳng định Điền ca sẽ tự trách, cái người xem anh em còn nặng hơn so với chính bản thân mình đó, đó không thể nghi ngờ là không có chỗ tốt nào đối với sự khang phục của Điền Chính Quốc.
“Đến lúc đó rồi nói đi!” Trần Cảnh Văn yêu nghiệt cũng không có cách, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Haiz! Ba người lần nữa nhìn nhau nhất tề thở dài một hơi! Một cửa của Điền Chính Quốc cũng không dễ chịu a!
Thời điểm chạng vạng, Điền Chính Quốc đã tỉnh.
Điền Chính Quốc mở mắt ra thấy được Chân Nhất Long ở đầu giường đang dùng dị năng trị liệu cho anh, không hề nghĩ ngợi trực tiếp hỏi: “Tiểu Hanh thế nào rồi?” Điền Chính Quốc biết Kim Thái Hanh vào thời khắc sau cùng tiêu hao dị năng, anh vội vàng muốn biết điều này có sản sinh thương tổn mang tính vĩnh cửu đối với Kim Thái Hanh hay không.
Tay Chân Nhất Long dừng lại, nỗ lực nặn ra một nụ cười: “Điền ca, yên tâm, bên Tiểu Hanh tôi mới trị liệu xong, hiện tại đang ngủ, nghỉ ngơi tốt thì không có việc gì nữa.” Nói xong trực tiếp cúi đầu tiếp tục trị liệu, không dám nhìn hai mắt hiểu rõ nhân tâm kia của Điền Chính Quốc, sợ hãi bản thân sẽ không cẩn thận lộ ra kẽ hở.
Sau cùng ba người bọn họ vẫn quyết định giấu diếm Điền Chính Quốc một chút trước, chờ sau khi tình hình của Điền Chính Quốc tốt hơn rồi lại nnói
Chẳng qua Chân Nhất Long thực sự không biết diễn kịch, nụ cười chần chừ xấu hổ, cùng với ánh mắt lấp lánh của anh đều nói cho Điền Chính Quốc anh đang nói dối.
Sắc mặt Điền Chính Quốc trầm xuống, lạnh lùng nói: “Nhất Long, nói thật cho tôi biết!”
Một luồng bức lực vô hình đánh tới, Chân Nhất Long hô hấp cũng có chút trắc trở, làm sao còn dám giấu diếm, một năm một mười thốt ra tình hình thực tế: “Mắt phải Tiểu Hanh mù rồi, hai chân cho dù đứng lên đi lại cũng sẽ không thuận tiện.”
Vốn tưởng rằng Điền Chính Quốc sẽ nổi giận dị thường bi thống vạn phần, Chân Nhất Long cúi đầu chờ lửa giận của Điền Chính Quốc giáng lâm, lại không ngờ không có bất kỳ động tĩnh gì.
Lặng lẽ ngẩng đầu, Chân Nhất Long thấy Điền Chính Quốc chẳng qua vô thần nhìn nơi nào đó, nhẹ nhàng ừ một tiếng biểu thị đã biết.
Muốn nói thêm chút gì đó, nhưng bầu không khí trong phòng khiến cho Chân Nhất Long nói không ra lời, chỉ có thể không tiếng động tiếp tục trị liệu, sau khi hoàn thành Chân Nhất Long lặng lẽ rời khỏi gian phòng, không dám quấy rầy sự trầm tư của Điền Chính Quốc.
Ngoài cửa phòng, Trần Cảnh Văn với Đổng Hạo Triết đã chờ ở đó, lo lắng nhìn Chân Nhất Long.
Chân Nhất Long cười khổ nói: “Điền ca, đã biết!”
“Tâm tình anh ấy thế nào?” Trần Cảnh Văn lo lắng hỏi.
“Nhìn không ra. . . Dường như rất yên bình, thế nhưng tôi luôn cảm thấy có chút không ổn!” Chân Nhất Long lo lắng u buồn, sự lãnh tĩnh của Điền Chính Quốc tựa như sự yên tĩnh trước cơn bão tố, bên trong chất chứa bao nhiêu bạo ngược ai cũng không rõ.
Chân Nhất Long mới rời khỏi gian phòng, Điền Chính Quốc liền một phen cào lấy bắp đùi của bản thân, mạnh mẽ cấu vào, chảy ra máu tươi mà không tự biết.
Điền Chính Quốc, đây là hành vi làm đại ca của mày sao? Tự tin mù quáng khốn nạn! Là mày đã hủy Kim Thái Hanh!
Chương 34: Yên bình, có thể sống là tốt rồi!
Khi Kim Thái Hanh tỉnh lại đã là buổi chiều ngày thứ hai, Kim Thái Hanh mở mắt ra liền cảm thấy đường nhìn có chút chật hẹp, thận trọng nhận rõ một phen đã biết là mắt phải xảy ra vấn đề, nó nhìn không thấy nữa.
Xem ra đối kháng với con tang thi hệ tinh thần kia, thực lực chênh lệch quá lớn, mang đến cho mắt phải thương tổn mang tính hủy diệt, không biết có phải mù luôn hay không. Bất quá kết quả như vậy tâm lý cậu đã có chuẩn bị, đối với việc có thể sống trở về, Kim Thái Hanh đã rất thỏa mãn.
Lục Vân Đào vốn canh trong phòng thấy Kim Thái Hanh tỉnh, lập tức đi ra thông tri cho Chân Nhất Long.
Rất nhanh, Chân Nhất Long chạy vào phòng, anh đi đến đầu giường Kim Thái Hanh hỏi: “Tiểu Hanh, hiện tại cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Kim Thái Hanh cười cười suy yếu với Chân Nhất Long, đầu tiên liền hỏi: “Điền ca anh ấy, không có việc gì chứ!”
Chân Nhất Long cảm động a, đứa trẻ thật tốt a, tỉnh lại còn nhớ đến đại ca, trong lòng càng cảm thấy tiếc hận. Anh vội vã trả lời: “Tiểu Hanh, yên tâm, Điền ca không có việc gì, hiện tại đang nghỉ ngơi, may mắn có em a!”
“Anh ấy là đại ca của em nga!” Kim Thái Hanh mỉm cười, một bộ biểu tình vốn nên như thế khiến cho Chân Nhất Long với Lục Vân Đào ở đây động dung không thôi.
Kim Thái Hanh nghỉ ngơi một hồi tiếp tục hỏi: “Nhất Long ca, có phải mắt phải của em nhìn không thấy nữa hay không?”
Chân Nhất Long trầm mặc, anh không cách nào mở miệng nói cho Kim Thái Hanh kết quả này, anh không đành lòng.
Thấy Chân Nhất Long không nói, Kim Thái Hanh còn có gì không rõ nữa: “A. . . Hóa ra thực sự nhìn không thấy nữa!” Tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng thực sự thành sự thực, Kim Thái Hanh vẫn khó tránh khỏi có chút mất mát, vẻ mặt có chút mờ mịt đi.
“Tiểu Hanh, em. . .” Chân Nhất Long lo lắng nhìn Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh quay đầu nhìn lại, phát hiện sự lo lắng trong mắt Chân Nhất Long Lục Vân Đào, trong lòng rất ấm áp, cậu biết sự trả giá của cậu có giá trị, tâm vốn còn có chú mất mát đã bình thường trở lại, cậu cười nói: “Có chút mất mát nhỏ mà thôi, không cần lo lắng.”
Chân Nhất Long không ngờ tới Kim Thái Hanh yên bình tiếp thu kết quả này như thế, có chút ngây người, ngày hôm qua Điền Chính Quốc rất yên bình, thế nhưng anh ẩn ẩn cảm nhận được gợn sóng ẩn sâu, ngày hôm nay Kim Thái Hanh rất yên bình lại là tâm bình khí hòa chân chính.
“Chỉ là mất mát nhỏ?” Lục Vân Đào bội phục, có chút không thể tin được điều anh nghe thấy.
Kim Thái Hanh nhịn không được lật cho ánh mắt xem thường, khinh bỉ nhìn về phía Lục Vân Đào: “Vân Đào ca, hiện tại là mạt thế, có thể sống đã là may mắn rồi, còn một con mắt có thể nhìn là được, cũng không phải nữ, coi trọng mấy thứ hư vô đó làm gì.”
Ý nghĩ thông thấu của Kim Thái Hanh khiến cho Chân Nhất Long nhìn với cặp mắt khác xưa, phải biết rằng nếu việc này rơi vào trên người bọn họ, sợ rằng sẽ không tiếp thu đơn giản như thế. Năng lực thừa nhận của Kim Thái Hanh vượt qua sự mong chờ của anh rất nhiều, anh cảm thấy chuyện kế tiếp không còn khó có thể nói ra khỏi miệng như trước nữa.
Sắc mặt Chân Nhất Long đoan chính lại, nghiêm túc nói với Kim Thái Hanh: “Tiểu Hanh, còn có một việc, em phải có chuẩn bị tâm lý.”
Kim Thái Hanh thấy biểu tình nghiêm túc của Chân Nhất Long, trong lòng mạnh nhảy dựng, giãy dụa muốn đứng dậy, sốt ruột hỏi: “Chẳng lẽ em bị liệt rồi?” Được rồi, sự lo lắng duy nhất của Kim Thái Hanh chính là điều này, cậu biết dị năng tốc độ tiêu hao quá lợi hại, sợ hãi không có cách nào đứng lên được nữa.
“Chuyện này thì không có!” Chân Nhất Long thấy tâm tình Kim Thái Hanh có chút kích động, vội vàng trấn an.
“A!” Kim Thái Hanh nghe vậy tâm tình nhất thời thả lỏng, cậu an tâm nằm lại, kiên trì chờ đợi lời nói kế tiếp của Chân Nhất Long. Chỉ cần không liệt, tin dữ chi mô cậu cũng có thể thừa nhận.
“Tiểu Hanh, dị năng của em tiêu hao quá lợi hại, về sau dị năng tốc độ của em sợ rằng sẽ không còn cách nào sử dụng.” Chân Nhất Long lần nữa lo lắng nhìn Kim Thái Hanh, dù sao đây là năng lực để Kim Thái Hanh sinh tồn ở ngày diệt vong, mất đi tương đương với biến thành một người bình thường. Người thức tỉnh bình thường rất khó tiếp thu kết quả như vậy.
“Còn gì nữa?” Kim Thái Hanh nghe xong lời này tuyệt không có bao nhiêu phản ứng, vậy mà vẻ mặt lãnh tĩnh tiếp tục hỏi Chân Nhất Long.
“Cho dù đứng lên thì trên tính linh hoạt cũng sẽ có điều thiếu sót.” Chân Nhất Long rốt cục nói xong toàn bộ nội dung, khẩn trương nhìn chằm chằm Kim Thái Hanh, sợ hãi tâm tình cậu kích động sẽ khiến cho thương thế nặng thêm.
“Có thể bước đi không?” Kim Thái Hanh nghiêm khuôn mặt nhỏ nhắn, thận trọng hỏi.
“Vậy thì đương nhiên được!”
“Có thể chạy không?”
“Cũng có thể, nhưng chạy không nhanh.”
“Có thể nhảy không?”
“Được, nhưng nhảy không cao.” Chân Nhất Long bị câu hỏi của Kim Thái Hanh làm cho hồ đồ, nghĩ không rõ vì sao hỏi những lời này nhưng anh vẫn rất nghiêm túc trả lời.
Kim Thái Hanh nghe thấy câu trả lời của Chân Nhất Long, thở thật dài một hơi, mới nói: “Còn tưởng rằng có vấn đề gì lớn, không ngờ tới nên làm được đều có thể làm được. . .” Nói xong một mạt nụ cười hài lòng nở ra trên mặt, làm cho cả gian phòng đều sáng sủa.
Ách? Tình hình chi mô? Chân Nhất Long với Lục Vân Đào hai mặt nhìn nhau, có chút mò không được suy nghĩ, chẳng lẽ ban nãy nói là tin tức tốt mà không phải tin tức xấu? Vì sao Kim Thái Hanh cười. . . như thế. Hai chữ mỹ lệ mới vừa dâng lên trong lòng hai người bọn họ đã bị cố sức đè trở lại.
“Tiểu Hanh, không có dị năng, em còn cười được?” Chân Nhất Long có chút tức giận, có chút không bình tĩnh đối với thái độ vô vị của Kim Thái Hanh.
“Vì sao không thể cười a?” Kim Thái Hanh kỳ quái nhìn Chân Nhất Long một cái, “Mất đi dị năng không có nghĩa em chính là phế nhân, em vẫn là em, có tay có chân, ngoại trừ không thể chém giết tang thi cường đại, em vẫn có thể làm chuyện người khác có thể làm, điều này không phải rất tốt sao? Hơn nữa, dị năng của em đổi lấy sự bình an vô sự của Điền ca, điều này không phải rất đáng giá sao?” Nói xong, gật đầu cái rụp biểu thị việc làm ăn này làm không thiệt.
Chân Nhất Long sửng sốt, cũng hiểu được ý của Kim Thái Hanh, anh cũng nói không nên được lời nào nữa. Không ngờ tới Điền Chính Quốc ở trong lòng Kim Thái Hanh vậy mà quan trọng như thế, cậu nhóc vừa mới gia nhập tiểu đội mấy ngày mà thôi. . . Nhìn khuôn mặt tươi cười hồn nhiên của Kim Thái Hanh, một thiếu niên chân thành chưa ô nhiễm mới có trái tim tinh khiết như thế. Điền Chính Quốc may mắn ra sao, vậy mà có một vị tiểu đệ như vậy.
Chân Nhất Long cười, sờ sờ đầu Kim Thái Hanh nói: “Tên nhóc nhà em, nói rất đúng, mặc kệ có dị năng hay không, em vẫn là đội viên của tiểu đội chúng ta.”
Kim Thái Hanh tức giận né tránh tay của Chân Nhất Long, phồng mặt cả giận nói: “Em đương nhiên là đội viên của các anh rồi, em đã hỏi Điền ca rồi, vì việc công mà bị thương tiểu đội sẽ phụ trách nuôi em, đừng mong vứt em đi.” Nếu như bởi vậy mà bị trục xuất, cậu liều cái mạng già này làm gì? Cậu phải cắn chặt không buông câu Điền Chính Quốc đã nói sẽ nuôi cậu, nghĩ chắc Điền Chính Quốc sẽ không phủ nhận đâu.
“Phải phải phải. . .” Chân Nhất Long bị biểu hiện mang tính trẻ con của Kim Thái Hanh làm cho tức cười, bầu không khí trong phòng thoáng cái nhẹ nhõm hơn.
Ngoài cửa, Trần Cảnh Văn rốt cục thở dài một hơi, anh nói với người bên cạnh: “Điền ca, anh xem, Tiểu Hanh không có việc gì. Anh nên về nghỉ ngơi trước đi.”
Điền Chính Quốc trầm mặc nhìn tràng cảnh bên trong phòng, thấy được nụ cười của Kim Thái Hanh, cười thực tinh khiết, cười thản nhiên như vậy, mỗi một câu nói của cậu đều khắc sâu trong lòng anh.
Rốt cục thu hồi ánh mắt, Điền Chính Quốc nắm chặt nắm tay, xoay người rời đi, không hề lưu lại một câu.
Trần Cảnh Văn nhìn nhìn Kim Thái Hanh trong phòng, lại nhìn nhìn bóng lưng kiên định của Điền Chính Quốc, đầu mi anh thắt chặt, một tia khói mù chợt lóe mà qua trong ánh mắt.
Chương 35: Trị liệu, một năng lực khác của Thanh Tâm Thuật
Ban đêm của ngày diệt vong hắc ám hơn so với thời đại bình an, gần như không thấy được ánh trăng, tầng mây nơi bầu trời địa cầu dường như dày hơn nhiều so với trước đây. Kim Thái Hanh một mình nằm trên giường bắt đầu hồi tưởng lại chuyện ban ngày.
Kỳ thực, những lời mà Kim Thái Hanh nói ban ngày là cố ý. Trên thực tế mất đi mắt phải với dị năng tốc độ, Kim Thái Hanh rất chịu đả kích, chẳng qua lúc đó tình cảnh đó còn có thể làm thế nào? Khóc rống chảy nước mắt hô to ta hối hận? Kim Thái Hanh không ngốc như vậy, vì vậy cậu đắp nặn hình tượng một đàn em trung tâm cảnh cảnh, mục tiêu của cậu là đàn em tâm phúc của Điền Chính Quốc, cho dù không có thực lực, cũng phải khiến cho Điền Chính Quốc áy náy suốt đời, không dám từ bỏ cậu. (Đã thấy chưa!? Đã thấy bộ mặt thật của ‘Tiểu Hanh ngây thơ trong sáng’ chưa!? Con cáo già đó! Giả nai đó!!! Cái mặt lừa tình chết người không đền mạng đó!!!!!)
Vì vậy, Kim Thái Hanh chân thành trung tâm hồn nhiên ngây thơ trong mắt Chân Nhất Long Lục Vân Đào đã xuất hiện. Kim Thái Hanh biết mấy câu nói đó của cậu sẽ truyền vào trong tai Điền Chính Quốc. . . Cậu không tin Điền Chính Quốc sẽ không cảm động.
Kim Thái Hanh đã thực hiện được, không cần chuyển lời cho Điền Chính Quốc, chính Điền Chính Quốc đã chính tai nghe được, sự chấn động đó còn mãnh liệt hơn so với chuyển cáo, Điền Chính Quốc đích xác dã đặt cậu ở trong lòng, chẳng qua Kim Thái Hanh chưa hiểu rõ, Điền Chính Quốc là một người càng coi trọng thì lại càng ẩn tàng sâu, muốn Điền Chính Quốc biểu hiện ra sự đối đãi đặc biệt khác thường? Kim Thái Hanh nhất định phải thất vọng rồi.
Tính toán nửa ngày, phát hiện ngôn hành cử chỉ tuyệt không có gì không thỏa đáng, lúc này mới an tâm tu luyện Thanh Tâm Thuật.
Đối với chuyện đã không còn dị năng tốc độ, sở dĩ Kim Thái Hanh biểu hiện lãnh tĩnh, còn là bởi vì Thanh Tâm Thuật, chỉ cần tiếp tục tu luyện thêm một đoạn thời gian, tin tưởng có thể học tập được Thủy Cầu Thuật, như vậy thực lực của cậu sẽ không yếu đi bao nhiêu, còn có thể làm người dị năng hệ thủy. Đương nhiên nếu dị năng tốc độ vẫn còn thì tốt hơn, như vậy thực lực của cậu sẽ càng mạnh, tin tưởng sẽ rất có địa vị trong đội ngũ của Điền Chính Quốc.
Xịt thơm lưu hương giúp mùa hè không lo mùi mồ hôi, giá sale cực khủng trong tháng tư
Kim Thái Hanh rất nhanh tiến vào trạng thái suy tưởng, khi một lần lại một lần vận chuyển Thanh Tâm Thuật cậu phát hiện một số linh khí vậy mà tự động tiến vào mắt phải với chỗ đau hai chân của cậu, bắt đầu tu bổ tổ chức tế bào bị thương.
Một trận mừng rỡ, Kim Thái Hanh tỉnh lại từ trong suy tưởng, không ngờ tới Thanh Tâm Thuật vậy mà còn có công năng trị liệu, đối với Kim Thái Hanh mà nói đây không thể nghi ngờ là một tin tức tốt, có lẽ những thứ cậu mất đi còn có thể trở về.
Phát hiện này khiến cho Kim Thái Hanh động lực mười phần, lần nữa an tâm lại suy tưởng, tu luyện Thanh Tâm Thuật.
Mười ngày kế tiếp, Điền Chính Quốc với Kim Thái Hanh chuyên tâm tu luyện với dưỡng thương, nhưng hành động của tiểu đội tuyệt không có đình chỉ, Đổng Hạo Triết Trần Cảnh Văn sau khi biết được tình hình thực tế của bến tàu ở chỗ Điền Chính Quốc liền thay phiên dẫn đội, điên cuồng thu thập các loại vật tư, dù sao ai cũng không biết con tang thi cường đại ở bến tàu kia có thể tập kích thành thị hay không, nếu thực sự như vậy, phỏng đoán trước mắt không có người thức tỉnh nào có thể đối phó được nó, lưu lại cho bọn họ chỉ có một con đường lui lại, vì vậy hiện tại có thể thu thập được nhiều một chút thì là một chút.
Theo hành động của đội ngũ Điền Chính Quốc, người sống sót được cứu ra cũng càng ngày càng nhiều, Thanh Ly Viên bất tri bất giác thành một nơi tập hợp người sống sót nổi danh Thân Thành, không ít người biến dị người dị năng có thực lực lần lượt mang theo bạn bè người nhà gia nhập vào trong đó.
Vì vậy, thành viên của tiểu đội lần nữa gia tăng, sau khi đội viên tiểu đội vượt qua mười lăm người. Trần Cảnh Văn vì dễ dàng cho hành động, liền chia tiểu đội làm ba tổ. Một tổ chiến đấu, một tổ hậu cần, một tổ công kiên.
Tổ chiến đấu do Đổng Hạo Triết dẫn dắt, chủ yếu phụ trách nhiệm vụ thanh lý tang thi, bảo hộ sự an toàn của tổ khác.
Tổ hậu cần do Trần Cảnh Văn dẫn dắt, chủ yếu phụ trách các loại công tác như thu thập vật tư, an bài trù tính chung.
Tổ công kiên do Điền Chính Quốc dẫn dắt, chủ yếu là đối phó tang thi cao cấp mà tổ chiến đấu diệt không được hoặc tọa trấn đại bản doanh.
Do Điền Chính Quốc vẫn còn dưỡng thương, vì vậy trước mắt đội viên đội ngũ của anh chỉ có một mình Kim Thái Hanh. . . Đội viên khác phải đợi sau khi vết thương của anh khỏi rồi mới chọn ra từ hai tổ khác. Nghe tin tức này, Kim Thái Hanh trốn trong ổ chăn hung hăng cười trộm nửa ngày, biểu hiện ngày đó quả nhiên để cho Điền Chính Quốc cảm động, Kim Thái Hanh cách mục tiêu của cậu lại gần hơn được một bước.
Bất quá nghe thấy Giang Khinh Ngữ với Trương Ngải Ngải cũng gia nhập tiểu đội, Kim Thái Hanh liền cảm thấy bất an, tuy rằng trước mắt thuộc về đội ngũ của Trần Cảnh Văn, chẳng qua có hai vị đội hữu có thể đều là người trọng sinh như vậy, thấy thế nào cũng không ổn a, Kim Thái Hanh cảm thấy nhất định phải thăm dò nội tình của hai nữ nhân đó sớm một chút. Vạn nhất Điền Chính Quốc thấy đẹp tâm vui, chọn hai cô ả lại đây. . . Cảm giác nguy cơ của Kim Thái Hanh càng ngày càng đậm.
Ngày thứ mười, Kim Thái Hanh dưới sự trị liệu cẩn thận tỉ mỉ của Chân Nhất Long, rốt cục cũng đứng lên được, tuy rằng đi lại không được linh mẫn lắm, nhưng cuối cùng cũng có thể xuống đất không cần nằm trên giường. Kim Thái Hanh hưng phấn trực tiếp nhảy tới trước mặt Điền Chính Quốc lắc lư, nhắc nhở Điền Chính Quốc sự tồn tại của cậu. Điền Chính Quốc sau khi nhìn thấy cậu, vậy mà không có biểu tình gì, lạnh một khuôn mặt khiến cho cậu có chút không giải thích được, ân nhân cứu mạng nha, chẳng lẽ không phải nên đối đãi tốt hơn sao?
Được rồi, Kim Thái Hanh có thể vô tâm vô phế cười, có thể quên vì sao bị thương, thế nhưng Điền Chính Quốc là người có hoài bão có trách nhiệm, con tang thi hệ tinh thần trên bến tàu kia, thời khắc uy hiếp sự an toàn của bọn họ. Thế nhưng thực lực hiện tại của Điền Chính Quốc lại không có cách nào ngăn chặn được, anh chỉ có thể liều mạng tu luyện, hy vọng có thể nhanh chóng đề thăng thực lực, bảo hộ người anh coi trọng, nào còn có nhàn tình gì đàm tiếu với cậu?
Bất quá đối với việc Kim Thái Hanh nhanh như vậy đã có thể xuống giường đi lại được, Chân Nhất Long cũng cảm thấy kinh ngạc, dù sao dựa theo suy tính của anh, ít nhất phải sau hai mươi ngày, không ngờ tới vậy mà sớm hơn gần một nửa thời gian. Anh mừng rỡ lần nữa kiểm tra thân thể của Kim Thái Hanh, không phát hiện chỗ gì đặc biệt, bất quá lại có thể nhìn ra được trình độ chuyển biến tốt của hai chân Kim Thái Hanh vượt xa dự đoán của anh, có lẽ dị năng tốc độ không thể khôi phục, nhưng chạy nhảy như người bình thường vẫn có thể thực hiện được. Anh vô cùng cảm thán nói ông trời vẫn yêu quý Kim Thái Hanh, vậy mà cho cậu một thân thể có năng lực hồi phục vượt xa người thường.
Kim Thái Hanh đương nhiên biết đó là do nguyên nhân gì, bất quá cậu sẽ tuyệt không nói ra bí mật của bản thân, chẳng qua cậu cũng không ngờ tới Thanh Tâm Thuật sẽ mạnh như thế, vậy mà có thể gia tốc phục hồi đến trình độ này. Điều này làm cho cậu có lòng tin đối với việc khôi phục mắt phải với dị năng tốc độ của bản thân. Đây không phải là mù quáng, mắt phải vốn cái gì cũng nhìn không thấy hiện tại vậy mà đã có thể cảm giác được một tia ánh sáng trắng, mà hai chân thì tuy rằng còn chưa cảm thấy có chỗ nào đặc biệt, nhưng mỗi lần vận chuyển Thanh Tâm Thuật, hai chân liền có một loại cảm giác ngâm mình trong suối nước nóng, thập phần thoải mái, điều này không thể không khiến cho cậu tràn ngập lòng tin.
Lại qua ba ngày, Kim Thái Hanh rốt cục học được Thủy Cầu Thuật. Cậu len lén thí nghiệm qua uy lực của Thủy Cầu Thuật, quả nhiên rất kém, bất quá Kim Thái Hanh tuyệt không nản lòng, bắt đầu không ngừng thí nghiệm sự biến hóa của thủy cầu, ngày nào đó cậu lơ đãng phát hiện dùng tinh thần lực có thể áp súc thủy cầu. Mà thủy cầu áp súc đi cỡ phân nửa, vậy mà uy lực mạnh hơn trên gấp ba so với không áp súc, thủy cầu vốn dĩ đánh tường chỉ có thể lưu lại một vết tích nhợt nhạt, thủy cầu áp súc qua có thể đánh ra một hố nhỏ sâu ước chừng năm cm.
Phát hiện này khiến cho Kim Thái Hanh rất hưng phấn, mấy ngày kế tiếp cậu vẫn luôn luyện tập áp súc thủy cầu, sau khi áp súc đến một phần ba kích cỡ vốn có, Kim Thái Hanh phát hiện thế nào cũng áp súc không được nữa, bất quá lực sát thương của thủy cầu trình độ này đã rất cường đại, có thể thoải mái kích xuyên một mặt tường đơn, tường gia cố dày thì cũng có thể kích xuyên được phân nửa. Điều này đại biểu cậu lại có thêm được một thủ đoạn cường lực kích sát tang thi.
Nửa tháng rất nhanh liền qua, Điền Chính Quốc đã hoàn toàn khang phục, sau khi Chân Nhất Long xác nhận, Trần Cảnh Văn Đổng Hạo Triết rốt cục đồng ý Điền Chính Quốc dẫn đội đảm nhận nhiệm vụ.
Mà lần này, mục đích của Điền Chính Quốc là trung tâm hậu cần nào đó, nơi đó có vật tư phi thường phong phú. Sở dĩ vẫn luôn không thể thu thập, là bởi vì nơi đó có một con tang thi hệ hỏa cấp ba, trước đó không lâu Đổng Hạo Triết dẫn đội đến nơi đó thất bại mà về, không có thành công. Lần thất bại đó khiến cho danh vọng của tiểu đội Điền Chính Quốc giảm xuống kịch liệt, hơn nữa do Điền Chính Quốc bị thương không thể đúng lúc ra mặt giải quyết, khiến cho người sống sót phụ thuộc vào Điền Chính Quốc bắt đầu đong đưa rung chuyển, nơi tập hợp khác quanh thân cũng bắt đầu nóng lòng muốn thử, chuẩn bị khiêu chiến địa vị bá chủ của tiểu đội Điền Chính Quốc. Vì vậy lúc này đây Điền Chính Quốc dẫn đội đi trước, để chính tai nghe mắt thấy.
Bất quá vật tư phong phú cũng dẫn đến cường giả khác nhìn trộm, do tin tức Điền Chính Quốc bị thương đã bị bọn họ biết, vì vậy lần hành động này không chỉ phải đối mặt tang thi cường đại, cũng có thể sẽ đối mặt cường giả thức tỉnh muốn tìm tòi nghiên cứu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro