Chương 4
“A!” Bỗng nhiên, một giọng nói choe choé rõ khoa trương vang lên, là của người phụ nữ xa lạ kia: “Đây không phải là tiểu công tử nhà Điền trưởng thôn sao! Nhìn này, đẹp trai như vậy! Vừa thấy là biết về sau chắc chắn làm quan to nha.”
Thần kinh! Lại còn tiểu công tử, bà tưởng đây là thời phong kiến à!
Điền Chính Quốc quay đầu lại nhìn hai người đầy khinh bỉ.
Người đàn bà vừa lên tiếng tầm ba bảy ba tám tuổi, bộ dạng vừa gầy vừa lùn, quắt queo phẳng lỳ, xương gò má lồi cao, nhìn là biết đúng loại chanh chua khó ở. Mà người đàn ông kia thì ngược lại, vừa to vừa béo, chỉ là khuôn mặt lấm lét, nhìn qua có vẻ lưu manh.
Trong chốc lát, Điền Chính Quốc liền nhận ra hai người này.
Khổng Đại Quốc, Dương Lệ.
Cậu, mợ của Thái Hanh.
Hai người này không phải người trong thôn, mà là nhà họ Khổng thôn bên.
Vừa nghĩ như vậy, Điền Chính Quốc liền nhớ ra, hôm qua ông nội có bảo muốn đi báo cho nhà mẹ đẻ Khổng Tú Mai.
Dương Lệ đối với đứa cháu Chính Quốc nhà trưởng thôn này có vẻ rất hứng thú, nói tới nói lui đều nhắc đến không ngừng. Nếu là đứa trẻ bình thường thì đã sớm quấn quýt lấy mụ, nhưng đây lại không phải, mặc cho mụ có khen lấy khen để thì vẫn cứ mặc kệ. Nói một hồi cũng nhận ra, mụ tức giận chép chép miệng.
“Ô? Mùi gì vậy, thơm quá!” Gã đàn ông vẫn đứng một bên đột nhiên khịt khịt mũi, hai mắt như con chuột đảo quanh rồi nhìn chằm chằm vào cặp lồng trên tay Điền Chính Quốc.
Không đợi Điền Chính Quốc có phản ứng, mụ đàn bà bên cạnh liền chộp lấy ôm vào lòng.
“Ôi mẹ ơi! Đậu ở đâu mà béo trắng vậy nè!” Dương Lệ hai mắt loé sáng, chẳng biết xấu hổ mà thọc tay bốc một miếng vào mồm.
Cằm rớt xuống đất! Điền Chính Quốc trợn mắt há mồm nhìn một màn này, không khỏi nghĩ: Mụ này là dân châu Phi chạy nạn à! Kỳ thật cũng không thể trách hắn kinh ngạc đến như vậy, thời nay các gia đình ở nông thôn vẫn là có của ăn của để, chính sách tốt mà quốc gia cũng chú trọng hỗ trợ nhà nông, có như thế nào cũng không thể “đói” thành như vậy, chẳng khác nào tám trăm năm vẫn chưa được ăn cái gì.
“ Mẹ con điên!” Khổng Đại Quốc tức giận gầm lên, tát một phát: “Ai cho mày ăn!”
Dương Lệ bị đánh, tay run lên, cả cặp lồng đổ tung toé trên mặt đất.
“Đàn bà vô dụng, có mỗi cái hộp cũng không cầm nổi!” Khổng Đại Quốc thấy thế càng tức, lại mắng nhiếc mấy câu, vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Gã là đang tiếc đồ ăn đi! Điền Chính Quốc nhìn trò khôi hài trước mặt, trong mắt xẹt qua một tia lạnh lùng.
Dương Lệ bị đánh quen, dù có xấu hổ ấm ức nhưng cũng không dám cãi lại chồng. Chỉ biết tiếc ngẩn tiếc ngơ nhìn đống đồ ăn trên mặt đất.
“Kia… Chính Quốc à!” Dương Lệ run run nói: “Thật xin lỗi, cô trượt tay đánh rơi mất, hay là cháu về nhà lấy thêm một ít lại đây đi!”
“Kìa mợ!” Khổng Tú Mai nãy giờ vẫn không lên tiếng, hiện tại xấu hổ muốn khóc.
“Chính Quốc, thật sự xin lỗi cháu!” Miệng cô mấp máy cũng chỉ biết liên tục lặp lại hai câu này.
Điền Chính Quốc tự nhiên sẽ không để cho “mẹ vợ tương lai” của mình xấu hổ được, nghe vậy cũng chỉ cười cười, nhưng người khác thì đừng hòng! Hắn ngẩng đầu nói với vợ chồng nhà kia: “Ai nha! Biết làm sao bây giờ, đồ ăn này là bà bảo cháu mang cho ông nội, mấy người làm đổ hết rồi, ông nhất định sẽ đánh cháu!”
Dương Lệ nghe xong càng sợ: “Gì? Đồ ăn này không phải mang cho Tú Mai à?”
“Cháu chỉ đi ngang qua nên vào thăm thôi, sau đó liền lên uỷ ban thôn, hai người làm hỏng bữa trưa của ông cháu, giờ tính thế nào? Cháu nói cho cô biết, đừng tưởng rằng các người không phải người thôn này liền có thể bắt nạt cháu, bác cháu cũng là người thôn Khổng, lại còn làm quan nữa đấy!” Nhà ông Điền Thủ Dân có tổng cộng ba đứa con, đứng đầu là con gái, cũng chính là bác Điền Chính Quốc, mười năm trước gả sang thôn Khổng.
Một tiếng “bác” này đúng là bóp chết hai vợ chồng nhà kia.
Muốn hỏi vì sao, thật ra phải kể đến nguyên nhân sâu xa!
Người đàn bà Dương Lệ này tính tình hung ác thô tục, theo lý thuyết thì người như vậy nhất quyết sẽ không để mình chịu thiệt, bởi vì mụ rất ngang ngược! Nhưng cực kỳ không may, có người so với mụ còn ngang ngược hơn, mà càng thêm không may, người kia chính là mẹ chồng của mụ. Bà già kia chính là điển hình của “lòng dạ đen tối tâm địa thối nát nhất định sẽ có ngày bị sét đánh tan xác” (theo lời Dương Lệ). Đương nhiên, trừ việc này ra còn một chuyện, bà già kia trọng nam khinh nữ. Dương Lệ từ năm mười sáu tuổi liền bắt đầu đẻ, đến bây giờ tổng cộng được năm đứa con gái, không một mụn con trai. Cho nên có thể tưởng tượng được cuộc sống hằng ngày của mụ như thế nào.
Càng muốn sinh lại càng không sinh được. Càng không sinh được lại càng muốn sinh.
Nhưng hiện tại cũng không giống như mấy chục năm trước, muốn sinh bao nhiêu liền sinh bấy nhiêu, tám chữ đỏ “Cưới muộn, đẻ muộn, đẻ ít, chăm tốt” trên tường thôn nào chả có.
Ngươi muốn sinh?
Được!
Bán đất, bán nhà, đập nồi bán sắt, chỉ cần nộp đủ tiền phạt liền cho ngươi sinh.
Cho nên Khổng Đại Quốc cùng Dương Lệ mới lộ ra cái bản mặt không tiền đồ như vậy, bởi vì thật sự “nghèo” a.
Cho nên hai người này mới đối với “bác” Điền Chính Quốc cực kì kiêng kị.
Bởi vì vô cùng trùng hợp, bác ấy chính là “Hội trưởng hội phụ nữ” – Điền Kim Phượng nổi tiếng nhân nghĩa thiết diện vô tư bên thôn Khổng.
Hai người bọn họ chính là đối thủ một mất một còn.
“Kia, kia, Chính Quốc à…” Dương Lệ lắp ba lắp bắp nói: “Để, để cô nhặt lên cho cháu nha.”
Nói rồi, mụ cúi xuống lấy tay vớt đồ ăn trên đất.
Hai bàn tay đen ngòm dính đầy dầu mỡ.
Điền Chính Quốc bắt đầu thấy buồn nôn, mụ này có bị ngu không vậy!
“Mợ, mợ, kia làm sao mà ăn được nữa!” Khổng Tú Mai vẫn nhịn không được, đỏ mắt vội nói.
Dương Lệ cũng chỉ nhất thời bị Điền Chính Quốc doạ, run giọng nói: “Cũng chưa nói để cho trưởng thôn ăn, tôi chỉ là nhặt lên thôi, kêu cái gì!”
Điền Chính Quốc thấy mụ hếch mũi trừng mắt với Khổng Tú Mai, vốn muốn dừng lại thôi.
“Cháu mặc kệ, mấy người làm đổ hết cơm rồi, đền đi, nếu không cháu liền mách với ông nội!”
Điền Chính Quốc ánh mắt sắc lẻm, nhất định nhìn ra được hai người này có vẻ rất kiêng kị “ông nội”, đương nhiên phải lợi dụng một chút!
Dương Lệ lập tức sầm mặt xuống nhưng cũng không dám cãi nhau với Điền Chính Quốc, chỉ đành nhìn sang gã chồng bên cạnh. Khổng Đại Quốc lầu bầu vài tiếng, không tình nguyện lấy từ trong túi ra một tờ tiền.
“Cháu bé, chú trả tiền này, coi như bồi thường bữa trưa cho cháu!”
Điền Chính Quốc liếc mắt, lập tức không chút khách khí vặc lại: “Chú này, chú đây là bố thí cho ăn xin hả? Tý tiền này thì mua được cái gì? Bốn cái bánh bao với một bao cải muối? Trời lạnh như thế này, chú định để ông cháu ăn mấy thứ đó hả?”
Khổng Đại Quốc nghe xong, sắc mặt càng đen. Chính Quốc mới không sợ gã, ngẩng đầu nghển cổ, chuẩn một bộ “hạch sách”.
Vì thế, dưới cái mặt như đít nồi của gã chồng cùng vẻ nghiến răng nghiến lợi của mụ vợ, một tờ 10 đồng chui thẳng vào túi quần Điền Chính Quốc.
Hàng ngàn công việc đang chờ đợi bạn
Bị cái đứa nhỏ “hạch sách” thành như vậy, hiển nhiên hai người cũng chẳng còn bình tĩnh, hùng hùng hổ hổ một hồi, để lại cho Khổng Tú Mai một câu “Dưỡng bệnh cho tốt” rồi xám xịt đi về.
Điền Chính Quốc bĩu môi, cũng chẳng ai cần hai người ở đây.
Hắn quay sang cười với Khổng Tú Mai: “Cô đợi một lát, cháu chạy sang hàng cơm mua đồ ăn cho cô với Thái Hanh…”
“Không, không cần, cháu ngoan lắm nhưng mà thôi, không phiền cháu nữa!”
“Không có gì đâu ạ!” Điền Chính Quốc xoay người bước ra ngoài.
“Anh, anh Chính Quốc.” Đột nhiên, Kim Thái Hanh từ bên người mẹ đứng dậy, nói với hắn: “Để em đi với anh!”
Điền Chính Quốc đã sớm bị câu “anh Chính Quốc” làm cho tâm hoa nộ phóng.
Ngốc ngốc gật đầu lia lịa nói: “Được, được!”
Nhưng đợi đến lúc ra ngoài, gió lạnh thổi vù vù, Điền Chính Quốc liền hối hận, hắn quên mất Thái Hanh ăn mặc rất phong phanh.
Điền Chính Quốc nhanh chóng đem mũ, khăn, găng tay quấn hết lên người cậu, nếu không phải “thằng nhóc thối” Kim Thái Hanh kia sống chết không chịu, Điền Chính Quốc còn muốn cởi áo bông của mình mặc vào cho cậu.
“Anh Chính Quốc, vừa rồi cảm ơn anh!” Dưới lớp khăn bông truyền ra thanh âm non nớt của Kim Thái Hanh.
Điền Chính Quốc hắc hắc cười gian hai tiếng: “Thái Hanh, cậu, mợ nhà em chẳng phải người tốt!”
Kim Thái Hanh gật mạnh đầu, thanh âm mềm mại tràn đầy tức giận: “Đều là kẻ bại hoại, luôn bắt nạt mẹ em.”
Lúc này Kim Thái Hanh vẫn chưa phải con người “lạnh lùng, xa cách” sau này, cho dù có trưởng thành sớm thì vẫn chỉ là một đứa trẻ, đối với đứa trẻ khác như Điền Chính Quốc tự nhiên là quen thân rất nhanh. Nhân cơ hội này, Điền Chính Quốc hỏi được không ít chuyện nhà họ Kim, chỉ là chuyện về “ba Kim”, hai đứa tựa hồ đều cố ý vô tình bỏ qua.
Điền Chính Quốc dùng 10 đồng của Khổng Đại Quốc mua được hai bát mì, hai bao cải muối, một bình nước quýt nhỏ cùng vài cái xúc xích. Cuối cùng còn một đồng, mua 10 viên kẹo bạc hà. Hai người quay về trạm xá, mượn dùng bếp lò của bác sĩ Hứa. Điền Chính Quốc nói ngọt chẳng những được cho mượn bếp mà còn nhân tiện vớt thêm được hai quả trứng gà cùng một ít rau cải.
Dùng dầu nành xào cải, đổ nước vào đợi đến khi sôi, cho thêm trứng và xúc xích cắt nhỏ, trong chốc lát, bữa trưa nóng hổi toả hương ngào ngạt được bưng ra.
Ba người ăn xong, bác sĩ Hứa lại đây thay thuốc cho Khổng Tú Mai, dặn cô cần phải nghỉ ngơi, nhắc hai đứa đừng làm ồn.
Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh liền quay về phòng bệnh cách vách.
“A ——” Điền Chính Quốc ý bảo há miệng.
Kim Thái Hanh nhìn hắn chớp chớp mắt.
Điền Chính Quốc cười, đem viên kẹo hình tam giác trong tay nhét vào cái miệng nhỏ.
“Ngọt không?”
“….. Ừ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro