Chương 26
Điền Chính Quốc không hề nghĩ đến sự tình sẽ biến thành như vậy.
Hôm nay hắn vừa bước vào trường liền cảm thấy có người dùng ánh mắt ái muội không ngừng nhìn hắn, sau lưng còn có tiếng người chỉ trỏ thì thầm. Hắn nhíu mày, nhìn mình từ trên xuống dưới, cũng không có chỗ nào bị làm sao mà! Nhưng, rất nhanh, hắn liền biết được các bạn học “thân mến” vì sao lại như vậy.
“Bạn Điền Chính Quốc, xin chào. Mình ngưỡng mộ bạn từ rất lâu rồi. Hình ảnh của bạn luôn khắc sâu vào tâm trí mình, khiến cho đầu mình không lúc nào không nghĩ đến bạn, mình thật sự thích bạn…..”
Trên bục giảng, Tôn Đại Tráng lưu loát đọc diễn cảm, phía dưới toàn bộ học sinh trợn mắt há mồm nghe.
Điền Chính Quốc vừa thấy liền biết nó đang đọc bức thư tình trong ngăn bàn hắn hôm qua.
“A! Mày làm cái gì!” Tôn Đại Tráng ngã dập mông xuống đất, quay ra trợn mắt nhìn Điền Chính Quốc vừa đẩy nó.
Xé đôi bức thư, Điền Chính Quốc nhìn chung quanh một vòng nói với những người đang xem náo nhiệt: “Giải tán, giải tán đi, có cái gì mà nghe, đều là bà tám à?”
“Hừ! Điền Chính Quốc, tao sẽ kể chuyện này với cô giáo.” Tôn Đại Tráng dương dương tự đắc đứng dậy. “Mày không chú ý học, lại hẹn hò với bạn nữ.”
“Hen hò, hẹn hò, hẹn hò,….” Một lũ trẻ con cũng bắt đầu nhao nhao theo.
Lúc này trong mắt bọn trẻ, một bé trai và một bé gái nếu có cái “bí mật” gì đó thì đấy là một sự kiện đáng xấu hổ, là một chuyện xấu, rất xấu. Đương nhiên, cũng là một chuyện khiến bọn nó vô cùng phấn khích.
“Hẹn hò cái rắm!” Điền Chính Quốc phi một ngụm đồng thời thật cẩn thận nhìn về phía Kim Thái Hanh đã ngồi xuống chỗ, mặt không chút thay đổi lấy sách ra đọc. Hắn hiện tại bắt đầu hối hận tại sao hôm qua không vứt luôn cái thư tình chết tiệt này vào thùng rác luôn cho rồi!
Còn cả mụ phù thuỷ Triệu kia nữa, Điền Chính Quốc dám thề với trời mụ tuyệt đối sẽ không “để yên”.
Quả nhiên, sáng hôm nay, ngay tiết toán đầu tiên, bài còn chưa bắt đầu mụ đã xanh mặt trực tiếp hỏi: “Điền Chính Quốc, lá thư này là của ai?” Trên bức thư tuy viết rất nhiều câu “buồn nôn” nhưng lại không hề có tên người viết, không biết là quên không kí hay là sợ tỏ tình không thành công mà không viết.
Chốc lát, ánh mắt toàn bộ học sinh nam bắn về phía năm bạn nữ trong lớp.
Tiền Quế Chi, Ngô Tuyết, Lý Bình, Vương Tiểu Yến, còn có Tôn Lan. Năm bạn nữ duy nhất trong lớp Điền Chính Quốc.
Các cô bé đã sợ tới mức mặt trắng bệch, một đám hoang mang lo lắng gần như sắp khóc rồi.
Điền Chính Quốc ngồi phía trước liền thấy khó chịu, chỉ là lá thư thôi mà, làm như bắt phạm nhân không bằng!
“Rốt cuộc là ai, đứng lên cho cô!” Cô Triệu ánh mắt nghiêm khắc nổi giận nói.
Cả lớp lặng ngắt như tờ, không có ai thừa nhận.
“Cô nói cho các em biết, trừ phi bắt được người, không thì chúng ta không lên lớp, cũng không học nữa, đều ngồi ở đấy cho cô.”
Mụ phù thuỷ quả nhiên nói được thì làm được, cả một buổi sáng, mụ bắt cả lớp ngồi im không được nhúc nhích.
Trong năm người thì đã có hai cô bé không chịu nổi áp lực từ ánh mắt người khác, ghé vào bàn khóc lớn.
Tiếng chuông nghỉ trưa vang lên.
Điền Chính Quốc hừ lạnh một tiếng, thản nhiên đứng lên đi ra ngoài.
“Em đứng lại đó cho cô!” Mụ phù thuỷ hiển nhiên đối với Điền Chính Quốc không coi ai ra gì rất tức giận, trong mắt mụ việc này nói đi nói lại cũng liên quan đến hắn.
Điền Chính Quốc không nghe lời mụ, đẩy cửa nghêng ngang mà đi.
Kim Thái Hanh lẳng lặng gấp lại cuốn “Tư trị thông giám”[1] trên đầu gối, đẩy ghế ra, đứng dậy đi ra ngoài.
Cô Triệu thấy thế, mặt càng tái mét.
Hai người đến quán ăn mua bánh mỳ với xúc xích nướng, ở trên sân thể dục tìm một chỗ yên lặng rồi bắt đầu ăn. Điền Chính Quốc thấy Kim Thái Hanh vẫn trầm mặc không nói, không khỏi có chút chột dạ, hỏi lấy lòng: “Hanh Hanh, em ăn vậy có no không? Hay để anh đi mua thêm cái gì đó!”
“Không cần, đủ rồi!” Kim Thái Hanh thản nhiên nói.
Khác xa hình tượng ngoan hiền đáng yêu trước đây, cậu bây giờ càng ngày càng lạnh, đặc biệt là lúc không nói câu nào, ngay cả người sống lại như Điền Chính Quốc cũng khó đỡ nổi! Ăn xong bữa trưa, hai người trở lại phòng học, làm cho Điền Chính Quốc ngạc nhiên là, chỉ trong chốc lát hắn ra ngoài mà án “thư tình” đã được phá rồi.
Nhìn Tôn Lan đứng trên bục giảng khóc sướt mướt, Điền Chính Quốc hơi khó tin chớp mắt. Mà đồng dạng ngây ra như phỗng còn có một người, chính là Tôn Đại Tráng, bởi vì Tôn Lan không phải ai khác, chính là chị nó.
Nó với tên Điền Chính Quốc kia là đối thủ trời sinh một mất một còn, chị nó sao lại có thể thích hắn?
Tôn Đại Tráng đột nhiên có cảm giác trong cách mạng bị đồng đội phản bội đâm cho một dao.
Trên bục giảng Tôn Lan làm sao lại không thấy tủi thân?
Nó năm nay mười lăm tuổi, là đứa lớn tuổi nhất trong lớp, mà lại là con gái nữa! So với đám con trai phát dục sớm trong lớp, về sinh lý hay tâm lý thì nó cũng được tính là thiếu nữ rồi. Điền Chính Quốc đẹp trai sáng sủa, học tập tốt, thể thao cực tốt, điều kiện gia đình lại càng không phải nói. Đương nhiên, những điều này Tôn Lan vẫn giấu trong lòng. Nó tuy thầm mến Điền Chính Quốc thật lâu nhưng không có gan “tỏ tình”, liền viết những tâm sự thiếu nữ của mình lên giấy, giữ làm bí mật.
Ai ngờ lại bị Tiền Quế Chi lúc đến nhà chơi nhìn thấy, không biết vì sao còn trộm đem nó đến trường học, thế là bị phát hiện. Vừa rồi Tiền Quế Chi không chịu nổi áp lực đã thừa nhận, Tôn Lan lập tức trở thành đối tượng “bị mọi người ghét”.
Điền Chính Quốc sau khi biết được đại khái sự tình, ánh mắt chuyển từ Tôn Lan sang người Tiền Quế Chi vẫn đang khóc nấc. Con bé này bình thường vẫn hay trộm ngắm mình, cho nên đối với chuyện vì sao nó lại làm vậy, Điền Chính Quốc hiểu được đôi chút.
Đối với loại người “bán đứng” bạn bè, hắn vẫn luôn khinh thường.
Ngược lại, Điền Chính Quốc thật đúng là không nghĩ tới người viết thư cho mình sẽ là Tôn Lan.
Giống Tôn Đại Tráng béo béo mập mập, Tôn Lan cũng to béo ngăm đen, chẳng khác gì thằng con trai. Không ngờ nó lại thầm thích mình.
Ui cha…….. Mị lực của Điền gia ta ngay cả loại “khủng long” này cũng đánh gục! Điền Chính Quốc sờ sờ cằm, rất không biết xấu hổ mà nghĩ.
Mụ phù thuỷ là họ hàng nhà họ Tôn, lúc này cũng không muốn răn dạy Tôn Lan trước mặt mọi người, đành phải tái mặt dẫn nó và Tiền Quế Chi đi. Để lại một phòng trẻ con đói bụng cùng với Điền Chính Quốc còn đang chìm trong đống tin tức “màu hồng” càng nghĩ càng xa.
Cả buổi chiều cứ trôi qua trong loại trạng thái như vậy. Trên đường về nhà, Điền Chính Quốc nhìn thấy Tôn Lan kéo cổ áo thằng em đi, hiển nhiên đối với chuyện hôm nay nó làm vô cùng tức giận.
Điền Chính Quốc đắc ý cười cười, trong lòng cảm thấy rất là sảng khoái.
Kim Thái Hanh nhìn thấy hắn hưng phấn như vậy, khẽ nhíu mày, đột nhiên tăng nhanh tốc độ.
“Ơ! Hanh Hanh chờ anh! Đi nhanh thế làm gì…….”
Hai người một trước một sau vào sân, Tiểu Hắc đã sớm đứng dậy, vui vẻ chạy tới phía Kim Thái Hanh. Thân hình dài hơn một mét không ngừng cọ vào người chủ nhân.
Mấy ngày trước, ông bà Chính Quốc lên trấn thăm thằng em, giờ còn chưa về, trong nhà chỉ có bọn họ. Bữa tỗi đương nhiên cũng là hai đứa tự mình chuẩn bị.
Mấy hôm trước trong thôn có người giết dê, cho bọn hắn một ít thịt dê, Điền Chính Quốc nghĩ hôm nay phải làm một bữa lẩu mới được.
Bên này hắn dùng hành, gừng, ớt nêm nếm nồi nước dùng. Bên kia Kim Thái Hanh ngồi trên chiếc ghế nhỏ rửa rau. Tất cả đều là rau cậu trồng sau vườn, vô cùng tươi ngon.
Chỉ chốc lát sau, từng đĩa sứ trắng được sắp lên bàn. Rau xà lách, rau mùi, hẹ, rau muống. Thêm một đĩa thịt dê thái mỏng, đúng là khiến người ta thèm thuồng. Hai người ăn đến mỹ mãn.
Tiểu Hắc ngửi được mùi, sớm đã lởn vởn quanh cửa, chỉ là Điền Chính Quốc từng dạy nó, không cho nó chạy vào nhà.
Kim Thái Hanh hâm nóng lại ít cơm nguội, bỏ thêm vài miếng sườn rồi đem ra ngoài cho nó.
Điền Chính Quốc thấy thế không khỏi ăn dấm than thở: “Em chiều nó quá đi!”
Kim Thái Hanh không thèm để ý hắn.
Buổi tối, Điền Chính Quốc tắm xong, vào phòng thì thấy Kim Thái Hanh đang ngồi học tiếng Anh, hắn chạy lại nhìn: “Luyện nghe tiếng Anh cho học sinh lớp 9”.
“Hanh Hanh, em lợi hại quá đi! Cái này mà cũng đọc được!” Điền Chính Quốc lần nữa bị sốc bởi chỉ số thông minh tuyệt vời của vợ mình, không khỏi chậc chậc ca ngợi.
“Chỉ nghe một chút thôi mà.” Kim Thái Hanh tháo tai nghe xuống, quay sang nhìn Điền Chính Quốc trên người quấn đúng cái khăn mặt. Giọt nước trong suốt chạy dọc theo cơ bụng săn chắc, xẹt qua rốn rồi lại tiếp tục đi xuống, đi xuống…… Không hiểu sao Kim Thái Hanh bỗng cảm thấy mặt mình nóng lên, vội vàng dời mắt: “Em đi tắm!”
“Ờ! Được rồi! Mau đi đi! Không có tý nước lạnh mất!”
“………”
Ngày hôm sau, khi Điền Chính Quốc đến trường, cảm thấy rõ ràng Tô Lan trốn tránh mình, mà Tôn Đại Tráng nhìn mình càng “phẫn hận”. Bất quá hắn cũng chỉ thấy buồn cười, hoàn toàn không để tâm.
Nháy mắt lại qua hai ngày.
Ông bà Điền Chính Quốc đã trở lại. Lúc đi hai cụ đều rất vui vẻ, không nghĩ tới lúc về lại mặt mày xanh mét, đặc biệt là ông nội, quả thật có thể dùng nổi giận để hình dung!
Ánh mắt Điền Chính Quốc chuyển từ hai cụ sang hai người theo sau phía đằng xa.
Khuôn mặt Chihuahua Điền Diệu Tổ tiều tuỵ, trong ánh mắt ngập tràn ưu sầu. Mà Long Nhất Minh bên cạnh thoạt nhìn càng thảm hại, bộ dạng khập khiễng rõ ràng là bị thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro