Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33


Mây đen đầy trời, sấm chớp đùng đùng, giống như ngay cả ông trời cũng cảm nhận được bi thương mà mưa rất to.

Trong trí nhớ của Điền Chính Quốc, những gì đã phát sinh ngày hôm đó đều dừng lại ở hình ảnh ấy. Nó rõ ràng như vậy, rõ ràng đến nỗi hắn có thể tưởng tượng lại được sắc mặt mỗi người tràn ngập oán hận như thế nào. Nhưng cũng có khi nó mơ hồ như thế, mơ hồ đến nỗi tư duy của hắn lâm vào một loại trống rỗng kỳ quái. Nhưng là mặc kệ thế nào, khi bước ra khỏi cánh cửa cục cảnh sát, hắn thanh tỉnh lại. Bởi vì hắn biết có người so với hắn càng thống khổ, càng khó chịu, càng tuyệt vọng, cho nên hắn không thể ngã xuống.

Nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc xoa xoa khoé miệng tím bầm, dịu dàng hỏi: “Đau không?”

Kim Thái Hanh lẳng lặng nhìn hắn, không nói lời nào.

Hơn nửa tháng qua, cậu không nói một lời nào với bất kỳ ai.

Kim Thái Hanh tạm thời không thích hợp trở lại thôn Hưng Nghiệp, hai người liền về nhà Điền Chính Quốc trên huyện.

Trương Phương và Điền Quang Tông đã biết những gì hai đứa phải trải qua, đặc biệt đối với Kim Thái Hanh càng thêm thương tiếc và đồng tình. Mấy năm nay đứa nhỏ này vẫn sinh hoạt cùng bọn họ, đều coi cậu như con mình rồi. Cậu chăm chỉ, học tốt, lại hiểu chuyện, nhà Trương Phương đều yêu quý đứa nhỏ này.

Nhưng là, ai ngờ đến, ai nghĩ đến, sẽ có tai hoạ động trời như vậy phát sinh trên người cậu.

Ba ruột thành tội phạm giết người, khiến cậu về sau nên làm cái gì bây giờ? Những người khác sẽ nhìn cậu như thế nào!

“Hanh Hanh! Đừng nghĩ nhiều như vậy! Ở nhà cô nghỉ ngơi thật tốt, đợi, đợi một thời gian sau…. liền tốt rồi…. liền tốt rồi!” Trương Phương nhìn Kim Thái Hanh đầy người vết thương, ánh mắt dại ra, rốt cuộc đau lòng không chịu nổi, ôm lấy cậu bật khóc. Bị cô gắt gao ôm vào lòng, trong ánh mắt thất thần của Kim Thái Hanh tựa hồ có cái gì chớp động một chút, cuối cùng hoá thành một giọt lệ, chậm rãi đọng trên vai cô.

Mưa vẫn rơi, kéo dài tới ba ngày. Ba ngày này, tinh thần Kim Thái Hanh vẫn không có chút dấu hiệu chuyển biến nào.

Mỗi ngày, cậu chỉ cô đơn cuộn mình trên giường, vô thần nhìn mưa ngoài cửa sổ.

Cậu như vậy khiến Điền Chính Quốc cảm thấy “sợ hãi” bởi cái tình trạng này, cái ánh mắt sống không tiếc nuối, chết không ngại ngùng này khiến hắn nhớ tới kiếp trước, hình ảnh Kim Thái Hanh tự sát trước mộ hắn.

Cho nên, mỗi thời mỗi khắc, mỗi phút mỗi giây, Điền Chính Quốc đều nhìn cậu chằm chằm, sợ cậu làm ra hành động gì tổn thương bản thân.

Nhưng cẩn thận mấy cũng có sai sót.

Một sáng sớm, khi hắn mở mắt ra thì phát hiện không thấy Kim Thái Hanh.

Hắn phát điên tìm kiếm khắp nơi, gọi khàn giọng hét vang con phố kêu tên cậu.

Cả một ngày, hắn tìm cả một ngày.

Cuối cùng, lại tại góc đường cách nhà hắn không xa thì tìm thấy cậu. Cậu giống như con mèo nhỏ bị mọi người vứt bỏ, ôm lấy thân thể mình, run rẩy dựa vào vách tường dơ bẩn.

Điền Chính Quốc đứng trước mặt cậu, bình tĩnh nhìn cậu.

Bỗng nhiên làm ra một động tác.

Hắn vung tay lên, hung hăng tát cậu một cái.

Kim Thái Hanh run run che lại má mình, không thể tin nhìn hắn.

“Tỉnh sao?” Điền Chính Quốc hai mắt đỏ bừng, giận dữ hét lên với cậu: “Em đến tột cùng muốn trốn tránh tới khi nào!”

Đến tột cùng muốn trừng phạt mình tới khi nào?

“Hanh Hanh của anh không phải người yếu đuối như vậy, cậu ấy kiên cường, dũng cảm, là nam tử hán, vô luận đối mặt với bất cứ khó khăn nào cũng đều có thể cắn răng chống đỡ. Không phải như em là quỷ nhát gan chỉ biết trốn tránh, không dám đối mặt với hiện thực!”

Rống giận của Điền Chính Quốc giống như một tiếng sấm, xuyên qua tầng tầng chướng ngại, truyền tới nội tâm đóng chặt của Kim Thái Hanh.

Bỗng nhiên, một giọt, hai giọt, vô số giọt nước mắt lần lượt chảy ra từ cặp mắt đen láy trong trẻo đã lâu không nhìn thấy.

Kim Thái Hanh im lặng khóc.

Điền Chính Quốc cũng rơi nước mắt, rốt cuộc không nhịn được đau lòng, tiến lên ôm chặt cậu.

“Cậu ấy chết.” Kim Thái Hanh tựa vào bên tai hắn thì thào: “Ngay trước mặt em bị ba em giết chết. Đầu tiên là một dao đâm ở bụng, sau đó, lại một dao đâm ở ngực. Máu, thật nhiều, thật nhiều máu……”

“Đừng nói, Hanh Hanh, đều qua rồi, đều qua rồi!” Điền Chính Quốc chỉ hy vọng cậu có thể đi ra khỏi trạng thái phong bế bản thân, cũng không muốn cậu lại nhớ đến hình ảnh máu me ngày hôm ấy. Nếu có khả năng, Điền Chính Quốc hy vọng cậu có thể quên đi tất cả.

“Từng khúc, từng khúc…. Ba…. mở, mở cả người Đại Tráng ra, Đại Tráng nhất định rất đau, rất đau…. Em kêu gào bảo ông ta dừng tay, nhưng mà, nhưng mà….”

“Không phải lỗi của em, không phải lỗi của em!” Điền Chính Quốc ôm cậu chặt hơn, hai tay không kìm được mà run rẩy.

“Tại sao ba lại làm thế, tại sao ông ta muốn làm thế! Tại sao em lại là con ông ta!!” Khuôn mặt Kim Thái Hanh vặn vẹo điên cuồng chất vấn.

Quá nhiều sợ hãi, quá nhiều bi thương, quá nhiều áy náy đã khiến cho đứa trẻ mới có mười hai tuổi gần như sụp đổ.

Cậu không muốn đối mặt với hiện thực, là vì cậu không thể đối mặt với nó.

“Kim Thái Hanh —-” Điền Chính Quốc đột nhiên quát to, bình tĩnh nhìn cậu.

Hai người nhìn nhau.

Một người tràn ngập kiên định.

Một người tràn đầy tuyệt vọng.

“Em nghe cho kỹ đây! Chuyện ba em làm đúng là không thể tha thứ được, nhưng người sai là ông ta, không phải em! Cho nên…. cho nên…. tỉnh lại đi, được không? Coi như là vì anh, có được không?”

“Hu, hu hu…… hu hu hu hu…… Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…..” Cậu che mắt mình, nước mắt ào ào tràn qua giữa các ngón tay, thấm ướt ngực Điền Chính Quốc. Hắn biết lời xin lỗi của Kim Thái Hanh là dành cho ai, hắn cũng biết chuyện này không thể chỉ dùng một câu xin lỗi mà có thể đạt được tha thứ. Cho nên bọn họ về sau chỉ cần có thể thì sẽ cố gắng hết sức bù đắp cho người nhà họ Tôn, nhất định!

Một tháng sau, cái án “giết người phân thây” khiến toàn dân khiếp sợ được tuyên bố kết án, xét thấy tội phạm giết người có bệnh “tâm thần phân liệt” và chứng “ảo tưởng” nghiêm trọng, Kim Trường Quý không bị xử tử hình, mà chuyển sang bệnh viện tâm thần giám thị. Người nhà họ Tôn không phục, chống án. Nhưng ngay khi phiên toàn phúc thẩm sắp mở lại, nghi phạm Kim Trường Quý lại tự sát trong ngục. Gã dùng một cái bàn chải nhựa vót nhọn, đâm vào cổ họng, cắt đứt yết hầu.

Khi Điền Chính Quốc nhận được tin, Kim Trường Quý đang nằm ở bệnh viện trong giai đoạn hấp hối.

“Đi không?” Hắn nhẹ giọng hỏi.

Kim Thái Hanh ngồi bên cửa sổ, lẳng lặng lắc đầu.

Điền Chính Quốc thở dài.

Kim Trường Quý cuối cùng đã chết, Điền Chính Quốc nhận xác gã, đem chôn ở nghĩa địa huyện.

Nhìn người đàn ông đang cười trong tấm hình đen trắng trên bia mộ, trong lòng Điền Chính Quốc vô cùng phức tạp.

Hắt ba ly rượu lên đất, hắn có chút chua xót nói: “Chú, khoảng thời gian này cháu vẫn nghĩ, lúc trước đưa chú vào viện tâm thần có phải là đã làm sai hay không! Kỳ thật cháu biết, chỗ kia chẳng phải tốt đẹp gì, phỏng chừng người bình thường đi vào đó hai ngày cũng phát điên theo! Nhưng cháu không yên tâm, thật sự không yên tâm, cháu sợ chú làm Hanh Hanh bị thương….. Chú là người bệnh, thật sự! Mặc kệ chú có thừa nhận hay không, chú thật sự có bệnh, nhưng, thế nhưng khi đó cháu không nghĩ phải cùng Hanh Hanh chữa khỏi cho chú mà là khẩn cấp đưa chú đi thật xa…. Có lẽ từ ngày hôm đó đã định trước kết cục hôm nay.

Hanh Hanh hiện tại rất hận chú! Em ấy không thể tha thứ cho chú, cho nên hôm nay cũng không đến! Nhưng thằng nhóc ấy vẫn luôn mềm lòng, một ngày nào đó sẽ cởi bỏ được khúc mắc này. Cháu không biết tại sao đột nhiên chú lại tự sát, nhưng nghe nói dù là bị tâm thần phân liệt thì vẫn có những lúc tỉnh táo. Cháu nghĩ là chú đột nhiên tỉnh táo lại, ý thức được mình đã làm cái gì nên cảm thấy hối hận. Như vậy ở thế giới bên kia, chú hãy nói câu xin lỗi với Đại Tráng đi! Cũng thay cháu nói một câu, nói rằng nếu có kiếp sau, nhất định cháu sẽ để nó bắt nạt một lần, tuyệt đối không đánh trả.”

Nói lầm bầm một lúc lâu, Điền Chính Quốc đứng dậy bước đi. Đoá cúc dại trước mộ nhẹ nhàng đong đưa theo gió, thì thầm những lời không ai hiểu.

Nháy mắt đã đến tháng chín mùa thu.

Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh bước lên cấp hai.

Hôm khai giảng, thời tiết rất nóng, nơi nơi đều là biển người tấp nập. Điền Chính Quốc chen lấn trước bảng thông báo, nhìn bảng danh sách lớp, nhưng mà —-

Một người ban A, một người ban F.

Hắn cau mày, trường điểm này luôn dựa theo thành tích học tập để phân ban, nhưng Hanh Hanh kết quả thi còn cao hơn mình sao lại bị phân đến ban kém cỏi nhất?

Dường như nghĩ tới cái gì, trong lòng Điền Chính Quốc bỗng nổi lên lửa giận, đùng đùng đi thẳng tới phòng giáo vụ.

“Không có sai sót! Kim Thái Hanh đúng là ở ban F!” Ông thầy mang kính có chút không kiên nhẫn trầm giọng nói.

“Nhưng ban F là ban kém nhất! Lấy thành tích của Hanh Hanh không có khả năng bị phân đến ban đấy!”

“Em Kim thành tích học tập quả thật rất tốt! Nhưng giáo viên các lớp đều không muốn nhận em ấy, cho nên chỉ có thể phân đến ban F!”

“Không muốn nhận? Tại sao ạ?”

Ông thầy nhìn hắn một cái, trong mắt có vài phần trốn tránh.

“Em Điền Chính Quốc, đây là sắp xếp của trường, các em là học sinh, chỉ cần nghe theo là được… Được rồi! Tôi còn có việc, em ra ngoài trước đi!”

Điền Chính Quốc hơi nheo mắt, sắc mặt trầm xuống, hắn nhìn ông thầy, nói từng chữ một: “Nếu trường học không phân Kim Thái Hanh đến ban A, thế thì cũng phân em tới ban F đi!”

“………… Tuỳ em!”

Đây là cái trường khỉ gì, lại còn là trường điểm của huyện nữa chứ! Một đám đạo đức giả, máu lạnh, ngu ngốc.

Điền Chính Quốc tức mình suýt thì chửi ầm lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro